Đọc truyện Cung – Mê Tâm Ký – Chương 40Quyển 2 –
Quyển 2 –
Thân thể yếu ớt, bệnh khó thổ lộ cùng ai
Vân Hi tắm rửa xong, tâm trạng cũng bình phục lại, y thay bộ thường phục màu xanh nhạt, lạnh nhạt hỏi: “Quý Phi đâu? ”
“Bẩm hoàng thượng, vẫn còn quỳ trong thư phòng. ” Uông Thành Hải nghe tiếng vội trả lời.
“Cô ta còn dám cự với trẫm à? Cứ để cô ta quỳ tới khi nào hiểu ra mới thôi! ” Vân Hi nghe thế, đôi mày nhăn tít lại.
Uông Thành Hải cười mếu, người không cho đứng dậy thì ai dám đứng? Lại còn bảo là Quý Phi cự người nữa chứ! Nhưng Uông Thành Hải không dám nói ra những lời này, chỉ bẩm lời như không có chuyện gì: “Vậy hoàng thượng nghỉ sớm nhé, hôm nay trời lạnh một cách lạ lùng, mấy hôm nay thời tiết thật kỳ quặc, e sắp đến xuân hàn rồi! ”
Vân Hi nghe xong không nói gì, đột nhiên khoác áo bào đi về phía Nam thư phòng. Khi đến nơi, cung điện vẫn yên ắng không một bóng người. Lúc nãy Uông Thành Hải đã đuổi mọi người ra, nay chắc cũng không ai dám sang. Vân Hi bước vào nội các, nhìn thấy ngay Phi tâm đang nằm gục dưới đất, bên cạnh là một mảnh bình phong to bị vỡ, chính là bình phong lúc nãy y giận dỗi đá ngã.
Y bước nhanh đến, vừa muốn nói thì cảnh tượng trước mắt khiến y hoảng hốt, cúi người giở tấm bình phong sang một bên, miệng hét lên: “Phi Tâm, Phi Tâm! ”
Phi Tâm mê mê mang mang, nghe bên tai ù ù, hình như là tiếng bước chân hoảng hốt, hình như ai đó đang gọi cô “Phi Tâm”. Cô không nghe rõ lắm, chỉ cảm giác cơ thể đang bay bổng, ý thức mơ hồ, trong khoảnh khắc đó chẳng biết mình đang ở đâu.
“Bẩm hoàng thượng, không có gì đáng ngại. Thoa thuốc giảm sưng, đắp hai ba hôm sẽ khỏi. ” Phùng thái y cung kính nói.
“Sao sưng to thế này? ” Vân Hi ngồi ở chiếc ghế bên cạnh, có chút không tin. Tấm bình phong lúc nãy đè xuống chân cô ấy, chẳng biết là cô ấy không đủ sức giở bình phong ra hay là vốn chẳng muốn giở nó ra mà để cổ chân sưng tấy một vết như thế này, y cứ lo sợ không biết đôi chân này có bị phế mất rồi không.
“Quý Phi kim thể gân bì mềm mỏng, với lại bị đè khá lâu, máu không lưu thông nên mới như vậy. Không sao cả, không bị thương gân cốt. ” Phùng Thái y khẽ nói, “Nhưng cơ thể Quý Phi hư hàn, xung nhậm không hư, khí hải bất mãn. Cái này cần phải từ từ điều hòa, không phải một hai hôm có thể khỏi. Tuy không phải bệnh nặng gì, nhưng nếu cứ để như vậy sẽ trở thành bệnh mãn tính, vi thần sẽ kê phương thuốc để uống một thời gian điều dưỡng trước. ” Lời thái y khiến Vân Hi giật mình, khí hư thể hàn? Đó chẳng phải giống căn bệnh năm xưa của thái hậu là gì? Thái hậu vào cung, vì khí hư thể hàn nên nhiều năm vẫn chưa có thai. Sau khi dưỡng bệnh mãi đến Long Xương năm thứ 6 mới hạ sinh công chúa. Chả trách cô ấy cứ mãi mà chẳng có tin gì, đây cũng chẳng phải bệnh tật gì, nhưng tại sao lại không ngoan ngoãn bồi bổ cơ thể, nghĩ đến đó lòng y đã cảm thấy u uất rồi.
Y vẫy tay bảo thái y kê toa rồi sai Uông Thành Hải đích thân theo lấy thuốc, y vòng vào trong, vén màn rồi ngồi lên giường nhìn Phi Tâm.
Vân Hi đưa tay sờ đầu cô, một bàn tay của y đã sắp che hết khuôn mặt của cô. Trước giờ tín kỳ của cô vẫn không chuẩn, lại còn sĩ diện chẳng chịu mời thái y khám chữa, kết quả là mắc phải chứng bệnh này. Sàn nhà lạnh, cô còn nằm nhoài ra đó nửa ngày, cơ thể lúc này hơi sốt, mũi cứ sục sịt, trên trán đọng một lớp mồ hôi. Y cảm nhận được mi mắt cô đang động đây, khẽ quệt vào lòng bàn tay y, hơi nhồn nhột. Y không rút tay ra, vẫn che lấy gương mặt cô: “Rốt cục nàng đã gửi Linh Tần thứ gì? Tại sao nhìn thấy rồi thì cô ta ngoan ngoãn chịu tội ngay? ”
“Một lá thư. ” Giọng Phi Tâm khàn khàn, lúc này chân cô rát như lửa đốt, đau đến nhói tim.
