Đọc truyện Cung – Mê Tâm Ký – Chương 38Quyển 2 –
Quyển 2 –
Quyết định sinh tử trong nháy mắt
Lúc Uông Thành Hải quay về thì Vân Hi đã thay xong xiêm y và đang ở Tây Điện. Càn Nguyên Cung là một khóm kiến trúc độc lập, hậu điện có tới 6 thẩm cung. Quần thể kiến trúc này chỉ hình thành từ sau thời kỳ Võ Tông, vào thời ấy các chư hầu nổi loạn nên thường xuyên thay đổi thẩm cung!
Sau khi tiên đế đăng ngai bèn tu sửa nơi này, không làm cho không gian rộng lớn thành những thẩm cung hệt như nhau nữa. Nhưng trong hoàng cung nhiều cung điện gác lầu nên tìm tiện cũng có thể tìm được chỗ nghỉ ngơi. (Rối quá)
Ngay khi nghe hoàng thượng bảo truyền lời đến Cúc Tuệ Cung thì Uông Thành Hải cũng biết rằng Quý Phi chắc có vấn đề gì. Nhưng y chỉ là một thái giám, không dám phỏng đoán hàm hồ, khi đến Cúc Tuệ Cung nói với Tú Linh, Tú Linh tâm tư cặn kẽ, bèn mang tất cả những thứ cần mang như thuốc men, áo quần, là những thứ đầu tiên cô nghĩ đến. Sau đó để ổn thỏa thì cô còn mang cả vật dụng phụ nữ. Rồi cùng Uông Thành Hải đến Càn Nguyên Cung.
Càn Nguyên Cung cũng có cung nữ nhưng thái giám thì nhiều hơn. Tú Linh theo Uông Thành Hải vòng vèo dăm bảy ngã mới đến được Tây Điện. Nhìn thấy hoàng thượng, cô vội quỳ xuống hành lễ, Vân Hi tay cầm tách trà, ngước cằm lên nhìn. Tú Linh hiểu ý bèn khấu đầu lặng lẽ bước ra sau. Uông Thành Hải sai tiểu thái giám đi theo, còn mình thì đi vào chờ Vân Hi dặn dò.
“Ngươi về sai người dọn dẹp. ” Vân Hi từ từ cất tiếng.
Uông Thành Hải hiểu ý y, gật đầu: “Nô tài đi ngay, người cứ nghỉ sớm. Sáng mai vẫn còn phải thượng triều. Hoàng thượng cũng phải bảo trọng sức khỏe. “
“Được rồi. ” Vân Hi đáp, “Trú Phương Các ngươi hãy cho người đi xem xét. “
“Nô tài hiểu, hoàng thượng người hãy yên tâm. Nô tài sẽ đi điều tra kỹ! Trông nương nương gầy hẳn đi, nô tài nhìn mà cũng thấy đau lòng! ” Uông Thành Hải không quên nịnh hót, “Nô tài vẫn đang suy nghĩ Quý Phi rảnh rỗi cũng thích dùng hoa chế hương, sao không bằng ả được, chắc hẳn ả ta cũng dùng cách này! May thay hoàng thượng anh minh, Quý Phi nương nương phối hợp đúng lúc. “
Vân Hi bắt đầu nhếch môi, nhưng nghe câu sau thì có chút không vui, khẽ chau mày. Uông Thành Hải thấy thế vội tự tát tai mình: “Nô tài lắm lời, cái miệng đáng tội của nô tài, ả ta dựa vào gì mà dám sánh với Quý Phi chứ! “
“Hừ! ” Vân Hi khẽ hứ nhẹ, nét mặt dịu lại. Uông Thành Hải rất hiểu y, thấy y không nói gì bèn lặng lẽ ra ngoài dò thám.
