Cung Lược

Chương 39: Nàng có thể ăn mòn lòng người


Đọc truyện Cung Lược – Chương 39: Nàng có thể ăn mòn lòng người

Lúc người khác ngắm trăng thưởng hoa thì nàng đang luyện ưng, người khác vẽ tranh sơn thủy tranh mỹ nữ, nàng lại vẽ chuột rước dâu, nha đầu này tồn tại là để vượt ngoài dự đoán của mọi người sao!

Hoàng đế kinh ngạc, quả thực không biết nói sao cho phải. Hồi lâu mới nói, “Thật ư? Ngươi biết vẽ mặt trong?”

Nàng ngoẹo đầu dò xét vẻ mặt hoàng đế, “Không thể nói hoàn toàn, không dám nói biết, biết chút da lông thôi ạ. Nô tỳ cũng không có khoác lác đâu, lần sau nô tỳ sẽ vẽ một bức tặng cho chủ tử.”

Hoàng đế nhướn một bên mày, “Lại tặng một bức chuột đón dâu nữa?”

“Chủ tử không thích thì châu chấu và cải trắng* cũng được ạ.” Nàng xua xua tay, “Khó hơn nữa nô tỳ không biết vẽ đâu, nô tỳ cũng là đọc sách rồi “mềm mài cứng ngâm”** học lỏm thôi, học không đến tinh túy, toàn là tự mình mò mẫm nghĩ ra được.”

* tranh châu chấu và cải trắng:

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

** mềm mài cứng ngâm: mềm thì mài, cứng thì ngâm, hay còn được gọi là thuật mài cho mềm, ngâm cho nhũn. Thuật này cơ bản dựa vào lòng nhẫn nại nhằm cảm hóa đối tượng. Mặt dày không biết hổ thẹn, bền bỉ theo đuổi, không đạt mục đích thì không thôi.

Hoàng đế đối với thủ pháp vẽ mặt trong cũng có nghiên cứu, cố ý thử nàng, “Cho ngươi một bình thủy tinh, trẫm hỏi ngươi, trước khi vẽ nên làm những gì?”

Nàng đáp, “Chỉ có mỗi bình thôi thì không được, còn phải có hạt sắt. Bỏ hạt sát vào bình lắc mạnh, lắc cho mặt trong thô ráp rồi mới hạ bút, nếu không sẽ không ăn mực, dễ phai.”

Hoàng đế gật gật đầu, “Cấp bình cấp cát, lại cấp cho ngươi vài cây bút, ngươi có thể vẽ được không?”


Thật ra nếu lập tức có thể chuẩn bị đủ đồ, nàng ra tay không thành vấn đề. Nhưng hành cung thứ gì cũng có, chỉ là không có công cụ chế tạo bình hít, cho nên hoàng đế mới thử nàng như vậy. Tố Dĩ rất không phục, đây không phải rõ ràng là xem thường người ta sao! Nàng ưỡn ưỡn ngực, “Bút cũng không được là loại bút bình thường, thân và đầu bút phải tách biệt, bút lông sói càng mảnh càng tốt.”

“Được.” Hoàng đế chống cằm nhìn nàng, “Vậy vẽ được rồi chứ!”

“Chưa được, còn cần nhựa thông nữa.”

Hoàng đế trên mặt hiện nụ cười thản nhiên, “Muốn nhựa thông làm gì?”

Nàng nghiêm túc nói, “Đem một sợi đồng đun nóng hòa tan với nhựa thông, quấn sợi đồng trên đầu bút, nhựa thông sẽ chảy xuống cố định đầu bút không để nó chẻ ra. Đầu bút dính chắc, vẽ mới không tốn sức, đường nét cũng lưu loát hơn.”

Mặc kệ vẽ được thế nào, những bước căn bản đều biết, xem ra không phải ăn không nói có. Chẳng qua là hoàng đế còn muốn làm khó khó xử nàng, bèn nói, “Có một số việc, nói dễ làm khó. Chưa từng ăn thịt heo còn chưa thấy heo chạy sao? Cửa hàng bày bán Cổ Nguyệt Hiên đầy đường, xưởng thủy tinh cũng có cửa hàng chuyên làm bình hít, nhìn thấy trình tự làm việc trông bầu vẽ gáo cũng không xem là bản lãnh.”

