Cùng Nam Chính Ngọt Văn Yêu Đương

Chương 130: Bạn trai người máy của tôi (14)


Đọc truyện Cùng Nam Chính Ngọt Văn Yêu Đương – Chương 130: Bạn trai người máy của tôi (14)

Lục Cảnh Nhiên leo lên cây, đạo diễn lập tức bảo quay phim chuẩn bị. Lục Cảnh Nhiên ngồi khom người theo yêu cầu của đạo diễn, đôi mắt nhìn chăm chú vào một điểm nào đó trong không trung.

Thời Yên đứng dưới tán cây chụp ảnh anh lia lịa, mãi đến khi máy quay chặn ống kính của cô, cô mới lưu luyến buông điện thoại.

“Giữ trạng thái này, nhìn vào ống kính.” Đạo diễn cầm một bộ đàm nói với Lục Cảnh Nhiên ở trêи cây. Lục Cảnh Nhiên dựa theo chỉ đạo của đạo diễn, chậm rãi nhìn về phía ống kính.

Đạo diễn nhìn hình ảnh chiếu trêи màn ảnh, không nhịn được nói với phó đạo diễn bên cạnh: “Gương mặt đẹp trai thật đấy, rất hợp lên ống kính.”

Phó đạo diễn nghe thế liên tục gật đầu: “Tôi cảm thấy cậu ấy nhất định sẽ nổi, không bằng chúng ta cho cậu ấy thêm đất diễn đi!”

Đạo diễn thuận tay cầm kịch bản trêи tay gõ vào đầu anh ta, nói với Lục Cảnh Nhiên: “Cắt, được rồi!”

Trợ lý gọi nhân viên công tác, muốn đón Lục Cảnh Nhiên trêи cây xuống, Lục Cảnh Nhiên đứng lên, trực tiếp từ trêи cây nhảy xuống, vững vàng đứng trêи mặt đất.

Trợ lý: “……”

À, suýt thì quên anh ta là cao thủ võ lâm.

Anh ta ngượng ngùng bảo người cất thang đi, dẫn Lục Cảnh Nhiên đi thay đồ. Thời Yên đuổi kịp bọn họ, như một cô nàng si mê nói với Lục Cảnh Nhiên nói: “Khoan khoan khoan, trước khi thay quần áo chúng ta chụp tấm ảnh cái đã!”

Trợ lý: “……”

Anh ta chủ động lui sang một bên, chờ Thời Yên và Lục Cảnh Nhiên tự chụp xong mới tiếp tục đi tiếp. Thời Yên ở bên ngoài chờ Lục Cảnh Nhiên thay quần áo, thuận tiện chọn một tấm ưng ý nhất, thêm filter rồi đăng lên vòng bạn bè.

Thời Mỹ Lệ: Ngày mai vào đoàn, hôm nay gặp được một ngôi sao lớn ở đoàn phim bên cạnh, ahihi! [ hình ảnh ]

Bài đăng rất nhanh nhấc lên một cơn sóng lớn trong vòng bạn bè của cô, mọi người thi nhau hỏi ngôi sao này là ai, sao trước đây chưa từng thấy.

Nhưng không ai nghi ngờ đây không phải ngôi sao.

Thời Yên nhìn bình luận của họ cười một hồi lâu, sau đó tự bình luận: “Ha ha ha ha ha ngại quá, trêu mọi người thôi, đây là trợ lý của tôi, làm diễn viên quần chúng cho đoàn bên cạnh. [ thẹn thùng ]”

Công việc đoàn phim Tiểu Đường: Tôi thấy câu này mới giống đùa nè……

Đông Bình: Mau bảo trợ lý của cậu debut đi! Mình tuyên bố mình là fan anh ấy!


Mẹ: Mỹ Lệ à, trợ lý của con có bạn gái chưa?

Thời Yên: “……”

Trọng điểm của mẹ vẫn luôn không giống người thường.

“Anh thay xong rồi.” Lục Cảnh Nhiên đi ra, nói với Thời Yên đứng cạnh tường. Thời Yên cất điện thoại, nhìn anh, cười nói: “Vậy mình về đi.”

“Từ từ.” Lục Cảnh Nhiên gọi cô lại, “Không phải nói có tiền sao? Bọn họ còn chưa đưa anh.”

