Đọc truyện Cung Khuyết – Chương 28: Cố nhân
Đội thuyền trực tiếp đi thẳng, không dừng lại ở Giang Đô.
Gần một ngày trôi qua, gió thổi quá mạnh, toàn bộ phải dựa vào sức người để
chèo thuyền, cho nên thời gian bị trì hoãn. Nhưng tới ngày hôm sau, khi
trời còn chưa sáng thuyền đã tới Nhuận Châu. Trên thuyền ta có mang theo ngựa. Lần này ta rời khỏi thuyền mang theo nhân mã lên bờ. Ta sớm đã có chuẩn bị với đoạn đường đi đầy rẫy nguy hiểm này. Không có Phùng Yên
Nhi ở đây mị hoặc, ta phải cảnh giác cao độ.
Ta để Hà Tử Ngư tại
trên thuyền. Cho người canh giữ nàng ta nghiêm ngặt. Nàng ta đã không
còn là chiêu nghi nữa, nữ nhân này coi như xong.
Điều làm ta tức
giận là ta nhìn thấy một tia hâm mộ trong mắt A Nam. Ta kéo nàng còn
đang mơ hồ ngủ từ trong ổ chăn ra, thế nhưng nàng lại quyến luyến nhìn
thoáng qua hướng phòng nơi Hà Tử Ngư bị giam giữ.
Ta biết, nàng hâm mộ Hà Tử Ngư không cần theo ta đi.
Ta lại tưởng tượng một chút, nếu để tiểu nha đầu A Nam này một mình ở trên thuyền, nàng sẽ làm cái gì? Nói không chừng nàng sẽ tìm mọi biện pháp,
hạ độc hộ vệ của ta, tìm cơ hội chạy trốn. Tiểu nha đầu này khi ở trước
mặt ta, còn miễn cưỡng mà nghe theo lời ta, nếu để nàng cách xa ánh mắt
của ta, chỉ sợ nàng cái gì cũng làm ra được.
Lúc này, đôi mắt to
tròn có thần của nàng làm cho ta tức giận đến choáng váng đầu óc. Sáng
tinh mơ, tiểu nha đầu này vẫn còn đang mơ chắc! Loại sự tình này, nàng
muốn cũng được mà không muốn cũng được, ta sớm đã hạ quyết tâm, quyết
tâm phải quấn nàng cả đời, đi đến đâu làm cái gì cũng đều màng nàng theo một tấc cũng không rời. Có nàng ở bên, ta sẽ không uống nhầm câu hôn,
có nàng, ta mới không bị nữ nhân mê hoặc. Ta mặc kệ nàng có chủ ý gì, ta sẽ loại bỏ hết thảy những trở ngại ngăn cản ta tiếp cận nàng. Bao gồm
cả người và vật có liên quan hoặc không liên quan.
Hộ vệ dắt ngựa đến trước mặt ta, đó là bảo mã ta thường hay cưỡi. Nhưng ta lại phát
sầu khi muốn tìm một con cho A Nam. Trong đàn ngựa, ta chọn cả nửa ngày, cũng không thể tìm ra con nào có một chút dịu ngoan. Đây đều là những
con bảo mã mạnh nhất Đại Triệu, đem đến từ trong đội kỵ binh nên ngựa
luôn luôn phải mạnh mẽ.
A Nam nhìn ra ý đồ của ta, ở một bên nhỏ
giọng nói: “Hoàng Thượng không cần tìm một con ngựa ngoan ngoãn hiền
lành cho thiếp đâu, hồi trước phụ thân từng dạy thiếp cách cưỡi kỵ mã”.
Ta trắng mắt liếc nhìn tiểu nha đầu bên người một cái, “Trẫm sợ nàng cưỡi bảo mã của trẫm đào tẩu!”
Ta vừa nói vậy, làm cho A Nam quẫn bách, nàng không phủ định, xấu hổ nhìn ta.
Quả nhiên, bị ta nói trúng tâm sự rồi!
Ta biết A Nam biết cưỡi ngựa, nhớ rõ, năm đó A Nam cùng Quy Mệnh hầu cưỡi
ngựa vào Lạc Kinh. Ta cũng không phải sợ A Nam cưỡi ngựa bị quăng ngã,
ta biết kỹ thuật của nàng rất tốt, xương cốt lại cứng rắn. Ta chỉ muốn
chọn một con ngựa kém cỏi nhất cho A Nam, phòng trừ trường hợp đi được
nửa đường, thừa dịp ta không chú ý, tiểu nha đầu này liền cưỡi ngựa chạy thoát, đuổi không kịp nàng. Đây mới là chuyện ta lo lắng nhất.
