Cung Lược

Chương 55: Trẫm muốn sưởi ấm cho ngươi


Đọc truyện Cung Lược – Chương 55: Trẫm muốn sưởi ấm cho ngươi

Nàng cả kinh, chủ tử thật là quá bác học rồi, bác học thì bác học, tự mình biết là được, còn phải nói ra miệng. Nữ khoa cái gì, chủ tử chiếu cố thân mình còn chưa kịp, còn có thể biết chuyện trong nữ khoa, đúng là người đã lấy vợ, đến cả cái này cũng biết.

“Đừng đừng đừng, ngài làm thế này tổn thọ nô tỳ mất!” Nàng bị hoàng đế giữ chặt chân không rút lại được, quỳ rạp trên đất gào khóc thảm thiết, “Nô tỳ dưới bàn chân có thịt buồn, chịu không nổi đâu, sẽ chết người ấy.”

Hoàng đế thấy nàng như vậy, càng thêm hưng trí, “Thịt buồn mọc dưới bàn chân, ngươi đây là muốn thành tinh sao.”

Nàng cố nhấc đầu lên thú thật, “Dưới chân nô tài sợ ngứa, cái này nếu mà bị gia hình tại Minh triều, nô tỳ nhất định sẽ là tên phản đồ.” Nàng nằm ra đất cào cấu, hai tay nắm lấy cỏ khô, “Để nô tỳ tự làm cho, ui da chủ tử tốt à, ngài làm như vậy nô tỳ không có mặt mũi gặp ngài nữa.”

Hoàng đế nhếch môi, “Chúng ta ai cũng đừng ngại ai, mới rồi ngươi còn bảo ta chớ e lệ mà!”

“Nô tỳ khác.” Nàng cao giọng nói, “Nô tỳ là đại cô nương đó, nô tỳ còn chưa lấy chồng! Chân con gái người Kỳ rất quý giá, ngài không thể nhìn không thể đụng vào!”

Trên đời này còn có chuyện hắn “không được làm” ư? Hắn ở trước mặt nàng đều là như vậy ư, vậy chẳng hay trong lòng nàng cảm thấy hắn như thế nào. Bây giờ đã ôm được chân, vớt được phần nào hay phần đó. Lại nói nàng sợ không gả đi được, gả cho hắn cũng được vậy.

Hoàng đế thầm nghĩ, ngoài miệng không nói, trên tay cũng không ngừng. Nàng rụt lại, hắn hằm hè liếc nàng, “Ngươi dám phản kháng?”

“Ngài là chủ tử, nhưng ngài cũng không thể khi dễ nô tỳ như vậy a!” Nàng rất uất ức, có phần nức nở nói. Không dám duỗi chân ra, trơ mắt nhìn hắn cởi vớ cởi giày của nàng.

Cung nữ có quy củ riêng, mang giày miệng mái chèo (giống giày búp bê), quanh giày đính một vòng lông chuột. Ban nãy đi trong tuyết, vòng lông bên ngoài đã ướt nhẹp, lớp vải lót bên trong cũng ướt nhèm nhẹp. Nam nhân mang ủng bên trên có vật che còn đỡ hơn chút, giày nữ nhân hút nước, ngâm hồi lâu là bị nhăn cả da. Hoàng đế trong lòng không nỡ, nâng lấy đôi chân nàng tỉ mỉ xoa. Người Hán bó chân, bàn chân “gót sen ba tấc” nhỏ xinh lấy ra, cách cái vớ nhìn thì còn đẹp, nếu cởi hẳn ra thì thật sự nhìn không nổi. Không giống như các nữ tử người Kỳ, chân thô, không được tinh xảo cho lắm, nhưng quý ở thuần phác tự nhiên. Hơn nữa chân của nàng, thật sự là đôi chân xinh đẹp nhất hắn từng thấy. Nước da trắng như tuyết, đầu ngón chân đầy đặn từng ngón xinh xắn đáng yêu. Hắn đỏ mặt, trong lòng lại có phần chộn rộn.


