Đọc truyện Cùng Múa Với Sói – Chương 22: Cuối cùng hiện mánh khóe (1)
Sở Liên Nhi đang ngủ say, nàng mộng thấy bộ dáng ác nhân
Đông Ly Thuần nằm ở trên giường hơi thở yếu ớt liền đại khoái nhân tâm (lòng
người cực vui vẻ), miệng cười phá lệ thoải mái, lại bị Hồng Nhi lo lắng đánh thức.
“Liên Nhi, mau tỉnh lại, có tin tức tốt.”
“Cái gì nha, bỏ đi, đừng phiền ta.” Sở Liên Nhi đang thưởng
thức Đông Ly Thuần thống khổ kêu gọi cực kỳ bất mãn, trở mình, tiếp tục mơ mộng
đẹp đại khoái nhân tâm của nàng.
Hồng Nhi nóng nảy, một phen nhấc chăn mền của nàng lên, tại
bên tai nàng quát: “Mặt trời chiều lên đến mông rồi, ngươi còn ngủ! Ta cho
ngươi biết, mưu kế của ngươi có hiệu lực. Tố Mai bị nhị hoàng tử trừng phạt.”
Nếu như nói Đông Ly Thuần là người thứ nhất Sở Liên Nhi thống
hận, như vậy, thống hận thứ hai là Tố Mai hoàn toàn xứng đáng. Sở Liên Nhi bất
chấp thưởng thức bộ dáng thống khổ của Đông Ly Thuần nữa, thoáng cái mở hai mắt
ra, nhìn mặt phóng đại của Hồng Nhi trước mắt, nói: “Tố Mai bị phạt?”
Hồng Nhi hung hăng gật đầu: “Đúng vậy, Liên Nhi tỷ, ngươi cuối
cùng có thể hết giận. Sáng sớm hôm nay, nhị hoàng tử đột nhiên liền chảy nước mắt
thật nhiều, sau đó hắn liền nổi nóng, trách Tố Mai không cho xức nước hoa nồng
đậm lên quần áo nữa. Tố Mai không giải thích được, nàng nói không xức nước hoa.
Nhưng nhị hoàng tử cũng không tin tưởng, kéo y phục của nàng muốn nàng đi thay.
Tố Mai bất đắc dĩ, đành phải đi thay một bộ quần áo khác ra, nhưng nhị hoàng tử
y nguyên chảy nước mắt không ngừng. Về sau nhị hoàng tử phát hỏa, trực tiếp bảo
Tố Mai lăn xa chút. Liên Nhi, ngươi không biết, khi đó Tố Mai, ở trước mặt nhiều
nha hoàn như vậy, gương mặt, thật khó coi. Bộ dạng muốn khóc lại không dám
khóc, thật là vui vẻ lòng người.”
Sở Liên Nhi nghe hai mắt sáng lên, yêu nhân kia cư nhiên còn
dị ứng với mùi thơm, ha ha, thật sự là trời giúp nàng vậy. Sớm biết như thế, tối
hôm qua khi nàng giặt quần áo cho yêu nhân kia cũng bỏ thêm chút hương vào, ai,
tính sai, tính sai!
Hồng Nhi thấy hai mắt nàng lóe sáng lóe sáng, sau đó lại đấm
ngực dậm chân, còn tưởng rằng nàng là vui vẻ qua đầu rồi, lại cho rằng trừng phạt
như vậy quá ít, vì vậy giải thích nói: “Trò hay còn đang phía sau đó, ta nghe
Thanh Hà nói, hai ngày này toàn thân trên dưới của Tố Mai nổi nhiều đốm đỏ, vừa
ngứa vừa khó chịu, ngay cả trên người Thanh Hà Lục Liễu cũng có, ta xem trên
người Thanh Hà có một phần da thịt đã bị gãi rách da, thật thê thảm.”
Sở Liên Nhi toét miệng ra, bĩu bĩu môi, hừ lạnh: “Đáng đời!”
