Đọc truyện Cung Loạn Thanh Ti – Chương 74: Thả Đèn
Màn đêm buông xuống, đêm nay sao trời cũng không sáng bằng phố phường náo nhiệt. Bên bờ sông, đèn đuốc sáng trưng không chừa một vùng tối, đám đông chật ních người tới thả đèn hoa đăng cầu cho năm sau thái bình thịnh vượng. Ai nấy vội vã chen lên, vừa cầu khấn vừa thả đèn trôi theo dòng chảy của nước, cả một khúc sông sáng rực, như là một dải ngân hà chất chứa ánh sao, uốn lượn thành dòng trong hoang hoải vô tận.
Bốn người thuê một chiếc thuyền hoa, một đầu thuyền bày bàn nhỏ cùng chiếu trúc. Thuyền đậu không xa bờ lắm, ngồi trên thuyền có thể thu hết những ánh đèn sáng rỡ cùng với dòng người tấp nập hai bên bờ sông vào mắt. Thanh Sanh nhoài người ra, chăm chú ngắm nhìn, không ngừng hỏi Đoan Nhược Hoa giải thích cho nàng những loại đèn đang trôi nổi trên mặt sông.
Hoa sen đăng ngụ ý cầu bình an, đào hoa đăng ý cầu nhân duyên, quy giáp đăng là cầu cho phụ mẫu trường thọ, mỗi một ngọn đèn là một lời thành tâm cầu nguyện, không có liên quan nhưng lại cùng trôi về một dòng.
“Vậy tại sao mọi người lại cùng ra sông cầu nguyện vào cùng một ngày?”, Thanh Sanh ngây ngô hỏi, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn ngắm mặt nước đang bị bao phủ bởi ánh sáng. Nàng vươn tay khỏi mạn thuyền, khua khua nước, ánh sáng từ ngọn nến trong đèn hắt lên sườn mặt nàng, đẹp đẽ khó nói.
“Truyền thuyết kể lại, năm xưa có người thiếu niên làng chài, lần đó ra khơi đánh cá nhưng đã không thể trở về. Nhà chỉ còn một lão nương, mẫu thân vô cùng bi thương chờ đợi nhi tử, ngày ngày ra sông Nhiên Đăng gọi tên con, chờ hắn về nhà. Các thôn dân để an ủi lão nương kia nên đã cùng nhau thả đèn trên sông, mong rằng ánh sáng kia một ngày nào đó có thể chỉ đường, dẫn hắn quay về”, Trữ Tử Mộc bình thản kể lại, giọng nói không gợn, vén sợi tóc đang rũ trước mắt Thanh Sanh qua vành tai.
“Mọi người thả đèn, ai cũng sẽ có một tâm nguyện, mong đến một ngày có thể trở thành hiện thực”, Đoan Nhược Hoa lạnh nhạt tiếp lời,
“Vậy ta đây cũng muốn thả, ta có rất nhiều rất nhiều tâm nguyện nha”, Thanh Sanh chăm chú nghe, rồi cười rộ lên. Đoan Nhược Hoa truyền cho Vân Khuynh đem đèn tới, Thanh Sanh chọn một đèn hoa hình thỏ trắng, Đoan Nhược Hoa chọn hoa sen đăng, Trữ Tử Mộc sai người mang tới một tịnh liên đăng. Vân Khuynh đứng không, cũng thuận tay chọn một hoa đào đăng, Trữ Tử Mộc để ý thấy nhìn nàng một cái, làm nàng mất tự nhiên.
“Một, hai, ba”, bốn người cùng buông tay, đèn dần dần tản ra, trôi nổi hòa vào biển sáng phía xa.
“Ấy, Mộc Mộc, ngươi nhìn kìa, đèn của ta đang ở một chỗ với đèn của ngươi a!”, Thanh Sanh hưng phấn hô lên, nhìn hình tiểu bạch thỏ phát sáng đang dựa sát vào với tịnh liên đăng, sau đó vài tấc là đào hoa đăng của Vân Khuynh.
“Ngô, nhưng đèn của Đoan Đoan tắt rồi…”, Thanh Sanh nhìn quanh tìm đèn của Đoan Nhược Hoa, thấy đèn đã tắt từ lúc nào. Đèn vừa thả xuống, sóng bỗng từ đâu đánh tới, trèn vào đế đèn, nến cũng tắt ngấm. Biểu tình có chút ảm đạm khiên cưỡng, Trữ Tử Mộc cũng không nói gì thêm, chỉ quay người lấy rượu, rót ra cạn một chén.
