Đọc truyện Cung Khuyết – Chương 85
Ta đã sốt ruột muốn thưởng thức món cơm từ gạo Giang Nam của A Nam.
Trước khi bắt đầu thưởng thức món ăn, ta vẫn không quên dùng mắt quét qua một lượt mấy vũ nữ váy áo lay động. Các nàng thật sự khả nghi, nhưng đều đứng cách ta rất xa, cung kính nhìn Phùng Yên Nhi rời đi.
Mọi việc xem ra đều rất bình thường, ngoại trừ nét mặt của Phùng Yên Nhi. Nàng ta vội vã rời đi, nhưng nụ cười trên mặt lại vẫn chưa cất đi. Ta không thích nhất là nhìn thấy Phùng Yên Nhi cười, nụ cười này khiến cho ta kinh hồn bạt vía.
Ánh mắt của ta lại hướng về phía A Nam, khuôn mặt nàng tươi cười giống như đóa hoa mùa xuân, mỗi một chút đều mang theo hơi thở ấm áp.
Hôm nay món cơm này thật sự rất nổi bật. Ta thân là đế vương, đối với việc nhỏ thường không để ý, nàng có thể nghĩ đến việc nhân cơ hội này mà thúc đẩy nam bắc hòa hợp, cũng là giúp ta san sẻ một phần. A Nam so với những nữ nhân khác luôn luôn khác biệt. Tầm nhìn cùng với suy nghĩ của nàng so với những người kia luôn cao xa hơn.
Ánh mắt A Nam rốt cuộc chuyển sang phía ta, đôi mắt đẹp nhẹ nhàng xẹt qua mặt ta. Trong tiệc rượu hôm nay, đây là lần đầu tiên nàng nhìn đến ta.
Ta cười với nàng, hy vọng nàng biết rằng ta đang cảm tạ sự sắp xếp của nàng hôm nay, đồng thời cũng coi như là ta thả con săn sắt bắt con cá rô, hy vọng nàng đừng xụ mặt với ta nữa.
Thế nhưng A Nam không hề cười. Ánh mắt nàng lạnh nhạt liếc qua ta, sau đó lại nhìn thoáng qua bóng lưng đang rời đi của Phùng Yên Nhi. Khi nàng nhìn ta lần nữa thì trong ánh mắt của nàng không chỉ có thất vọng mà còn hiện lên một tầng châm biếm.
Ta vẫn không hiểu được ánh mắt này của nàng là có ý gì, chỉ thấy nàng vươn tay ra trước mặt ta, đẩy phần cơm ở trước mặt nàng…
Âm thanh mâm cơm rơi xuống đất vang lên. Không khí lúc này hết sức hỗn loạn, tiếng tranh cãi quyết liệt trong đại điện cũng không chói tai, hầu hết mọi người đã nhiễm hơi rượu cũng không chú ý đến chút việc ngoài ý muốn nho nhỏ này. Cũng không biết tại sao, dường như âm thanh này đột ngột nện vào trong đầu ta, khiến ta cảm thấy một luồng hơi nóng xông thẳng lên não, ta lập tức bừng tỉnh.
“Ngăn lại cung nữ kia!” Ta nhảy dựng lên, hô to. Âm thanh lớn đến mức có thể lật tung nóc đại điện.
Trong đại điện, tất cả mọi người lập tức yên lặng, ngây ngốc nhìn ta.
Lúc này, đội cung nữ kia đã sắp xếp xong đội hình, đi tới bên cạnh cửa, chỉ thiếu một bước là đã có thể chạy đi.
Một tiếng nói vừa rồi của ta đã dọa tất cả mọi người hoảng sợ, mấy người vốn đang di chuyển đều đứng yên lại. Trong đại điện thỉnh thoảng vang lên vài âm thanh đồ vật rơi xuống đất. Tất cả mọi người đều mở to mắt, hoảng sợ nhìn ta. Trước khi ta có hành động tiếp theo, không ai dám động đậy.
