Cung Loạn Thanh Ti

Chương 159: Bại Lộ


Đọc truyện Cung Loạn Thanh Ti – Chương 159: Bại Lộ


“Lệ Đức, đã tra ra tin tức gì mới chưa?”, Trưởng công chúa vận một thân xiêm y vàng nhạt, đoan chính ngồi bên án gỗ.

“Cố phủ có cao thủ bảo vệ, hạ nhân cũng kín tiếng cạy miệng không chịu nói, tạm thời vẫn chưa thu được tin tức gì”, Lệ Đức xoay người lại hồi bẩm.
“Ngươi thân là Đại nội thị vệ, chút việc cỏn con này cũng không hoàn thành nổi, ngươi tính thế nào cho bổn cung đây?”, sắc mặt nàng lạnh đi, ngữ khí nghiêm khắc khiến cho Lệ Đức rỉ mồ hôi, nghĩ thầm chính là chủ tử tự muốn trốn ra ngoài làm loạn, bây giờ lại trút bất mãn lên đám thị vệ. Nghĩ là nghĩ như vậy, hắn cũng không dám mở miệng nói nửa câu oán hận.
Trưởng công chúa dựa vào lưng ghế, trầm ngâm một lát, “Ngươi mang khẩu dụ của bổn cung tới Tri phủ Tô Châu lấy mấy tên quan sai, sau đó trở về đây dẫn thêm cao thủ thị vệ, hộ giá bổn cung tới Cố phủ, tuyệt không thể để ai biết”,
“Trưởng công chúa điện hạ… không, không thể a… Chuyện này nếu để đến tai Hoàng thượng…”, Lệ Đức quỳ rạp xuống, luống cuống.
“Chẳng nhẽ Hoàng đệ lại nhẫn tâm để bổn cung chịu uất ức?”, Trưởng công chúa vỗ bàn, hẳn là đã rất quyết tâm.
“Vâng!”, Lệ Đức lĩnh mệnh.
“Đợi thêm vài ngày nữa, tốt nhất đợi khi Cố Thanh xuất phủ đi, hắn khó đối phó”, lại nói, “Bổn cung không cam, nhất định phải nhìn xem phu nhân hắn rốt cuộc là hạng gì, khiến cho hắn chẳng nể mặt bổn cung!”.
Lệ Đức kêu khổ trong lòng, tính khí Trưởng công chúa bốc đồng ngang ngược thế này, hóa ra cũng chỉ vì lí do này mà thôi.


