Cung Khuyết

Chương 64


Đọc truyện Cung Khuyết – Chương 64

Editor: Nguyễn2

“Muốn chỗ ngồi tôn vinh nhất bên cạnh trẫm, trẫm sẽ cho A Nam vị trí kia, trẫm bảo đảm những người khác không ai có thể giành với A Nam, như vậy được chứ?”

“Không được!” A Nam rất kiên quyết nói. Cái mông của nàng cọ trên đùi ta, muốn tránh ra.

“Vậy A Nam muốn gì?” Ta nghĩ đến nữ nhân như Tiễn Bảo Bảo đều có nguyện vọng muốn cầu xin ta, A Nam nên được nhiều hơn.

“Đệ đệ!”

Ta lập tức cứng họng.

Ngày hôm qua ta phái người đi, hôm nay vẫn chưa có tin tức. Lần này, ta có chút lo âu. Ta chỉ hi vọng tất cả đều là ta cùng Lý tế suy nghĩ nhiều, không ai sẽ cảm thấy hứng thú với việc ta đi tìm một đứa bé.

‘Đệ đệ nàng sẽ trở lại.’ ta nói đơn giản, “Những người khác đều muốn lấy được chút lợi ích từ trẫm, còn A Nam? Ngoài đệ đệ, nàng muốn gì?”

Chưa bao giờ A Nam nói cho ta nàng muốn gì. Một lúc như vậy, trong đôi mắt của A Nam hiện ra mê man. Nhưng ngay sau đó nàng cười,”Thiếp chỉ muốn cùng đệ đệ sống thật khỏe mạnh, sống khỏe mạnh là điều đáng quý hơn bất cứ thứ gì khác.”

Cửa thư phòng ta lại bị mở ra,theo gió tuyết mà vào, là người đáng nhẽ phải đi rồi lại quay lại, Tiền Bảo bảo. Nàng vừa tiến đến liền ngã xuống đất, “Hoàng thượng, không xong! Lâm mỹ nhân, Lâm mỹ nhân……” Nàng lắp bắp, lời nói không rõ ràng.

Ta cùng A Nam cả kinh. Ta không nghĩ ngợi nhiều, buông A Nam ra, xông ra ngoài. Như Ý lấy áo choàng cho ta, không đuổi kịp ta.

“Lâm mỹ nhân chảy máu!” Ở phía sau Tiễn Bảo Bảo cao giọng nói.

Ta nghe A Nam kêu: “Mau mời Hoa thái y đi Tử Lưu cung.”

Ta một mạch vọt tới Tử Lưu cung, Tử Lưu cung rất nhỏ, ta vọt vào thì cung nhân trong cung cũng không chỗ né tránh, kinh hoảng rối rít quỳ xuống. Ta liếc mắt thấy Lâm mỹ nhân ngồi im trên giường.

Bởi vì Lâm mỹ nhân mang thai, nên mập hơn rất nhiều. Nhưng mập thì mập, sắc mặt của nàng vẫn tái nhợt như lúc trước. Thường ngày thỉnh thoảng ta sẽ đến thăm nàng, nhưng sự sợ hãi của nàng đối với ta chưa bao giờ giảm. Mỗi lần nàng thấy ta đều có dáng vẻ tay chân luống cuống.

Nhưng hôm nay lại khác, lúc này dáng vẻ nàng ngồi ở trên giường như là choáng váng, nhìn thấy thế, ta không còn gì để nói.

Nhìn nàng còn có thể thở được, làm cho ta buông lỏng một chút.

“Có chuyện gì xảy ra?!” Ta rống giận với cung nhân.


Có một nô tỳ lá gan lớn lấy tay chỉ vào một cái lư hương trong góc phòng.

Ta xông tới, nắp lư hương đã sớm mở ra. Bên trong đều là bột trắng xóa, không nhìn ra cái gì. Ta có chút mê hoặc.

