Cung Khuyết

Chương 51


Đọc truyện Cung Khuyết – Chương 51

A Nam kéo tay áo của ta.

Trong lòng ta trầm xuống, trên mặt lập tức trở nên khó coi. Ta biết cây trâm
này là A Nam lấy từ trong đống đồ kia (mấy thứ mà Phùng Ký lục soát được ở chỗ phản tặc). Đại khái A Nam vừa nhìn thấy những thứ đó thì đã biết
chuyện gì xảy ra. Nói cái gì mà làm rơi tại yến hội, đó chỉ là cái cớ mà A Nam tìm thôi.

“Hoàng Thượng bớt giận”, A Nam vội vàng nói.

Nàng muốn như thế nào, muốn ta bớt giận đối với nữ nhân phản bội ta?

Ta giữ chặt cánh tay A Nam, kéo nàng ra ngoài cửa, “Nàng đi lấy những thứ kia lại đây cho ta”, nói xong ta đóng rầm cửa lại.

Ta tức giận đến cả người phát run, ở bên ngoài A Nam vỗ vài cái lên cửa. Ta chỉ làm như không nghe thấy.

Tuy rằng A Nam đã nhắc nhở ta Phùng Yên Nhi cũng có một chân trong việc
này, nhưng phẫn nộ của ta đối với Lý Uyển Ninh không cách nào giảm bớt.

“Người đừng tưởng có thể dễ dàng tìm chết trong cung”, ta lạnh lùng nói với nữ nhân đang nằm trên giường kia, làm bộ không thấy bộ dáng cứng ngắc thê
lương của nàng ta. “Trẫm có biện pháp cho ngươi muốn sống không được,
muốn chết cũng không xong. Chẳng qua trước khi chết, ngươi nên nói cho
rõ ràng chuyện của Quách Hưng An kia ra”. Ngay cả chính ta cũng cảm thấy thanh âm của mình như đóng băng trong căn phòng vắng vẻ này.

Nữ

nhân trên giường không nói gì, thậm chí nàng ta không dám mở mắt, chỉ có hai hàng nước mắt chảy dọc xuống cổ. Nàng ta quả nhiên đã tỉnh, lại còn giả chết ở trước mặt ta. Càng làm cho ta thấy loại trầm mặc này giống
như không tiếng động kháng cự.

Ta cảm thấy căn phòng này không
khác gì hầm băng. Ẩn ẩn hàm chứa hận ý không rõ. Ta còn tưởng rằng, chỉ
có loại nữ nhân phong tình vạn chủng như Phùng Yên Nhi mới có thể cấu
kết với tình nhân tới lấy đầu ta. Hiện tại xem ra, ngay cả người trầm
mặc an tĩnh như Lý Uyển Ninh cũng có tâm địa ngoan độc đối với ta. Đây
rõ ràng chính là một Phùng Yên Nhi khác.

Lúc này, ta thật sự muốn hỏi ông trời, rốt cuộc ta đã làm sai cái gì, hay lòng nữ nhân vốn đã ác độc như vậy rồi? Hai nữ nhân khác nhau nhưng lại đồng lòng phản bội ta, chẳng lẽ cuộc đời của ta được định sẵn chết trong tay nữ nhân? Bên
ngoài, Phùng Yên Nhi còn có ác danh mị hoặc quân vương, nhưng trong mắt
ngoại nhân Lý Uyển nghi lại là nữ tử trung trinh, hiền thục.

Chẳng lẽ Lý Uyển Ninh cũng đã giấu sẵn câu hôn?

Ta quan sát khắp nơi, trong cung điện âm u, mỗi ngõ ngách đều khiến người
ta nghi ngờ. Trong căn phòng này chỉ có mình ta cô độc đứng đó. Mà trên
giường, nữ nhân tuyệt vọng kia chỉ còn lại hơi thở cổ xưa hủ bại. Cô
nương du xuân mà đến trong trí nhớ của ta chạy đi đâu rồi?

Ta
từng đối xử không tốt với A Nam, nhưng cũng chưa từng bạc đãi Lý Uyển
Ninh. Ta nhớ rõ ta vẫn ban thưởng rất nhiều cho nàng ta. Cho nàng hưởng
vinh hoa phú quý trong cung.

Đối mặt với cái người vẫn không nhúc nhích ở trên giường kia, ta cảm thấy tâm của ta lạnh thấu một lần nữa.

Ta cắn răng, gằn từng tiếng nói với nữ nhân đang giả chết kia, “Ta sẽ cho
người lục soát toàn bộ nơi này, về phần ngươi…”, ta cười lạnh một
tiếng.

Mặc kệ trong chuyện này ta có lỗi hay không, thì đối với nữ nhân này lòng ta đã chết.

Ta xông ra ngoài.