Thời Yên: “……”

Anh còn rất chấp nhất.

Thời Yên dẫn anh đi tìm trợ lý, trợ lý bảo hai người đợi rồi đi lấy tiền cho họ. Tiền diễn vai quần chúng rất ít, nhưng đây là lần đầu tiên Lục Cảnh Nhiên kiếm tiền, hai người vẫn rất nhẫn nại chờ.

Lúc bọn họ tới vừa lúc Lãnh Thu Bạch diễn xong, thấy bọn họ còn ở đó, Lãnh Thu Bạch đi tới, chủ động chào hỏi bọn họ —— chuẩn xác nói, là chào hỏi Lục Cảnh Nhiên.

“Cậu tên là gì?” Cô ấy đánh giá Lục Cảnh Nhiên, có vẻ có chút hứng thú với anh, “Điều kiện của cậu không tồi, có muốn phát triển trong giới giải trí không?”

Lục Cảnh Nhiên nói: “Không.”

“……” Thời Yên rõ ràng thấy môi Lãnh Thu Bạch khẽ giật. Lấy địa vị hiện nay của Lãnh Thu Bạch trong giới, hẳn là thật lâu không gặp người nào nói chuyện với cô ấy như vậy. Cô cười ha ha hai tiếng, lập tức tới hoà giải: “Cô Lãnh, tôi rất thích xem phim của cô diễn! Cô còn xinh hơn trêи phim!”

Lãnh Thu Bạch nghe lời của cô, rốt cuộc quay đầu nhìn về phía cô. Dường như cảm thấy cô hơi quen mắt, Lãnh Thu Bạch suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Tôi nhớ ra cô rồi, cô chính là biên kịch khoảng thời gian trước xé Lưu Dĩnh trêи Weibo?”

Thời Yên không nghĩ tới chuyện này lại kinh động Lãnh ảnh hậu, hơi lo sợ vì được quan tâm: “Đúng vậy, là tôi, không nghĩ tới cô Lãnh cũng biết chuyện này.”

Lãnh Thu Bạch nói: “Đương nhiên tôi biết rồi, tôi còn dùng nick phụ chia sẻ Weibo của cô nữa mà, cô không phải “cá chép” chuyên đánh tiểu nhân sao?” (Cá chép: vận may, dịp may)

Thời Yên: “……”

Vậy không biết sau khi Lãnh ảnh hậu chia sẻ có linh nghiệm không nhỉ.


“Đây là bạn trai cô hả?” Ánh mắt Lãnh Thu Bạch quay trở lại trêи người Lục Cảnh Nhiên. Thời Yên cười nói: “Đúng vậy ha ha, anh ấy cũng là trợ lý của tôi.”

Lãnh Thu Bạch lại nhìn bọn họ, nói: “Vậy được, tôi thấy cậu ấy rất có tiềm lực, nếu định phát triển trong giới giải trí có thể tới tìm tôi.”

Lãnh Thu Bạch nói xong liền đi, lưu lại Thời Yên tâm trạng phức tạp. Đây là tình huống gì vậy trời? Lãnh ảnh hậu định nâng anh hả?

“Xin lỗi phải đợi lâu, thù lao của anh đây.” Trợ lý chạy tới, đưa tiền cho Lục Cảnh Nhiên, bởi vì số tiền không lớn nên anh ta trực tiếp lấy tiền mặt. Lục Cảnh Nhiên đếm một chút, chỉ có bốn trăm tệ.

Dường như anh không hài lòng với con số này, Thời Yên thấy anh cau mày, nói với anh: “Đã không tồi rồi, rất nhiều diễn viên quần chúng một ngày mới mấy chục tệ thôi đó! Hơn nữa anh lộ mặt ở “Cuồng hoa“, lời rồi!”

Lục Cảnh Nhiên nói: “Nhưng anh đâu có định vào giới giải trí.”

Thời Yên: “……”

Cũng phải.

Lục Cảnh Nhiên nghĩ ngợi, hỏi cô: “Có phải giới giải trí kiếm được rất nhiều tiền?”

“Ngôi sao lớn kiếm được rất nhiều tiền, nhưng mà không thích hợp với anh!” Thời Yên kéo anh đi về, “Chúng ta về khách sạn đi, lúc này mấy tiệm đồ xiên nướng cũng mở rồi.”

