Cung Loạn Thanh Ti

Chương 23: Phục Vị


Đọc truyện Cung Loạn Thanh Ti – Chương 23: Phục Vị

“Mấy ngày nay vất vả cho ngươi rồi, Hãn Vân”, tay Thanh Sanh bị thương, mấy việc chân tay nàng không làm được đều là do Hãn Vân làm giúp.
“Không vấn đề gì, ngươi cũng cực khổ rồi, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau sống cũng dễ dàng hơn”, Hãn Vân vừa sửa sang chăn giường vừa nói. Thanh Sanh nghe vậy cũng không lên tiếng nữa, ngồi ngây người bên mép giường.
“Thanh Sanh, ngươi đừng trách Quý phi nương nương. Vị Lương Phi kia tâm nhãn nhỏ, hay chấp vặt mà lại thích gây thù oán. Kể cho ngươi nghe a, trước kia bên cạnh nàng có một cung nữ, mỗi lần Hoàng thượng tới thăm Lương Phi cũng nữ này đều trang điểm ăn mặc xinh đẹp. Mà Hoàng thượng a, chính là thích tửu sắc, có lần nhìn thấy, thuận miệng khen xinh đẹp rồi để ý nàng. Cho nên từ đó Lương Phi ghi nhớ, dần dần hành hạ cung nữ đó tới chết. Lúc nàng hấp hối, mắt nàng trợn thật lớn, trên mặt, trên người tất cả đều là máu…”. Hãn Vân vừa kể giọng vừa run run, trên mặt còn có vẻ sợ hãi.
“Kia vậy ta phải cảm ơn Quý phi nương nương đã hành hạ ta, giúp ta tránh khỏi bàn tay của Lương Phi, là ý này sao?”, Thanh Sanh nhàn nhạt nói, còn nghe thấy tia hài hước.
“Suy nghĩ của chủ tử khó đoán, phận nô tài chúng ta phải thận trọng từ lời nói đến việc làm. Chọc giận chủ tử mất hứng thì cũng là chính bản thân mình chịu khổ. Ông trời a, sao lại sinh ra mệnh nô tài làm gì vậy?”, Hãn Vân thở dài, Thanh Sanh trầm ngâm hình xuống bàn tay vẫn đang quấn chặt băng gạc, như có điều suy nghĩ.
Qua hơn nửa tháng, vết thương trên tay bình phục khá tốt, mà trong lòng Thanh Sanh vẫn bất an không vui. Không biết vì sao mấy ngày gần đây Nhược Hoa không một lần đưa tin hồi đáp. Thư của Thanh Sanh đưa cho tiểu thái giám cũng như đá ném vào biển rộng.
“Thanh Sanh!”
“…”
“Nương nương gọi ngươi, ngươi còn đứng ngây ở đó làm gì”, cung nữ bên cạnh dùng sức nhéo tay Thanh Sanh.

