Cùng ngày ly hôn với đại lão tôi biến nhỏ

Chương 127: Nội Dung Vở Kịch Cẩu Huyết Liên Quan Đến Thẩm Kế 1


Đọc truyện Cùng ngày ly hôn với đại lão tôi biến nhỏ – Chương 127: Nội Dung Vở Kịch Cẩu Huyết Liên Quan Đến Thẩm Kế 1


Vụ việc này đã thu hút người qua đường xung quanh đến xem
Khúc Kim Tích đã khôi phục lại cảm xúc của mình sau khi bị con chó dọa sợ- Nếu như với cơ thể bình
thường, cô sẽ không sợ một con chó lông vàng to lớn, nhưng con chó lúc nãy còn to hơn cả cô.

Nếu
như nó thực sự lao về phía cô, một phát cắn đứt một nửa cơ thể của cô cũng không thành vấn đề.

Chỉ
nghĩ tới thôi cũng cảm thấy da đầu tê dại, thật sự sắp bị cắn rồi, cô còn đi đâu mà khóc được nữa
chứ?
Thật may mắn.
Ôm đùi người quen mang lại cho cô cảm giác an toàn, kịch bản trong đầu của Khúc Kim Tích vốn dĩ bị
dọa mà chạy mất bây giờ đã quay trở lại rồi.

“Ba, con biết là có thể tìm được ba mà!” Cô rơm rớm
nước mắt nhìn Thẩm Kế nói, “Ba ở cùng với dì khác, không cần con và mẹ nữa ư?”
Người qua đường vừa nghe thấy câu này, nhìn vẻ mặt sững sờ của Thẩm Kế rồi lại nhìn sắc mặt không
tốt lắm của Kỷ Mai Tư liền ngửi được mùi dưa, lập tức cầm điện thoại lên.
Thấy Thẩm Kế không trả lời, Khúc Kim Tích âm thầm nhéo anh ta một cái, lúc này Thẩm Kế mới phản ứng
lại: “Cháu nói cái gì?”
Anh ta kéo cô bé ra, cau mày với vẻ mặt “Chú không hiểu cháu đang nói cái gì cả”.
“Ba, mẹ con tên là Hạ Tuyết, hạ trong mùa hạ, tuyết trong hoa tuyết.” Tiểu Kim Tích nghẹn ngào,
khóc đến mức khiến người qua đường cũng đau lòng không ngớt.
Có người lên tiếng:
“Đâu có người ba nào chối bỏ con gái mình chứ?” “Đúng vậy, là ai vậy?”
Sắc mặt của Kỷ Mai Tư chuyển từ thay đổi này đến thay đổi khác, cô ta ổn định lại tinh thần và nói:
“Em gái nhỏ, em có phải đã nhận nhầm người rồi không? Anh ấy làm sao có thể là ba của em được chứ?”
Thẩm Kế làm sao có thể có con gái.

Tuyệt đối không thể nào!
“Chú ấy chính là ba cháu.


Cháu đã từng xem ảnh của ba.

Mẹ thường nhìn ảnh ba mà khóc, khóc đến mức
đau cả mắt.”
Khi người xem vừa nghe thấy, chẳng lẽ giống như trong phim truyền hình, người đàn ông lúc đầu làm
loạn sau đó bỏ rơi?
Kỷ Mai Tư nghiến răng, vừa rồi cô ta còn cảm thấy đứa trẻ này thật đáng thương, bây giờ nhìn thế
nào cũng cảm thấy chướng mắt.
Cô ta không thể không hoài nghi rằng chuyện này có phải là do Thẩm Kế sắp xếp hay không.
Nhưng nhìn cô bé nhỏ nhắn trước mặt khóc đến mức khuôn mặt đỏ bừng lên, cùng với vẻ bàng hoàng và
bất lực hiện lên trên khuôn mặt của Thẩm Kế, cũng không giống như là đang diễn.
Đâu có cô bé nào diễn tốt như vậy.
Trong lòng của Kỷ Mai Tư vô cùng bối rối.
Bởi vì cô ta đột nhiên nhớ ra rằng trước đây Thẩm Kế có nhiều nữ đồng hành như vậy, nếu như một
trong số họ có thai lén sinh nó ra và nuôi lớn, tình huống này không phải là không thể.
Hơn nữa, cái tên Hạ Tuyết này, cô ta cũng biết!
Ba năm trước đã ở bên Thẩm Kế một khoảng thời gian, lúc đó Thẩm Kế có chút vấn đề về sức khỏe cần
nhập viện điều dưỡng một tháng.