“Tự nàng chọn một con đi”, ta thỏa hiệp, “Nhưng nàng nhớ kĩ cho ta! Không
được thừa dịp ta không chú ý mà đào tẩu, nếu nàng dám, ta có thể làm ra
cái gì ở phương Nam này, ngay cả ta cũng không thể cam đoan đâu”, ta
nghiêm trọng cảnh cáo nàng. Nơi này là nơi nàng rất quen thuộc, đối với
nàng mà nói, đến nơi này, còn không phải như cá gặp nước sao? Từ đêm qua nhìn thấy một thân trang phục đơn giản của nàng, trong lòng ta không
được tự nhiên thoải mái.
Lúc này trời đã gần sáng, mặt trời dù
chưa mọc, nhưng một vài tia sáng nhạt đã hiện lên gần đường chân trời.
Ta không dọa được A Nam. Trong ánh mắt của nàng lại chợt lóe lên tia
sáng, cùng hòa với tia nắng le lói ở phương Đông xa xa. Ta không biết
lúc này trong lòng nàng đang tính toán cái gì.
Ngày hôm qua khi biết ta cho người đốt bỏ quần áo, nàng liền dùng ánh mắt như đang nhìn một quái vật để nhìn ta.
Trong lòng ta vẫn còn nhớ rõ dưới đầu tường kia, một bóng dáng nho nhỏ hiệ ra trong bộ quần áo ăn mày. Chứng kiến nàng lừa người hết sức bình tĩnh.
Trang phục đơn giản, xiêm y vải thô của A Nam đều là địch nhân của ta. A Nam mặc chúng, vạn nhất ta không chú ý một cái, nàng sẽ thay hình đổi
dạng, sắm vai thành nhân vật nàng muốn, lập tức biến mất ở bên trong đám người.
Ta giả vờ không thấy được vẻ mặt nặng nề cùng một chút
trào phúng của nàng, đi trước lên ngựa, lại nhìn thấy nàng cũng đã lên
ngựa, lúc này mới hiệu lệnh một tiếng, dẫn đại đội giục ngựa mà đi.
Ta biết, lần đó phục kích bất thành trên thuyền, lần phục kích thứ hai rất nhanh sẽ đến, mà dễ dàng xuống tay nhất là đoạn đường từ Nhuận Châu đến Kim Lăng.
Ta phóng kỵ mã, A Nam cưỡi ngựa gắt gao đi theo bên
cạnh ta. Ta để cho người của ta vây quanh nàng một vòng. Ta cũng là bất
đắc dĩ.
Nhưng A Nam lại không biết nỗi khổ tâm của ta. Ta nhìn
nàng, cảm thấy rõ ràng nét mặt trào phúng của nàng. Nhưng nàng lại vô
cùng trấn định. So với những người luôn chém giết trên sa trường còn
trấn tĩnh hơn.
Từ Nhuận Châu đến Kim Lăng, hơn trăm dặm đường,
cũng không tính là xa. Cho nên khi chúng ta rời đi bến tàu không lâu lắm liền gặp phục kích, một chút ta cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Những người đó đều mặc hắc y, từ trên sơn đạo lao xuống hơn trăm người, bọn
họ không có chiến mã, cũng không che mặt, y phục cũng không đồng nhất,
nhìn không ra thủ lĩnh. Lại không giống như loạn dân. Ta chỉ nhìn lướt
qua, liền cảm thấy trên người những người này có rất nhiều điểm đáng
ngờ, nhưng gươm đao trong tay bọn họ đều là hàng thật giá thật.
“Theo sát ta!”, ta nói với A Nam một câu. Điểm tốt lúc này là ta mới đăng cơ
được ba năm, vẫn còn có nhiều hậu vệ trung thành với ta. Một khi binh
khí đến gần, bọn họ mãnh liệt ngăn cản công kích cho ta. Ta chỉ cần bảo
vệ tốt A Nam bên cạnh, những việc khác không cần ta phân tâm. Ta dẫn đại bộ phận nhân mã chạy ra khỏi nơi tập kích mười dặm, trừ bỏ dùng tai cảm nhận A Nam có theo kịp hay không, ta cũng không cần cùng người khác
chém giết. Ta lấy tốc độ nhanh nhất thoát thân, không ham chiến. Tin
tưởng không ai thật sự có thể ngăn trở hành trình của ta.
