Cùng Lão Đàn Ông Nhà Giàu Kết Hôn Trước Yêu Sau

Chương 119: Phiên Ngoại Không Làm Người 4


Đọc truyện Cùng Lão Đàn Ông Nhà Giàu Kết Hôn Trước Yêu Sau – Chương 119: Phiên Ngoại Không Làm Người 4


Áo sơ mi màu đen đang từ từ trượt xuống dưới, cúc áo từng cái từng cái được cởi ra.

Lộ ra xương quai xanh tuy gầy nhưng rất rắn chắc, cơ ngực, cơ bụng, cuối cùng biến mất tại tuyến nhân ngư.

Động tác của người đàn ông rất thông thả ung dung, đầu ngón tay quen thuộc cởi từng cái cúc áo, giống như là đang hoàn thành một tác phẩm nghệ thuật vậy.

Mắt rũ xuống, không có nhìn Lộ Chỉ.

Nhưng mà Lộ Chỉ ngay giờ phút này, trong lòng dâng lên một cảm giác rất khó diễn tả.

Cậu có hơi nhan khống nha, thấy người nào lớn lên xinh đẹp, là không nhịn được muốn lại gần.

Tần Tư Hoán không thể nghi ngờ là người đẹp nhất cậu đã gặp qua từ nhỏ đến lớn.

Hoặc là nói cách khác là rất hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Bề ngoài của hắn rất đẹp, khí chất tự đại, lúc hắn ôn nhu, Lộ Chỉ sẽ cảm thấy như là mình đã uống rượu, choáng váng.

Tuy rằng người này đa số thời điểm lúc nào cũng hung dữ.

Lộ Chỉ cũng đã từng nhìn qua mấy đứa con trai khác thay đồ rồi, lúc ở trong phòng thay đồ của con trai, liếc mắt nhìn một cái là thấy hết.

Nhưng chưa có ai lại cho cậu có cảm giác như thế này.wattpadtien161099
Người đàn ông có màu da lúa mạch, cúc áo sơ mi đã được cởi toàn bộ, hắn cởi áo ra, tùy tay ném ghế trên.

Hắn xoay người, vươn tay lấy áo trong tủ ra.

Lộ Chỉ nhìn thấy sau lưng hắn xương bướm hơi nhô lên, trong đầu chỉ hiện lên hai chữ gợi cảm.

Ý thức được mình đang suy nghĩ cái gì, cậu nhanh chống cúi đầu cắn ống hút.

Sau đó, yết hầu không chịu khống chết nấc lên một cái —— “Cách ~”
Lộ Chỉ xấu hổ đến mức muốn cắn lưỡi mình luôn, lúc nào đánh nấc không được chứ, nhất định phải lựa lúc Tần Tư Hoán đang thay quần áo sao! Cái nấc này cũng quá không nghe lời rồi!

Lộ Chỉ che miệng lại, nâng mắt nhìn về phía Tần Tư Hoán.

Mắt cậu tròn xoe, con ngươi màu cafe nhạt, la cậu lại trắng, như là một con thỏ nhỏ vậy.

Tần Tư Hoán mặc vào một cái áo sơ mi khác, nghe được âm thanh, quay đầu nhìn về phía Lộ Chỉ đang ngồi trên ghế: “Sao vậy?”
Hắn thay một cái áo sơ mi khác giống với cái cũ y như đúc.

Lộ Chỉ con ngươi xoay tròn, trong đầu hiện lên mấy suy nghĩ khó tả ——
Tần Tư Hoán cố ý thay đồ trước mặt cậu, không phải là vì muốn câu dẫn cậu đi?!
Nếu không tại sao hắn lại thay một cái áo sơ mi y như cũ vậy! Cái này không phải hơi thừa sao?!
Lát sau, Tần Tư Hoán liền cắt ngang cái suy nghĩ của cậu.

Người đàn ông nói: “Không phải là cháu nhìn chú thay quần áo đến ngơ luôn rồi?”
Lộ Chỉ che miệng lắc đầu.