“Vân Khuynh, đem nghiên mực cùng bút giấy tới đây cho ta”.
“…”
“Vân Khuynh?”
“Ân?”, Vân Khuynh lúc này mới lấy lại tinh thần, hỏi lại, “Lấy… lấy cái gì?”
Đoan Nhược Hoa thản nhiên nhìn lên, hỏi, “Ngươi còn trách ta?”
“Vân Khuynh không dám…”, nàng cúi đầu.
Đoan Nhược Hoa nâng chén chè lên môi, “Trà cụ, bút nghiên, ngay cả pha trà dâng nước xưa nay cũng đều là ngươi làm, vất vả cho ngươi rồi”.
Vân Khuynh vẫn chỉ cúi đầu, “Có thể hầu hạ chủ tử là phúc phận của Vân Khuynh”.
Đoan Nhược Hoa đặt chén sứ xuống bàn, “Việc tư của ngươi ta vốn không nên hỏi tới, nhưng vẫn phải nói, Nhập Họa là một cô nương lương thiện, huệ tâm lan tính, nếu ngươi cũng có lòng, vậy đừng phụ nàng”.
Vân Khuynh cười khổ không nói. Nhập Họa ngày ấy nghe được lời của nàng, cho rằng trong lòng nàng đã có người khác còn làm ra chuyện kia, từ ấy đến nay trong lòng vẫn có oán, chỉ là không nói ra.
“Là ai?”, một bóng đen xuất hiện trên tường, Vân Khuynh như theo phản xạ rút kiếm khỏi vỏ, phi thân tới, hét lên.
“Chủ tử mau về phòng!”,
Trữ Tử Mộc nghe thấy tiếng quát, chạy tới mở cửa định kéo Đoan Nhược Hoa vào, nhưng chậm trễ không kịp.
“Là ai dám xông vào Cố phủ?”, Lâm Hà từ tiền viện dẫn gia vệ tới, đao kiếm lăng lăng. Mấy bóng đen kia cũng xông ra, thế cục nháy mắt đã thành loạn.
“Lệ Đức! Mau dẫn ta vào trong!”, Lệ Đức thấy gia vệ trong phủ đã bị chế phục, lúc này mới dẫn Trưởng công chúa đi vào. Vừa vào đình viện đã nhìn thấy hai bóng người ngang nhiên đứng giữa đám hộ vệ, một người ngạo nghễ quyền quý, một người kia lại khiến nàng cảm thấy vô cùng quen thuộc, làm cho đại não nàng chấn động mạnh mẽ, bất giác phải đưa tay lên che lấy miệng.
“Trưởng công chúa, người có muốn vào trong xem không?”, Lệ Đức hỏi.
“Lệ Đức… Mau, ngươi mau quay mặt đi! Còn có… rút hết người về, nhanh lên cho ta!”, nàng trừng mắt quát.
“Trưởng công chúa?”, Lệ Đức hồ nghi hỏi lại, đã gióng chông khua chiêng làm loạn vào tới đây rồi, lúc này lại muốn mang người quay về?

“Làm theo lệnh của bổn cung!”, Trưởng công chúa gần như thét lên, trừ sự tức giận còn nghe được ra tia run rẩy như bị dọa đến kinh hãi. Nàng thậm chí còn không đợi Lệ Đức phản hồi, bàn tay run khẽ nâng tà váy tiến gần hơn một chút, lúc này nhìn được rõ ràng dung mạo của hai người kia, nhận ra đây chính xác là Mẫu hậu cùng Mẫu phi của mình, trọng điểm là cả hai đều đã hoăng! Đã hoăng rồi, sao còn ở đây?
“Trưởng công chúa, cẩn thận!”, Lệ Đức không dám trái lệnh mà quay lưng lại, chỉ có thể hô.
“Sao có thể… Sao có thể?”, Trưởng công chúa lẩm bẩm thì thào, “Lệ Đức… mau, dẫn người mau rời khỏi đây!”, rồi tự mình chạy ra, Lệ Đức cũng đứng ngẩn người. Hắn huýt một tiếng sáo, hộ vệ lập tức leo tường nhảy ra ngoài.
“Nhanh chân lên!”, Lệ Đức quát đám hộ vệ, hắn nhìn biểu tình của Trưởng công chúa cũng không khỏi kinh hãi.