Ta nhanh chóng quét mắt qua mấy cung nữ kia, đột nhiên phát hiện ra, chính ta cũng không biết là phải ngăn cản cung nữ nào. Không đúng, trên thực tế, ngay từ khi bắt đầu ta đã không nhìn thấy mặt của “cung nữ” kia. Nàng vẫn luôn cúi đầu, sợ là vẫn luôn cố che giấu.
Tổng số cung nữ vừa mới tiến vào cùng với những cung nữ dâng đồ ăn không dưới trăm người. Tất cả các nàng đều mặc y phục mùa đông màu xám giống nhau, tất cả đều cúi đầu, bước từng bước nhỏ.
Lúc này ta mới hiểu ra, đây là vở kịch do Phùng Yên Nhi dựng lên! Nàng đi lên chờ ta cho phép được múa, căn bản chính là cố ý đến làm ta phân tâm, khiến cho ta không thể quan sát tướng mạo của cung nữ dâng cơm cho ta kia.
Ta lập tức choáng váng.
Ta đột nhiên nhớ ra cái gì đó. Quay đầu lại, chỉ tay về đội cung nữ đang muốn ra khỏi cửa, hướng về phía Lý Tế đang nghển cổ ngờ vực mà hỏi: “Lý Tương nhìn gì thế? Có phải cảm thấy cung nữ kia có chút giống người quen không?”
Lý Tế sững sờ, nhìn ta mờ mịt.
Trong lòng ta vẫn nghi ngờ người cấu kết với Phùng Yên Nhi đối đầu với ta là cháu gái của Lý Tế Lý Uyển Trữ. Kể từ sau khi nàng ta tự sát không thành, bị ta nhốt ở điện Minh Loan, hậu cung của ta liên tục xảy ra chuyện lạ. Đầu tiên là lưu truyền khúc sấm giả ở trong cung, hiện tại thì ta biết, khúc hát kia là do phụ hoàng sai Lý Tế soạn ra để chúc tết quần thần năm đó. Nói không chừng Lý Uyển Trữ đã sớm biết hát khúc sấm kia.
Sau đó, lại có người mặc y phục của Thượng thiết ty dùng xạ hương khiến Lâm mỹ nhân động thai, mà lúc đó Lý Uyển Trữ đang quét rác ở Thượng thiết ty.
Sau đó nữa, ta lại nghe được có hai người đang bàn chuyện hại người, nói cái gì mà “ở trong cung không còn cơ hội ra mặt”.
Xâu chuỗi tất cả mấy chuyện này, rõ ràng đều ám chỉ đến Lý Uyển Trữ.
Bởi vì ta sợ mất mặt nên ban đầu mới cố ý che giấu chuyện nàng ta tư thông với người ngoài, cho nên vẫn không thể xử phạt nàng. Không ngờ nữ nhân này không lấy đó làm may mắn mà biết điều an phận, ngược lại lại muốn tới cắn ngược ta một phát.
Ta chính là người một khi đã nhận định chuyện gì thì sẽ luôn cố chấp kiên trì. Đối với lão gia hỏa Lý Tế này ta cũng nhìn không thuận mắt. Hôm nay đã đến lúc chấm dứt việc này.
Thật ra thì trong chuyện này ta đã nhiều lần muốn âm thầm xử lý Lý Uyển Trữ, nhưng A Nam vẫn luôn ngăn cản ta, nàng không chỉ theo Lý Uyển Trữ ở trong cung hái hoa mai cho ta, mà còn có mấy lần nàng thỉnh cầu ta để Lý Uyển Trữ xuất gia. Hơn nữa nàng còn ngầm ám chỉ, là ta phụ Lý Uyển Trữ trước.
Ta vỗ bàn một cái: “Các ngươi đều qua đây cho trẫm, để cho Lý thừa tướng giúp trẫm nhìn rõ chút.”