Không phải! Nhất định là không phải!
Tần Tư Hoán ngồi vào ghế, đem cái áo sơ mi hắn thay ra để trên lưng ghế, cầm lấy một hộp cơm đưa cho Lộ Chỉ, rồi mở đôi đũa ra, lúc Lộ Chỉ vươn tay cầm lấy đũa, Tần Tư Hoán mới nói: “Vừa rồi lúc đi xuống dưới có hơi nóng, ra hơi nhiều mồ hôi, đều là con trai, nhìn thì có làm sao.”
“À…… Cháu cũng không có nghĩ nhiều.” Lộ Chỉ lúc này mới hơi cảm thấy yên lòng, cậu mở hộp cơm ra, bắt đầu ăn cơm.

Cơm tẻ thơm ngào ngạt, nước sốt bò viên, lúc cắn ra còn tan vào trong miệng, có hơi nóng một chút, thịt kho tàu vừa mềm vừa thơm, Lộ Chỉ cảm nhận được niềm hạnh phúc của đồ ăn ngon!
Tần Tư Hoán chống cằm nhìn chằm chằm cậu, Lộ Chỉ từng ngụm từng ngụm ăn cơm, lúc nuốt cơm xuống, cậu ngẩng đầu đối diện với người đàn ông: “Chú Tần, sao chú không ăn cơm?”
“Ăn ngon như vậy hả?” Tần Tư Hoán mở hộp cơn ra, giọng nói ôn hòa: “Nhìn bộ dáng của cháu giống như là đã lâu rồi chưa được ăn no.”
“Ý chú là nói, cháu giống như là quỷ đói đầu thai đi?” Lộ Chỉ gãi gãi đầu, ha ha cười: “Khi cháu còn nhỏ trong nhà hơi nghèo, mẹ cháy……” cậu hơi dừng lại, cắn môi dưới, lại làm như là không có chuyện gì, nói: “Đại khái là trước đây ăn không được no lắm, cho nên hiện tại có đồ ăn ngon, liền không nhịn được mà vui vẻ!”.

Ngôn Tình Sắc
Tần Tư Hoán hình như cũng bị nhiễm niềm vui của cậu, đôi mắt hơi cong cong, “Không thích ăn rau xanh?”
“Không thích.” Bên tay trái Lộ Chỉ là hộp cơm, bên tay phải là sữa bò, ăn mấy ngụm cơm lại uống một miếng sữa, “Nhưng mà cháu cũng có thể ăn, không có ghét lắm.”
Tần Tư Hoán rất tò mò.

Tại sao lại có một người ngây thơ như thế.

Vừa ngây thơ nhưng lại cũng không quá ngây thơ, vì một chuyện đơn giản mà cũng có thể vui như vậy.


“Lộ Chỉ.”
“Hả?” Lộ Chỉ trong miệng còn đang ngai bò viên, đột nhiên nghe thấy Tần Tư Hoán gọi mình, ngơ ngác ngẩng đầu.

Tần Tư Hoán há miệng thở dốc, muốn hỏi chút gì đó, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đào hoa kia, lời muốn nói như là bị nghẹn lại trong cổ họng.

Sau một lúc lâu, hắn nhẹ nhàng cười cười, hỏi: “Có thể cho chú chút bò viên không?”
“Được nha.”
Lộ Chỉ cầm đũa gắp lấy bò viên, đem bỏ vào trong hộp cơm của Tần Tư Hoán, “Cái này nên ăn lúc còn nóng, lúc cắn xuống nước sốt tan ra, ăn rất ngon.”
Tần Tư Hoán kẹp lấy bò viên, cắn một miếng.

Hắn lúc trước đều không ăn bò viên, bởi vì tên nghe quái quái, lúc ăn xong, nước sốt từ từ chảy ra trong miệng, toàn bộ khoang miệng đều có thể niếm được mùi vị này.

Tần Tư Hoán cắn bò viên, mơ hồ nói không rõ: “Ăn cũng rất ngon.”
Ăn cơm xong Lộ Chỉ bắt đầu làm bài, lúc cậu chơi thì chơi hết mình, lúc làm bài hay học cũng đều rất tập trung, bất tri bất giác đã làm xong rồi, chỉ mới có 14 giờ chiều.