“Thanh Sanh, dâng trà”. Thanh Sanh nhận mệnh mà đi.
“Nương nương, đã xảy ra chuyện lớn!”, ngay khi Thanh Sanh vừa đi khỏi thì Cẩm Vân hấp tấp xông vào điện.
“Tại sao? Chuyện gì vậy?”, Trữ Quý phi lười biếng đỡ lấy đầu.
Ngực Cẩm Vân phập phồng lợi hại, thở cũng không ra hơi nữa, đoán là nàng chạy một mạch tới đây.
“Đã… đã tra ra… hung thủ… vụ vu cổ*. Hoàng hậu… Hoàng hậu nàng được phục vị rồi!” tin tức như sét giáng, Trữ Quý phi mở to tròng mắt, dư quang lướt qua.
“Ngươi nói rõ ràng cho bổn cung”.
Xế chiều hôm qua, cung nữ tâm phúc của Thục Phi, Bảo Thước, lét lút chôn đồ ở gần Trường Trữ cung. Không may cho nàng bị người bắt gặp, sau đó Hoàng thượng cũng tới, cho lệnh đào tất cả lên. Đào lên, tất cả đều là đồ vật liên quan đến vu cổ tà thuật, đều rất giống với mấy món hôm đó tìm được ở tẩm cung Đoan Hậu. Cùng ngày hôm đó thẩm vấn, cung nữ Bảo Thước kia khai rằng từ đầu đến cuối nàng đều làm theo lệnh Thiên Quý nhân, vu oán giá họa cho Hoàng hậu”.
“Sau đó Hoàng thượng xử lí thế nào?”, mắt phượng Trữ Quý phi nhảy lên, chân mày cau lại.
“Hoàng thượng giận dữ lôi đình, giáng Thiên Quý nhân vào lãnh cung, tước hết phong hào. Còn cung nữ Bảo Thước kia, ban nhất trượng hồng, đánh tới chết! Ngay đêm qua, đích thân thánh giá tới Trường Trữ cung đón Hoàng hậu về Phượng Tê cung, còn lưu lại một đêm. Hôm nay lại phân phó Lý công công an bài sắp xếp, muốn tiếp tục nghỉ ở chỗ Hoàng hậu”. Cẩm Vân bình phục lại hơi thở, Trữ Quý phi nghe mà biến sắc, mắt hiện lên vẻ uy lệ tà tà, đang định mở miệng lên tiếng.

Chợt nghe, “Oanh!” một tiếng thâm thúy, chén trà chạm đất, loại sứ thượng đẳng giòn tan vỡ vụn thành vô số mảnh tán loạn trên nền gạch. Thanh Sanh đứng trước cửa, thân hình cứng ngắc mà lại phát run, trong mắt toát ra bi thương nồng đậm.
Trữ Quý phi cũng quên mất mình định nói gì, trong lòng sinh nghi. Thường ngày Thanh Sanh dù có bị chịu phạt, sắc mặt vẫn là thủy chung điềm tĩnh, con ngươi không gợn sóng sợ hãi, cũng chưa hề có thái độ e sợ vẫn thường thấy ở nô tài, dù là tức giận, hận ý cũng đều được che giấu chu toàn, hoặc là thái độ hoàn toàn bàng quan hờ hững. Chỉ có hai lần duy nhất Trữ Quý phi nhìn thấy cảm xúc lộ ra từ đôi mắt nàng. Lần đầu tiên là khi nàng nghe lệnh không được ra khỏi cửa cung nửa bước. Lúc ấy, có thể thấy được đôi mắt kia lóe lên tức giận, mà lần này, còn có đau thương, đau thương thấu đến xương tủy, và còn có tuyệt vọng lạnh lẽo.
“Nô tỳ lỡ tay, thỉnh nương nương trách phạt”, trong tích tắc Thanh Sanh lại tỉnh lại, tiến lên quỳ xuống nói.
“Thôi, lui đi”, Trữ Quý phi khoát khoát tay.
“Nương nương sao lại dung túng nàng như vậy?”, Cẩm Vân ở một bên phẫn nộ hỏi.
Chủ tử được sủng ái, thân là nô tài nên hân hoan vui mừng, tại sao lại có thể bi thương đến như vậy… Trong đầu Trữ Quý phi hiện lên một ý nghĩ, gọi Cẩm Vân tới gần, phân phó nàng mấy câu.
Vẻ mặt Thanh Sanh hoàn toàn là rối loạn, sắc mặt tái nhợt xanh xao. Nàng đút cho tên tiểu thái giám chút bạc nhờ hắn chỉ đường tới Phượng Tê cung, vội vàng hướng nơi đó mà đi. Tà dương đỏ như máu chiếu lên gương mặt trắng xanh của nàng, đặc tả sự bi thương tiêu điều, còn có chút đáng sợ. Một đường đi đến, dừng lại trước cổng Phượng Tê cung. Cổng này bình thường bị niêm phong đóng chặt, mà hôm nay lại rộng mở, dãy đèn lồng đỏ treo cao, sơn son thiếp vàng, uy nghi tráng lệ. Trong cửa là hai hàng thị vệ uy nghiêm, không còn nửa điểm vắng lạnh thường ngày.
“Nhờ công công truyền tới Hoàng hậu nương nương, nói rằng Thanh Sanh từ Mộc Hà cung xin cầu kiến”, Thanh Sanh tiến lên, đưa chút bạc cho Thái giám trước cửa, nhưng hắn không nhận mà đẩy lại, nói, “Hoàng hậu nương nương đang cùng Hoàng thượng dùng bữa, tối nay người sẽ nghỉ ở Phượng Tê cung. Đã phân phó trước rồi, tối nay bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy”. Thanh Sanh nghe vậy lại càng chấn động, ngây người đứng trước cổng lớn. Thái giám kia nhìn nàng cũng thấy ngại, cho phép nàng đứng bên góc cổng phụ.
Nhưng từ bên trong truyền ra tiếng bước chân huyên náo, còn có tiếng cười vang của nam tử. Trong Phượng Tê cung, Cảnh Đồng đế cùng Đoan Hậu đang ngồi trên chính điện. Cảnh Đồng đế, một thân long bào đai ngọc, khí độ bất phàm, phong phạm tuấn dật. Đoan Hậu không còn một thân nguyệt sam như trước, giờ đây đang khoác trên mình một cỗ váy dài đồ sộ, may thêu bằng gấm Tứ Xuyên thượng hạng, ống tay áo thêu hoa văn mẫu đơn bằng chỉ tơ vàng, dung nhan chói lọi. Trong điện còn có đội tấu nhạc, âm điệu dập dìu. Thỉnh thoảng còn có cung nữ, thái giám tiến đến dâng rượu, đổi món.