Lúc này ngay cả mẫu hậu cũng hiểu được là đã phát sinh chuyện lớn, lão nhân gia người có chút kinh hoảng nhưng vẫn cố gắng tự kiềm chế, duy trì dáng vẻ đoan nghiêm trước mặt mọi người.
Phùng Yên Nhi bây giờ đã trở lại, quỳ xuống bên người mẫu hậu, nắm lấy tay mẫu hậu. Nữ nhân này quả nhiên vô cùng xảo quyệt. Ở trong mắt mẫu hậu, nàng vẫn luôn sắm vai dâu hiền, ở trong mắt của ta, nàng là muốn lấy mẫu hậu làm con tim đề phòng vạn nhất.
Tất cả cung nhân đều ngoan ngoãn đi về phía ta và thừa tướng Lý Tế. Trong đại điện có người đã sợ đến bật khóc.
Lý Tế giương đôi mắt già nua, vội vàng nhìn lướt qua những cung nữ kia, sau đó lại nhìn ta vẻ không hiểu. Ánh mắt này nhìn qua quả thật là không hiểu ý của ta, không giống như đang giả bộ.
Ta cũng vội vàng quét mắt qua mấy cung nữ kia, sau đó giật mình phát hiện, không có khuôn mặt nào mà ta cảm thấy quen thuộc. Ở trong này không có Lý Uyển Trữ! Nguy rồi, hình như ta đã tính sai cái gì.
Lúc này, Phùng Ký đứng lên: “Hoàng thượng hoài nghi trong cơm có người hạ độc sao?” Hắn hỏi, thái độ vẫn bình thản như thường. Ánh mắt của hắn tỉ mỉ xoáy vào ta, có một tia hài lòng cố đè nén.
Ta không trả lời. A Nam lật đổ khay cơm trước mặt mình, chắc chắn là đang nhắc nhở ta cơm có vấn đề. Ta vẫn nhớ rõ động tác của nàng lúc đó, nàng từ từ đẩy khay cơm xuống, chính là muốn để ta nhìn thấy rõ ràng.
Ta lại nhìn A Nam, nhưng lúc này nàng chỉ chuyển động đôi mắt, dường như đang muốn nhìn rõ cái gì trong đại điện. Nàng quét mắt qua tất cả mọi người, nhưng lại vẫn keo kiệt một ánh mắt dành cho ta. Nàng giống như đang giận ta thật. Thực ra ta biết nàng có tâm sự. Suy nghĩ trong lòng nàng sợ là cũng giống với ta, vốn không dễ gì mà buông xuống. Nếu thật sự có thể buông được thì đã không cần phải tức giận. A Nam ngốc nghếch này!
Lúc này người trên đại điện được Phùng Ký nhắc nhở xong đều cuống quýt đẩy hộp đựng thức ăn trước mặt ra. Đáng tiếc là cơm do A Nam chuẩn bị thơm nức!
Ánh mắt A Nam rốt cuộc rơi trên người Phùng Ký. Ánh mắt kia tràn đầy miệt thị, thật sự xem Đại Tư Mã đại tướng quân của Đại Triệu thành một đống cặn bã.
Phùng Ký ý thức được có người nhìn hắn, quay đầu tìm chủ nhân của ánh mắt ấy, vừa vặn đón nhận ánh mắt của A Nam.
Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt hệt như lưỡi dao của Phùng Ký sợ tới mức co rụt lại. Đến lúc nhìn lại thì ánh mắt kia trở nên né tránh. Không biết là năm đó, ánh mắt kia là một lòng nhất định muốn được thăng lên chức giáo úy, hay là ánh mắt của một nhà giàu mới nổi.
Ta khẳng định, trong cơm này chắc chắn có độc.