Cóng đến như băng cục thế này! Hắn đem cặp chân kia ôm vào trong ngực, lòng bàn tay xoa bóp kỹ càng, hận không thể đem tất cả nhiệt lượng trên người lấy ra sưởi ấm cho nàng. Lặng lẽ liếc nhìn nàng, nàng vẫn là bộ dạng ngây ngây ngốc ngốc, cau mày như thể thấy ma vậy. Hoàng đế tức tối, hắn miên man bất định trong lòng, nàng lại là cái bộ dáng này? Hắn bèn giở trò, khẽ gãi dưới bàn chân nàng một cái, quả nhiên nàng cười phá lên khanh khách.

“Không được không được, chết mất thôi!” Nàng nằm ngưỡng trên mặt đất cười, “Ngài đừng làm vậy…”

Nàng càng ngố càng dễ lây sang người khác, hoàng đế cười theo, “Không có tiền đồ, tương lai sợ nam nhân.”

Nàng sợ hắn gãi nữa, ra sức đem lòng bàn chân chống lên bụng hắn, còn mạnh miệng, “Chỉ nghe nói nam nhân sợ ngứa sợ vợ, lời này dùng trên người nữ nhân cũng không thích hợp.”

“Sao lại không thích hợp? Nữ nhân không phải người à?” Hắn bắt chước cách làm của nàng bưng chân lại, nhưng quần áo ướt, không có chỗ bao lại. Hắn ngẫm nghĩ, bèn cởi nút áo ngoài ra.

Tố Dĩ thấy thế, rối rít trở người ngăn tay hắn lại, “Chủ tử gia, ngài đối tốt với nô tỳ, nô tỳ đã biết, ngài không thể cởi áo ngoài, sẽ lạnh đấy.”

Hoàng đế lườm nàng, “Ta muốn sưởi ấm cho ngươi.”

Môi nàng run rẩy, lồng ngực kết băng lại ấm hẳn lên, trong cổ họng tắc một cục vải bông, khiến nàng khó chịu cùng cực. Ai nói hoàng đế không tim không phổi chứ, ngươi đối với hắn một lòng một dạ, hắn cũng là người, cũng sẽ biết báo đáp lại ngươi. Trên đời này chưa từng nghe nói chủ nhân sưởi ấm chân cho nô tài, chủ nhân người Kỳ vốn kiêu ngạo nhất, hơn nữa đối với Kỳ chủ, nô tài trong mắt họ không kém chó mèo là bao. Vị này là hoàng đế thống trị bốn bể, phần khiêm tốn hắn đối với nàng này, quả thực là đã làm cho trên mộ phần tổ tiên nhà nàng bốc khí xanh rồi.

Hoàng đế không hề nhìn nàng, nhìn lại sợ có mấy lời không kiềm được. Qua một hồi lâu mới nói, “Ta thấy chân ngươi nứt da rồi, đợi trở về bảo ngự y đưa ‘dầu con chuột’ cho ngươi. Thủ hạ của ngươi thế nào? Hầu hạ không tốt à?”


* dầu con chuột: 1 phương thuốc dân gian, lấy chuột con mới sinh thả vào dầu, qua 1-2 năm, chuột sẽ rữa trong dầu, sau đó loại dầu hôi thối kia có thể trị vết thương bị bỏng, nghe nói hiệu quả rất tốt.

Nữ quan Ngự tiền không giống với nữ quan hạ đẳng, nữ quan của Dưỡng Tâm điện mỗi người đều có bốn tiểu nha đầu hầu hạ, trở về chỗ nghỉ cũng coi như là nửa chủ tử. Nàng lắc đầu, “Trải giường xếp chăn giặt đồ, đều rất giỏi. Chúng nô tỳ bình thường đều ở trong Ngự tiền, cũng không cần họ hầu hạ.”

Hoàng đế ủ chân nàng thỏa đáng rồi, lại sờ sờ tay nàng, “Còn lạnh không?”