“Hoàng Thượng!”, A Nam không rời đi, nàng vẫn đứng ở cửa chờ ta. Thấy ta đi ra lập tức đuổi theo.

Ta ức chế thân thể phát run. Làm như không nghe thấy A Nam đang gọi ta,
phân phó, “Đóng cửa Minh Loan điện, bắt giữ tất cả người trong cung, cẩn thận điều tra lục soát mọi thứ, thấy cái gì khả nghi phải trình báo cho ta. Bỏ đói nữ nhân kia, cho đến khi nàng ta khai ra người có liên

quan”.

“Hoàng Thượng không được!”, ta còn chưa dứt lời, A Nam đã
lên tiếng ở phía sau. “Sự tình còn chưa điều tra rõ ràng, sao có thể làm như vậy. Huống chi sức khỏe của Lý Tu nghi không tốt!”

Ta dừng bước chân. A Nam, tiểu nha đầu này thật không biết nặng nhẹ, lại chọc vào nỗi đau của ta.

Ta xoay người, “Nàng đồng tình với nàng ta hả?”

A Nam gật đầu rất nhanh trước mặt ta, hoàn toàn không giấu giếm, “Thiếp
đã dặn bọn họ, chuyện hôm nay không được truyền ra ngoài, nếu có người
hỏi, thì nói Lý Tu nghi bị thương hàn”, A Nam nắm chặt cánh tay của ta,
đè thấp thanh âm, “Việc này không nên lộ ra, thỉnh Hoàng Thượng cân
nhắc”.

Ta nheo mắt lại. A Nam rất sợ việc này bị lộ ra sao? Nàng
hiển nhiên hiểu được đã xảy ra chuyện gì. Thậm chí nàng còn thừa nhận
nàng đồng tình với Lý Uyển Ninh. Cái này có phải nói, nàng cũng có cùng
tâm tình với Lý Uyển Ninh? Nàng có biết hay không, nàng thừa nhận điểm
này, so với sự phản bội của Lý Uyển Ninh, ta càng thương tâm hơn?! Ta
nhớ rất rõ, A Nam có một khối ngọc bài, làm cho ta không thể không sinh
nghi.

Thật ra, bây giờ A Nam cùng ta có chút thân mật, nàng chủ
động nắm tay ta. Cũng không biết vì sao, ta cảm thấy nàng vẫn giống
trước đây, vừa thấy ta làm sai chuyện, liền không lưu lại mặt mũi gì cho ta.

Ta đoán, cho dù tối hôm qua như vậy, vẫn không đủ làm cho A

Nam cảm thấy nàng là nữ nhân của ta. Có lẽ, ta trời sinh nên bị người
phản bội.

“Tốt! Nếu A Nam đã nói không nên lộ ra, vậy thì thôi”.
Ta cứng ngắc cười với A Nam, sau đó lại quay qua phân phó một lần nữa,
“Các ngươi canh giữ cẩn thận Minh Loan điện, xem có ai liên lạc với Lý
Tu nghi, hoặc đến thám thính tin tức”, nói xong ta tà tà liếc mắt nhìn A Nam một cái, “Một khi phát hiện, liền bắt tới gặp ta”, mặt ta rất lạnh, “Còn nữa, thỉnh Sở Hiền phi đem những thứ kia đến ngự thư phòng cho ta, ta muốn nhìn kỹ một lần”. Nói xong vung tay, hất tay A Nam ra, thanh âm của ta lạnh như băng che giấu tâm tình bên trong, “Về phần nàng, Sở Tư
Nam, nàng ở tại chỗ này cùng nữ nhân kia đồng bệnh tương liên đi!”. Nói
xong ta xoay người bước đi.

Ta nhìn thấy sắc mặt A Nam buồn bã, lộ ra biểu tình thất vọng.

Tâm ta có chút lạnh, so với thời tiết này còn lạnh hơn. Có lẽ ta không nên yêu thương bất luận kẻ nào.

Kỳ thật ta sớm nên rõ ràng, ngay cả người có chút tình nghĩa với ta như
Phùng Yên Nhi còn đối xử với ta như vậy, huống chi là Lý Uyển Ninh vốn
không có tình cảm gì với ta. Thậm chí bao gồm A Nam, lần đầu tiên khi
gặp ta, nàng còn cố ý thay đổi dung mạo, để tránh liên quan với ta. Cuối cùng, tuy rằng ta cao cao tai thượng ngồi trên ngai vàng, nhưng đời này những nữ nhân liên quan với ta, lại vẫn như cũ làm cho ta cảm thấy vừa
buồn cười lại vừa đáng thương. Giống như trên thế giới này, vốn không
tồn tại một người chân chính dụng tâm yêu ta. Khó trách ta lại cô độc
một người chết ở trong trời đông giá rét kia, bởi vì người thân mật với
ta nhất lại chính là kẻ chủ mưu hại chết ta.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.