Hồng Nhi nói rất đúng sự thật, chẳng biết tại sao, bọn người
Tố Mai luôn cảm giác trên người ngứa vô cùng, có khi ngứa toàn thân, gãi rách
da cũng không giải ngứa, bất đắc dĩ, Tố Mai đành phải đi tìm đại phu trong phủ.
Đại phu thay các nàng khám và chữa bệnh xong, nói là dị ứng
phấn hoa đưa tới, cho phương thuốc, dặn dò các nàng rời xa phấn hoa.
Tố Mai đem thuốc thoa lên người, bệnh sởi biến mất, ngứa
cũng không còn da thịt cũng cải thiện không ít, chính là, ngày hôm sau, chưa tới
giữa trưa, lại ngứa toàn thân, vì vậy, nàng lại đi tìm đại phu, đại phu vừa kê
đơn thuốc, thoa thuốc xong, liền tốt lắm, nhưng, đến ngày hôm sau, lại nhiều
lên.
Cứ như vậy, một thân da thịt trắng nõn của bọn người Tố Mai
đã bị gãi thối rữa, ngay cả hầu hạ Đông Ly Thuần đều lực bất tòng tâm.
Không biết Đông Ly Thuần dị ứng với phấn hoa hay là xem bọn
người Tố Mai không vừa mắt, những ngày này một mực trừng mắt lạnh mắt đối Tố
Mai, không cho các nàng tới gần, dẫn đến ba người Tố Mai vừa ủy khuất vừa sợ.
Thân là nha đầu sát bên chủ tử, bị chủ tử ghét bỏ, đây chính
là cực kỳ khó chịu. Lại càng không phải nói, có thể bị đổi cả thân phận nha đầu.
Từ trong địa ngục thăng thiên đường là việc cực kỳ tự hào,
nhưng, nếu như từ Thiên đường rơi Địa Ngục, thời gian thê thảm đau đớn, Sở Liên
Nhi cảm giác sâu sắc.
Bị người khinh khỉnh mà chống đỡ là việc nhỏ, sợ là bị nô
tài lòng dạ nhỏ mọn, hoặc là dĩ vãng có khoảng cách với các nàng khi dễ, đó mới
là sống không bằng chết.
Sở Liên Nhi và Hồng Nhi nhìn đám người Tố Mai thê thảm,
tránh ở trong chăn cười trộm rất nhiều ngày.
*********
“Tụi nô tỳ thỉnh an chủ tử, nguyện chủ tử cả năm an khang,
Phú Quý Cát Tường.” Mới sáng sớm, Sở Liên Nhi đã bị Hồng Nhi từ trên giường kéo
xuống, đi vào Bích Nguyệt hiên, nói là hướng chủ tử thỉnh an.
Nguyên lai là cửa ải cuối năm sắp đến rồi, phủ hoàng tử dựa
theo lệ cũ, đều may quần áo mới cho tất cả nô bộc trong phủ, còn phát cho tiền
tiêu vặt hàng tháng, cùng tiền niên liễm (tục xưng tiền thưởng cuối năm). Còn
có một bộ phận gã sai vặt nha hoàn chỉ ký kết chứ không bán mình với phủ hoàng
tử, tới gần cửa ải cuối năm, có thể về với ông bà, phủ hoàng tử đều nhân tính
hóa phát chút ít tiền tết cho bọn hắn mang về nhà.
Nhưng sau khi bộ phận nô tài này nghỉ, trong phủ nhiều thêm
chuyện, phải giao đến trên người những nô tài có khế ước bán mình trong phủ.
Tố Mai là đại a đầu Bích Nguyệt hiên, tất cả nô tài trong
Bích Nguyệt hiên đều về nàng trông nom, lớn là may xiêm y, nhỏ là an bài chia
việc.
Nhưng, trường hợp quan trọng hôm nay, lại không thấy bóng
dáng Tố Mai.
Sở Liên Nhi nhìn quanh, không có thân ảnh chán ghét kia,
không khỏi thất vọng cúi đầu.
