Cung Khuyết

Chương 31: Trò hề


Đọc truyện Cung Khuyết – Chương 31: Trò hề

“Đặng tòng quân”, ta gọi hắn lại.

Không nghĩ tới thiếu niên này so với tưởng tượng của ta còn giảo hoạt hơn,
“Ta đi dẫn phản tặc Văn Đương lại đây cho Hoàng Thượng”. Nói xong không
đợi ta mở lời, liền trực tiếp chạy ra khỏi cửa.

Nhìn hắn lúc này
vì đuổi theo A Nam mà còn nhanh hơn thỏ, ta hận đến nghiến răng. Nhưng
trước mặt còn có mười mấy người đang quỳ, và còn nhiều người khác nữa,
ta không thể bỏ mặc để đuổi theo giống hắn. Cũng may Như Ý nhạy bén,
không cần ta nói, nhân lúc không ai chú ý, hắn đã dẫn theo người chuồn
ra đại sảnh, theo đuôi mà đi.

Kỳ thật, nếu ta sớm biết sẽ diễn ra cảnh tượng như thế này, ngay từ đầu tuyệt đối sẽ không để A Nam ở lại
đây. Những người này một đám không ai cho ta mặt mũi, diễn trò hay. Mà A Nam là đối tượng cho bọn họ diễn trò.

Nhất định về sau ta phải thu thập tiểu nha đầu này. Trở lại Giang Nam, nàng liền không sợ ta, nàng rất cao hứng?

Không đúng! Cho tới bây giờ A Nam cũng không từng sợ ta. Tính tình của nàng
cứng rắn luôn làm cho người ta tức giận, nào biết chữ “Sợ” viết như thế
nào.

“Hoàng Thượng”, Tạ Tử Nam đi lên mở miệng nói chuyện, khóe
mắt ta tà tà nhìn thần sắc của hắn hình như có ẩn ẩn ý cười. Cái này có
gì buồn cười chứ? Một thiếu niên xốc nổi, cùng một hoàng đế tâm thần
không yên, có điểm nào làm cho hắn buồn cười?

“Tạ đại nhân cùng thuộc hạ lui ra trước đi”, ta nói.

Tạ Tử Nam liền đứng chờ ở bên ngoài.

Bây giờ trong phòng chỉ có người của ta cùng vài phạm nhân, ta cũng tỉnh
táo lại, sẽ cẩn thận đem những người này thẩm tra kĩ càng một lần.

Nhìn người nhiều tuổi nhất trong số họ, trước đây hẳn là cao lớn nhưng bây
giờ thân hình gầy còm, tóc bạc da mồi. Người như vậy cũng có thể tạo
phản?

“Ngươi bao nhiêu tuổi?”, ta có chút nghi hoặc hỏi lão giả trước mắt. Tùy tay lật xem danh sách Phùng Ký đưa cho ta, tìm người lớn tuổi
nhất.


Lão nhân nâng mắt nhìn ta, run run hướng ta vươn một tay,
giống chữ bát. Cư nhiên đã tám mươi! Lão nhân tám mươi tạo phản! Cũng
thật có ý tứ.

Bất quá, ta chú ý lão nhân này mặc dù cúi xuống,
nhưng ánh mắt lại sáng ngời, trên người quần áo tuy rách nát, nhưng vẫn
có chút ngạo khí.

“Tên gọi là gì? Trước kia làm gì?”, ta truy vấn lão.

“Vũ Hiếu Giai”, hắn cố gắng bật ra ba chữ này nhưng vẫn ẩn ẩn lộ ra ngạo khí.

Ta ngây ngẩn cả người.

Ta biết tên này. Khi còn trẻ hắn được xưng là văn sĩ nhân tài kiệt xuất
Nam Sở. Về sau từng nhậm chức ở Hàn Lâm viện Nam Sở. Sau khi phụ hoàng
thống nhất Nam Sở, muốn chiêu hắn vào triều nhưng hắn từ chối, phụ hoàng còn nói để hắn trở lại quê nhà, không cần khó xử hắn. Sau ta lại nghe
nói khi hắn trở về cố hương Vĩnh Gia, đã xây dựng một thư viện dạy học.

“Ngươi… Ngươi rốt cuộc vì sao lại bị bắt là phản tặc?”, ta cảm thấy không biết nên hỏi như thế nào.

Quả nhiên, Vũ Hiếu Giai ngẩng đầu khảng khái nói, “Không biết!”. Hắn đã lớn tuổi, dùng một chút sức lực, cả người liền phát run. Ở trong bảng danh
sách mà Phùng Ký dâng lên, ta tìm được cái tên Vũ Đức. Ta nhìn liền cảm
thấy có chút nghi hoặc, trừ bỏ tên có chút không giống, còn lại những
điều khác viết trong đây rất giống vị lão gia tử trước mắt này.

“Bọn họ bắt ngươi như thế nào?”, ta tò mò hơn, nhìn hắn như người đã bước
một chân vào quan tài, thật sự không giống như là có thể hành quân đánh
giặc.