“Là độc hương!” Lúc này Tiễn Bảo Bảo cũng lăn một vòng vào, một thân đầy tuyết, đặc biệt là trên đầu gối, bởi vì nóng lòng nên vấp ngã.

Lúc này, ta cũng mới chú ý tới, tất cả cửa sổ đều mở rộng ra, trời rất lạnh, thỉnh thoảng có bông tuyết từ cửa sổ bay vào. Lâm mỹ nhân bị quấn trong chăn dầy chống đỡ gió lạnh, nhưng nàng không nhúc nhích, rõ ràng sợ đến choáng váng.

Ta dùng lỗ mũi cẩn thận hít hà, trong phòng quả nhiên có mùi thơm rất đặc biệt.

Ở trước mặt ta Tiễn Bảo Bảo lấy tay bới ra những thứ phấn trắng kia, làm dính bẩn đầy tay, “Trong tình thế cấp bách, thiếp đã đổ nguyên hộp phấn vào lò để dập lửa. Hoàng thượng người xem!”

Tiền Bảo Bảo đẩy hộp phấn phía dưới, quả nhiên thấy được rất nhiều mảnh vụn màu xám tro không cháy hết.

“Hoàng thượng, người xem.” Tiễn Bảo Bảo lấy tay nắm một ít mảnh vụn đưa đến trước lỗ mũi của ta. Tay nàng rất run.

Ta cũng đang run. Thật lâu nói không ra lời. Đây là mùi thơm, ta càng ngửi thấy càng thấy được mùi vị này quái dị.

“Lúc thiếp trở về từ chỗ của Hoàng thượng, có tới Tử Lưu cung ngồi qua, khi đó chưa có vật này.” Tiền Bảo Bảo nói khẳng định, ” Thiếp luôn luôn để ý chuyện của Tử Lưu cung. Trên thực tế, Tử Lưu cung cũng không đốt hương, cái lư hương trong góc phòng chỉ là trang trí. Nhưng sau đó, trong cung thiếp có chuyện, nên thiếp rời đi một lát, lúc quay lại thì ngửi thấy mùi rất kỳ quái. Thiếp nhìn xung quanh, phát hiện có người đốt hương trong lò hương chưa bao giờ dùng.”

Ta quay đầu lại nhìn Lâm mỹ nhân ngồi im trên giường.

Tiễn Bảo Bảo cũng theo ánh mắt của ta nhìn qua, “Thiếp bảo Lâm mỹ nhân mau chóng rời đi, nhưng nàng mới vừa cất bước, thì nói là phía dưới có gì đó đang chảy. Thiếp vội vàng nhìn, thì thấy máu. Hiện tại không dám để cho nàng hoạt động nữa, chỉ có thể ngồi như vậy.”

Đôi môi Lâm mỹ nhân đang run. Trừ cái đó ra, cả người nàng đều giống như một người gỗ.

“Sao Hoa thái y còn chưa tới?” Ta một cước đá lăn một chiếc ghế.

“Tới rồi, tới rồi.” Bên ngoài hỗn loạn kêu la.

Hoa thái y đang bị một nhóm người trên xe ôm xuống. Trực tiếp đưa vào phòng.

Vừa vào cửa, Hoa thái y khụt khịt cái mũi.”Là xạ hương.” Hắn nói. Bọn họ đặt hắn trên mặt đất, Hoa thái y nhìn chung quanh một chút: “Mở cửa sổ là đúng.” Sau đó liếc mắt nhìn Lâm mỹ nhân, “Hoàng thượng cùng Tiễn Chiêu Nghi đi ra ngoài trước đi. Trong phòng này để lại càng ít người càng tốt.”

Ta vội vàng lui ra ngoài. Trong lòng cũng biết trong phòng nhiều người, đối với đứa nhỏ trong bụng Lâm mỹ nhân không tốt. Tiễn Bảo Bảo đại khái cũng nghĩ như vậy, đồng thời cùng lúc xoay người đi.


Nhưng nàng đi vài bước đã quay đầu, “Hoa thái y, ngàn vạn lần phải giữ được đứa nhỏ trong bụng Lâm mỹ nhân nha.”