Tiếng
binh khí giao chiến phía sau dần dần không còn, ta hơi thở ra một hơi,
quay đầu nhìn xem A Nam, nàng không những nhẹ nhàng từng bước cưỡi ngựa
đuổi theo, mà còn hoàn toàn bất vi sở động. Hai tay nắm chặt cương ngựa, nỗ lực vượt qua ta. Lòng ta hơi thả lỏng, thật cao hứng chúng ta đều có thể bình yên vô sự.
Mà đối với A Nam, trong lòng ta không khỏi
có chút thán phục, thực nhìn không ra, thân hình gầy gò nhưng tuyệt
không mảnh mai. Thậm chí so với nam nhân là ta còn trấn tĩnh thong dong
hơn. Là nàng quá mạnh mẽ, hay là ta quá yếu đuối? Tiểu nha đầu này không thể nhìn người mà bắt hình dong, nàng luôn luôn có biểu hiện ngoài dự
đoán của ta.
Khi ta đang cảm khái, xa xa phía trước cuồn cuộn
quân kì bay phất phới, ta mới ý thức được, ta đã thả lỏng quá sớm. Quân
kì đang cuồn cuộn nổi lên, đó là biểu hiện có đại đội nhân mã tới gần.
Chẳng lẽ vừa rồi ta đã quá lạc quan?
Ta nhấc tay, ý bảo chậm rãi
dừng lại, nhân mã phía sau bao gồm cả A Nam cũng đều ngừng lại. Ta quét
mắt nhìn một lượt những hộ vệ bên người. Lại nhìn hàng quân kì trước mắt kia, ta tính ra, lại phải đối mặt với một lần tử chiến nữa. Hơn trăm
dặm lộ trình, chẳng lẽ phải trải qua một lần thập tử nhất sinh nữa sao?
Ta thở dài một hơi, giang sơn của ta, Đại Triệu của ta, mà ta là hoàng đế
lại nửa bước cũng khó đi như thế này, một lần phục kích bất thành, cư
nhiên vẫn còn có lần thứ hai. Đây là một lòng muốn dồn ta vào chỗ chết
sao? Nếu sớm biết như thế, làm sao lại có thể tái phạm sai lầm mười năm
của kiếp trước. Ta sớm nên đến phía nam chỉnh đốn binh mã.
“A Nam chút nữa cẩn thận theo sát ta”, ta nắm thật chặt cương ngựa, cầm chắc
vũ khí trong tay. Chỉ nhìn hàng quân kì kia thì cũng biết không phải là
hơn trăm người như lúc trước.
“Hoàng Thượng chớ lo, đó là người
tới đón chúng ta”, A Nam đột nhiên nói. Nàng nhàn nhã ngồi trên yên
ngựa, bộ dáng thoải mái, “Là Tạ đại nhân tới”.
“Làm sao nàng biết?”, ta lắp bắp kinh hãi.
“Nhìn ngựa”, A Nam mỉm cười, “Thiếp đã nói qua với Hoàng Thượng, phương Nam
không có nhiều ngựa. Tạ đại nhân cũng không giỏi cưỡi ngựa. Xem hàng
quân kì thì biết, một đội nhân mã đẩy mạnh tốc độ nhưng vẫn rất chậm,
nhân số tuy nhiều, nhưng so ra kém khí thế cuồn cuộn của đội thiết quân
của Hoàng Thượng”.
Tiểu nha đầu này cũng biết vuốt mông ngựa hợp
thời, nghe nàng nói như vậy ta thấy thực thoải mái. Nhưng nàng rõ ràng
bộc tuệch, ngay cả nhìn cũng không liếc mắt nhìn ta một cái, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm phía trước.
Nàng nói đúng, đội nhân mã kia tốc độ khá chậm.
Ta đứng tại chỗ chờ, đội nhân mã phía trước dần dần lại gần, ta còn chưa thấy rõ người tới, đối phương đã nhảy xuống ngựa.
“Phía trước là tôn giá của hoàng đế Đại Triệu ta? Thứ sử Kim Lăng Tạ Tử Nam
cung nghênh Hoàng Thượng thánh giá”. Một bóng dáng thanh sam, cách ta
khoảng năm trượng thi lễ.