Chủ tử thật là ân cần a! Chân cũng đã để hắn sờ qua, sờ tay thì có là gì. Tố Dĩ rất hào phóng, “Tạ ơn chủ tử, nô tỳ không lạnh.”

Hoàng đế xoay người nhìn bên ngoài, bão tuyết che phủ núi, cứ tiếp tục thiếu ăn thiếu mặc thế này thật không được. Hắn cân nhắc rồi nói, “Lát nữa ta ra ngoài xem xét một vòng, xem thử có thể bẫy được con mồi nào không. Ngươi đem mớ củi ướt bên kia chất gần đống lửa hong khô đi, đề phòng một lát không có củi đốt. Thời tiết thế này, thiếu lửa sẽ cóng chết.”

Tố Dĩ thật lòng không muốn để hắn đi ra ngoài, tuyết đầy trời thế này, xảy ra chuyện gì thì biết làm sao? Bèn tháo túi tền từ trên hông xuống, mở miệng túi đưa ra trước, đỏ mặt nói, “Trước khi đi nô tỳ có lén trộm một nắm trong hộp Tứ Hỉ, nếu chủ tử đói, trước lót dạ chút đi ạ.”

Hoàng đế nhìn đậu phộng trong miệng túi than thở không thôi, “Ngươi mới vừa rồi cầm cái này đút sóc ăn rồi.”

Nàng hấp háy mắt, “Không đút cả bao đâu, móc có vài viên à.”

“Chút đồ ốm đói này, có thể chống đói được sao? Ngươi giữ lại làm ăn vặt đi! Không bẫy được thú, rủi mắc kẹt hơn mười ngày nửa tháng, hai chúng ta sẽ bị đói đến ngực dán lưng đó.” Hoàng đế rút đao ra mài mài trên lưỡi đao, “Không hạn chế con nào, cho dù một con hoẵng cũng được, sống sót là quan trọng nhất.”


Hắn nói muốn đi ra ngoài, nàng liền hoảng sợ nhảy dựng lên, “Vậy ngài dẫn nô tỳ theo với, nô tỳ sợ ở một mình.”

Hoàng đế tâm tư chợt động, nàng quấn người như vậy, trước đây cũng chưa từng thấy. Xuất thân của quản đới, kinh nghiệm phải đủ, bất cứ lúc nào cũng phải bình bình ổn ổn. Nhưng bây giờ nàng dường như rất ỷ vào hắn, điều này khiến hắn mơ hồ có chút mừng thầm, ngoài miệng còn cười nhạo nàng, “Cô cô không phải đều tự xưng là trên trời dưới đất không điều gì không làm được ư, bây giờ sao lại nhát cáy thế?”

Nàng vội xua tay, “Chủ tử ngài đừng gọi nô tỳ là cô cô, tổn thọ nô tỳ mất! Vả lại nô tỳ có mọc ra gan bò cũng không dám tự thổi phồng mình như vậy, chủ tử quá oan uổng nô tỳ rồi.”

Hoàng đế cúi đầu xoa xoa bàn chân trong ngực, “Ngươi đừng sợ, an tâm chờ ta trở lại.” Lại đặt cây đao trong tay nàng, “Cái này để lại cho ngươi, nhớ lúc ở một mình không được ngủ, trong núi nhiều sài lang hổ báo, cầm lấy nó để phòng thân.”

“Vậy sao được.” Nàng đẩy cây đao trở về, “Cây đao này là của ngài mang theo, nô tỳ chẳng sao đâu, cho dù ăn cũng không cần gấp. Chủ tử vạn sự một thân, ngài an toàn mới là may mắn của thiên hạ bách tính.”

Lời kiểu cách về dân tộc đại nghĩa, dùng trong hoàn cảnh này chả có ý nghĩa gì cả. Hoàng đế đặt chân nàng xuống, lấy chăn nệm được kéo xuống từ trong xe bọc kín mình lại, tự mang giày vào đứng lên, siết chặt đai điệp tiệp nói, “Không nói nhiều nữa, thế nào cũng phải nghe ta. Ở yên đây đợi ta, không được đi đâu cả, nhớ chưa.”