“Nàng bảo với ả ta rằng những chiêu bài của ả đã bị nàng lật tẩy, nếu ả tự kết liễu thì nàng sẽ thay ả giấu nhẹm chứng cứ, bảo toàn gia thanh của ả. Nàng bảo trẫm nhất định sẽ cảm thông cho gia đình ả và cũng sẽ ban ả một lễ táng long trọng. Ả cầu nhân đắc nhân, như thế sẽ tốt trăm vạn lần so với những tháng ngày sống không bằng chết trong hậu cung sau này. Ả nghe như thế thì tất phải biết nên làm thế nào. ” Y chậm rãi cúi người xuống, kề môi lên mu bàn tay của mình, “Vì thế nàng đã cho Thường Phúc đến đưa thư mà không cần né mặt người khác, cố tình để bản thân bị vướng vào vụ việc, để Tông Đường không cách phán quyết, cớ sao nàng phải tự làm khổ mình như vậy? ”
“Phụ thân cô ta trấn thủ biên cương, cả gia đình đều ở ngoài ấy. Cũng hệt như thần thiếp, cô ta làm như thế, cũng đều do tình thế gia đình bức bách, nên bất đắc dĩ. Cơ hội sẽ vụt tắt nếu không nắm bắt, đổi lại là thần thiếp thì thần thiếp nhất định cũng sẽ như thế. ” Phi Tâm thì thào, chỉ nói vài câu mà trán đã ướt đẫm.
“Nàng sẽ không như thế, trong mắt nàng, trẫm là gì chứ? ” Y lạnh giọng, “Quý Phi tự tung tự tác trong cung, sát lộc phát quyết đều không hề nghe theo lời người khác. Ngay đến trẫm còn phải cảm tạ sự tượng trợ của Quý Phi! ”
Cô nghe xong, thân người run lên. Y áp cả người xuống, ôm lấy cô rồi nói tiếp: “Thất Trùng Thất Hương khởi nguồn từ Dạ Dịch, là thảo dược có công dụng thôi miên, sẽ khiến người ta ảo giác hóa cuồng, dùng lâu ngày nhất định sẽ mất mạng. Tim mạch ngừng đập, chết không dấu vết! Nhạc Khang Thành từng trấn thủ Nam Quan, không ngờ ngay đến phương thuốc này cũng giao cho con gái. Hoa Mỹ Nhân dùng thứ này, tâm sinh ảo giác, ngôn hành điêu ngoa khó kiềm. Nàng biết chứng cứ khó tìm, để không phải đêm dài lắm mộng, cắt đứt mọi hậu hoạn nên bức tử cô ta.”
Phi Tâm nghe thế giật mình, y đã điều tra còn tường tận hơn cô.
Thực ra Phi Tâm hoàn toàn không biết đó là thuốc gì, chỉ cảm thấy mùi hương lạ thường, cảm giác kỳ ảo, trong lòng đoán chắc không phải thứ hay ho gì. Sau thấy Hoa Mỹ Nhân hành vi kỳ quái, nên mới nghi ngờ Linh Tần âm thầm bỏ thứ gì cho cô ta để cô ta sập bẫy. Mãi khi Lăng Yên xuất hiện, Phi Tâm mới toát mồ hôi hột, nếu cô xử trí chậm trễ, e rằng Hoa Mỹ Nhân sẽ chết trong quá trình cô ta chấn chỉnh, tới lúc đó cái tội bức tử cung phi bị Tông Đường nắm được chứng cứ sẽ không dễ dãi như hiện tại nữa.
“Có lúc trẫm rất hận nàng. Bất kể nàng điều tra được gì thì cũng phải báo cáo trước, tự tung tự tác, trong mắt hoàn toàn không có quân thượng, chỉ điểm này thôi thì trẫm đã có thể trị tội nàng vượt quyền rồi! ” Y chợt thả lỏng bờ vai, đưa tay bế cô lên đùi.
“Thần thiếp biết tội. ” Phi Tâm cúi đầu khẽ nói.
Động tác của y thật dịu dàng, lồng ngực của y thật ấm áp nhưng ánh mắt lại rất lạnh gía. Phi Tâm hiểu, việc này cũng lại phải nhờ y ếm nhẹm, nhưng cô ra tay mà không hề thông báo trước với y, bảo là cô vượt quyền thì cũng không phải nói quá. Trong mắt hoàng thượng, phi tần hậu cung cũng không khác gì với triều thần. Đương nhiên vẫn có tình nghĩa, nhưng tình nghĩa lúc nào cũng không sánh bằng giá trị. Y cũng chia phi tần thành tam lục cửu đẳng, những kẻ biết thao túng như cô thì sẽ để cho đảm nhiệm chức quản gia; biết làm điểm tâm món ăn như Tuấn Tần thì sẽ thỉnh thoảng đến thưởng thức món ngon; biết thi họa như Đức Phi thì sẽ đàm luận thi họa, phong nhã với cô ta. Bỏ qua mối quan hệ triều đường thì đây chính là giá trị được đính kèm, có thể khiến hoàng thượng trút bỏ những áp lực khổng lồ. Nhưng những giá trị này sẽ có thể bị thay thế, còn điều không thể thay thế được chính là mạng lưới quan hệ sau lưng mỗi phi tần.
Phi Tâm nhận biết rõ giá trị của bản thân, cô không có mạng lưới quan hệ có thể làm tăng giá trị của mình, điều duy nhất có thể làm chính là không ngừng làm việc thay y. Lần này cô không bẩm báo là vì nhìn thấy bản thân ở Linh Tần, một nỗi ai thương như hồ ly tiếc thương cái chết của thỏ. Hôm nay có người chu toàn cho Linh Tần, còn mai này nhỡ cô chết đi, có ai sẽ chu toàn cho cô, để lại cho cô một chút thanh danh?
Vân Hi xiết chặt lấy cô, cô bảo Tiểu Phúc Tử đưa thư là vì không muốn mọi người nghi hoặc hành động của Uông Thành Hải. Chính vì hiểu điều đó nên y mới hận!