Người như Tố Dĩ có đôi khi tùy tùy tiện tiện, lúc nên cẩn thận nàng cũng rất nghiêm túc. Hắn nói lời này, nàng muốn giành lại thể diện trước mặt hắn, không cho hắn xem thường nữa, thế là lấy lại bình tĩnh nói, “Chủ tử nói phải, vẽ hoa hòe kỳ thật không khó, nô tỳ bất tài, vậy viết một bức tranh chữ ngược cho ngài được không ạ!”

Bấy giờ mới khiến hoàng đế cảm thấy bất ngờ, quả thật có thể viết được ư, vậy sau này dĩ nhiên sẽ nhìn nàng với cặp mắt khác xưa. Hắn đứng lên, từ trong tập giấy trắng trên bàn rút ra một tờ đặt qua bàn bát tiên, chọn một hàng chữ nhỏ đưa cho nàng, “Viết cái gì đây… viết một câu nói trong “Dịch Lâm – Ly Chi Càn” của Tiêu Cống đi.” Trong mắt hắn mang theo ý cười bỡn cợt, “Viết đi, trẫm xem, viết tốt sẽ có thưởng.”

Tố Dĩ không chần chờ, thi lễ thưa vâng, mài mực chấm bút, hăng hái viết.

Hoàng đế đứng cạnh nhìn, lưu loát từng hàng chữ Trâm hoa nho nhỏ uyển chuyển thẳng hàng, nhưng từng hàng đều là chữ ngược. Chính diện nhìn không ra, phải đợi viết xong giơ lên ngược ánh sáng mới đọc được. Nàng viết chữ, thế nhưng hắn lại có chút thất thần. Tầm mắt từ đầu bút men theo người, rơi trên kia cổ tay trắng ngần thon mảnh, rơi vào kia bờ vai lả lướt, rơi vào kia cần cổ như hoa như ngọc của nàng.

Nàng đeo một đôi khuyên tai phỉ thúy, ngọc cũng không phải là loại ngọc tốt, loại ngọc Đông Qua Nhương* của Tân Khanh**, trong hoa văn ẩn hiện sắc xanh rải rác. Khiến một loại ngọc nhị đẳng bình thường không mấy bắt mắt, nhưng được làn da sáng trong kia làm tôn lên, trông khác biệt hẳn. Quả thật vạn vật đều dựa vào người, cho dù ban đầu có tốt cách mấy, vào tay người không có Tinh – Khí – Thần, sẽ càng làm mai một đi.

* Đông Qua Nhương: hình dáng đặc trưng của bạch ngọc hoặc ngọc có màu xanh trắng, vì trong ngọc có kết cấu giống như ruột bí đao nên gọi là ngọc “Đông qua nhương” (ruột bí đao), tên cũ.


– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

** Tân Khanh: những vật liệu bằng đá (ngọc)bởi vì được hình thành trong thời gian hơi ngắn, thường khiến người khác có trực giác nghiêng về mỏng manh, mặc dù màu sắc chói mắt, nhưng nhìn kỹ sẽ khiến người khác khó chịu, hoa văn không đẹp.

Lão Khanh: những vật liệu bằng đá được hình thành trong thời gian dài, rất xưa, màu sắc bên ngoài ôn nhuận trầm đục, do trút hết hỏa khí mà toát lên trạng thái tự nhiên. Những loại đá Lão Khanh rất chắc chắn, còn Tân Khanh thì yếu hơn, khi va chạm rất dễ hư tổn.

Nàng trắng một cách tươi sáng như vậy, nếu đeo màu đỏ nhất định rất đẹp mắt. San Hô hoặc là bảo thạch cũng được, còn có mã não nữa… quỷ thần xui khiến thế nào, Hoàng đế cầm bình hít trong tay lên so sánh, nắp bình được chế từ mã não, đỏ đến phát sáng. Nếu đeo trên vành tai, tuyệt đối càng hợp càng đẹp.

