Đọc truyện Cung Khuyết – Chương 22: Ra đi
Bóng đêm hợp lòng
người, dải ngân hà vắt ngang chân trời, Đồng Tước đài ở trên cao, cho
người ta cảm thấy khoảng cách đến trời cao dường như được rút ngắn lại
không ít, nhưng cũng chưa thoát khỏi nhân khí trần gian. Ta ngồi bên
cạnh mẫu, hơi không tập trung vào hoàn cảnh trước mắt. Nhìn trái cây
cùng rượu và đồ nhắm trước mắt, ngay cả chạm vào ta cũng không muốn chút nào. Hiện tại ta không thể uống rượu, cứ mỗi lần nhìn thấy nó bụng ta
liền ẩn ẩn đau. Ta biết rõ đó không phải là dược lực còn sót lại của câu hôn mà đó là tâm bệnh, ta luôn cảm thấy không biết chén câu hôn tiếp
theo khi nào sẽ xuất hiện trước mặt ta.
Mẫu hậu mặc một cái áo
lông dày, hứng thú xem bọn tiểu bối kết hoa đăng cầu nguyện dưới ánh
trăng. Phùng Yên Nhi chạy qua chỗ này xem một chút lại sang chỗ kia xem
một cái, cao giọng hướng dẫn mọi người, thực hiển nhiên nàng đã muốn là
người đứng đầu.
“Yên nhi đứa nhỏ này, so với người khác khéo hơn một chút”, mẫu hậu cười tủm tỉm nói.
Ta cười lạnh trong lòng một tiếng. Nàng tự nhiên là phải khéo, chính là có chút khéo quá. Mà không giống A Nam nói chuyện thẳng thắn, có gì nói
lấy không câu nệ. A Nam là người thành tâm thành ý, không tranh giành ở
những việc như thế này.
Kết quả cuối cùng, tự nhiên là Phùng Yên
Nhi Thắng, nàng mặc bộ y phục thật đẹp, trang điểm lộng lẫy. Gió đêm
thôi tung bay một góc váy Hồng Sa, phiêu nhiên bay bay, càng tô điểm
thêm cho vẻ đẹp chết người đó.
“Thục phi nàng đến đây”, ta kêu Phùng Yên Nhi một tiếng.
Nàng lập tức đi đến, ta dang tay ra ôm mỹ nhân vào lòng, tùy tay đưa ly rượu của ta tới bên môi nàng. Đây là rượu ta thưởng cho nên nàng ta không
thể cự tuyệt.
Quả nhiên, Phùng Yên Nhi liền bắt lấy tay ta, trước nhiều đôi mắt ghen tị đem ly rượu uống một hơi cạn sạch.
“Tốt!”, ta lại cười to một lần.
Thời gian ở chung với A Nam tuy ngắn ngủn nhưng ta đã được lãnh giáo không
ít, ví dụ như hiện tại bình sứ nhỏ trong tay ta đã không còn gì nữa. Lúc trước ta đã nghĩ qua rất nhiều phương pháp, cùng muốn tìm ra biện pháp
đường đường đường chính chính không mang theo Phùng Yên Nhi đi nam tuần, đồng thời không để Phùng gia nghi ngờ. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cũng
chỉ có thể dùng cách của A Nam, dùng hàn dược đối phó với Phùng Yên Nhi, tuy không phải là kịch độc nhưng cũng có ba phần độc. Tuy rằng lúc này
ta rất muốn hạ một đòn kịch độc trừ bỏ hết những người liên can đến
Phùng gia cho xong việc, nhưng ta biết đó chỉ mong muốn mà thôi. Ta cũng không thể trực tiếp hạ độc chết Phùng Yên Nhi được, phải giữ lại mạng
của nàng ta, ta còn phải dụ được Lí Dật ra nữa.
Cho nên lúc trước ta tìm Hoa thái y lấy đại hàn tam thất mà thôi (k bix đó là độc gì nên
để nguyên cv). Đây là trong lúc vô ý A Nam dạy ta dụng độc. Đêm nay thời tiết lạnh, Phùng Yên Nhi lại mặc sa sam mỏng manh, nếu dùng loại độc
này triệu chứng giống như bị trúng phong hàn, khó có thể tra ra dấu vết.
Nghĩ đến đây, ta không khỏi vụng trộm cười, tiểu yêu nữ A Nam nhất định không thể tưởng được, ta cũng là một đệ tử tốt.
Toàn bộ buổi tối, Phùng Yên Nhi luôn luôn bồi bên người mẫu hậu, nàng sắm
vai rất hoàn hảo, không chỉ là Thục phi của ta, là con dâu hiếu thảo của mẫu hậu, mà còn là mẫu nghi thiên hạ người đứng đầu hậu cung. Mà ta chỉ làm đúng một chuyện, chính là dùng ánh mắt của mình đuổi theo thân thể
của nàng ta. Trong lúc này, các tần phi khác đều biểu diễn chút tài nghệ nhưng ta rất ít khi nhìn các nàng. Ta cũng cảm thấy thực có lỗi, để cho các nàng ra sức hiến nghệ trong gió lạnh như thế này. Đó cũng không
phải là chuyện ta dự tính ban đầu.