Lộ Chỉ buông bút, duỗi người, nâng mắt nhìn Tần Tư Hoán đang gõ gõ đánh đánh ở đối diện, biểu cảm nghiêm túc.

Lộ Chỉ phồng má, nhìn hắn chằm chằm.

“Nhìn chú làm gì?”
Giọng Tần Tư Hoán vang lên đột ngột cắt ngang quá trình nhìn lén của cậu.

Lộ Chỉ cũng không có xấu hổ, giống như là lời Tần Tư Hoán nói, mọi người đều là con trai, giữa con trai với con trai thì có làm sao.

Cũng giống như cậu nhìn Tống Du thôi.

Lộ Chỉ hỏi: “Chú Tần, chú thường hay tập thể dục hả?”
“Ừ.” Tần Tư Hoán mắt vẫn chưa có rời khỏi màn hình, cũng có hơi lười trả lời: “Ngẫu nhiên cũng rèn luyện, một tuần bốn năm lần gì đó.”
Lộ Chỉ khảy khảy tóc mái trước trán, nói: “Hèn chi dáng người chú đẹp như vậy.”
Tần Tư Hoán động tác gõ bàn phím hơi ngừng lại, ngón tay đặt trên bàn phím một lúc lâu vẫn chưa cử động lại.

Ánh mắt hắn từ màn hình đã chuyển qua gương mặt của Lộ Chỉ, chân mày Lộ Chỉ hơi nhăn lại, còn ngáp một cái, bộ dáng hình như là rất mệt.


Sau một lúc lâu, Tần Tư Hoán bình tĩnh nói: “Cũng còn được.” Nhưng mà đầu ngón tay lại khẩn trương nhéo bàn tay mình, khóe môi cũng hơi cong lên, ánh mắt nhìn Lộ Chỉ cũng hơi sâu thẳm.

Lộ Chỉ ngủ trưa một chút, rồi mới tiếp tục làm bài, đồng hồ điểm lúc 18 giờ, Tần Tư Hoán đưa cậu về nhà, đem xe ngừng lại trước cửa, nói: “Ngày mai buổi sáng 7 giờ, chú đến đón cháu đi học.”
“A?” Lộ Chỉ kinh ngạc há miệng thở dốc: “7 giờ sáng ngày mai?” Cậu thức nổi hay không là một chuyện khác nha!
Tần Tư Hoán gật gật đầu, nhẹ giọng nói từ từ: “Không phải là tìm cho cháu một thầy giáo dạy Olympic toán sao?”
Lộ Chỉ nhớ lại.

Cậu bởi vì không dám chọc Tần Tư Hoán, đã đồng ý sau này đến cuối tuần sẽ đến công ty hắn làm bài!
Mẹ nó bây giờ là tình hình gì đây!
Tự cậu tìm đường chết cho mình.

Nhưng mà nam tử hán đại trượng phu, lời đã nói ra như chén bước đổ đi.

“Được, 7 giờ sáng ngày mai.” Lộ Chỉ cũng làm bộ rất bình tĩnh.

Gương mặt lạnh của người đàn ông hơi nhu hòa lại, nói: “Tiểu Lộ thật là ngoan.”wattpadtien161099
Lúc đó trời đã chạng vạng, ánh nắng chiều đang tỏa cuối chân trời, tiếng nói người đàn ông cũng rất ôn nhu.

Lộ Chỉ cảm thấy mình được khen đến không chịu được, tim của cậu đột nhiên ngừng đập không lý do.

Trong một khắc đó, cậu có một loại cảm giác muốn làm nũng ở trong lòng Tần Tư Hoán nha.

***
A a a a a a a a a!!!!
Tại sao cậu lại có cái suy nghĩ này!!!!
Buổi chiều cậu còn tự bổ não Tần Tư Hoán thay đồ trước mặt cậu là để câu dẫn cậu!
Lộ Chỉ! Mày tỉnh táo lại đi! Mày đang nghĩ cái quái gì vậy!
Chú Tần người ta chỉ xem mày là một đứa cháu, cảm thấy mày đáng yêu mới chọc mày chơi thôi! Mày thật sự! Còn dám nghĩ chú Tần có ý với mày sao!!!!
Mày đúng thật là! Không phải người!
Buổi tối trong phòng ngủ.

