Đọc truyện Cung Loạn Thanh Ti – Chương 56: Tin Dữ
Mộc Hà cung, Trữ Tử Mộc một thân cẩm bào giáng hồng, trâm vàng xuyên chéo qua búi tóc, rũ xuống nhẹ nhàng đung đưa. Nàng nghiêng người dựa trên giường mỹ nhân, mắt khép hờ. Đây vốn là cảnh tượng nàng luôn tâm niệm thuộc về mình, mà hôm nay lại thấy xa lạ không biết nên làm gì. Hạ nhân trong Mộc Hà cung rất nhiều, cung nữ, thái giám mới được đưa tới, náo nhiệt sôi động, chỉ là nàng vẫn thấy chán đến chết, trong lòng trống trải, như thiếu đi thứ gì đó.
Cung nữ tên Bảo Thúy quỳ phía dưới, nhẹ đấm chân cho chủ tử. Trước kia nàng hầu hạ trong cung Thục Phi, sau được điều tới Mộc Hà cung. Đoán trước sau khi Trữ Quý phi khôi phục được ân sủng của Hoàng thượng, mà Trữ gia trấn thủ Bắc Cảnh, công lao như núi, tất nhiên là một chỗ dựa vững chắc. Vì vậy ra sức lấy lòng Trữ Quý phi, mong ngày sau có thể an phận không lo.
Bảo Thúy suy nghĩ nhanh nhạy, mồm miệng khôn khéo, quả nhiên không bao lâu liền được Trữ Tử Mộc trọng dụng, thăng làm nhất đẳng cung nữa, làm cung nữ bên cạnh hầu hạ. Đứng phía dưới là Hãn Vân, người này ăn nói vụng về, tính tình chậm chạp, làm việc cũng chỉ dụng sức không dùng trí, vậy mà vẫn được thăng làm nhất đẳng cung nữ. Bảo Thúy nghĩ thầm, có lẽ là do nương nương nể tình cũ, nếu không sao có thể có phúc phận này, phải như mình, hết sức nhìn sắc mặt chủ tử, như vậy mới được yêu thích.
“Sao bổn cung lại thấy như thiếu gì đó?”
Trữ Tử Mộc đỡ trán, lẩm bẩm, “Như là quá mức yên tĩnh rồi…”, Bảo Thúy vội vàng đáp lời,
“Có thể là nương nương có chút nhàm chán, hay là để nô tỳ kể một chút chuyện thú vị có nương nương nghe?”
“Không tồi. Vậy dạo này trong cung có chuyện gì thú vị, kể bổn cung nghe một chút”, Trữ Tử Mộc nheo mắt, thanh âm lười biếng.
Bảo Thúy vui mừng, liền hào hứng bắt đầu,
“Hai ngày trước, ở Phượng Tê cung đã xảy ra một chuyện…”
“Nha?”, Trữ Tử Mộc mở to mắt phượng, biểu tình có chút đình chỉ, đặt sách xuống một bên. Thấy nàng có hứng thú, Bảo Thúy hăng hái nói tiếp,
“Nghe nói Hoàng thượng náo loạn Phượng Tê cung, kinh động đến cả Thái hậu. Hoàng hậu nương nương bị phạt đóng cửa chép kinh Phật, chép phải đủ ngàn lần. Còn có cung nữ kia mất mạng, nghe nói là do phạm thượng, bị Hoàng thượng đánh chết. Máu tươi chảy đầy đất, vô cùng dọa người a… Ngay đêm hôm đó đã mang nàng đi rồi”
Hai mắt Trữ Tử Mộc nảy lửa, sáng như đuốc, nhịp tim dừng lại trong giây lát, mà ngay sau đó liền nhảy lên, dồn dập gấp gáp như trống trận. Linh cảm bất an làm cho nàng thấy như bị một điều gì đó nặng nề đè lên trên vai, nặng đến mức nàng không gánh vác nổi. Hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh,
“Cung nữ kia… nàng… tên gì?”
Vẻ mặt Bảo Thúy hiện lên nghi ngờ, nàng không hiểu tại sao Trữ Quý phi lại không quan tâm đến chuyện giữa Hoàng thượng và Hoàng hậu, mà lại để tâm tới một cung nữ, những là vẫn trả lời,
“Nô tỳ nghe nói… nàng là người Hoàng hậu nương nương vừa mang về từ Mộc Hà cung. Đúng vậy, là Hoàng hậu nương nương đích thân tới đây mang về, tên là gì đó…”
Trữ Tử Mộc đột nhiên bật dậy, làm cho Bảo Thúy chưa kịp chuẩn bị, giật mình suýt ngã ngửa ra sau. Trữ Tử Mộc dùng sức siết lấy cánh tay nàng, ánh mắt hung ác tóe lửa mà bất an đến run rẩy, “Cung nữ kia tên Thanh Sanh?”, Bảo Thúy vỗ tay một cái phụ họa,
“Đúng đúng, chính là nàng! Nương nương vẫn còn nhớ cung nữ này sao?”