Hoa thái y hướng tới cửa khoát tay áo.

Chuyện này huyên náo rất lớn, mẫu hậu, Phùng Yên Nhi, tất cả đều tới. Bầu trời còn có tuyết rơi đầy đất, mọi người bất chấp tuyết rơi mà đứng trong sân Tử Lưu cung  .

Tới muộn nhất là A Nam. Nàng nghiêng một cái suýt trượt ngã, từ từ bước đi thong thả tới đây, thấy chúng ta cũng đứng ở trong sân, nàng định đứng ở ngoài cửa.

Mẫu hậu không rời đi, mà bước đến gần lên tiếng, “Hoàng thượng, có việc gì ghê gớm thế! Ngay cả ta ở Khôn Ninh cung thật xa cũng nghe được con và Tiễn Chiêu Nghi hô to gọi nhỏ. Không phải là Lâm mỹ nhân ra máu sao? Sao lại khẩn trương như vậy? Nữ nhân nào có em bé không phải trải qua khó khăn vất vả chứ!”

Ta gấp đến độ dậm chân, lại không có cách nào cãi cọ với Mẫu hậu. Mẫu hậu thấy ta còn trẻ tuổi, sẽ có thêm rất nhiều nữ nhân sinh con cho ta. Nhưng đối với ta mà nói, chuyện này là chuyện khác rồi. Đời trước, đến chết ta cũng không có con trai của mình.

Phùng Yên Nhi cũng ở một bên góp vui, “Thiếp nghe nói, nữ nhân sanh con càng quan trọng, lúc sanh thì càng phí sức. Hoàng thượng đừng quá khẩn trương.”

“Câm miệng! Đây là có người hạ độc!” Ta phát hỏa.

Lập tức Phùng Yên Nhi lộ ra bộ dáng đáng thương, “Mẫu hậu! Hoàng thượng thật hung dữ.”

Sắc mặt của Mẫu hậu cũng thay đổi, Mẫu hậu trừng ta.

Tiễn Bảo Bảo vội vàng tiến lên một bước, “Thật là có người hạ độc, trong Tử Lưu cung chưa bao giờ đốt hương, mà nay lại có người đốt xạ hương. Đây là Hoa thái y nói.”

Mặt của Mẫu hậu trầm xuống.

Phùng Yên Nhi vẫn hỏi, “Đốt xạ hương thì thế nào?”

Không ai trả lời nàng.

“Thường ngày người nào hầu hạ trong Tử Lưu cung?” Lúc này Mẫu hậu cũng lạnh mặt, “Đi lên trả lời.”

Có một lão ma ma đi lên.

“Ngươi có biết là ai ở đốt hương trong Tử Lưu cung?”


Lão kia ma ma khẩn trương lườm Tiễn Bảo bảo một cái, “Tiễn Chiêu Nghi,  trong Tử Lưu cung không cho đốt hương, cho nên từ xưa tới nay chưa từng có ai đốt hương, nơi này cũng không có hương hay cái gì đại lọa như thế cả.”

“Vậy hôm nay có người nào đến Tử Lưu cung?” Ta phát hiện có chỗ không đúng. Nếu như Tử Lưu cung không có loại vật này, vậy xạ hương trong lò hương từ đâu ra?

“Khởi bẩm Hoàng thượng, hôm nay không có ai tới.” Lão kia ma ma nói.”Hôm nay cũng chỉ có Tiễn Chiêu Nghi đến mấy lần, Chiêu nghi ngày ngày đều tới. Tối ngày hôm qua thì có Sở Hiền phi tới.”

Đứng ở ngoài cửa, A Nam bỗng trợn tròn con mắt. Lộ ra vẻ mặt ngu ngơ.

Ngày hôm qua nàng tới đây là bị ta ép. Ta nhớ được trước kia, nàng nói với ta Lâm mỹ nhân ở nơi này thị phi nhiều, nàng không muốn tham gia náo nhiệt. Kết quả…… Chỉ trách ta nhiều chuyện.