Tố Dĩ không hề phát hiện ra, tất cả tâm tư đặt tại trên ngọn bút. Vạn tuế gia đúng là cố tình mà, trong mười sáu chữ đã có bảy chữ rườm rà phức tạp, phải tập trung tinh thần mà viết, sơ sẩy chút là sai ngay.

Chấp bí tứ ly, vương dĩ vi sư, âm dương chi minh, tái thụ đông tề… lúc viết đến chữ “Đông” đột nhiên sực nhớ, Vạn tuế gia không phải là tên là Đông Tề sao? Ngòi bút khựng lại, trực tiếp viết là đại bất kính, không viết thì kháng chỉ, bèn theo lệ cũ viết thiếu đi một nét, viết xong cung kính trình lên.

Hoàng đế thả bình hít vào trong tay áo, nhận tờ giấy quay qua lật lại, từng câu từng chữ khoan thai nhàn nhã, rất có khí khái của Vệ phu nhân. Đặc biệt để ý hai chữ sau cùng, sau đó quay sang, có chút đắc ý nói, “Tặng thưởng sợ là không đủ rồi, mấy chữ khác đều tốt, chỉ riêng chữ cuối bị thiếu nét.”

Tố Dĩ đặt bút xuống quỳ dập đầu, “Nô tỳ không dám nhận thưởng, hai chữ cuối cùng, nô tỳ không dám viết ạ.”

Hoàng đế a một tiếng, “Vì sao?”

Đây không phải là ép người quá đáng sao! Tố Dĩ thầm nhủ, viết cái gì không được, cố ý bắt nàng viết đoạn kia. Đã ngáng chân nàng, còn lấy thêm chuyện này ra nói nữa. Hoàng đế mà đi đấu trí cùng cung nữ, đúng là dao trâu mổ gà mà! Dĩ nhiên, có oán thầm cách mấy cũng không thể biểu hiện ra ngoài, nàng đành phải dập đầu đáp lời, “Nô tỳ là viết bằng đầu óc, đó là tên húy của Vạn tuế gia, nô tỳ có lớn gan đến mấy cũng không dám viết toàn bộ đâu ạ.”

Hoàng đế cảm thấy hài lòng, “Ngươi biết tên húy của trẫm ư?”


Nàng còn thiếu điều nằm sấp ra đất nữa thôi, “Nô tỳ không dám không biết ạ.”

Không dám không biết, những lời này đáp thật hay, chút niềm vui nho nhỏ kia của hoàng đế giống như phấn vụn trong góc phòng, đón gió bay lên rồi tan thành mây khói. Nhìn lại bản thư pháp chữ ngược trong tay, thật sự đẹp không tìm ra chỗ chê. Hắn đặt tờ giấy lên bàn, xoay người lại nói, “Ngươi đứng lên nói.”

Tố Dĩ thưa vâng, đứng lên xuôi tay lui sang một bên hầu hạ.

“Về chuyện luyện ưng…” Hắn hắng giọng, “Ngày mai sẽ phải săn bắn rồi, bây giờ có đi cũng vô ích. Trẫm đã phái người nói với Tiểu công gia, chờ bận rộn qua trận này, sẽ để cho ngươi qua bên đó.”

“Không không không…” Tố Dĩ hoảng sợ, “Nô tỳ không đi, nô tỳ yên ổn hầu hạ chủ tử là đủ rồi, chuyện của người khác không liên quan đến nô tỳ.”

“Hiếm thấy nhỉ,” hoàng đế rũ mắt, hỉ nộ trên mặt khó phân biệt, “Ngươi biết được điểm này không dễ, nhưng sau đó trẫm suy nghĩ lại, hắn dầu gì cũng là huynh đệ của hoàng hậu, cũng phải giữ thể diện cho hoàng hậu chứ.”