Hãn Vân đứng bên cạnh nghe được lời này, ngay cả nàng cũng không dám tin, tay che lấy miệng, đôi mắt trợn lớn hoảng hốt, thoạt nhìn có chút đáng sợ.
“Trữ Tử Mộc, ngươi hỗn đản!”
“Trữ Tử Mộc, ngươi là cẩu sao, cắn ta làm cái gì a!!”
“Trữ Tử Mộc, ta yêu ngươi”
“Ta, yêu ngươi…”
Từng lời dội về, quanh quẩn bên tai, phảng phất như mới vừa nói ngày hôm qua. Sắc mặt tối sầm, Trữ Tử Mộc lảo đảo đứng dậy, trong lòng trào lên một cỗ u ám mông lung choán lấy tâm trí nàng, bước chân mềm nhũn vô lực, một đường ngất đi.
—
Tới khi Trữ Tử Mộc tỉnh lại, trước mắt đã ập vào một thân ảnh vàng rực chói lóa. Cảnh Đồng đế ngồi bên giường, thần sắc gấp gáp lo lắng. Hắn lớn tiếng quát tháo,
“Cao Thái y! Rốt cuộc là vì sao, thân thể Quý phi trước giờ đều rất tốt, tại sao tự nhiên lại ngất đi như vậy?”
Trên trán Cao Thái y túa ra một tầng mồ hôi, mặt có chút tái đi, khẩn trương khởi bẩm,
“Khởi bẩm Hoàng thượng, sức khỏe Quý phi nương nương không đáng lo ngại, chỉ là thiếu máu mà thôi. Vi thần đã kê mấy đơn thuốc bồi bổ sức khỏe nương nương, như vậy sẽ tốt thôi, người đừng quá lo lắng…”
Trữ Tử Mộc xanh cả mặt, đôi môi tái nhợt, con ngươi hổ phách ảm đạm. Tóc đen xõa trên vai lộ ra vẻ nhu nhược động lòng người không thường thấy ở nàng, chậm rãi lắc đầu, miễn cưỡng cười nói,
“Thần thiếp không đáng ngại, làm cho Hoàng thượng lo lắng rồi”. Cảnh Đồng đế xích người vào ôm lấy nàng, cất giọng thương tiếc,
“Không sao là tốt rồi, may mắn, vẫn còn có nàng bên cạnh trẫm”. Một cỗ hương long diên đánh tới, mùi hương quen thuộc nhưng lại làm cho Trữ Tử Mộc khó chịu, sâu kín nhíu mày. Vòng tay trước kia nàng vẫn trăm phương ngàn kế đoạt lấy, tại sao hôm nay lại làm cho nàng muốn tránh thật xa, không cảm nhận được nửa điểm thân cận.
Nhẹ nhàng uyển chuyển tránh người khỏi vòng tay của Cảnh Đồng đế, chỉ nhàn nhạt nói một câu, “Thân thể thần thiếp khó chịu, sợ là không thể tứ phụng Hoàng thượng được nữa rồi”.
Cảnh Đồng đế lắc đầu, vỗ nhẹ tay nàng, “Không sao, nàng cứ an tâm nghỉ ngơi, tối nay trẫm đi chỗ Trang Tài tử”.
Trang Tài tử kia là Trang Băng Thanh, Cảnh Đồng đế lâm hạnh chưa được mấy lần mà đã thăng lên tới Tài tử, xem ra sủng ái không ít. Trước kia những điều này luôn làm cho Trữ Tử Mộc sinh lòng đố kỵ, mà hôm nay lại thở phào nhẹ nhõm.
Hậu vị, ân sủng, quyền thế, bây giờ trong lòng nàng những điều này chẳng còn nặng như trước nữa. Bản thân nàng cũng chẳng còn tâm tư đi tranh đấu tính toán. Ngay cả nàng cũng không thể hiểu rõ lòng mình, tâm trí một mảnh trống rỗng, không biết nên nghĩ từ đâu.
Nàng không dám nghĩ nhiều, vì chỉ cần nàng suy nghĩ, nàng sẽ nhớ tới người kia. Nhớ tới người kia, nàng sẽ đau lòng, đau đến hô hấp cũng khó khăn.