Ta nhìn kỹ người đang quỳ ở đó, chậm
rãi thu lại vũ khí cầm trên tay.”Tạ đại nhân miễn lễ”, ta nói, khẩu khí
có chút không tốt, bộ dạng hắn lảo đảo xuống ngựa, làm cho ta có điểm
bất mãn. Ta tưởng rằng hắn là người cường hãn, nhưng lúc này mới biết
được, hoàn toàn không phải như vậy. Huống chi hắn tới cũng thật đúng
lúc!
“Tạ đại nhân tới thật khéo”, trong thanh âm của ta ước chừng lộ ra suy nghĩ trong lòng, nghe qua rất không thân thiện, “Một đội hộ
vệ của trẫm còn bị người mai phục ở Nhuận Châu, cũng coi như là nơi Tạ
đại nhân cai quản, Tạ đại nhân mau phái người đi xử trí”.
Tạ Tử
Nam nghe xong gấp gáp hướng phía sau phất phất tay, nhân mã hắn mang đến gấp rút lên ngựa một lần nữa, một đội đi tiếp viện.
Lúc này mặt
trời vừa mới lên, ánh nắng sớm soi rõ mọi thứ, ta cẩn thận đánh giá Tạ
Tử Nam. Người này tướng mạo võ vàng, mặt trắng có dáng vẻ thư sinh, ngũ
quan tuấn tú, một bộ trường sam đơn giản. Tuy rằng hắn mang binh đến,
nhưng trên tay lại không có binh khí. Ngược lại ở bên hông lại có một
cái quạt bằng lông vịt.
Người đó và người mà A Nam miêu tả cũng
khác xa quá đi. Ta nhìn thế nào cũng thấy hắn là một thế gia công tử,
hơn nữa là một lão công tử.
Ta chưa cho hắn đứng lên, hắn cũng
không biểu hiện gì, trái lại tự mình đứng dậy, lớn mật lại gần cầm lấy
dây cương ngựa của ta, “Hoàng Thượng đi suốt đêm nhất định rất mệt mỏi.
Trước tiên hãy hồi phủ của lão thần. Trên đường này vẫn không quá an
toàn”. Nói xong lại dắt ngựa của ta đi.
Cương ngựa ở trong tay
ta, ta nhanh chóng nắm chặt lại. Ta lạnh lùng đánh giá người này, lấy tư lịch của hắn, cũng dám ở trước mặt ta xưng lão thần. Cũng chỉ là một
trung niên thôi, còn muốn cậy già lên mặt!
Tay của ta tùy ý giương lên, không nhẹ không nặng, quất một roi vào tay hắn, “Ngươi đã quên một việc rồi”.
Tạ Tử Nam đau tay, bỏ lại cương ngựa, vội vàng nhìn bàn tay đang đỏ lên của hắn, liếc mắt nhìn ta một cái.
“Còn có một người trước mắt ngươi, ngươi không hướng nàng hành lễ sao?”
Đến lúc này, Tạ Tử Nam mới nhìn thoáng qua A Nam. Ta chú ý, ánh mắt bọn họ
trao đổi với nhau rất nhanh, còn tưởng rằng ta không nhìn thấy.
“Thứ sử Kim Lăng Tạ Tử Nam gặp qua tu dung nương nương”, Tạ Tử Nam tiến lên
vài bước, đi đến trước ngựa của A Nam, hướng nàng thi lễ. Mà A Nam chỉ
hơi gật đầu một cái. Nàng đoan trang bất động ngồi trên lưng ngựa, ánh
mắt nhìn thẳng, ẩn ẩn lộ ra tôn nghiêm.
Trong lòng ta lộp bộp
vang lên một tiếng, công chúa Nam triều trở về quê hương của mình, không phải là tu dung theo ta nhận lễ của triều thần.
Tư thái này cũng đủ để nhắc lên sự bất an trong lòng ta.
Nhưng vào lúc này, trong đội nhân mã của Tạ Tử Nam, một thiếu niên mặc hắc
bào tiến lên từng bước, đầu tiên là hướng ta thi lễ, miệng nói Hoàng
Thượng. Không đợi ta phản ứng, thiếu niên này đã phấn khích chạy đến
trước mặt A Nam, thân thủ bắt được cương ngựa, ngẩng đầu lên hướng về
phía A Nam quát to một tiếng vang dội: “A Nam!”