“Không liên quan đến Sở Hiền phi!” Tiễn Bảo Bảo quả quyết nói, “Nhang này hôm nay mới đốt, mới đốt được không bao lâu, nhìn một cái là biết. Chính là lúc thiếp rời đi một lát, có người vào phòng của Lâm mỹ nhân đốt những thứ xạ hương kia. Chỉ có thể xảy ra trong lúc đó thôi. Những nô tài các ngươi chớ nhân cơ hội này mà đổ thừa.”

Lão ma ma kia nhanh chóng cúi đầu.

“Rốt cuộc ai đã đến?” Tiễn Bảo Bảo giận chỉ vào chóp mũi lão ma ma kia, “Không phải là đám nô tài các ngươi lòng dạ hiểm độc muốn hại chủ tử chứ?”

Ngày thường Tiễn Bảo Bảo vốn đã rất thô lỗ và hung dữ, hôm nay lại giống như lực sĩ, khiến lão ma ma và nô tài ở bên trong Tử Lưu cung đều bị sợ tới mức quỳ rạp xuống mặt đất.

Mặt của Mẫu hậu cũng lạnh xuống, “Nếu thật là như vậy, đám nô tài các ngươi đừng mong có thể sống.”

Ánh mắt A Nam mở lớn hơn, định nói gì đó, lại vội vàng mím vào. Nàng lại lùi về phía sau mấy bước. Cách chúng ta xa xa.

Ta không ngờ, lúc này, người đi ra hoà giải sẽ là Phùng Yên Nhi, “Mẫu hậu bớt giận.” Nàng cười nói với mẫu hậu, “Vì chuyện này không đáng để tức giận đến vậy, ” nói xong, nàng lại nhìn nô tài quỳ gối trong tuyết ở Tử Lưu cung, “Lúc nãy có những ai ở trong phòng?”

“Mới vừa rồi chỉ có mình lão nô ở bên cạnh Lâm mỹ nhân. Bởi vì Lâm mỹ nhân mệt mỏi, muốn nằm một lát. Bây giờ thân thể Lâm mỹ nhân cồng kềnh, không nỡ ngủ, sợ nghe thấy âm thanh. Nô tài bèn sai những cung tỳ khác đi ra ngoài làm việc.” Lão ma ma kia thừa nhận.

“Ngươi không ngửi thấy mùi xạ hương sao? Mùi vị đó gay mũi như vậy!” Tiễn Bảo Bảo vội nói.

Lão ma ma lộ ra dáng vẻ sợ hãi, “Mỗi ngày Tiễn Chiêu Nghi tới Tử Lưu cung khảo sát đám nô tài chúng thần nên tâm tư bọn thần sao dám thả lỏng. Chủ tử lại quý trọng thân thể, tâm tư lão nô dĩ nhiên một khắc cũng không dám rời chủ tử. Lão nô đứng quay lưng về phía lư hương trong góc phòng, nên sẽ không chú ý có người có thể đi vào.”

“Vậy các ngươi thì sao? Phải có có người trông chừng cửa phòng chứ.” Tiễn Bảo Bảo lại nổi giận hướng về phía đám nô tài quỳ dưới đất.

Ta đột nhiên cảm thấy, Tiễn Bảo Bảo đối với đứa bé chưa ra đời này còn để tâm hơn cả ta. Nàng thật lòng coi đứa nhỏ này như con của mình. Ta cảm nhận được, ngay cả mẫu hậu cũng nhíu lông mày nhìn nàng, lộ ra không thích dáng vẻ. Những người ở nơi này đều có thân phận cao hơn nàng, nhưng chỉ thấy một mình nàng giận dữ ngút trời khiển trách nô tài.