“Tối nay chẳng qua là chỉ có hai chúng ta, Hoàng thượng sắp xếp long trọng như vậy, thần thiếp thụ sủng nhược kinh”, Đoan Hậu cất lên thanh âm mát lạnh, mà Cảnh Đồng đế cũng không để vào tai. Đưa tay cầm lấy tay nàng, dù nàng có sửng sốt, nhưng là cũng không rút tay ra.
“Tay Nhược Hoa vẫn luôn lạnh như vậy. Cuộc sống lãnh cung có bao nhiêu khổ, ủy khuất Hoàng hậu của trẫm rồi”, Cảnh Đồng đế nhìn thẳng Đoan Hậu, mà nàng cũng không đáp lời, mặc cho người đó đang giữ lấy bàn tay nàng xoa xoa.
“Thiên Quý nhân kia tâm tư ác độc, ngày đó vì sao Hoàng hậu chưa một lần giải thích với trẫm? Là oán trách trẫm sao?”, Cảnh Đồng đế dung mạo không tồi, chỉ có bọng mắt sưng to, khóe miệng kéo xuống, điều này lộ ra thần thái tận tình tửu sắc của hắn.
“Tin hay không tự trong lòng Hoàng thượng có quyết định. Thần thiếp có giải thích hay không cũng không quan trọng, quan trọng hơn chính là thần thiếp hiểu được ngày này chắc chắn sẽ đến, chỉ là mong mỏi mà thôi”, Đoan Hậu cúi đầu, nước mắt rơi lã chã, như là vô cùng ủy khuất. Cảnh Đồng đế nhìn vậy tiếc thương không dứt, luôn miệng an ủi.
“Trẫm sai rồi Nhược Hoa, từ giờ trẫm tin nàng, chắc chắn sẽ tin nàng”.
Đêm đen buông xuống, nhạc vẫn tấu lên không dứt.
“Đã lâu không được nghe Đoan Hậu gảy khúc “Hận biệt ly”, không bằng tối nay cho trẫm thưởng thức một chút?”
Đoan Hậu định lựa lời từ chối, mà Cảnh Đồng đế lại vô cùng hăng hái, trực tiếp truyền người mang Phượng Minh cầm tới. Đoan Hậu không thể từ chối, đành bất đắc dĩ nhận đàn tấu một khúc. Tiếng đàn mát lạnh như suối, ngân nga uyển chuyển, bóng lưng hoa lệ mà vẫn như xưa lạnh lùng cô tịch, mờ ảo như tiên nhân.
Cảnh Đồng đế nhất thời ngây người. Hậu cung ba ngàn giai lệ, thiên kiều bá mị loại nào cũng có, nhưng không hề có một ai như nàng, tư thái như thiên tiên.
Vỗ tay trầm trồ khen ngợi, thuận thế kéo Đoan Hậu vào trong ngực. Bất ngờ, lần này Đoan Nhược Hoa lại bày ra bộ dạng hàng phục ngoan ngoãn trong ngực hắn, làm cho hắn kinh hỉ không nhẹ. Thánh nhan cực kỳ vui mừng, đưa tay nắm chặt cằm nằm hất lên, tận hưởng dung nhan khuynh thành, như một đóa bạch liên thanh u tuyệt trần.

