Đọc truyện Cung Loạn Thanh Ti – Chương 157: Công Chúa
Biệt viện ngoài ngoại ô cũng đã sắp hoàn thiện rồi, hoàn toàn đều là do Thanh Sanh một tay sắp xếp. Trương Chấn Hổ có tới giúp nàng một tay, quanh biệt viện xây dựng không it cơ quan phòng thủ, có thể nói là thành đồng vách sắt. Đương nhiên nàng cực kỳ hài lòng, hiện tại chỉ cần sắp xếp thêm chút đồ đạc là có thể chuyển vào rồi.
Thanh Sanh thong thả rảo bước trên đường phố Tô Châu, cúi đầu trầm tư. Đoan Nhược Hoa cùng Trữ Tử Mộc đều đang ẩn cư trong phủ, hiện tại cả Đại Chu đều nghĩ rằng Thái hậu cùng Trữ Thái phi nổi danh một thời của Tiên đế đã hoăng rồi. Ở Tô Châu dù có Kỵ binh bảo hộ bao che, nhưng nếu một ngày có người biết được sự thật này cũng khó tránh khỏi phiền toái. Chỉ có thể đợi thêm một thời gian nữa, mọi việc chìm vào quên lãng, lúc ấy hai người kia mới có thể thoải mái xuất phủ được.
Thanh Sanh đang còn trầm tư suy nghĩ, ngẩng đầu lên đã thấy một đám đông xôn xao ngay phía trước. Trên lầu hai của một tửu lâu cách đó không xa, có một nữ tử xiêm vàng nhạt, dung nhan bị che đi bởi một mạng vải tơ tằm, mà phía sau nàng dường như có bốn năm người đàn ông đang hùng hổ dồn theo, ai nấy đều cười đến thật vui vẻ. Nàng kia lộ rõ kinh hoảng qua ánh mắt, quay đầu nhìn xuống phía dưới, ánh nhìn yếu ớt rung chuyển như mưa phùn tháng ba, như sương như gió.
Dân chúng đang đứng dưới xem náo nhiệt dường như biết được nàng sắp làm gì, không ai bảo ai liền tản ra. Thanh Sanh không khỏi nín thở nhìn nàng kia lảo đảo, mũi chân trượt qua lan can gỗ, cả thân thể cứ như thế rơi xuống. Như thể theo phản xạ, Thanh Sanh lao người tới, mũi chân đạp trên vai đám đông còn đang trầm trồ, đỡ thân hình kia vào trong lòng ngay khi mép váy nàng muốn chạm xuống đất.
“Ta biết ngươi sẽ tới cứu ta…”, giọng nói của nàng kia mềm mại thanh thoát, đột nhiên nghe vào tai lại thấy có chút quen thuộc. Thanh Sanh nghi ngờ nhìn đôi mắt nàng, hỏi, “Ngươi là ai? Núi Ngô Trạch? Ngươi là người kia?”
“Ngươi còn nhớ ta? Ngươi… còn không mau buông tay?”, ánh mắt nàng kia cong nhẹ, rồi lại như vừa nhận ra điều gì. Thanh Sanh nhanh chóng buông tay, lùi lại một bước, rồi ngẩng đầu nhìn lên mấy nam tử còn đang đứng trên lầu, lại thản nhiên nói với nàng, “Vậy thì hẳn ngươi là một người hay gây chuyện rồi”. Nữ tử có chút sững sờ, mắt đẹp giận dữ trân trân nhìn Thanh Sanh, nhưng đáy mắt lại lấp lóe tia mừng rỡ sâu kín.
Thanh Sanh chưa động thủ đã thấy mấy tên kia nảy xuống đây, nhưng công phu của nàng cũng đủ xử sạch vài tên này trong tích tắc.