“Kỳ thật rất dễ xác định.” Phùng Ký cười khan một tiếng, tránh né ánh nhìn chăm chú của A Nam: “Để mỗi cung nữ này đều ăn thử một chút, nếu trong cơm thật sự có độc, người hạ độc kia chắc chắn sẽ không dám ăn thử.” Khuôn mặt của hắn cứng nhắc, tỏ vẻ nghiêm trang, nhưng ánh mắt của hắn lại xảo trá chớp chớp, bị ta nhìn thấy được.
Ta nghĩ, khẳng định chủ ý tồi tệ mà hắn vừa nói nghe qua có vẻ rất hợp lý! Nếu trong cơm có độc, người không hạ độc có lẽ sẽ nghĩ rằng trong này không có độc mà ăn phải. Nói không chừng người hạ độc nghĩ rằng hắn phải chết, hoặc căn bản là hắn muốn chết, cũng sẽ ăn. Cuối cùng, thoáng cái đã chết mấy người, ta vĩnh viễn cũng không biết là ai đã hạ độc. Mà nếu cơm này không có độc… Người mất mặt nhất định là ta.
Tên gian tặc Phùng Ký này, đưa ra chủ ý quả nhiên là không có ý tốt. Ta không để ý đến hắn.
Nhưng mà, bản thân ta lại không cách nào chỉ ra và xác nhận hung thủ, điều này làm cho ta lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Đúng lúc này, tiếng dây cung đột nhiên vang lên, giữa đại điện yên tĩnh không tiếng động, âm thanh kia trong trẻo khác thường. Một mũi tên mang theo tiếng thét xé trời đột nhiên bắn ra từ góc đại điện, hướng thẳng đến một người trong đội cung nữ.
“A!” một tiếng, một người cung nữ trong đó kêu lên rồi ngã xuống đất.
Biến cố đột ngột này khiến người trong đại điện kinh hô một hồi.
Huyền Tử xách cây cung của hắn chậm rãi đi ra, ánh mắt thận trọng giống hệt A Nam kia quét qua mọi người trên đại điện một lượt: “Người vừa rồi đưa hộp cơm cho hoàng thượng chính là cung nữ này.” Huyền Tử nói rõ ràng.
“Ngươi, ngươi vì sao đã giết nàng ta rồi!” Phùng Ký lạnh giọng chất vấn.
Hắn không hỏi Huyền Tử làm sao biết chính là người này, mà lại vội vã chỉ trích vì sao Huyền Tử giết nàng ta, tên gian tặc này hẳn là có chút luống cuống rồi?
“Ngươi dám giết người trước mặt hoàng thượng và thái hậu.” Phùng Ký nhảy dựng lên: “Ngươi như thế này là diệt khẩu. Đến đây tùy tiện chỉ ra một người là hung thủ, ngươi có biết đây là đại nghịch bất đạo, là tội khi quân không?” Nói xong hắn lại quay đầu nhìn ta: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Tiểu hài tử này là ai? Hoàng thượng, người biết tiểu hài tử này sao?”
Ta nở nụ cười với Phùng Ký. Tên gian tặc này đang sốt ruột, dáng vẻ đạo mạo vừa nãy đã vứt đi rồi. Xem ra đã lộ nguyên hình! Ta biết Huyền Tử chắc chắn không nhận sai người, đứa nhỏ này giống với tỷ tỷ của hắn, hôm nay đến đây là đã có chuẩn bị.
Huyền Tử cười lạnh một tiếng, hắng giọng nói: “Ta không giết nàng ta! Ta chỉ dùng mũi tên không đầu do thái hậu ban tặng, vừa rồi chẳng qua một mũi tên trúng phải ngực nữ tử này, khiến nàng ta khó thở mà thôi.” Nói xong, đứa nhỏ này tiến lên, lật nữ tử bị hắn bắn cho choáng váng lên.
Cây cung của Huyền Tử nhìn qua thì tầm thường nhưng đã có ngũ thạch cường lực, thực sự có thể khiến cho người khác phải khó thở.