Nghe Hồng Nhi vụng trộm nói qua, những ngày này sắc mặt Tố
Mai kém vô cùng, trên người luôn có mùi thơm khiến chủ tử chán ghét, Đông Ly
Thuần ba nói năm lệnh nàng không được xức nước hoa nữa nàng lại làm theo ý
mình, cuối cùng chọc giận Đông Ly Thuần, phạt nàng và Thanh Hà Lục Liễu ba người
đi Bắc viện nhìn tường kiểm điểm.
Trong lúc Tố Mai không ở, liền do Lý Hoa tạm thay vị trí của
nàng, hắn đứng ở bên cạnh Đông Ly Thuần, phát từng phần từng phần tiền, cho đến
phát xong, lúc này mới lui sang một bên, chờ đợi Đông Ly Thuần điều khiển. Đông
Ly Thuần ngồi ở trên ghế bạch đàn (gỗ đàn hương trắng) khắc hoa nạm vàng ngọc
chạm rỗng có nệm êm trong đại sảnh, hắn đang mặc trường bào màu trắng ngà thêu
hai con rồng sóng vai, ở ngoài là áo choàng cùng màu, eo quấn dây lưng tơ vàng
nạm ngọc, bên hông rủ xuống một miếng ngọc đỏ cột vào dây lụa, phần cuối tơ lụa,
buông thỏng một khối phỉ thuý xanh biếc rủ xuống, một đỏ một xanh, cực kỳ hoa lệ,
phối hợp bình hoa bằng ngọc khắc mây cao lớn bên cạnh, bên trongcắm mẫu đơn phú
quý tươi đẹp ướt át, hoa kiều diễm, chủ tử tuấn mỹ, càng hiển lộ cao quý.
Dưới chân hắn là một cái bàn gỗ nhỏ màu đen cao ba tấc, ở
trên đặt một cái chậu sứ màu xanh, bên trong dùng gỗ đàn đốt lửa than, đỏ rực tản
mát ra nhiệt khí, ấm áp không khí lạnh như băng. Lửa than thiêu đốt ra mùi đàn
hương làm cho người thư thái, khiến khuôn mặt vốn tuấn nhã của hắn tăng thêm một
tầng tuấn tú hồng hào.
Vài nha hoàn ở dưới đỏ mặt, len lén đánh giá chủ tử của
mình, trái tim dao động.
Con ngươi lạnh nhạt của Đông Ly Thuần quét về phía mấy nha
hoàn quy củ đứng ở trước mặt, cuối cùng, đem ánh mắt thăm hỏi tập hợp vào Sở
Liên Nhi đứng bên trái.
Hôm nay chưa rơi tuyết, nhưng thời tiết vẫn rét lạnh, trên
ngọn cây bên ngoài tuyết đọng đè nặng khiến cành cây cong xuống, gió lạnh y
nguyên lạnh thấu xương, thổi bức màn nhung gấm trên cửa sổ vang lên tiếng.
Tấm rèm bị gió thổi mạnh, cứ đóng cứ mở, trong nháy mắt gió
lạnh run lên chen vào, thấm vào trong sảnh ấm áp, Sở Liên Nhi đối diện cửa sổ,
ngoài bị gió lạnh bên cạnh thổi vào, ý lạnh như băng tuyết, trong nháy mắt bay
vào cổ của nàng, đông lạnh thân hình nàng co rụt lại. Nàng vội đem hai tay lạnh
như băng che trong ống tay áo, phát hiện ánh mắt Đông Ly Thuần quăng tới, trong
nháy mắt nàng ngước mắt, vô ý thức bắn tới.
Ánh mắt Đông Ly Thuần và ánh mắt Sở Liên Nhi không hề dự bị
giao hội trong không khí, người phía trước kinh ngạc, hắn mặt không biểu tình,
khóe môi ngược lại cong ra độ cong rất nhỏ —-
Đông Ly Thuần nhắm mắt lại, một đôi mắt phượng tinh tế đánh
giá Sở Liên Nhi, con ngươi băng lạnh thoáng hiện kinh dị hơi nhỏ, giống như muốn
được cái gì từ trên người nàng.