“Xem ra cũng không nên làm phiền ngươi nữa”, Thanh Sanh thản nhiên lên tiếng, rồi quét mắt nhìn đám nam tử đang ngồi trên đất. Nàng nhận ra hành vi cử chỉ của những người này rất giống với thị vệ trong hoàng cung, mà nữ tử trước mắt này, nhìn qua cũng có thể cảm nhận được có xuất thân không đơn giản.
Thanh Sanh nâng bước chân, nàng kia lại chạy tới chắn trước người nàng, ánh mắt bình tĩnh mà ngữ điệu lại gấp gáp, “Ngươi là người ở đâu? Hiện tại nhà ở nơi nào?”, câu hỏi mang theo tia uy áp. Thanh Sanh nhíu mày, liếc nàng một cái, “Ngươi báo ơn cứu mạng bằng cách này đây sao?”, đoạn cũng không nói thêm gì, chẳng để tâm liền xoay người đi.
“Ngươi đứng lại!”, nàng kia không kìm được kích động, dẫn tà váy chạy theo chặn trước người Thanh Sanh, “Ngươi có nói hay không?”, ngữ khí vừa bá đạo vừa uy áp, lại mơ hồ có phần ủy khuất làm nũng.
“Chúng ta trước nay không quen không biết, chớ nên làm điều thừa”, Thanh Sanh lạnh mặt, ánh mắt trở nên sắc bén chiếu lên nàng kia, hạ giọng mắng hai chữ, “Tránh đường!”.
Nàng kia khẽ mím môi, con ngươi dao động, rồi miễn cưỡng bước sang một bên tránh cho người kia đi.
“Bổn… bổn cô nương muốn cảm tạ ân cứu mạng của ngươi, là ngươi không biết thân biết phận!”, nàng kia giương cằm không cam.
“Chó mèo gặp nạn ta đều cứu, ngươi không cần cảm tạ ta”, Thanh Sanh lạnh nhạt để lại một câu, rồi thản nhiên lẫn khuất vào đám đông.
“Lệ Đức, theo dõi hắn cho bổn cung. Làm việc cẩn thận một chút, đừng kinh động đến hắn”, nàng kia lẳng lặng nhìn theo bóng lưng người vừa rời khỏi, sâu kín lên tiếng.
“Thần biết rồi, Trưởng công chúa Điện hạ”, Lệ Đức gật đầu, rồi cũng như một bóng ma, lẩn vào trong đám người.
—
“Cố phủ? Tư Nhược Trai viện? Lại có giao hảo vào Tô Gia, Mặc Gia… Hắn chính là người Hoàng đệ từng triệu kiến, Cố Thanh phải không?”, Trưởng công chúa một tay đỡ cằm nghe Lệ Đức bẩm báo, lại dừng một chút rồi nói, giọng nói thanh duyệt, “Hắn đã lập gia thất chưa?”
Lệ Đức xoa xoa mồ hôi trên trán, nói, “Hồi bẩm Trưởng công chúa, người ngoài nói chưa từng nhìn thấy nương tử của hắn, nhưng theo lời hạ nhân trong phủ thần nghe được lại biết rằng trong Cố phủ thực sự có vài vị mỹ nhân, nhưng người ngoài không được phép tự tiện ra vào”. Trưởng công chúa nheo mắt, ngữ khí có chút không vui, “Ngươi lại nghe từ miệng mấy tên tiểu dân này mà bẩm báo với bổn cung? Ngươi còn không mau tự đi tìm hiểu một phen a?”.
“Trưởng công chúa thứ tội! Cố phủ là nơi của cao nhân, vi thần không dám tự tiện kinh động, huống chi Cố Thanh kia lại là một thân võ nghệ cao cường”,
“Thần thần bí bí như thế…”, nàng cau mày, lẩm bẩm như đang nhớ kỹ hai chữ, “Cố Thanh…”.
