Cung Khuynh

Chương 20: Hương - họa


Đọc truyện Cung Khuynh – Chương 20: Hương – họa

“Thái tử phi xin dừng bước, chúng ta hầu hạ nương nương thay quần áo là được rồi, thái tử phi cứ ngồi đó đi!” Tĩnh Doanh ngăn Dung Vũ Ca đang muốn đục nước béo cò, định theo Vệ Minh Khê vào thay quần áo.

Dung Vũ Ca đụng phải Tĩnh Doanh tâm tư luôn cẩn thận, cũng chỉ có thể chột dạ nở nụ cười duyên, dừng lại sau bình phong ngó nghiêng.

“Không thể để bản cung giúp mẫu hậu thay quần áo sao?” Dung Vũ Ca khát vọng vô hạn nhìn chằm chằm vào tấm bình phong, vẻ mặt lấy lòng nhìn Tĩnh Doanh. Có trời mới biết nàng mong muốn thực hiện “hiếu đạo” đến cỡ nào.

“Thái tử phi lá ngọc cành vàng, việc này để nô tỳ hoàn thành là được rồi.” Biểu tình trên mặt Tĩnh Doanh vẫn như trước không thay đổi, nhưng ngữ khí không hề chừa đường thương lượng. Thái tử phi đối với nương nương có tâm tư là một chuyện, nương nương đáp lại hay không lại là chuyện khác. Một khi nương nương còn chưa đáp lại, không thể để thái tử phi chiếm tiện nghi nương nương được.

Dung Vũ Ca thấy Tĩnh Doanh một mực giữ ngữ khí không thương lượng, đành chỉ ngậm ngùi đứng nhìn phía sau. Chỉ còn biết chôn chân tại chỗ, gắt gao nhìn chằm chằm bức bình phong, mắt cũng mở to thêm một chút. Nàng biết giờ phút này Thước Nhi cùng Tĩnh Doanh đang bắt đầu thay Vệ Minh Khê cởi ngoại bào trên người, chỉ còn lớp trung y mỏng manh. Dung Vũ Ca nuốt nước miếng, lúc này nếu mình không phải ở đây mà là ở sau bức bình phong kia, nếu mình có thể thay Vệ Minh Khê thay quần áo, nếu có thể chạm đến vòng eo mảnh khảnh của nàng, có thể nhìn bộ dáng y quan không chỉnh tề của nàng….

Dung Vũ Ca vội vã chộp lấy cốc trà trên bàn, uống một hơi cạn sạch, áp chế ham muốn đang nóng rực trong lòng xuống. Nhưng tầm mắt vẫn không thay đổi được, tựa hồ có thể cảm giác được từng động tác thay quần áo bên trong. Vệ Minh Khê đang để Tĩnh Doanh cùng Thước Nhi buộc chặt đai lưng lại, nhìn vòng eo mảnh khảnh không còn thiếu xót gì, Dung Vũ Ca biết nàng thay quần áo đã xong. Dung Vũ Ca hít sâu một hơi chờ Vệ Minh Khê đi ra, thế nhưng phát hiện tim mình đập càng lúc càng nhanh, còn có cảm giác nghe luôn được tiếng thình thịch trong đó. Dung Vũ Ca, ngươi thật không có tiền đồ mà, Vệ Minh Khê chỉ thay đổi trang phục thôi, ngươi khẩn trương cái gì?

Vệ Minh Khê cảm giác có chút mất tự nhiên, trang phục màu hồng, từ sau năm mười lăm tuổi đã rất ít khi mặc. Cảm giác hoàn toàn không thoải mái, rất giống hồng bào năm đó mặc vào khi gả cho Cao Hàn, ngồi ở trên giường chờ phu quân của nàng cũng mất tự nhiên như thế, nhưng khi đó còn mang theo một chút mờ mịt cùng sợ hãi với tương lai.

Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê từ từ xuất hiện trước mắt mình, nhìn đến mê mẩn. Cũng là trang phục này nhưng Vệ Minh Khê mặc lên có khí chất rất khác với mình, giống như tân nương mới gả, dáng vẻ ngượng ngùng. Có cảm giác tuyệt vời như nụ hoa sắp nở, tựa hồ như muôn vàn cánh hoa đào đang nhảy múa xung quanh nàng, khiến cho Dung Vũ Ca có loại cảm giác muốn tới gần để chạm lấy nàng, nhưng thân thể của Vũ Ca như đóng đinh tại chỗ. Là không thế nhúc nhích, giờ khắc này lòng nàng như điên như say trước cảnh tượng này.

Dung Vũ Ca hoa si nhìn như mê như dại thật không đúng lúc, Tĩnh Doanh thầm nghĩ. Nhưng nàng không thể không thừa nhận, Dung Vũ Ca rất có khiếu thẩm mỹ, ít nhất quần áo này mặc trên người nương nương cũng không quá phong tình. Nương nương bình thường lạnh lùng là thế, vậy mà tựa hồ ngay cả ngũ quan trong trẻo lạnh lùng cũng theo quần áo mà trông ấm áp hẳn lên. Nếu để Hoàng Thượng nhìn thấy, sợ là mấy tân nạp sủng thiếp kia đều thẹn không bằng, mà Dung Vũ Ca chắc cũng không muốn Hoàng Thượng nhìn thấy nương nương lúc này!


Vệ Minh Khê vốn không có thói quen trang phục thế này, thấy Dung Vũ Ca mắt cứ đăm đăm nhìn mình, lại càng cảm thấy không được tự nhiên.

“Có phải không đẹp không?” Vệ Minh Khê lo lắng hỏi.

“Không đâu, nương nương mặc rất đẹp , hơn nữa có chút không giống với nương nương mọi ngày, tựa hồ trẻ hơn rất nhiều.” Thước Nhi nhanh mồm nhanh miệng nói, đối với một thân trang phục của Vệ Minh Khê đưa ra đánh giá khách quan.

Thước Nhi nói như vậy, Vệ Minh Khê cũng an tâm một chút. Nàng đi đến trước gương đồng cẩn thận đánh giá mình, hoàn toàn không giống Dung Vũ Ca kia một thân yêu khí, chỉ là người trong gương có chút xa lạ a.

“Mẫu hậu thật xinh đẹp, thật làm động lòng người.” Dung Vũ Ca từ nội tâm phát ra cảm thán, người vừa tốt vừa đẹp như thế, nàng làm sao mà không si mê đây. Dung Vũ Ca tiếp tục nhìn Vệ Minh Khê bằng tất cả si mê của mình, người trong lòng của nàng, vừa có thể trong vắt như dòng suối, cũng có thể ấm áp như vầng thái dương.

Vệ Minh Khê nghe Dung Vũ Ca ca ngợi, không hiểu sao có chút ngượng ngùng. Nhưng một chút ngượng ngùng kia rất nhanh liền trôi qua, từ nhỏ đến lớn có rất nhiều người khen mình đoan trang văn nhã cùng tài hoa học thức, giờ được khen như vậy thực có chút không quen. Được người có một không hai trong lục cung là Dung Vũ Ca khen như thế thật lạ, nếu không phải vì ánh mắt Dung Vũ Ca quá mức chân thành tha thiết, Vệ Minh Khê đã nghĩ Dung Vũ Ca đang châm chọc mình.

“Nhưng ta cho rằng như vậy không đoan trang, Tĩnh Doanh, Thước Nhi, hầu hạ ta thay ra!” Vệ Minh Khê mặc dù biết mặc như vậy rất đẹp, nhưng ở trong hoàng cung cũng không thể mặc như vậy, phi tử có thể mặc xinh đẹp như thế, nhưng hoàng hậu chỉ cần đoan trang là đủ rồi.

“Mẫu hậu, hiện tại không có ngoại nhân, hơn nữa làm sao mà không hợp, rõ ràng rất đẹp mà……” Dung Vũ Ca tới gần Vệ Minh Khê nói, không để cho Vệ Minh Khê thay quần áo nhanh như vậy. Mặc dù nàng không muốn cho những người khác nhìn thấy vẻ đẹp của Vệ Minh Khê lúc này, cũng không nguyện ý Vệ Minh Khê mặc như vậy trước mặt người ngoài, nhưng mà hiện tại không có ngoại nhân, mình vẫn còn chưa xem đủ!