Thuyền trên sông trôi đi không tiếng động, giống như là đang trôi nổi giữa một vầng sáng vô cùng. Đã gần cuối tháng tư, mùi hương cây cỏ đâm chồi của mùa xuân cũng đã nhạt đi nhiều, chỉ còn thoang thoảng vài phần. Hai bên bờ đã vãn người, hoa cỏ đua nở đung đưa theo gió, cảnh tượng yên bình đẹp đẽ không sao tả xiết.
Thuyền trôi tự do theo dòng chảy, dần dần đã ra khỏi thành. Ngoài thành, hai bên bờ sông không còn hoa cỏ, mà là hàng liễu rủ cùng phi lao đứng thẳng, vươn lên bầu trời đêm lấp lánh sao, cùng với vầng trăng khuyết như lưỡi câu. Đã đi xa một đoạn, nhưng vẫn còn thấy những ánh đèn lấm chấm tụ thành nhóm đang trôi nổi, tia nến chập chờn, tựa như trên trời rơi xuống vô số vì sao, cũng giống như vụn thủy tinh rơi vãi đầy đất, lưu quang toái ảnh. Bốn người ngồi trên thuyền, yên tĩnh thưởng rượu, thoải mái hòa hợp.
Đêm đã khuya, ánh nến tỏa từ đèn hoa đăng trên sông ngày càng yếu, Vân Khuynh nói với nhà đò cho thuyền tăng tốc trở lại trong thành. Thanh Sanh đã ăn no uống say, co lại thành một đoàn dựa vào Đoan Nhược Hoa mà ngủ. Đoan Nhược Hoa có chút mệt mỏi, vì rượu mà gò má ửng hồng, ánh mắt mập mờ thất thần, ngẩng đầu ngắm trăng, một tay vỗ nhẹ đỉnh đầu Thanh Sanh. Trữ Tử Mộc tay cầm bầu rượu đứng trên mũi thuyền, vạt trường sam hồng bào theo gió sông mà phiêu phiêu, thập phần nhàn nhã tự tại.
Vào trong thành, từ xa có một chiếc thuyền hoa tinh xảo chậm rãi tiến lại gần, từ đây mơ hồ có thể nghe được tiếng đàn thánh thót truyền từ trong ra. Nhà đò lên tiếng hô hoán,
“Vị công tử kia, tiểu thư nhà ta mời công tử sang đây gặp mặt”, Trữ Tử Mộc làm như không nghe thấy, vẫn đứng nghiêm ở mũi thuyền, tóc mai phất phơ, hồng bào quay cuồng gió, nhìn qua hẳn là tuyệt mỹ bất phàm.
“Có vẻ vị công tử này không có hứng thú rồi, vậy bản công tử ta nguyện ý thay hắn vào gặp Nhập Họa cô nương, thế nào?”, câu hỏi trêu chọc truyền theo một tràng cười ha ha, là thanh âm của một nam tử ngồi trong thuyền bên kia cách đó không xa.
“Nhập Họa cô nương chỉ nguyện gặp vị công tử kia, những người khác, xin thứ lỗi”, nhà đò hắng giọng đáp lại.
“Thứ lỗi? Ta đường đường là Trần Thiếu chủ, bản công tử là đệ nhất Dương Châu, há lại có người nào ta muốn gặp nhưng lại không thể?” thanh âm trong thuyền hoa trở nên âm tàn, thuyền cũng dần dần tiến lại. Tiến lại gần, có thể mơ hồ nhìn thấy bên trong là hai ba nữ tử đang hầu rượu, y phục không chỉnh tề, bữa bãi phóng túng.
Nhà đò bên kia bắt đầu sợ hãi, vội vàng quay thuyền muốn đi.
“Muốn chạy, không dễ như thế đâu”, trong thuyền lớn truyền đến một tiếng quát lạnh, lập tức có một lưỡi móc được ném ra, vô cùng chính xác mắc vào mép thuyền, dùng lực kéo về. Hai thuyền bắt đầu gần sát, gần tới cả thuyền của Trữ Tử Mộc.