“Lão hủ đang ngủ trưa trong thư viện, trời mưa nên giật
mình tỉnh dậy, sau đó bị người bắt rồi đưa tới Kim Lăng”, bởi vì phẫn nộ mà dùng sức quá mức, thân mình Vũ Hiếu Giai lay động như sắp đổ, nói
chuyện nước miếng phun như mưa. “Thư viện Ngũ Đức cũng bị bọn họ phá
hủy, cầu Hoàng Thượng cho thảo dân một cái công đạo!”, lão nhân bi phẫn
cầu xin, liên tục dập đầu, phát ra thanh âm vang dội.

Ta gọi
người giữ lão gia hỏa này lại không cho hắn dập đầu nữa, ta còn sợ hắn
đem xương cốt chính mình nghiền nát. “Vừa rồi ngươi nói thư viện Ngũ

Đức?”, ta chú ý tới cái này.

“Sau khi ồi hương, lão hủ mở một thư viện lấy tên là Ngũ Đức, hương nhân đều xưng lão hủ là Ngũ Đức tiên sinh.”

Khó trách trong đây lại viết tên hắn là Vũ Đức.

Ta ngồi yên một lát. Cảm thấy khó có thể tin, theo như Vũ Hiếu Giai nói,
hắn đúng là vô tội, tự nhiên bị bắt. Thanh danh của hắn vang dội, nhưng
vừa già lại vừa là một thư sinh, cho dù hắn có binh lính, cũng không có
bản lĩnh dẫn người tạo phản, hơi sức đâu mà ra đánh giặc. Nếu muốn nói
hắn cổ động dân biến, ta xem tuổi của hắn, cũng không có tinh lực để mà
làm.

Chung quy ta không thể cam tâm, cảm thấy sự tình không có khả năng vớ vẩn như vậy.

Đảo mắt nhìn ra phía sau Vũ Hiếu Giai, một người trẻ tuổi hơn nhưng vóc
dáng bình thường. Ta nháy mắt, thủ hạ liền đưa hắn đến trước mặt ta.

“Ngươi ở đâu? Tên gì? Trước đây làm gì?”

Người này liền phát run trước mặt ta, mở miệng vài lần, nói ra vài từ, một câu ta nghe cũng không được.

Ta mờ mịt nhìn mọi nơi, chẳng lẽ phản tặc toàn là như vậy?

Lúc này, trong đám phạm nhân, có một người quỳ đi tới trước mặt ta, “Hoàng
Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng Thượng, oan uổng quá!”

Cuối cùng cũng có người có thể nói thành lời.

“Ngươi nói làm sao lại oan uổng”, ta mệnh lệnh cho hắn. Nhìn người này, có lẽ biết một chút võ công, có thể trở thành phản tặc.

“Tiểu nhân là Trương Tiểu Biện, trước đây hát hí khúc ở trong cung. Tiểu nhân bị bắt đúng là oan uổng, chỉ vì ngày ấy ban đêm Phùng đại tướng quân
kêu Tiểu Hà quan đi xướng biểu diễn tại phủ, tiểu nhân không biết nội
tình bên trong, không nhìn xa trông rộng, muốn đi theo. Sau đó gặp rủi
ro đến tận đây. Hoàng Thượng! Tiểu dân là người thực thà, lương thiện
kiếm tiền, đầy cõi lòng oan khuất, thực không dám làm chuyện phạm
pháp…”


“Câm miệng!”, ta giận. Thằng nhãi này ở trước mặt ta xướng khúc, nghe thật chói tai!

“Tiểu Hà quan cũng oan, Hoàng Thượng!”, tiếp tục kêu oan.

“Người nào là Tiểu Hà quan?”, ta hỏi.

Tay hắn chỉ hướng người mặt phấn trẻ tuổi nhất, “Hắn xướng đào nhi”, tiếp
theo há mồm lại là một đoạn, “Phùng đại nhân thích đi đường bộ không đi
thuyền, chỉ có thể liên hà điêu thủy khô đi bước san…” (câu này chả
bix a này nói gì)

“Tạ Tử Nam!”, ta vỗ vào tay vịn ghế, giương giọng kêu to.

Ta chịu đủ rồi, đây là cái mà Phùng Ký gọi là phản tặc, đây là cái mà
Phùng Ký gọi là dân biến. Không đợi Tạ Tử Nam tiến vào, ta đã đứng lên,
phẩy tay áo bỏ đi.

Một đám người tiền hô hậu ủng quanh ta, nhưng
trong lòng ta không có một chút cảm giác an toàn. Thật là kỳ quái, kiếp
trước sao ta có thể mơ mơ hồ hồ qua hơn mười năm. Cái gì đã che mắt ta,
giam cầm tâm linh ta. Là bị Phùng Yên Nhi dụ hoặc, hay căn bản chính ta
là hôn quân?

Tạ Tử Nam đi theo phía sau ta, kêu ta vài tiếng “Hoàng Thượng”. Nhưng ta làm bộ không nghe được.

Ta bị lưà gạt, cảm thấy thật mất mặt khi đối mặt với bọn họ.