Tố Dĩ cắn môi suy tính, “Vậy chủ tử đi cùng nô tỳ có được không? Chủ tử đi cùng nhé, nếu không sẽ như chủ tử nói, cô nam quả nữ không ra thể thống gì. Thanh danh của nô tỳ không thể không quan tâm, nô tỳ đi theo chủ tử mới là cách tốt nhất. Chủ tử đi đâu nô tỳ theo đó, như vậy sau này sẽ không có ai dám có lời ong tiếng ve gì sau lưng nô tỳ.”

Hắn xoay người đi mở cửa sổ, lạnh nhạt nói, “Thanh danh tốt hay không tốt, đều là tự mình kiếm được. Ngươi ở tại ngự tiền, mỗi lời nói mỗi cử chỉ càng phải tự xét lại, cứ dựa vào tiếng quát đánh kêu giết của trẫm, trẫm không có nhiều thời gian rỗi như vậy, cuối cùng trong lòng ngươi cũng oán trách trẫm thôi.”

Nàng hoảng sợ nói, “Nô tỳ nào dám oán trách chủ tử ạ! Thỉnh thoảng đầu óc nô tỳ không dùng được, chỉ cần chủ tử cảnh tỉnh, nô tỳ sẽ hiểu ra được thôi.”

“Ngươi thế mà không sợ trẫm ư?” Hắn quay mặt sang, sóng mắt đảo trên người nàng, “Vậy đến lúc trẫm hết kiên nhẫn, nói không chừng sẽ hạ lệnh chém ngươi thì sao.”

Tố Dĩ cúi đầu ngẫm nghĩ, “Đó nhất định là do nô tỳ không nghe dạy dỗ, chọc cho chủ tử tức giận ạ.”

Hắn quay đầu đi, nhìn gió thổi cành lá bên ngoài, từng bụi cây khô vàng lung lay chực đổ. Gió vừa quét qua đã rơi xuống, quét thêm lần nữa, đã bị cuốn đi thật xa…

Không biết cớ sao lại sinh ra chút buồn nhàn nhạt. Cảnh thu này khiến người ta thương hoài, có loại hoàn cảnh như mỹ nhân tuổi xế chiều. Nàng thì thào, “Trời lạnh rồi, ngày mai chủ tử nên mặc nhiều hơn!”

Hắn vừa thay một chiếc áo bào màu lam, quần áo được xông hương, hương trầm thủy nhàn nhạt như có như không, mùi ôn hòa dễ chịu. Từ lúc nghe những lời Trường Mãn Thọ nói, trong lòng Tố Dĩ vẫn luôn bất ổn. Cô nương khi biết được loại tin này, mặc kệ mình có suy nghĩ gì, dù sao sẽ không có khả năng thản nhiên nữa. Lặng lẽ nhìn hắn, cao quý sánh ngang nhật nguyệt, nếu như là người thường thì tốt biết mấy! Đằng này lại xa cách mười tám tầng mây, đáng tiếc.


Hoàng đế nghe lời nói ôn tồn nhỏ nhẹ của nàng, trong lòng đột nhiên khẽ động, miễn cưỡng khắc chế mới không quay đầu lại. Nàng đứng sau lưng hắn, có lẽ chỉ cách một hai thước, gần như vậy, lại khiến người an lòng. Lúc ban đầu hắn bài xích nàng, nhưng bây giờ… lật tìm mỗi ngóc ngách trong tim, không tìm thấy hai chữ này nữa. Nàng có thể ăn mòn lòng người ư, chẳng riêng gì gương mặt này, còn kèm theo thứ gì khác. Hắn rõ ràng rất ghét Mộ Dung Cẩm Thư, liên đới đến cũng ghét ngũ quan này của nàng. Bây giờ có người lấy gương mặt kia đứng bên cạnh hắn, hắn lại bắt đầu khai quật được những thứ khác ngoài gương mặt nàng, tỷ như nàng a dua, nàng lươn lẹo, chút tài vặt của nàng.

Không ai nói lời nào, chỉ im lặng đứng đó, cho đến khi thái giám đến dọn bữa, hoàng đế mới ra khỏi thư phòng. Trong vô thức tìm nàng, nàng đã đi mất. Thức ăn đầy bàn cũng không thể khiến hắn hứng thú, nói với Vinh Thọ, “Chọn một đôi khuyên tai thưởng cho Tố Dĩ, màu đỏ, càng đỏ càng tốt.”