Y phục rất thích hợp, không ít không nhiều, xem ra mình đã đoán đúng dáng người mẫu hậu rồi, rõ ràng chưa có ôm qua, đo qua, thế nhưng không hiểu sao mình lại biết rõ như vậy. Không những vậy Dung Vũ Ca còn biết Vệ Minh Khê thắt lưng kia tinh tế bao nhiều, chân dài bao nhiêu, thậm chí là trước ngực kia……

Dung Vũ Ca đại khái ngay cả trên người Vệ Minh Khê có bớt hay không nàng đều biết rõ, về phần làm sao mà biết được, thiệt là khó nói a.

Lúc Dung Vũ Ca tới gần mình, Vệ Minh Khê mới phát hiện lúc vừa rồi thay trang phục, thoang thoảng có mùi hương hoa, hương hoa kia rất quen, hoá ra là mùi hoa trên người Dung Vũ Ca.

“Sao trang phục này có mùi hoa vậy?” Vệ Minh Khê hỏi Dung Vũ Ca.

“Mẫu hậu không thích?” Dung Vũ Ca hỏi ngược lại.]

“Không phải, là……” Vệ Minh Khê nhíu mày, chẳng qua là mùi này cùng mùi hương trên người ngươi căn bản giống nhau, cảm giác rất kỳ quái.

“Không ghét là được rồi.” Nàng đã hạ quyết tâm ngày sau y phục của Vệ Minh Khê đều sẽ có mùi hương này, làm cho Vệ Minh Khê có thói quen ngửi thấy mùi này, một ngày nào đó sẽ khiến cho Vệ Minh Khê không rời được mùi hương trên thân thể mình. Nghĩ đến đây, Dung Vũ Ca cảm thấy mình có chút âm hiểm, không, là tâm tư trong sạch chứ, toàn tâm toàn ý xâm nhập mọi lĩnh vực của Vệ Minh Khê. Vì muốn ôm được người ngọc, Dung Vũ Ca xem như đã dùng hết tâm tư rồi!


“Nhưng mà……” Vệ Minh Khê vẫn có cảm giác rất quái lạ.

“Mẫu hậu, ta vẽ cho người một bức họa được không? Mẫu hậu hiện tại thật sự rất đẹp!” Dung Vũ Ca không đợi Vệ Minh Khê nói xong liền nói lảng sang chuyện khác.

“Không cần đâu, năm vừa rồi hoạ sĩ đã vẽ cho bản cung cùng hoàng thượng một bức rồi.” Vệ Minh Khê vẫn tuyệt đối cự tuyệt. Bức tự hoạ mình còn treo ở kia, cơ hồ mình cũng quên mất họa sư là ai. Lấy họa kĩ của Vệ Minh Khê mà xét, họa kĩ của họa sư thật sự là không đáng nói đến, họa sư kia cùng lắm chỉ vẽ được thân xác nàng mà thôi. Vệ Minh Khê liếc nhìn bức hoạ một cái, người trong tranh nhìn giống như người khác không phải mình. Tuy rằng bề ngoài Vệ Minh Khê cũng khen ngợi hoạ sư, nhưng thực tế so với tầm mắt Vệ Minh Khê, bức họa kia căn bản không hợp cách.

“Cái này không giống, bọn họ họa nhất định vô cùng cứng nhắc, nếu là ta sẽ không giống như thế.” Mình đã họa vô sô bức về Vệ Minh Khê, sớm đã xuất thần nhập hóa , đương nhiên muốn trước mặt Vệ Minh Khê hiến chút tài mọn.

“Ngươi lại còn bày ra mấy trò……” Vệ Minh Khê đáng nhẽ định nói hai từ “nhàm chán”. Nhưng cuối cùng Vệ Minh Khê lại dừng lại, bất luận thế nào, nàng sẽ không chủ động phê bình ai. Bất chợt nhớ tới vậy mà mình không ít lần đều phê bình Dung Vũ Ca.