Ta trở lại viện nghỉ ngơi trong phủ Kim Lăng, liếc mắt một cái đã thấy A
Nam đang đứng ở cửa viện. Nàng đang đợi ta. Nàng đã thay đổi một thân
cung trang. Nhan sắc Thiên Thanh làm cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng
khoan khoái. Ta tuyệt không hối hận đã cho người thiêu hủy những bộ quần áo bình thường của nàng, nàng như vậy mới là tốt đẹp nhất. Nhưng mắt
của ta không nhịn được ngó trái ngó phải, đem toàn bộ sân viện nhìn qua
một lần. Hoàn hảo, không thấy thằng nhóc con Đặng Vân kia.

Như Ý kính cẩn đứng ở một bên, lặng lẽ trao đổi ánh mắt với ta, làm cho ta an tâm. Trong lòng ta dễ chịu một chút.

Ta tiến vào trong, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bánh ngọt trên bàn
trong phòng, có rất nhiều loại trong giỏ trúc, tỏa ra hương thơm mê
người. Đây rõ ràng là bút tích của tiểu tử Đặng Vân kia!

Tâm tình vừa mới bình phục lập tức lại rơi xuống đáy cốc. Ta quay người lại, bắt được cánh tay A Nam.

Nàng kêu lên một tiếng sợ hãi.

“Nàng đã sớm biết!”, ta nhịn không được hướng về phía nàng rống to, kéo nàng

ra phía sau cửa, ép vào trên tường, mặt đối mặt với nàng. “Nàng đã sớm
biết rằng người mà Phùng Ký bắt là dạng nào”. Hiện tại ta mới ý thức
được bi kịch của chính mình, mặc dù trùng sinh nhưng ta vẫn làm nhiều
chuyện ngu ngốc như vậy.

Trên thực tế, thiên hạ dân chúng ai cũng biết việc này, chỉ có ta không biết. Ít nhất có một điểm Phùng Ký không gạt ta —— giết những người đó, xác thực có thể giết gà dọa khỉ. Đối với người không biết thực hư, trong những người này có người rất có danh
vọng tại Nam Sở, ta giết oan bọn họ, dân tâm Giang Nam không bao giờ
đứng ở bên ta nữa.

Mà việc này A Nam cũng sớm biết, nhưng nàng
lại không nói cho ta biết. Tiểu nha đầu này cũng giống như những người
khác, gạt ta, giấu giếm ta, hồ lộng!

“Nàng cũng chê cười ta!”, ta hướng nàng rống to.

A Nam bình tĩnh trở lại. Nàng hướng ta chớp chớp đôi mắt to, “Hoàng
Thượng đều đã thẩm tra được?”, giọng điệu kia, rõ ràng có chút vui sướng khi người gặp họa.

Ta nhịn không được trợn mắt nhìn nàng.

Nàng cư nhiên không phủ nhận, “Thiếp đã sớm thỉnh cầu Hoàng Thượng, không
nên giết nhóm người đó”, nàng nói. Như suy nghĩ ra điều gì, nàng đột
nhiên nở nụ cười, “Hoàng Thượng không phải không tin thiếp sao?”

Đến lúc này, nàng cư nhiên còn cười được!

“Khi đó nàng cùng ta khắc khẩu ở ngự thư phòng, vì sao không nói với ta thân phận của bọn họ?”

“Có lẽ… Khi đó thiếp cũng không biết thân phận của bọn họ, thiếp chỉ biết việc này tất có oan uổng”, A Nam giảo hoạt nháy mắt. Ta phát hiện, sau
khi đến đây, A Nam liền to gan hơn một chút, có điểm làm càn.

Tiểu yêu nữ A Nam này, cư nhiên còn dám nói dối ở trước mặt ta! Những người
đó, Vũ Hiếu Giai cũng tốt, hai con hát kia cũng tốt, đều là người có
tiếng tăm ở Nam Sở, thậm chí còn xuất thân từ trong cung, nàng làm sao
có thể không biết. Hơn nữa, vừa rồi ở trong đại sảnh khi nhìn thấy người quen, nàng một chút cũng không giật mình, có thể thấy được đối với việc này nàng đã sớm rõ như lòng bàn tay.

“Không được gạt ta!”, ta
hướng về phía A Nam rống, “Nàng đã sớm biết rằng Phùng Ký muốn mượn tay
ta sát hại danh sĩ Nam Sở, nàng cũng đã sớm biết rằng, Phùng Ký ở phía
Nam làm mưa làm gió. Ở hậu cung, thoạt nhìn nàng là người luôn cẩn thận
kín kẽ, là tần phi ít cùng người bên ngoài liên hệ nhất. Nhưng trên thực tế, ngàn dặm phía Nam cho dù một chút gió thổi cỏ lay nàng cũng biết
hết!”. Ta chặt chẽ đem nàng kìm chặt lên tường, làm cho nàng không thể
nhúc nhích giãy dụa. “Nàng có ý định giấu diếm cùng ngoại giới liên
hệ!”, ta chọc thủng nàng, “Hiện tại nhìn ta xấu mặt, nàng có phải rất
cao hứng hay không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.