Vinh Thọ nhướn nhướn mày, cười nịnh nọt nói, “Nô tài mắt mũi vụng về, không nhận biết xấu đẹp. Chủ tử dùng bữa trước đã, một lát nô tài đến kho chọn vài đôi, đưa đến cung thỉnh chủ tử ngự lãm, chủ tử xem có được không ạ?”

Hoàng đế đi tới đi lui, chẳng nói chẳng rằng. Vinh Thọ có chút ngạc nhiên, nói vậy tính toán của Lão Trường Mập đã đạt 8/9 phần mười rồi ư? Không phải chuyện tốt a! Gã ôm phất trần thầm nghĩ, kỳ thật nếu quy gã thuộc về phe nào phái nào, thái độ của gã cũng không đủ cứng rắn. Gã chỉ nghĩ vì mình thôi, một khi Trường Mãn Thọ đắc thế, vẫn không thể bò đến trên đầu gã thải phân được! Cho nên Quỳnh Châu phải nhanh chân hơn chút, nha đầu kia tư chất không cao, muốn lên long sàng cần phải có người trợ giúp mới được. Săn bắn mùa thu là một thời cơ tốt, không giống ở trong cung, cũng không giống ở hành cung, quy củ lỏng lẻo, chuyện gì mà không thể đây?

“Chủ tử.” Gã thận trọng nói, “Trước đây đến bãi săn Mộc Lan không cho phép mang theo cung nữ, lần này kéo dài hơn nhiều ngày, bọn thái giám tay chân cẩu thả, bên cạnh chủ tử không thể thiếu người ân cần hầu hạ. Nô tài muốn xin chỉ thị chủ tử, có nên mang theo đám Na Trinh, đề phòng có chuyện may may vá vá, cũng không đến nỗi luống cuống tay chân.”

Vậy cũng xem như đã mượn một chút “gió đông” của Tố Dĩ rồi, hoàng đế quả nhiên đáp ứng, Vinh Thọ vâng dạ, nhỏ giọng thối lui đến ngoài điện, nhận thẻ bài đến kho chọn đồ.

Bên kia, Tố Dĩ trở về trị phòng, Na Trinh nhìn trái phải không có ai liền lên đón, nhỏ giọng nói, “Cô và Tiểu công gia có gì gì rồi hả?”

Tố Dĩ chớp chớp mắt, “Có gì là gì, chỉ là giúp nhà họ lo tang sự một lần thôi mà, đã nói mấy lần rồi, không thân không lạ.”

“Tự mình không dám tới, mới sai người đến hỏi thăm cô đó.” Na Trinh vừa nói vừa híp mắt nhìn nàng, “Chủ tử hôm nay sao lại thế? Ta phát hiện đường tình của cô chuyển biến tốt a! Thảo nào từ Thượng Nghi Cục đẩy đến Ngự tiền, chẳng lẽ bên cạnh chủ tử cũng có người nói giúp?”

“Buồn cười.” Nàng cười ha hả, “Chút tiền đồ của tôi cô còn không biết sao?”

Ai ngờ lời này còn chưa dừng tại gót chân, không bao lâu người của Kính Sự Phòng đưa đến một cái hộp gấm, bên trong là đôi vòng tay xanh biếc, còn có một bộ khuyên tai hồng ngọc tráng men.

“Ôi!” Na Trinh cười như không cười nhìn nàng.

Tố Dĩ trên mặt không nhịn được nữa, ngập ngừng cười, “Chủ tử không hổ là hoàng đế, thật hào phóng! Chẳng phải khoe có vài cái chữ thôi sao, thưởng giá trị như vậy… Aiz, chủ tử thật tốt, ta cảm kích chết được.”

Nàng nâng chiếc hộp, cảm giác như nặng ngàn cân. Không phải nói viết thiếu nét không tính ư, vậy thứ này là sao? Vạn tuế gia thật sự khiến người ta khó đoán mà, nàng mơ hồ có chút sợ hãi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.