Cùng Nam Chính Ngọt Văn Yêu Đương

Chương 8: Tổng giám đốc ma cà rồng thân yêu (8)


Đọc truyện Cùng Nam Chính Ngọt Văn Yêu Đương – Chương 8: Tổng giám đốc ma cà rồng thân yêu (8)

Thời Yên cảm thấy Lục Cảnh Nhiên hiểu lầm rất sâu với “hẹn hò”, đặc biệt là lúc 7 giờ sáng cô đứng ở trêи đường cái gió lạnh thổi chờ anh đến đón mình, ý tưởng này càng thêm mãnh liệt.

Mười phút sau, siêu xe của tổng giám đốc dưới sự chờ đợi tha thiết của Thời Yên cuối cùng cũng tới, cô đeo ba lô của mình, nở một nụ cười chuyên nghiệp, mở cửa xe ngồi lên: “Chào buổi sáng, Lục tổng.”

“Chào buổi sáng.” Lục Cảnh Nhiên đang dùng Ipad xem tin tức, sau khi chào hỏi cô, lại nhìn chằm chằm máy tính trêи tay.

Địa điểm công tác lần này là thành phố kế bên, Lục Cảnh Nhiên không lựa chọn ngồi máy bay, mà bảo tài xế lái xe đưa bọn họ qua. Trước khi xuất phát Thời Yên đã nghiên cứu, lái xe qua cần hai tiếng lái xe.

Cô chống đầu nhìn Lục Cảnh Nhiên một lát, mở miệng nói: “Lục tổng, lái xe qua cần tận hai tiếng, chúng ta nói chuyện một lát đi mà.”

Lục Cảnh Nhiên chẳng thèm nâng đầu hỏi cô: “Nói chuyện bao nhiêu tiền?”

“Một, một tệ?” Lời của Thời Yên có chút chần chờ, 5 hào đối với Lục tổng mà nói thể hơi ít.

Lục Cảnh Nhiên nói: “Tôi chỉ nói chuyện một trăm triệu.”

Thời Yên: “……”

À. 🙂

Cô dựa vào ghế nghịch điện thoại một lát, lại đi quấy rối Lục Cảnh Nhiên: “Lục tổng, tôi cho anh đồ được không.”

“Tôi không cần.”

“…… Tôi còn chưa nói tôi sẽ cho anh cái gì mà!”

Nghe được giọng gần như làm nũng của Thời Yên, Lục Cảnh Nhiên rốt cuộc ngẩng đầu nhìn về phía cô: “Cô sẽ cho tôi cái gì?”

Thời Yên thẹn thùng mà cầm tay anh: “Tôi này.”

“……” Anh quả nhiên không nên để ý cô. Anh đẩy tay Thời Yên ra, khóa Ipad, hơi nghiêng người nhìn cô: “Chỉ hai giờ thôi mà, cô không an phận được chút à? Nhàm chán thì ngủ một lát.”

Thời Yên nói: “Tôi không buồn ngủ, tôi muốn ngủ với anh.”

Lục Cảnh Nhiên: “……”

Anh quyết định toàn bộ hành trình đều đừng nói chuyện với cô nữa, nói chuyện với cô quả thực giống như tặng đầu cho người ta.

Anh không nói lời nào, Thời Yên không chịu nổi quấy rầy anh: “Lục tổng, tại sao chúng ta không ngồi máy bay, bay mấy chục phút là đến rồi.”


Lục Cảnh Nhiên không cảm xúc nói: “Tôi không thích ngồi máy bay.”

Thời Yên tò mò hỏi: “Vì sao? Chẳng lẽ anh sợ độ cao?”

Lục Cảnh Nhiên nhìn cô: “Không bằng giờ tôi dẫn cô ra ngoài bay một vòng?”

“……” Nhớ tới đêm đó bay trêи trời làm sợ hãi, Thời Yên vội nói “không được không được”, “Thế vậy tại sao?”

“Bởi vì cách mặt trời quá gần.”

Thời Yên chuyển vài vòng, mới hiểu rõ logic của Lục Cảnh Nhiên: “Nhưng không phải anh nói, anh là ma cà rồng SSR cực kỳ hiếm có, không sợ mặt trời sao?”

Ma cà rồng SSR là cái gì? Lục Cảnh Nhiên giật giật khoé miệng, nói với cô: “Tôi không sợ mặt trời, không có nghĩa là tôi thích phơi nắng.”