Bệnh viện tư nhân mà anh ta đến, Hạ Tuyết tình cờ cũng làm y tá ở
đó và chăm sóc cho Thẩm Kế.
Sau đó, trong nhà của Hạ Tuyết xảy ra chuyện, cần tiền gấp, cuối cùng cô ấy cầu xin Thẩm Kế và Thẩm
Kế đã giúp đỡ cô ấy, giữa hai người vì vậy mà có mối quan hệ giao dịch trong một tháng.
Sở dĩ Kỷ Mai Tư biết rõ chuyện này là bởi vì khi mối quan hệ giữa cô ta và Thẩm Kế còn chưa kết
thúc, một ngày nọ cô ta và Thẩm Kế ra ngoài ăn tối, đúng lúc gặp Hạ Tuyết đang bị người ta làm khó
và Thẩm Kế đã giúp đỡ cô ấy.
Trực giác của người phụ nữ nói với cô ta rằng mối quan hệ giữa Hạ Tuyết và Thẩm Kế không bình
thường, cho nên Kỷ Mai Tư đã lặng lẽ điều tra, mới phát hiện ra rằng ba năm trước Hạ Tuyết đã từng
là nữ đồng hành của Thẩm Kế.
Nhưng Kỷ Mai Tư hoàn toàn không đặt Hạ Tuyết trong lòng, nhưng mà bây giờ lại xuất hiện một cô bé,
tự xưng là con gái của Hạ Tuyết ư?!
“Ba ơi, ba nhìn xem, mắt mũi của con có phải là giống hệt ba hay không? Mẹ thường nói với con rằng

mắt và mũi của con là giống ba nhất.” Khúc Kim Tích đảo mắt, những đường nét mới đột nhiên xuất
hiện.
Thẩm Kế phối hợp với cô mà không nói một lời, một lớn một nhỏ nhìn nhau.
Các đặc điểm trên khuôn mặt của đứa trẻ chưa được rõ ràng, nhưng khi cô bé nói như vậy, sẽ có quan
niệm rằng ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo, người qua đường sẽ nhìn vào–
“Thật sự có hơi giống.”
“Đặc biệt là đôi mắt, từ một khuôn đúc ra.”
“Ha ha ha tùy ý đi ra ngoài đi dạo một chút, không ngờ lại có thể bắt gặp một màn kịch tính như
vậy, thật thú vị.”
“Người ta đều nói rằng con gái giống ba, cô bé dễ thương như vậy, người đàn ông kia cũng đẹp trai,
có lẽ là thật rồi.”
Kỷ Mai Tư nghe thấy lời xì xào bàn tán của những người này liền siết chặt nắm tay, trong lòng gào
thét: Giống ở đâu chứ?
Nhưng theo lời của những người qua đường, cô ta không kìm được nhìn kỹ hai người họ, kinh hãi phát
hiện ra rằng thực sự rất giống, càng nhìn càng giống.
――Ám thị tâm lý chính là như vậy, ban đầu càng cảm thấy không giống thì ngược lại sau đó càng nhìn
càng cảm thấy giống.
“Anh Kế, đứa trẻ này đang nói nhảm, chúng ta vào trước đi, ở đây đông người quá.”
Vừa dứt lời, xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, người qua đường bên trái một câu, bên phải một câu
nói: “Đứa nhỏ khóc đến thế này, đâu thể là nói nhảm được!”
“Chú ấy thật sự là ba của cháu.” Tiểu Kim Tích bĩu môi, đưa tay lên lau nước mắt, vẻ mặt giả vờ
mạnh mẽ, vừa đáng thương vừa đáng yêu, trái tim của người qua đường đều hướng về phía cô bé, “Cháu
đã từng mơ thấy ba rất nhiều lần, đó chính là ba cháu.”
“Cháu, cháu có thể gọi điện cho mẹ …” Bàn tay nhỏ bé của cô kéo lấy quần áo của Thẩm Kế, “Ba ơi,
con nhớ số điện thoại của mẹ! Mẹ vừa mua trà sữa cho con, sau đó con nhìn thấy ba thì chạy qua đây,
là lỗi của con, bây giờ chắc là mẹ đang đi tìm con.”
“Em gái nhỏ, nếu như ba của em không gọi cho em thì chúng tôi sẽ giúp em gọi.” Người qua đường
nhiệt tình lấy điện thoại di động ra.
Thế là Thẩm Kế như thể bị người qua đường đe dọa, chỉ đành bất lực lấy điện thoại di động ra, Khúc
Kim Tích đọc số rồi gọi cho Hạ Tuyết.
“Mẹ ơi, con ở đây, con đã tìm thấy ba rồi.”

Một lúc sau, Hạ Tuyết hoảng sợ chạy đến, đám đông tự động tránh đường cho cô ấy.
“Kim Kim, con làm mẹ sợ chết đi được, lúc nãy chạy đi đâu vậy? Chớp mắt đã không nhìn thấy con…”
Đôi mắt Hạ Tuyết đỏ bừng lên vì lo lắng, Khúc Kim Tích âm thầm gật đầu, không ngờ rằng trạng thái
nhập kịch của cô gái này cũng không tồi.
Cô lặng lẽ nheo mắt lại, Hạ Tuyết hoàn toàn hiểu ý, sau khi cô bế Khúc Kim Tích lên thì sững sờ
nhìn Thẩm Kế, trong mắt hiện lên vẻ đau khổ và bất lực: “Anh Thẩm, xin lỗi, Kim Kim đã nhận nhầm
người rồi, nó …!” “Chú ấy giống hệt ba trong bức ảnh.