Chỉ còn cách nhắm nghiền hai mắt, xua đi ý nghĩ, nhưng lại không xua đi được thân ảnh người ấy. Bộ dáng nàng khi thâm trầm suy tư, khi phẫn nộ cường ngạnh, khi ngại ngùng cười nói, còn có, khi đêm đó nói yêu nàng.
Ngươi là sủng vật của ta, không được ta cho phép, ngươi tuyệt đối không thể bỏ đi.
Ngươi sao có thể như Tuyết kỳ, cuối cùng vẫn là nhẫn tâm rời bỏ ta như vậy…
—
Ngày hôm sau, Bảo Thúy tới Thái Y viện lấy thuốc cho chủ tử, rồi lại đích thân tới nấu thuốc. Chuyện lấy lòng như thế này nàng dù không muốn làm cũng không thể giao cho Hãn Vân, vẫn nên là chính tay mình làm.
Bảo Thúy có chút mơ hồ không hiểu. Sau khi Quý phi nương nương nghe tin cung nữ Phượng Tê cung chết thì lập tức té xỉu, lại còn đổ bệnh. Cung nữ kia đúng là từng hầu hạ ở Mộc Hà cung, đúng là từng quen biết nương nương, nhưng nương nương a, trước nay tâm địa tàn nhẫn vô tình, nàng trước kia hầu hạ bên Thục Phi cũng đã được nghe không ít chuyện. Thật là không thể lý giải, Trữ Quý phi lại có thể vì một cung nữ mà ngất xỉu đổ bệnh, chuyện này dọa người không kém a…
Nàng suy nghĩ mông lung, lại nghĩ tới Hãn Vân, một bộ dạng ngốc nghếch không nhanh nhẹn mà lại có thể được thăng tới nhất đẳng cung nữ. Có thể là Trữ Quý phi độc ác cay nghiệt nhưng rất có tình nghĩa, nếu như vậy phải hảo hảo bám lấy cây to này, sau này nhất định sẽ được che chở.
—
Bảo Thúy bưng khay thuốc tới, dìu Trữ Tử Mộc dậy uống. Thuốc đã uống mà thần sắc vẫn tái nhợt tiều tụy, mắt hiện đầy tia máu, như là đã cả đêm không ngủ.
“Vẫn nghe nói trời xuân dễ đổ bệnh, mà mùa xuân còn chưa thực sự tới, nương nương đã đổ bệnh rồi…”
Trữ Tử Mộc ho khan mấy tiếng, Bảo Thúy vội vàng đưa trà xanh tới cho nàng súc miệng. Mứt quả được dâng lên, vào miệng, xua đi vị đắng chát. Trữ Tử Mộc dựa vào đầu giường, suy yếu vô lực hỏi,
“Bây giờ Phượng Tê cung thế nào?”
Bảo Thúy hơi chần chừ không biết có nên nói hay không, cuối cùng vẫn là kể tới,
“Lúc nô tỳ đi Thái Y viện lấy thuốc đã đụng phải cung nữ Bảo Cẩn bên Phượng Tê cung, cũng hỏi nàng mấy câu. Nàng nói Hoàng hậu nương nương vô cùng không ổn, hôm qua còn nôn ra máu. Thái Y chẩn rằng là do tâm tình chán nản mà khí huyết không lưu thông, ứ lại trong lòng”,
“Hoàng hậu tuyệt thực không ăn, thần sắc dại đi. Nếu không phải là không ngủ không nghỉ chép kinh Phật thì cũng là ngủ mê man cả ngày, không để ai vào mắt. Bây giờ trong cung, nghe nói mọi người đều bảo Hoàng hậu nương nương đã bị rút hết ba hồn bảy phách, tinh thần sụp đổ rồi…”
Ánh mắt Trữ Tử Mộc dao động, trở nên buồn bã chán nản. Bỗng nhiên trong lòng tràn ngập phiền muộn, cho Bảo Thúy lui ra. Một mình nàng trong tẩm cung rực rỡ, ngồi yên lặng một góc giường, như một cái xác không hồn.
—Hết chương 53—
Editor lảm nhảm: Từ chương này bắt đầu phần mới, phần hai vị nương nương người thì phát điên người thì đổ bệnh vì nữ chủ. Cầu nữ chủ comeback a…
Mà thiết nghĩ Phi với Hậu nên nhập hội với Tấn Ngưng quận chúa và Tuyên Cẩn nương nương đi :vv Hội những vị phu nhân dễ kích động kkkk