“Ồ……”

“Ngày thường cô thiếu đồ chơi à.”

“……” Cái này anh cũng phải quản sao? Thời Yên ở trong lòng hừ một tiếng, mở phần mềm đọc sách chọn một cuốn tiểu thuyết ra đọc. Lục Cảnh Nhiên nhìn màn hình của cô, hỏi cô: “Cô đang xem cái gì?”

Thời Yên nói: “《 Tổng giám đốc bá đạo mạnh mẽ yêu 》.” Thời Yên căn cứ theo tinh thần học tập mà đọc cuốn tiểu thuyết này, bất đắc dĩ số lượng từ quá nhiều, cô căn bản đọc không xong.

Lục Cảnh Nhiên nghe thấy cái tên sách này biểu tình liền không thế nào lãnh được: “Cô vẫn nên chơi trò chơi đi.”

Cuối cùng Thời Yên vẫn lựa chọn ngủ, hai tiếng đi xe, chớp mắt đã đi qua. Lục Cảnh Nhiên tới bên này để khảo sát, công nhân đã sớm chờ ở ngoài công ty, chờ Lục tổng đại giá quang lâm.

Dĩ vãng Lục Cảnh Nhiên khảo sát, đều chỉ mang Kiều Vũ đi theo, lần này lại thêm ra một Thời Yên, tất cả mọi người đều không nhịn được nhìn cô vài lần. Trêи mặt Thời Yên vẫn luôn duy trì nụ cười thích hợp, giả bộ rất chuyên nghiệp. Dưới tác phong sấm rền gió cuốn của Lục Cảnh Nhiên, công tác khảo sát tiến hành thật sự thuận lợi, sau khi khảo sát kết thúc, người phụ trách nhiệt tình mời anh cùng ăn cơm trưa, sau đó chịu khổ cự tuyệt.

Người phụ trách chịu đả kϊƈɦ, rơi vào lốc xoáy thật sâu tự mình tỉnh lại —— rốt cuộc là chỗ nào bọn họ không làm Lục tổng vừa lòng!

Bởi vì buổi chiều còn có hội nghị, xe Lục Cảnh Nhiên cũng không đi xa, mà đi vào một tiểu khu cao cấp gần đó. Tuy phòng nơi này không giống biệt thự lớn của Lục Cảnh Nhiên ở thành phố A, nhưng cũng là nhà cao cửa rộng, không phải tùy tùy tiện tiện mua nổi.

Thời Yên nhìn xe một đường đi qua, trong lòng vô cùng hâm mộ: “Lục tổng, anh ở chỗ này cũng có bất động sản?”

Lục Cảnh Nhiên nói: “Các nơi trêи thế giới tôi đều có bất động sản.” Anh mới vừa nói xong, xe liền ở dừng trước một căn nhà kiểu phương tây, “Xuống xe.”

Thời Yên theo anh đi xuống, uyển chuyển hỏi anh: “Lục tổng, chúng ta tới nơi này ăn cơm?” Đã sắp một giờ, tuy rằng bọn họ không cần ăn cơm, nhưng cô muốn!


Lục Cảnh Nhiên nhìn cô một cái, đạm nhiên mà đồng ý: “Ừ, cô có thể tự gọi cơm hộp.”

“……” trong lòng Thời Yên có vạn mã lao nhanh, cuối cùng đều hóa thành nụ cười gió xuân ấm áp trêи mặt, “Được chi trả ạ?”

“Sau khi trở về tìm tài vụ.”

Sau khi biết có thể chi trả, Thời Yên gọi một bữa cơm trưa không chút nương tay, khi cô ngồi trêи sô pha thích ý mà chờ cơm hộp, cơm trưa của Lục Cảnh Nhiên cũng chuẩn bị xong.

Kiều Vũ bưng một ly chất lỏng màu đỏ đi tới, cung kính đưa cho anh, Lục Cảnh Nhiên hơi hơi ngửa đầu nhấp một ngụm, trêи môi dính một chút màu đỏ. Bởi vì rất ít phơi nắng, làn da anh còn trắng nõn hơn người thường, chút màu đỏ này tựa như hồng mai nở rộ giữa cánh đồng tuyết, phá lệ tươi đẹp.

“Ợ.” Thời Yên bệnh cũ lại tái phát.

Lục Cảnh Nhiên cười nhẹ một tiếng, nhìn cô hài hước nói: “Sao thế, còn chưa ăn cơm đã no rồi?”