—
“Trưởng công chúa giá lâm!”, một tiếng thông truyền cao vút vang lên trước đại môn Cố phủ. Muốn biết thực hư thế nào tốt nhất nên tự mình tìm đến, đây là kết luận của nàng sau một ngày suy nghĩ. Trưởng công chúa của Cảnh Đồng đế xưa nay tính cách bốc đồng thất thường, nay cũng đến tuổi lập hôn phối rồi, vậy mà vẫn thường xuyên xuất cung ra ngoài gây chuyện thị phi. Sở dĩ nàng chẳng màng can gián cũng bởi Thái hậu đã hoăng được một thời gian, hoàng đệ Hoàng đế kia của nàng lại trăm công ngàn việc lo triều chính, người khác cũng không có gan quản nàng.
Thanh Sanh nghe tiếng thông truyền mà run tay, vội cho người mở cửa, gia nhân đều quỳ thành hai hàng nghênh đón.
“Cố Thanh, không cần quỳ, bổn cung tới đây là muốn cảm tạ ân cứu giúp kịp thời của ngươi”, Trưởng công chúa đi thẳng vào nội đường, thanh âm thanh thoát mang theo tia hài hước.
Thanh Sanh đứng một bên, cúi đầu đáp, “Tương trợ là việc nên làm, Trưởng công chúa khen quá lời rồi”
“Cố Thanh, tới đây ngồi”, nàng gọi Thanh Sanh ngồi xuống ghế bên cạnh mình.
“Thân phận công chúa tôn quý, Cố Thanh không dám”, Thanh Sanh không tới gần còn lùi lại một bước, cố ý giữ khoảng cách.
“Lời bổn cung nói, ngươi cứ nghe theo là được”, Trưởng công chúa có chút mất hứng, Thanh Sanh chỉ đành ngồi xuống, trong lòng thầm nghĩ đã sớm tính toán mấy ngày nữa sẽ dời phủ, mà hôm nay lại chọc phải phiền phức.
“Bổn cung hỏi ngươi, ngươi… ngươi đã lập thất chưa?”, gò má có chút nhiễm hồng, bất quá là vẫn ra vẻ điềm tĩnh.
“Đã có phu nhân”, Thanh Sanh đáp, không nóng không lạnh.
“Vậy… vậy ngươi…”, Trưởng công chúa không tránh khỏi sửng sốt, lời nghẹn lại, đành đổi đề tài, “Hóa ra ngươi là chủ nhân của Tư Nhược Trai viện nổi danh một thời, lại còn từng nhập cung diện thánh. Bổn cung đoán được ngươi một thân võ nghệ cao cường, không ngờ còn tài hoa trác tuyệt”.
“Trưởng công chúa quá lời”, Thanh Sanh đáp.
Trưởng công chúa thấy bộ dáng đạm bạc lãnh đạm của người này lại càng vui mừng trong lòng. Cố Thanh đã hai lần cứu mình, hành hiệp trượng nghĩa như thế chắn hẳn tính tình cũng thiện lương, lại còn văn võ song toàn. Quan sát dung mạo người kia, đuôi mắt dài hẹp, đường nét thanh thoát tinh xảo, tư chất thản nhiên tự tại như một thân thanh trúc phiêu dật, quả thật càng nhìn càng thấy vừa lòng.
—Hết chương 154—
Editor lảm nhảm: Nói chút về công chúa nha, này là con gái đầu lòng của anh Đế, cũng ko phi logic mấy đâu. Năm nay công chúa mười lăm tuổi, nếu anh không lãnh cơm hộp thì tới thời điểm này anh cũng lên ngôi được cỡ 14 15 năm rồi đó (vì lúc Sanh xuyên tới là anh tại vị được 11 năm, tới giờ cũng phải 4 5 năm sau rồi). Còn ko thì cứ cho anh có con gái hồi còn ở phủ Vương gia đi, miễn ko lan quyên chi đến Hậu là đk ời :3
Túm quần lại chỉ khổ công chúa nhắm sai đối tượng, nhắm ai ko nhắm nhắm trúng Sanh, đáng ra phải gọi “phụ hoàng, hay “hoàng a mã” đó chài :v