“Thiếu chủ, ta thấy nam tử trên thuyền bên kia cũng không tệ, không bằng ngài mời hắn tới, cùng Nhập Họa cô nương ba người vui vẻ…”, trong thuyền lại truyền đến một thanh âm hèn hạ, mang theo tà khí cùng với ngôn ngữ hạ lưu.
Trữ Tử Mộc chọn mi, quay đầu nhìn sang. Ánh nhìn uy áp, dưới ánh trăng lại càng lóe lên, vô cùng ăn nhập với một thân hồng bào diêm dúa như lửa. Da trắng như tuyết, mày sắc như mực, khinh cuồng cao ngạo như thế, dường như có thể áp đảo hết khung cảnh xung quanh. Bốn phía yên tĩnh, nhưng thanh âm nam tử kia lại vang lên lần nữa,
“Tuấn mỹ phong lưu như thế, cho dù là nam tử cũng không thể không thử qua”, ánh mắt tham lam, như rắn độc quấn trên người Trữ Tử Mộc.
Vân Khuynh nghiêm mặt, đứng lên, chén sứ trong tay vỡ vụn thành mảnh nhỏ, một mảnh sắc bén ném ra, chính xác cắt đứt sợi dây nối giữa hai thuyền. Thuyền hoa nhân cơ hội lập tức quạt nước chạy đi, để lại những tiếng chửi rủa tức tối ở đằng sau.
Trữ Tử Mộc cầm lấy trường kiếm bên cạnh Vân Khuynh, bay bổng dụng lực chém xuống nước, mặt nước đang yên ổn bỗng nổi cuồng phong. Nàng nhảy qua, đạp chân vào cột thuyền, cùng với sức nước, mũi thuyền chao dảo, mấy người đứng phía trước loay hoay ngã xuống, bì bõm trong nước kêu cha gọi mẹ. Vân Khuynh nhàn nhã nhặt lên một viên lạc trong bát, bắn một cái, viên lạc thành mũi tên bay thẳng bắn vào yết hầu tên ngồi trong thuyền. Hắn bị đau, nhưng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, chỉ có thể sờ sờ cổ họng, phát ra giọng nói the thé.
“Nhà đò, đi thôi”, nhà đò đã sợ ngây người, vội vàng chèo thuyền đi khỏi. Trữ Tử Mộc quay lại cho Vân Khuynh một ánh mắt tán thưởng khen ngợi. Quay đầu, nhìn thấy Đoan Nhược Hoa đang ôm Thanh Sanh ngủ thiếp đi, Thanh Sanh dựa vào trong ngực nàng ngủ say sưa, khóe miệng còn mang theo mạt cười. Đoan Nhược Hoa vòng tay quanh nàng, dáng vẻ ôn nhu, giống như đang che chở một trân bảo quý giá, yên bình mà thỏa mãn, giống như thị phi thiên hạ cũng không có liên quan.
Giờ phút này, ngay cả Trữ Tử Mộc, nàng cũng thật lòng tin rằng Đoan Nhược Hoa sẽ có thể vì Thanh Sanh mà buông bỏ Hậu vị. Dù là trong lòng Trữ Tử Mộc không muốn thừa nhận, nhưng thực sự thì bản thân nàng cũng đã càng ngày lún càng sâu rồi. Nhưng không thể như vậy, nếu nàng mất đi hai chữ Quý phi kia, nàng cũng sẽ không còn tư cách nào là Trữ gia Trữ Tử Mộc, mà nếu như thế, đến cuối cùng, nàng sẽ không còn là Trữ Tử Mộc độc nhất vô nhị, cao quý kiêu ngạo nữa.
Nàng đứng phía đầu thuyền, mũi thuyền đạp gió rẽ sóng băng băng chạy đi, ánh nến trong đèn hoa đăng đều đã tắt ngấm, trả lại bóng đêm yên tĩnh, mặt nước đen như phủ mực.
Thuyền dựa sát vào bờ, Đoan Nhược Hoa cũng tỉnh. Ánh mắt có chút mông lung, cho Vân Khuynh bế Thanh Sanh lên, mấy người từ cửa sau tiến vào Trữ phủ.
—Hết chương 72—
Editor lảm nhảm: Mộc Nhi lý trí lắm, tui sẽ chống mắt lên xem bả lý trí được bao lâu :v