Con không nhận nhầm, chú ấy chính là ba
con, khó khăn lắm mới tìm được ba, mẹ ơi, chúng ta đừng rời xa ba nữa, có được không?”
Cô bé khóc đến mức nói không ra hơi, người qua đường vô cùng xót xa, lần lượt khuyên nhủ: “Cho dù
người lớn có ân oán gì thì trẻ con cũng vô tội, còn khóc nữa thì đứa trẻ sẽ không chịu nổi.

Những
người làm ba mẹ như các người có thể có trách nhiệm một chút được không?!” “
Khúc Kim Tích nhân cơ hội thì thầm trong vòng tay của Hạ Tuyết: “Bây giờ quay người đi.”
Hạ Tuyết ôm cô quay người muốn chạy trốn, Thẩm Kế lạnh lùng hét lên: “Đứng lại!”
Cô không dám cử động.
Thẩm Kế bước tới và liếc nhìn cô ấy, cái nhìn đó khiến Hạ Tuyết đột nhiên cảm thấy bản thân giống
như không phải là đang diễn mà là thật.
Cô hoảng sợ nhìn sang chỗ khác.
Kỷ Mai Tư cứ nhìn chằm chằm vào cô ấy, quan sát tất cả mọi phản ứng của Hạ Tuyết, càng nhìn trong
lòng càng u uất.
Thẩm Kế bế đứa trẻ, không quan tâm đến mọi người, quay người đi vào nhà hàng, Kỷ Mai Tư đuổi theo
và Hạ Tuyết cũng theo sau.
“Chậc, những người giàu có đúng là biết chơi bời, chỉ đáng thương cho đứa trẻ, ngoan như vậy.”
“Đúng vậy, giới trẻ hiện nay rất phóng khoáng, đâu có giống như thời đại của chúng ta …”
Những người qua đường không thể chạy vào nhà hàng để xem kịch, thấy nhân vật chính đã đi rồi cũng
dần dần giải tán.
Theo kịch bản, Thẩm Kế đặt Khúc Kim Tích vào chỗ ngồi rồi nói với Hạ Tuyết: “Em qua đây với anh.”
Kỷ Mai Tư cảm thấy nếu như mình còn không nói nữa thì không biết sẽ phát triển thành cái gì.

Thẩm
Kế liếc nhìn cô ta cảnh cáo.

Kỷ Mai Tư sửng sốt không dám nói nữa, ánh mắt sững sờ nhìn Thẩm Kế dẫn
Hạ Tuyết đi sâu vào trong nhà hàng.
Rồi cô ta đưa mắt nhìn Khúc Kim Tích, người đang rút khăn giấy để lau mặt cho mình.

“Chào dì.” Khúc Kim Tích hết khóc lại cười, thể hiện tâm trạng rất tốt khi gặp lại ba mình, như thể
không nhìn thấy khuôn mặt đầy màu sắc của Kỷ Mai Tư.
Kỷ Mai Tư cố gắng khiến cho bản thân trở nên bình tĩnh: “Cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Kim Kim ba tuổi.”
“Hạ Tuyết thật sự là mẹ của cháu sao?”
“Dì à, cháu không hiểu dì đang nói gì cả.

Mẹ đương nhiên là mẹ của cháu rồi.” Cô vui vẻ nói, “Bây
giờ thì tốt rồi, cháu đã tìm được ba, lần sau đi nhà trẻ, cháu cũng có ba đưa đi rồi.


Tâm tư Kỷ Mai Tư rối như tơ, buột miệng nói, “Cho dù anh ấy là ba cháu thì anh ấy cũng sẽ không cần
cháu.”
“Tại sao?” Tiểu Kim Tích sững sờ.
Kỷ Mai Tư duỗi thẳng nửa người phía trên, vuốt ve bụng mình rồi nhìn chằm chằm vào cô nói: “Hiện
tại tôi là bạn gái của Thẩm Kế, trong bụng tôi có đứa con của anh ấy.”
Khúc Kim Tích nghiêng đầu, một lúc sau thì mỉm cười hào phóng nói: “Không sao cả, dì à, đợi đến khi
con của dì sinh ra, cháu sẽ là chị gái của em, cháu nhất định sẽ yêu thương em.

Nếu như em không
nghe lời, cháu sẽ thay cô dạy dỗ em.


“Thay tôi dạy dỗ sao?” Kỷ Mai Tư tự hỏi mình có nghe nhầm không.
Tiểu Kim Tích mở to mắt, vô cùng ngây thơ nói: “Đúng vậy, ba mẹ đã đoàn tụ rồi, còn có tiểu bảo bối
là con, mẹ mỗi ngày đều nhớ đến ba.

Ba chắc chắn cũng nhớ mẹ, họ nhất định sẽ quay lại với nhau.

Chúng cháu sẽ là một gia đình tương thân tương ái.


Sau khi bình tĩnh mà khoe khoang xong, lại vô cùng dễ thương đâm một nhát dao vào cô ta: “Dì ơi, cô
giáo nói những người đẹp đều là người tốt, dì xinh đẹp như vậy chắc chắn sẽ không phá hoại gia đình
của chúng cháu, đúng không?”
Kỷ Mai Tư: “…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.