Tố Dĩ trong lòng hoảng loạn, chân trần đuổi theo mấy bước, “Chủ tử… Chủ tử…”

“Làm sao?” Hắn dừng bước, thấy trong mắt nàng đượm nước mắt, bèn vỗ vai nàng trấn an, “Đừng lo lắng, trước khi trời tối ta nhất định sẽ trở lại.” Nàng còn kéo áo choàng hắn không buông tay, hắn có chút bất đắc dĩ, “Nghe lời, cũng không phải ra trận đánh giặc, ngươi sợ cái gì? Ta công phu quyền cước còn khá, nếu có thể đánh hổ, thì lột da cho ngươi làm váy da hổ, giống như Tề Thiên Đại Thánh ấy.”

Nàng nín khóc mỉm cười, “Vậy ngài mau trở lại nhé, nếu đợi không thấy, nô tỳ sẽ ra ngoài tìm ngài đấy.”

Hắn nhếch nhếch khóe miệng nói biết rồi, bên ngoài băng tuyết ngập trời, trong sơn động có đống lửa còn có nàng, khiến người ta quyến luyến biết bao! Nhưng không còn cách nào, lúc này thị vệ chưa đến được, ban nãy còn dự tính ăn thịt ngựa cũng không đến nỗi, bây giờ lại nhìn ra ngoài, nào còn thấy cái bóng của xe ngựa chứ! Chỉ còn một khoảng đất trũng, ngựa không biết là chạy mất hay là bị tuyết chôn luôn rồi, tóm lại là không thấy.

Hắn đi lên núi, trong rừng nhiều thú hoang, có cây cối chống đỡ, tuyết cũng không dày lắm. Đi vài bước quay đầu lại nhìn, nàng vẫn đứng trước cửa hang, bộ dạng sợ hãi dựa vào cành cây, phảng phất như có loại cảm giác “Vì ai sương gió đứng giữa trời”. Hắn chỉ cảm thấy trái tim như thắt lại, vừa buồn vừa vui mà nghĩ, có lẽ bức họa này suốt đời hắn cũng không thể quên được. Sự nhuần nhã không tiếng động của nàng, trong lúc lơ đãng đã bắt được trái tim đế vương. Thế nhưng nàng lại là một cô nàng ngốc ngếch, hắn không nói, phải chăng nàng sẽ vĩnh viễn không biết ư? Hắn quay đầu lại hít một hơi, khí lạnh lẫm liệt xông đến mức phổi cũng muốn co lại. Hiện giờ hắn không có gì để theo đuổi, quốc gia đại sự không ở trong lòng, nghiễm nhiên là một thợ săn bình thường, nghĩ bụng muốn nhanh nhanh mang ít thứ về cầm hơi, trở lại bên cạnh nàng.


Tố Dĩ cứ đứng mãi trước cửa dõi theo thân ảnh áo choàng vân báo đi xa, một cơn cuồng phong mang theo bọt tuyết bay tới, mặt bị tuyết quét đến đau nhói. Vươn tay sờ, nước mắt đầy tay, bản thân nàng cũng có chút kinh ngạc. Hay thật, chủ tử chẳng qua là đi tìm đồ ăn, nàng lại như một con mèo bị vứt bỏ, lòng tràn đầy sầu khổ.

Cầm chặt thanh đoản đao, mặt trên khắc hoa văn rồng khảm ngọc, cấn khiến lòng bàn tay phát đau. Nàng nhét cây đao vào trong ngực, theo dặn dò của hắn hong củi ướt, bốc cỏ khô trên đất lên xoa làm cho chúng phát tán hơi ẩm. Kế tiếp không có chuyện gì làm, trong lòng quạnh quẽ như mất hồn vậy, xách ấm trà kia lên tới tới lui lui vòng quanh. Cách một chốc lại ra cửa nhìn quanh một lần, chủ tử vẫn chưa trở lại. Tuyết rơi lớn như vậy, mắt thấy trời sắp tối đến nơi, nơi hoang sơn dã lĩnh này vào đêm không an toàn, rủi như gặp phải thú dữ, đao còn đang ở chỗ nàng, hắn phải đối phó thế nào đây?