Lộ Chỉ vùi đầu vào gối, nghẹn ba giây, cậu bỗng nhiên ngồi dậy, lấy bài thi từ trong balo trên tủ đầu giường ra.

Chỉ có học tập mới có thể làm cậu bình tĩnh!
Vì thế, Lộ Chỉ ngồi làm bài đến 22 giờ 30 mới ngủ.

Trước khi ngủ, Lộ Chỉ rốt cuộc cảm thấy mình quá giởi, không hề bỏ phí thời gian.


Cậu học từ sáng đến tối!
Nhưng mà cậu lại mơ một giấc mơ.

Cậu mơ thấy mình lột sạch quần áo Tần Tư Hoán, còn cưỡi ở trên người hắn như là một đứa du côn, cầm bàn tay Tần Tư Hoán,đùa giỡn hắn: “A, sao lại có người đẹp trai như vậy, cười với ông đây cái nào?”
Tần Tư Hoán vẻ mặt không sợ chết, Lộ Chỉ tức giận nâng cằm hắn, chất vấn: “Trong lòng em có phải chỉ có tên Lộ Chỉ kia hay không? Không hề có ông đây?”
Tần Tư Hoán nhắm mắt lại.

Lộ Chỉ nói: “Hôm nay ông đây liền hủy hoại em, xem em làm sao đi tìm người yêu bé nhỏ của mình.”
Tần Tư Hoán hu hu hu khóc thút thít.

“……”
Lộ Chỉ tỉnh lại thù nhớ lại giấc mơ của mình.

Lộ Chỉ: “……”
Thần kinh cậu có vấn đề à!!! Tại sao cậu lại y như thằng ngốc vậy! Cậu thật sự ở trong mơ đùa giỡn chú Tần!!!
Còn nói cái gì mà cười với ông đây một cái!
Tần Tư Hoán còn hu hu khóc thút thít!
Mẹ nó cậu đang nơ mộng hão huyền mà! Mẹ nó cậu học đến đầu có vấn đề rồi!
Lộ Chỉ chạy nhanh nhẹ nhàng tát mình một cái!
Lộ Chỉ ở trên giường nằm một lát, cảm thấy cuộc đời mình thật thảm, cho đến lúc đồng hồ báo thức reo lên, cậu mới chậm rì rì thay cái quần lót bẩn của mình ra, đem áo nệm tháo ra luôn, bỏ tất cả vào máy giặc.

Cả ngày hôm nay, cậu đều cố gắng không nói chuyện với Tần Tư Hoán.

Tần Tư Hoán có chuyện muốn hỏi, cậu cũng chỉ lạnh lùng nói mấy chữ.

Người đàn ông hình như thấy tâm trạng cậu không tốt, khi đưa Lộ Chỉ về nhà, còn mua cho cậu một cây kẹo bông gòn màu hồng: “Ăn chút đồ ăn ngon, tâm trạng có phải sẽ tốt hơn không?”
Lộ Chỉ ngẩng đầu nhìn Tần Tư Hoán.

Tâm trạng của cậu tốt cái rắm!
Nhìn thấy ông già thúi nhà chú là không tốt nổi rồi!
Mẹ nó chú không có chuyện gì làm sao vô giấc mơ của tôi khóc làm gì! Cái này không phải là tự tìm ngược à!
Lộ Chỉ trong lòng rít gào, nhưng e dè tính tình của Tần Tư Hoán, nên cậu không có lên tiếng.

Cậu cầm lấy kẹo bông gòn, không có sức sống nói: “Cảm ơn chú Tần.”
Rốt cuộc chịu đựng được hết cuối tuần, nhưng nghĩ đến tuần sau còn phải đến công ty của Tần Tư Hoán nữa, trong lòng Lộ Chỉ như cầm phải cái cân.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.