“Ừ.”

Lục Cảnh Nhiên và Thời Yên ngồi xe quay về khách sạn, Thời Yên tìm một tiệm đồ xiên nướng được đánh giá ngon nhất ở gần khách sạn, Lục Cảnh Nhiên chủ động cống hiến hết 400 tệ của mình cho Thời Yên mua đồ xiên nướng.

Một mình Thời Yên căn bản không ăn hết nhiều tiền như vậy, vì thế mua xong đồ xiên nướng lại đi siêu thị mua chút đồ ăn vặt và hoa quả, 400 tệ còn dư lại 10 tệ 8 hào.

“Anh có cần không?” Thời Yên đưa tiền lẻ cho anh.

Lục Cảnh Nhiên lắc đầu: “Không cần, tất cả đều cho em.”

Thời Yên không nhịn được cười hai tiếng, người máy này thật đáng yêu: “Vậy em nhận hết nha, cảm ơn!”


Lỗ tai Lục Cảnh Nhiên đỏ hồng, nói với cô: “Về sau anh sẽ kiếm nhiều tiền hơn cho em.”

400 tệ còn chưa đủ cô mua một bộ quần áo cho anh lúc trước.

“Được được, em đợi nha.”

Một mình Thời Yên ăn hết đồ xiên nướng, lại ăn một đống hoa quả mới rửa mặt đi ngủ. Căn phòng mà đoàn phim đặt cho cô không lớn, nhưng cũng có hai chiếc giường, nhưng Lục Cảnh Nhiên lại muốn ngủ chung giường với cô.

Giường trong phòng là giường đơn, hai người ngủ thì hơi chật, Thời Yên đấu tranh rất lâu với anh mới đuổi được anh tới đối diện.

Ngày hôm sau, sáng sớm Thời Yên tới phim trường báo danh, Tiểu Đường thấy cô cùng Lục Cảnh Nhiên đi tới liền kéo cô tới một bên nói nhỏ: “Trợ lý của cô không phải là nữ sao? Sao lại biến thành một anh chàng đẹp trai rồi?”

“Ha ha.” Thời Yên xấu hổ cười hai tiếng, nói với Tiểu Đường, “Không phải tôi cảm thấy giải thích rất rắc rối sao.”

“…… Vậy hai người ở một phòng?”

“Ừ, không sao đâu, anh ấy là trợ lý kiêm bạn trai tôi.”

Tiểu Đường: “……”

Vì sao cô lại vội vàng tới ăn đống thức ăn cho chó này nhỉ.

Thời Yên ở đoàn phim chủ yếu phụ trách sửa kịch bản, đương nhiên, vào đoàn phim cũng giúp đề cao năng lực nghiệp vụ biên kịch, cho nên vào lúc cô không có nhiệm vụ vẫn thích ngâm mình ở đoàn phim, xem đạo diễn chuyển những câu chữ của mình thành hình ảnh ra làm sao.

Ở đoàn phim cô không tính là người quan trọng, trước kia lúc ở trong đoàn còn bị làm lơ, nhưng lần này, toàn bộ người đoàn phim đều rất lưu ý…… Lục Cảnh Nhiên bên cạnh cô.

Ngày đầu tiên tới bên này, Lãnh Thu Bạch liền tới hỏi Lục Cảnh Nhiên có muốn phát triển trong giới giải trí không, mấy ngày này ở đoàn phim “Song thế“, đạo diễn cũng lừa Cảnh Nhiên diễn vai quần chúng, ngay cả nữ chính cũng muốn đối diễn với anh.

Thời Yên cảm thấy cô có thể lập tức chạy khỏi đoàn phim rồi.

Hôm nay, lúc ăn cơm trưa ở đoàn phim, bụng Thời Yên đột nhiên bị đau, Lục Cảnh Nhiên thấy sắc mặt cô không tốt, liền hỏi: “Làm sao vậy?”

“A……” Thời Yên che bụng khóc, cảm giác này là họ hàng lại tới tìm cô sớm rồi. Cô không nói gì, nhưng Lục Cảnh Nhiên lại như thường lệ đọc hiểu suy nghĩ của cô.