Tuyết càng tích càng dày, mắt thấy đã sắp tràn vào trong động. Nàng cầm cây củi đến cửa động đẩy tuyết, tiện múc một bầu trở vào đun nóng. Cái siêu đồng gác trên lửa, nước trong bình bốc hơi, phát ra tiếng ùng ục. Sắc trời ngày một tối, khắp nơi là một màu đen kịt, hệt như mực thả vào trong nước còn chưa lắng đọng xuống. Nàng thò người ra ngoài nhìn, trừ tuyết bay loạn xạ trước mắt ra, nàng không nhìn thấy gì cả.

Vạn tuế gia đang ở đâu? Nàng gấp đến độ xoay vòng. Không thể cứ ngồi chờ như vậy được, nàng phải ra ngoài tìm hắn. Nàng phủ thêm áo choàng, từ trong đống lửa rút ra một cây củi. Nghĩ bụng chủ tử có mệnh hệ nào nàng cũng không sống được, dù sao đã vậy rồi, dứt khoát đánh liều một phen. Chuyện xưa Na Trinh kể cho nàng nàng còn nhớ rõ, nông phu cuối cùng che cho Tái Hãn thành Phật. Nếu nàng hi sinh vì nhiệm vụ, không mong thành tiên thành Phật, bảo vệ cả nhà của nàng bình bình an an thì có thể.

Nhảy ra ngoài động, gặp gió lửa nghiêng, đống lửa trên cây gỗ xoẹt xoẹt, tiếng vang hệt như gió lớn thổi lên vải sa tanh vậy. Nàng men theo hướng hoàng đế xuất phát, thật là một người nghĩa khí, căn bản không để ý tới an nguy của mình. Nàng bây giờ lòng rối như tơ vò, không biết phải chăng hắn đã gặp chuyện gì, chỉ nghĩ vậy thôi đã sốt sắng đi tìm hắn, cho dù hắn về tay không cũng chẳng sao.

Nhưng trong núi chỉ có tiếng gió, đi đến chỗ cao tuyết cũng không còn lấn qua đầu gối, nàng gần như là đi một bước dập đầu một cái. Bởi vì không có phương hướng, vừa gấp vừa sợ. Đương lúc không nén được chực khóc, thì nghe thấy từ xa có người gọi nàng, là tiếng của Vạn tuế gia.

Nàng cao giọng đáp lại, “A, có nô tài.”

Nàng giơ cây đuốc lên, người xưa nói đèn thấp thì tối, nơi xa cũng không nhìn rõ lắm. Đoán nơi phát ra âm thanh chạy đến, dần tới gần, nàng thấy hoàng đế xuất hiện trong tầm mắt, trên vai khiêng một con hươu bào, ngang hông còn treo hai con thỏ hoang.

Nàng buồn vui lẫn lộn, vội đi tới đỡ hắn, “Ngài đã trở lại, làm nô tỳ lo chết được.”

Hoàng đế không nói gì, trọng lượng trên cánh tay nàng có hơi nặng, nàng đoán chủ tử nhất định mệt muốn chết rồi, bèn cắn răng đỡ hắn trở về. Vào động đỡ hắn ngồi xuống, vừa cởi áo khoác cho hắn vừa nói, “Chủ tử vất vả rồi, tuyết lớn như vậy…”

Nói phân nửa dừng lại, lúc này mới phát hiện nơi cửa động có vệt máu loang lổ, xem chừng cũng không phải máu của những con mồi kia nhỏ xuống. Nàng lắp bắp quỳ trên đất vén ống quần của hắn, lớp vải bông nơi cổ chân bị máu nhuộm đỏ —— Vạn tuế gia bị thương!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.