Kinh thành tháng ba, nắng ấm vẫn còn chớm lạnh. Nhưng xuân năm nay đến sớm, hai cành lựu trước cửa chính điện Cúc Tuệ Cung đã nở rộ. Tú Linh nhìn thấy rất hoan hỉ, đây là một điềm lành. Kinh thành Vĩnh An nằm ở hướng bắc, mùa xuân gió lớn ít mưa, thời tiết hanh khô, Phi Tâm đã ở cung này 4 năm nhưng cũng có lúc không quen. Cứ hễ xuân đến trong nội điện thường bài trí đài phun, bữa ăn dùng nhiều canh ít muối.
Vì chuyện của Hoa Mỹ Nhân, hậu cung nhanh chóng cảnh giác. Lại thêm việc ngày mùng 1 tháng 3 hoàng thượng thay đổi thói quen ngày thường, sủng hạnh Quý Phi tại Càn Nguyên Cung theo lệ cũ. Quý Phi lấy mình làm gương, không cậy thế làm càn, mọi việc đều theo đúng bài bản, vả lại việc của Hoa Mỹ Nhân vẫn còn đọng lại ngay trước mắt nên hậu cung không ai dám đàm tếu.
Tuy ngày thị tẩm Phi Tâm có sự cố bất ngờ, và thái độ khác thường của hoàng thượng khiến cô đối ứng không kịp, nhưng kết quả sau cùng chính là điều cô muốn có, giữa y và cô có thần giao cách cảm. Dùng cử chỉ để tỏ sự ủng hộ đối với cô, dùng lời khen ngợi để khiến Phi Tâm khoan tâm*. Khi cô nhận ra ý nghĩa việc thị tẩm trong Càn Nguyên Cung thì quyết tâm trong lòng cô càng vững chắc hơn.
Việc của Hoa Mỹ Nhân không có bất kỳ thay đổi gì, Tả Hàm Thanh chẳng qua chỉ muốn gây sự với Lâm Hiếu, chứ không thật lòng muốn ra mặt cho nhà họ Hoa, huống hồ đây là việc nhà của hoàng thượng, làm gì đến lượt hữu tướng quân chen vào. Hoa Tán Kỵ cũng đành chấp nhận, tiền đồ bản thân vẫn quan trọng hơn đứa con gái đã bị gục ngã.
Sau khi hoàng thượng triệu y vào nội đàm, ngày sau y bèn lên biểu thỉnh tội, tự trách bản thân không biết dạy dỗ con gái. Hoàng thượng tự khắc không gây khó dễ cho y, chỉ giáo huấn vài lời rồi qua chuyện.
Trong cung tất nhiên không vì sự ra đi của một mỹ nhân mà có bất kỳ biến hóa nào, ngày tháng vẫn như cũ, vẫn duy trì vẻ bề ngoài thanh bình, hòa hợp.
Mùng 6 thiết dã yến, Phi Tâm lặng lẽ ngồi trong vườn hoa uống trà. Cô vận chiếc áo bào dài bằng len màu hồng phấn, tóc búi hai bên. Mấy hôm nay thời tiết ấm áp thất thường rồi lại u ám và trút những cơn mưa to. Trong triều gần đây vẫn còn thảo luận về chuyện Nam tuần, hoàng thượng đã trú lại Khải Nguyên Điện kể từ hôm mùng 2 và không hề lui tới hậu cung.
Lúc này Phi Tâm yên ắng như bức tượng, khi cô trở nên im ắng đến mức chẳng có một chút cảm xúc thì Tú Linh cũng ngấm ngầm lo sợ. Mỗi lần như vậy, Phi Tâm hệt như con mãnh thú đang ở tư thế sẵn sàng, chỉ chờ đợi thời cơ tốt nhất để vồ mồi.
“Nương nương. ” Tiểu Phúc Tử khẽ tiến vào, nói nhỏ bên tai cô, “Mọi thứ đã ổn thỏa rồi. ”
“Đã canh mấy rồi? ” Phi Tâm khẽ nhướn mày, hỏi.
“Bẩm nương nương, chỉ còn một khắc thì đến giờ Tuất.” Tiểu Phúc Tử cung kính đáp.
“Ngươi đích thân đi đi, không cần né mặt ai. ” Phi tâm nói, nhẹ nhàng vẫy ngón tay về nơi đặt bức thư.