“Mẫu hậu khinh thường họa kỹ của ta chứ gì ? Cũng đúng, dù sao mẫu hậu cũng là thiên hạ đệ nhất tài nữ, lấy hoạ kĩ của mẫu hậu, khinh thường Vũ Ca cũng là tự nhiên……” Dung Vũ Ca cố ý nói vậy, còn giả bộ làm dáng vẻ ưu thương.

“Tùy ngươi đi!” Vệ Minh Khê cau mày, cực kì không thích bị người khác dùng cái danh thiên hạ đệ nhất tài nữ áp lên mình, bị nổi danh thật mệt mỏi.

Khóe miệng Dung Vũ Ca khẽ cong, vì làm nũng được như ý nên cười, làm cho Vệ Minh Khê cũng phải lắc đầu. Nàng cảm thấy giống như Dung Vũ Ca không làm cho mình ngạc nhiên thì không thỏa mãn vậy.

Dung Vũ Ca họa thật sự rất mau, tiêu sái họa ra một bức mỹ nhân đồ. Sau đó liền chạy nhanh đến trước mặt Vệ Minh Khê hiến vật quý, nếu là họa ai đó khác, khả năng họa kĩ không đủ, nhất định sẽ bị Vệ Minh Khê cười. Nhưng họa Vệ Minh Khê thì tuyệt đối không có vấn đề, dù sao cũng quen tay, mà mình dùng hết tâm tư tình cảm vào mà vẽ, nhất định sẽ không kém.

Vệ Minh Khê nhìn bức tranh Dung Vũ Ca họa mình, Vệ Minh Khê thấy có chút không giống mình, có chút ưu thương, cũng có chút cô độc. Chân mày Vệ Minh Khê khẽ nhíu, nàng muốn phủ nhận kia không phải mình, nhưng nhìn bức hoạ vẽ mình lại nói không ra lời, ít nhất bên trong người kia có linh hồn.


“Dung Vũ Ca, vì sao lại dò xét nội tâm của ta, ta không thích ngươi làm vậy.” Vệ Minh Khê nhìn thẳng Dung Vũ Ca, lãnh đạm nói.

“Mẫu hậu, ta vẽ không đúng sao?” Dung Vũ Ca giả ngốc hỏi. Nàng sẽ không ngu ngốc thừa nhận, chính mình vẫn luôn dõi theo tâm tư nàng, bằng không lấy độ cảnh giới cực cao của Vệ Minh Khê, chắc chắn sẽ phòng bị.

“Xem ra, ngươi vẽ thực không tồi.” Nếu không có dò xét nội tâm mình, họa kĩ của nàng đã có thể coi là xuất thần nhập hóa.

“Ha ha, nhưng so sánh với họa kỹ của mẫu hậu vẫn còn kém xa a.” Dung Vũ Ca cười đến ngọt lịm. Xem đi, so với mấy thứ thùng cơm họa sư chắc chắn đẹp hơn hẳn, Dung Vũ Ca trong lòng không khỏi vài phần đắc ý.

“Ngươi đã thấy qua tranh bản cung họa?” Vệ Minh Khê nhớ rõ mình rất ít động thủ họa, hơn nữa Dung Vũ Ca căn bản không có cơ hội xem mình họa mới đúng.

“Mẫu hậu tin hay không ta có bức Đại bàng giương cánh?” Dung Vũ Ca hỏi, nàng đã tiêu phí không ít công phu và thời gian mới lấy được từ chỗ hữu tướng. Được rồi được rồi, là nàng để cho quái lão đầu đến phủ hữu tướng trộm về, còn là vật trân quý của hữu tướng nữa cơ.

“Bức hoạ kia là gia phụ tặng cho hữu tướng, như thế nào lại ở trong tay ngươi được?” Vệ Minh Khê nghi hoặc hỏi.

“Ta từ quý phủ của hắn trộm về.” Dung Vũ Ca hướng Vệ Minh Khê cười nghịch ngợm lém lỉnh.

Vệ Minh Khê nhịn cười không nổi nhìn Dung Vũ Ca, hết chỗ nói rồi, Dung Vũ Ca thiệt càn rỡ quá mức.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.