Lúc cô và anh bên nhau trước đây cô cũng từng đau, cho nên anh cũng không xa lạ.

“Anh xin nghỉ với đoàn phim giúp em, dù sao hai ngày này em cũng rất nhàn.”

“…… A.” Nhưng đâu cần bỏ thêm câu cuối đâu.


Lục Cảnh Nhiên tìm được Tiểu Đường, nói với cô ấy Thời Yên không thoải mái, muốn về khách sạn nghỉ ngơi. Tiểu Đường sảng kɧօáϊ đồng ý, dù sao…… hai ngày nay Thời Yên cũng không có việc gì.

Thời Yên đau kinh khủng, co gập người dưới đất. Lục Cảnh Nhiên đi qua, trực tiếp ôm cô lên. Thời Yên hoảng sợ, nhìn anh nói: “Anh làm gì đấy? Còn đang ở đoàn phim mà.”

Lục Cảnh Nhiên cũng không để ý người khác thấy thế nào: “Em có thể đi lại à?”

Thời Yên đau đớn mặt nhăn như cái bánh bao, được rồi, có người ôm xác thật thoải mái hơn nhiều.

Bọn họ chân trước mới vừa đi, Lãnh Thu Bạch cách vách nhân lúc nghỉ ngơi tới bên này xem bọn họ. Tiểu Đường thấy Lãnh Thu Bạch, hoảng sợ hút miếng bì lạnh…… không phải, hơi lạnh, chạy nhanh tới đón: “Cô Lãnh, cô tới thăm ban ạ?”

(Bì lạnh: tên món ăn)

“Ừ.” Lãnh Thu Bạch tùy ý gật đầu, không thấy người mình đang tìm, liền hỏi, “Biên kịch của các cô đâu?”

Tiểu Đường nói: “À, thân thể cô ấy không thoải mái, xin nghỉ về khách sạn, mới vừa đi!”

Lãnh Thu Bạch hơi nhíu mày, gật đầu nói: “Ừ, vậy tôi không quấy rầy mọi người.”

Tiểu Đường nhìn bóng lưng cô ấy, thầm nghĩ, chẳng lẽ cô ấy đặc biệt tới tìm Thời Yên? Khi nào thì cô ấy ôm được cái cây đại thụ này vậy?

Cô lập tức nhắn tin cho Thời Yên, Thời Yên tự nhiên không thấy. Lục Cảnh Nhiên ôm cô về khách sạn, lấy hộp thuốc trong vali, bóc hai viên, lại rót cốc nước ấm đưa cho Thời Yên: “Thuốc giảm đau em hay uống, uống đi.”

Thời Yên uống thuốc, có chút ngoài ý muốn nhìn anh: “Sao anh biết em uống thuốc này?”

Lục Cảnh Nhiên nói: “Chuyện của em anh đều biết.”

“……” Cô mới không tin.

“Em nằm một lát, anh đi nấu nước đường đỏ cho em. Đúng rồi, anh còn mang theo miếng giữ ấm tới, em muốn dán một miếng không?”

Hiện tại đang đầu thu, tuy rằng không nóng như mùa hè, nhưng cũng không đến nỗi phải dán miếng giữ ấm, cho nên anh mang miếng giữ ấm khẳng định là chuẩn bị cho mình.

“Anh cũng quá tri kỷ rồi đó.” Rốt cuộc làm sao mà anh biết cô sẽ đau? Bởi vì thấy cô mang thuốc giảm đau sao? Nhưng thuốc giảm đau cũng không nhất định là trị liệu đau sinh lý.

Lục Cảnh Nhiên cầm miếng giữ ấm, dán lên cho cô rồi mới đi nấu nước đường đỏ. Trong phòng không có phòng bếp, nhưng có ấm đun nước, nấu chút đường đỏ vẫn có thể.

Thời Yên uống thuốc giảm đau, nằm một lát, rốt cuộc cảm giác đỡ đỡ. Vừa thấy đỡ, cô lập tức lấy điện thoại, liếc mắt một cái liền thấy tin nhắn của Tiểu Đường.

Lãnh Thu Bạch lại tới đoàn phim tìm Lục Cảnh Nhiên? Không phải cô ấy coi trọng anh thật chứ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.