Thời Yên điều chỉnh hô hấp của mình, trúc trắc hỏi: “Lục, Lục tổng, anh uống đây là……”

“Máu.” Lục Cảnh Nhiên nói thẳng không cố kỵ.

Thời Yên: “……”

Anh không thể duy trì một chút hài hoà ngoài mặt sao!

Thời Yên ho khan vài tiếng, quyết định bằng sức lực bản thân ngăn cơn sóng dữ: “Máu động vật?”

Khi cô tra tư liệu về ma cà rồng từng nhìn thấy, bọn họ có thể uống máu động vật, chỉ là máu động vật không ngon miệng mỹ vị như máu nhân loại.

Lục Cảnh Nhiên nhìn cô một lúc, bỗng nhiên cười một chút: “Nếu tôi nói không phải thì sao?”

“……” Vậy, cô cũng không thể làm gì anh.

Lục Cảnh Nhiên cảm thấy vẻ mặt của Thời Yên rất thú vị, ngay cả máu trong miệng cũng mỹ vị vài phần: “Dưới trướng công ty có một nông trường, cô biết chứ?”

Thời Yên gật gật đầu, Hưng Ức có xưởng gia công thực phẩm, mà nguyên vật liệu cũng là đến từ nông trường của chính mình.

“Nông trường nuôi dưỡng động vật, ngoài thỏa mãn nhu cầu thị trường, cũng sẽ có chuyên gia lựa chọn chủng loại tốt, cung cấp máu chúng nó cho tôi.”


Thời Yên lần đầu tiên nghe loại thao tác như thế, tuy rằng hào khí có chút rối loạn, nhưng biết Lục Cảnh Nhiên không hút máu người, cô liền an tâm rồi.

Ngày đầu tiên xuyên tới nơi này, cô đã xui xẻo bị ma cà rồng tập kϊƈɦ, nhưng ở trong lòng cô, vẫn luôn cho rằng Lục Cảnh Nhiên khác biệt.

Cô cũng không biết là vì sao, khả năng bởi vì anh đẹp trai.

Chuông cửa bỗng nhiên bị ấn vang, Thời Yên phục hồi tinh thần lại, chạy tới cửa: “Hẳn là cơm hộp của tôi tới rồi.”

Khi Lục Cảnh Nhiên thấy cô xách theo ba túi to, thực sự có chút líu lưỡi, anh hồi tưởng sức ăn của Thời Yên ở Thiên Hạ cư ngày đó, lại thong dong bình tĩnh.

“Tôi gọi Mạo Thái và thịt nướng, còn có sò biển chưng tỏi băm!” Thời Yên nhấc túi lên bàn mở ra, một mùi thơm mê người tỏa ra. Nhìn chính mình bày tràn đầy một bàn, mà bên Lục Cảnh Nhiên chỉ có một ly nhỏ đáng thương, Thời Yên ném cho anh một ánh mắt đồng tình.

(Mạo Thái là một món ăn giống như món hầm có nguồn gốc từ thành phố Thành Đô của Trung Quốc, ở Tứ Xuyên. Nó bao gồm nhiều loại rau cũng như thịt/ hoặc cá trong nước hầm làm từ nước sốt mala.)

Lục Cảnh Nhiên: “……”

“Hương vị thịt nướng cửa hàng này cũng không tệ lắm, Lục tổng anh muốn thử cánh gà không?” Thời Yên chọn một cánh gà ra.

Lục Cảnh Nhiên thờ ơ nhìn cô, Thời Yên buông cánh gà, lại thay đổi một đĩa đựng ớt cay qua: “Nếu không anh nếm thử ớt cay đi, có chuyên gia nói cay không phải vị giác mà là cảm giác đau, nói không chừng anh có thể ăn ra hương vị ớt cay đấy!”

Thấy hết thảy Kiều Vũ không nhịn được ở trong lòng hò hét, oa, thật quá đáng, nhân loại kiêu ngạo này!

Chuông cửa lại lần nữa vang lên, Thời Yên xoa xoa ngón tay dầu mỡ, lại chạy tới mở cửa. Lục Cảnh Nhiên nhìn hướng cô, hỏi: “Lại là cái gì?”

Thời Yên nói: “Vẫn là cơm hộp tôi gọi, tôi còn gọi trà sữa và đồ uống!”

“……” Nhân loại đều có sức ăn như vậy sao?