“Các ngươi không nói lời đúng không?!” Tiễn Bảo Bảo tức phát run, “Xem ta đánh từng người một, ta không tin tất cả các ngươi đều chịu được “

“Được rồi! Tiễn Chiêu Nghi!” Mẫu hậu lên giọng.”Chỉ là một đứa bé chưa ra đời, là tốt là xấu còn chưa biết. Huống chi Hoa thái y còn chưa đi ra, đứa bé không nhất định sẽ có chuyện. Ngươi hỏi cái gì cũng từ từ mà hỏi. Mấy chục người, đánh từng người một sao?”

“Mẫu hậu!” Tiễn Bảo Bảo bất mãn.


Mẫu hậu nhìn sắc trời một chút, “Thời tiết như vậy, ai gia lớn tuổi, không cùng các ngươi ở chỗ này hồ đồ nữa. Ta nói cho các ngươi biết, chuyện đứa bé này, cũng là mạng, trong mệnh có lúc chung phận chờ đợi. Các ngươi chớ ở đây làm náo loạn nữa.”

Lúc này tuyết rơi quá lớn. Cố gắng mở mắt cũng không mở to ra được. Không ai dám giữ mẫu hậu, đều chỉ có thể đưa mắt nhìn mẫu hậu bước đi xa xa.

Tiễn Bảo Bảo bị mẫu hậu khiển trách, lúc này không dám nói đánh người nữa. Cái mặt thương tiếc, bộ dáng như đưa đám. Lúc này, Như Ý mới lặng lẽ vào. phủ thêm áo choàng cho ta. Bấy giờ ta mới cảm thấy lạnh.

“Thiếp thấy như này, ” A Nam một mực ở ngoài cửa không tiến vào, lúc này nhẹ giọng nói, “Không phải vừa đốt xạ hương sao, để đám nô tài này vươn tay ra, tìm người mũi tốt, ngửi thử xem trên tay bọn họ có dính mùi thơm hay không.”

Ta vừa nghe, mắt sáng lên, chủ ý này không tệ.

Tiễn Bảo Bảo lập tức lấy lại tinh thần, “Đưa tay ra!” Nàng hét lớn.

“Nô tài… Nô tài nghĩ tới.” Lúc này, một thái giám trong Tử Lưu cung đột nhiên quỳ xuống đất, “Mới vừa rồi trong Tử Lưu cung có một người ngoài tới.” Hắn kích động hướng tới những người bên cạnh hắn nói, “Các ngươi quên rồi sao? Mới vừa rồi lúc tuyết rơi, có một người ở Thượng thiết tư tới quét dọn, nô tài nói này tuyết đang rơi, quét cái gì nữa?” Rồi đuổi nàng đi. Thái giám này chỉ vào một khối tuyết mỏng trên đất nói, “Mọi người nhìn xem, đây là nơi nàng ta quét.”

Hắn nói xong, những người khác cũng đều nghĩ tới, “Đúng. Là một nữ nhân quét sân tới. Nàng còn quét cả mái nhà đã đóng băng.”

“Đúng, nữ nhân kia dùng khăn lớn che khuôn mặt, cong lưng lúc làm việc. Nhìn qua tuổi không nhỏ, vừa sống động lại vừa có khí lực.”

Bọn họ ồn ào lộn xộn, bắt đầu nhớ lại dáng vẻ cô gái kia.

“Lư hương ở cạnh cửa góc tường, chỉ cần nàng bước vào, lập tức có thể thấy.”

“Chủ nhân cùng Tống ma ma ở trong bình phong, không quay đầu lại sẽ không thấy nàng.”

“Từ mái nhà cong đến kia cửa, chỉ cần vừa bước chân.”

“Bọn nô tài đều ở trong sân, trong sân nhiều người, sẽ không ai chú ý tới nàng.”

“Có tuyết rơi còn tới quét tuyết.”

……

Ta cũng kềm nén không được nữa, bước một bước dài ra viện. Đi thẳng hướng Minh Loan điện.

“Hoàng thượng!”

“Hoàng thượng!”

“Hoàng thượng!” 

Phía sau là ba nữ nhân kêu lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.