“Có người xông vào Cố phủ?”, Thanh Sanh sau khi nhận được tin báo của Vân Khuynh liền quay về, trong lòng hoảng không thôi, cho gia nhân tới gọi mọi người đến, lúc này mới nói, “Biệt viện ở ngoại ô đã ổn thỏa rồi, ngày mai chúng ta lập tức dời qua”.
Đoan Nhược Hoa cùng Trữ Tử Mộc chỉ đơn giản là gật đầu.
“Ngoài Nhược Hoa và Tử Mộc, Nguyệt Tịch cùng Mi Nhi cũng đi theo đi, ta cũng dặn dò mấy gia nhân tâm phúc theo rồi, còn lại tỳ nữ, gia vệ đều ở lại Cố phủ, để Lâm Hà trông coi”,
“Đương nhiên là càng ít người càng tốt”, Đoan Nhược Hoa nói, Thanh Sanh lại nhìn về phía Vân Khuynh, “Vân Khuynh, chuyện của ngươi cùng Nhập Họa cô nương tính thế nào? Đương nhiên… đi theo bọn ta vẫn là tốt nhất”.
Vân Khuynh bối rối, trầm mặc đưa mắt nhìn Nhập Họa, rồi lại nhìn Đoan Nhược Hoa, hẳn là đang do dự.
Sắc mặt Nhập Họa khó coi rồi, thân hình dường như cũng đã mảnh mai đi không ít. Nàng cúi đầu làm lễ với mọi người, cười nhẹ, “Ta ở Cố phủ đã lâu, quấy rầy mọi người không ít rồi, bây giờ cũng nên rời đi thôi”.
Vân Khuynh có chút chấn động không ngờ tới, chăm chăm nhìn Nhập Họa, mấp máy môi muốn nói rồi lại thôi. Thanh Sanh nhíu mày, Lâm Mi Nhi liền thay nàng nhanh miệng, “Vân Khuynh, ngươi làm cái gì đó a! Đã tới nước này còn không chịu có trách nhiệm với người ta sao?”
Vân Khuynh nhìn tới Lâm Mi Nhi, ánh mắt lạnh lẽo mang theo sát khí khiến người kia lảng tránh, không nói gì nữa.
“Vân Khuynh, ân tình ngày đó ngươi đã sớm trả hết, không cần ở lại bên cạnh ta nữa”, Đoan Nhược Hoa mở miệng, biết Vân Khuynh còn lăn tăn, nàng cũng muốn nhân dịp này mà kết thúc.

Biểu tình đông cứng vạn năm của Vân Khuynh lúc này mới hiện lên biểu tình, vẫn là do dự nhìn trái nhìn phải, lắp bắp, “Ta…ta…”, nửa ngày không nói xong.
Nhập Họa cảm thấy lòng mình càng lạnh lẽo, mà hốc mắt lại nóng lên. Nàng khó nén được nức nở, “Nhập Họa không khỏe, xin cáo lui trước, ngày mai sẽ lập tức rời khỏi Cố phủ”, nàng cúi đầu thật sâu, liền quay lưng đi khỏi.
“Vân Khuynh, ngươi suy nghĩ cho kỹ, có những thứ chỉ đến với ngươi một lần thôi”, Thanh Sanh nhịn không được nữa, buông một câu khuyên giải.
“Chuyện của ta không cần đến phiên ngươi quản!”, Vân Khuynh lạnh lùng chặn lời nàng, rồi xoay người đuổi theo Nhập Họa. Thanh Sanh á khẩu, liếc nhìn Đoan Nhược Hoa.
“Ôi chao, Cố Thanh Sanh cũng biết làm nũng a?”, Lâm Mi Nhi hài hước hỏi một câu, rồi cười đến run người.
“Mi Nhi!”, Dụ Nguyệt Tịch thấy sắc mặt Trữ Tử Mộc không tốt, cuống quít che miệng Lâm Mi Nhi lại.
“Ngoan, không sao…”, Đoan Nhược Hoa vuốt vuốt gáy Thanh Sanh, khiến nàng đông cứng thành tảng đá, Lâm Mi Nhi lại càng cười tợn. Trữ Tử Mộc như gà mái mẹ, khoanh tay trừng mắt nhìn hai người đang cười tới run vai kia, rồi lại nhìn về phía Thanh Sanh đang đông cứng khó xử, đưa tay vỗ vỗ trán nàng, ánh mắt cũng mềm dịu đi.
—Hết chương 156—
Editor lảm nhảm: Vân Khuynh nhìn cường vầy mà thiếu quyết đoán ghê :3 Nhớ hồi đó Sanh còn ở Mộc Hà cung, Hậu đích thân đến đòi người về, Phi hỏi bả giờ theo ai, bả dõng dạc  rõ ràng trả lời theo Hậu làm Phi thiếu chút nữa thổ huyết :v 
Chương này đáng ra tối qua up mà nhà đài để quên laptop ở công ti, sáng nay tới up luôn ;)))) 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.