“Nhược nhi đột nhiên như vậy, thật là làm cho trẫm hết sức hài lòng”, Đoan Nhược Hoa ngẩng đầu, khẽ hôn đầu ngón tay hắn. Hắn nhất thời trở nên kích động rồi, con ngươi nhảy loạn, thở dốc nặng nề. Nàng nhằm lúc đó, bỗng nhiên nói:
“Hoàng thượng, thời gian thần thiếp ở Trường Trữ cung đã ủy khuất Trữ muội muội phải bận rộn mệt mỏi chống đỡ lục cung rồi. Bây giờ nô tì quay trở lại, cũng không nên tiếp tục làm phiền nàng”. Cảnh Đồng đế híp hai mắt lại, ngón tay xoa xoa má Đoan Hậu, cơ hồ là muốn đồng ý ngay lập tức, nhưng đến khóe miệng lại kìm lại, cuối cùng vẫn là nói,
“Nhược Hoa, cứ nghỉ ngơi trì hoãn mấy ngày. Quý phi tính tình ngang tàn, trẫm nghĩ xem nên nói với nàng như thế nào”, Đoan Hậu lại muốn nói, nhưng hắn rốt cuộc không kìm chế được, trực tiếp đứng dậy ôm lấy nàng, hắng giọng cười to:
“Tất cả lui đi, ngày tốt cảnh đẹp, không nên lãng phí”.
Đoan Hậu quay đầu khoát tay, tích tắc trong mắt bi ai thấu xương lan tràn, đau đớn đến tâm can, mà xoay đầu, cũng biến thành một nụ cười thẹn thùng hoa lệ.
—Hết chương 22—
*Giải thích một chút vể vu cổ: Thủ đoạn vô cùng thịnh hành nơi cung cấm thời xưa, cũng xuất hiện rất nhiều trong các tiểu thuyết thể loại cung đấu. Vu cổ chính là loại tà thuật đồng cốt, bùa chú, trấn yểm, bao gồm cả cổ thuật (sử dụng côn trùng, động vật để ám toán sát hại, như nuôi cổ trùng, rắn rết độc, v…v). Trong hậu cung tranh đấu thì vu cổ tà thuật vô cùng đa dạng, không giải thích hết, nhưng đại khái là các vị nương nương hay dùng để ám toán, vu oan giá họa, thảm sát nhau.

Editor lảm nhảm: Thanh đại nữ chủ tiếp tục bị ngược nặng nề, ngược tâm ms đáng xợ
:((( Hậu làm vậy đều là có lí do, nàng cũng rất đau lòng, từ từ sẽ rõ. À mà thèng cha nam phụ cũng chính thức lên sàn rồi nha :vvv


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.