Lúc Thời Yên xách theo trà sữa trở về, phát hiện đĩa ớt cay bị người động qua. Cô nghiêng đầu đánh giá Lục Cảnh Nhiên, khóe miệng anh mím chặt, biểu tình cũng có vài phần mất tự nhiên, đặc biệt là cái trán chảy ra mồ hôi mỏng, tỏ rõ anh tựa hồ đang nhẫn nại cái gì. Thời Yên “phụt” một tiếng, bật cười: “Ha ha ha ha, Lục tổng, anh thật sự ăn sao?”

Lục Cảnh Nhiên nói: “Kiều Vũ ăn.”

Kiều Vũ: “……”

Tốt, tổng giám nói anh ăn, anh chính là ăn.

Thời Yên ngồi ở ghế trêи, còn cười không ngừng, Lục Cảnh Nhiên không kiên nhẫn mà nhíu nhíu mày: “Cười nữa trừ tiền lương.”

Thời Yên một bên nghẹn cười, một bên bưng ly trà sữa qua: “Lục tổng, nếu không anh uống chút nước đi, anh đổ mồ hôi rồi kìa.”

Lục Cảnh Nhiên: “……”

Nhân loại mấy năm nay, thật là càng ngày càng cuồng vọng!

Lúc này tâm trạng Thời Yên lại rất sung sướиɠ, thậm chí chụp bức ảnh, đăng ảnh cơm trưa của mình lên vòng bạn bè.


Thời Mỹ Lệ hy vọng của toàn thôn: Làm nhân loại, thật là quá hạnh phúc [ rơi lệ ][ rơi lệ ]

Về sau Lục Cảnh Nhiên nhìn thấy, cũng đăng bức ảnh cơm trưa của cô lên vòng bạn bè.

Lục Cảnh Nhiên: Đây không phải nhân loại, đây là heo mới đúng [ mỉm cười ]

Elle mà hai người bọn họ đều thêm bạn tốt: “……”

Tình huống như thế nào? Cô nhớ rõ hôm nay Lục tổng tới nơi khác công tác, đây là, mang theo Thời Yên cùng đi?

Cô giống như ở trong lúc vô tình đã biết một bí mật lớn.

Sau khi Lục Cảnh Nhiên âm thầm chọc chọc trào phúng Thời Yên trêи vòng bạn bè, tâm tình rất tốt, phát bao lì xì trong nhóm chat của công ty. Kiều Vũ nghe thấy trong nhóm ting lên, tay mắt lanh lẹ mà đoạt lấy bao lì xì. Thời Yên tò mò ngó về phía bọn họ: “Các anh đang làm gì đấy?”

Kiều Vũ nói: “Đang đoạt bao lì xì tổng giám đốc phát.”

Thời Yên nhìn qua: “Ở đâu ở đâu? Sao tôi không có?”

Lục Cảnh Nhiên nhìn về phía cô: “Bởi vì cô không ở trong nhóm.”

Thời Yên sốt ruột nói: “Vậy các anh thêm tôi vào đi, tôi cũng muốn đoạt bao lì xì.”

Kiều Vũ không nói chuyện, nhóm này là Lục Cảnh Nhiên lập, bên trong đều là quản lý cấp cao của tập đoàn, ngoài Lục Cảnh Nhiên, không ai dám thêm người vào đó.

Lục Cảnh Nhiên nói: “Hai người chúng ta không phải bạn tốt, không thể thêm cô.”

Thời Yên vội vã điểm mã QR của mình ra, dường như muộn một giây, liền phải bỏ qua một trăm triệu: “Quét tôi.”

“……” Lục Cảnh Nhiên trầm mặc quét cô.

Sau khi Thời Yên thêm anh, không kìm được nhướn đuôi lông mày: “Không nghĩ tới ma cà rồng các anh chơi ứng dụng mạng xã hội của nhân loại rất trôi chảy.” Cô nói thuận tay điểm vào vòng bạn bè của Lục Cảnh Nhiên, muốn nhìn xem anh ngày thường đăng cái gì.

Lục Cảnh Nhiên: Đây không phải nhân loại, đây là heo mới đúng [ mỉm cười ]

Thời Yên: “…………”

Hớ hớ hớ hớ!

Cô nhấn vào khoanh tròn nhỏ bên dưới, để lại bình luận đầu tiên của mình trêи vòng bạn bè của Lục Cảnh Nhiên: “Anh là đại móng heo. [ mỉm cười ]”

Elle: “……”

Thời Yên…… Thật can đảm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.