Nữ nhân nằm trên đất bị lật lên, nhưng ta thật sự không biết nữ nhân này.
Trong đại điện yên tĩnh, mọi người đều chờ chuyện xảy ra tiếp theo.
Ta thấy A Nam cũng nhíu mày một chút, nàng cũng nghi hoặc nhìn nữ nhân trên đất.
Trong đầu của ta bắt đầu có chút mơ hồ, ta vẫn cho rằng hai nữ nhân trong trường tạ (nhà cửa được xây cất trên đài, bệ) đều là người ta biết, bây giờ đột ngột có một nữ nhân lạ mặt xuất hiện khiến ta không hiểu rõ tình hình. Mưu sát hoàng đế là phạm vào tội lăng trì, nữ nhân xa lạ này có thâm cừu đại hận gì với ta mà lại bí quá hóa liều như thế?
Đặng Vân tiến lên, hắt một ly rượu lạnh lên mặt nữ nhân kia.
Nữ nhân trên mặt đất động đậy, yếu ớt tỉnh lại.
Ta nghĩ cũng không muốn nghĩ, bưng khay thức ăn đã rơi xuống thềm son ở trước mặt ta lên.
Đặng Vân túm lấy tóc nữ nhân kia, tóm nàng ta quỳ lên.
Nữ nhân kia ngẩng đầu lên, nhìn ta cười lạnh.
Nữ nhân này có một khuôn mặt bình thường, sắc mặt u ám. Ta dám khẳng định, từ trước đến nay ta chưa từng chú ý tới khuôn mặt này. Nhưng ánh mắt nàng ta nhìn ta lúc này khiến ta cảm thấy có chút quen thuộc. Trong ánh mắt này chứa đầy ý oán hận đối với ta, dường như ta đã từng gặp qua ở đâu đó.
Ta cầm khay cơm đưa đến bên miệng nữ nhân kia, dùng cạnh khay gõ nhẹ lên cằm nữ nhân kia: “Ăn!” Ta hung hăng nói.
Nữ nhân kia kiên quyết quay mặt đi chỗ khác.
Ta càng cảm thấy ta có biết nữ nhân này.
“Hoàng thượng nhìn mặt của nàng ta đi!” Đặng Vân sợ hãi kêu lên một tiếng.
Mặt nữ nhân này vừa bị Đặng Vân hắt rượu lên, bây giờ rượu dần ngấm vào làn da nàng ta, làn da xám xịt ngấm rượu đang dần biến hóa, nhìn qua vô cùng cổ quái.
“Hoàng thượng còn nhớ rõ vị thích khách mà chúng ta đã gặp lúc ở Kim Lăng không?” Đặng Vân nhắc nhở ta.
Hắn vừa nói xong, ta liền bừng tỉnh, một chưởng vỗ xuống, trực tiếp kéo một tấm mặt nạ từ trên mặt nữ nhân này xuống.
Trên đại điện, rất nhiều người sợ hãi kêu lên.
Mặt nạ rơi xuống theo đầu ngón tay ta, trên bàn tay kia là khay cơm.
Khuôn mặt của người trước mặt sau khi đã lột mặt nạ xuống không chỉ có mình ta biết, mà trong điện này cũng có không ít người biết nàng. Mấy tháng trước, người này vẫn là sủng phi của ta, trong ngoài cung đều biết rằng nàng rất xinh đẹp, trong số phi tần của ta nàng chỉ dưới một người. Ta cưng chiều nàng đến mức một lòng muốn dẫn nàng đi tuần phía nam…
Nàng ta là Hà Tử Ngư!
Ta đã sắp quên mất Hà Tử Ngư. Là Hà Tử Ngư đáng lẽ nên ở trong lãnh cung chờ chết.
Chuyện này rốt cuộc là sai ở đâu?
Nữ nhân trước mắt cười khanh khách: “Hoàng thượng vẫn còn nhớ Tiểu Ngư Nhi của người chứ?”