Phùng Yên Nhi cũng lạnh, ta
biết, nhưng nàng ta không muốn ánh mắt của ta chuyển sang hướng khác nên không chịu khoác thêm áo. Cái gì ta cũng không nói, đó là do nàng ta
cam tâm tình nguyện. Đợi đến lúc nàng ta lên sân khấu hiến nghệ, ta nhìn xuyên qua tầng sa mỏng trên người nàng ta, nhìn đến làn da của nàng ta
đã nổi lên nhiều điểm nhỏ hồng hồng. Nàng ta đã uống nhiều như vậy với
lại ta còn bỏ thêm tam thất vào, không biết còn có thể chống đỡ được bao lâu.
Bất quá, sức chiến đấu của nàng ta vẫn còn rất mạnh mẽ,
không dễ dàng nhận thua. Cho nên ta biết, nàng ta vẫn chống đỡ đi đến
nơi biểu diễn, đó là đầu gió.
Như ta dự đoán, lần này Phùng Yên Nhi
không khiêu vũ. Nàng ta lấy ra một cây cầm, ánh mắt ẩn tình đưa tình
nhìn ta, “Hoàng Thượng, Yên nhi tấu cho người nghe khúc 《 Phượng Cầu
Hoàng 》 được không?”
Trong lúc tim ta đập mạnh và loạn nhịp, mẫu hậu đã cất tiếng cười to, “Đứa nhỏ này, thật sự rất có tài”, mẫu hậu nói.
“Mẫu hậu!”, Phùng Yên Nhi hướng về phía mẫu hậu làm nũng, “Cầm nghệ của Yên
nhi so với người ta cũng không kém”, lời nàng ta nói vẫn là có ý khiêu
chiến với A Nam.
“Ai gia tin”, mẫu hậu cười, “Thục phi có gì là
không làm được đâu, làm sao có thể kém so với người khác. Chẳng qua Thục phi đã khổ tâm, không biết có người nào có thể lĩnh hội, thưởng thức
hay không.”
Lúc này, tâm hồn ta đã như trên mây, những điều các nàng nói ta hoàn toàn không nghe được.
Lúc này A Nam chắc đang chuẩn bị đi ngủ, không có ta, không biết buổi tối
nàng ăn gì, ăn được nhiều không? Nàng xem bản đồ, không biết có thu
hoạch được gì không? Nàng muốn tìm gì từ bản đồ? Là muốn tìm đường chạy
trốn hay là đại cục thiên hạ? Hôm nay, ta nhìn nữ nhân hậu cung tranh
nhau biểu diễn, đột nhiên có một khát vọng rất muốn tìm tòi nghiên cứu
thế giới nội tâm của A Nam. Nàng có từng giống như những nữ nhân khác,
muốn được điều gì đó từ trên người ta không? Hay là nàng căn bản vì cừu
hận mà tiếp cận ta? Ta cũng không tin những điều ngoại nhân nói về nàng
nhưng nội tâm của ta vẫn không yên.
Nhưng vào lúc này, đối diện
với bầu trời đêm, đột nhiên ta phát hiện, ta đối với A Nam, đã không chỉ là một phần huyệt động cùng với giọt lệ nóng hổi trong trời đông rét
buốt kia nữa. Lúc này ta cỡ nào khát vọng có thể chạm đến tâm của A Nam. Nơi đó có từng có hình bóng của ta hay không? Chỉ là một cái chớp mắt
cũng tốt.
Ta không chú ý cầm nghệ của Phùng Yên Nhi ra sao, lúc
này trăng thanh gió mát, A Nam nhất định đã sớm ngủ say, chỉ mong nàng
ngủ thật ngon, có một giấc mộng đẹp. Bởi vì không lâu nữa nàng sẽ cùng
ta đồng hành đi đến cố hương của nàng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bệnh tình của Phùng Yên Nhi khá nặng, chỉ nằm yên trên giường không động đậy được, ta âm thầm buồn cười, nhưng đó cũng chỉ là trừng phạt nhẹ đối với tâm tư hư vinh của nàng ta. Cũng may từ sau đêm thất tịch, nữ nhân hậu
cung bị bệnh cũng không chỉ một mình nàng ta, cho nên cũng không ai nghi ngờ. Làm nữ nhân cũng thật là khó khăn. Đây cũng có thể coi là phiên
bản của “Sở Vương thích eo nhỏ, trong cung nhiều người đói mà chết”(*).
Làm một người nam nhân, thật sự rất khó lý giải những việc như thế này.
Kỳ thật, ta đã thủ hạ lưu tình, nếu không phải vướng người Phùng gia cản
tay cản chân, ta đã trực tiếp đưa cho nàng ta một ly câu hôn.
Chính là ước chừng Hoa thái y đã hiểu rõ trong lòng, vài lần ở trước mặt ta
làm ra bộ dạng muốn nói lại thôi. Nhưng hắn trời sanh tính tình cẩn
thận, chung quy cũng không dám nói ra cái gì.
Ta bắt đầu khẩn cấp chuẩn bị cho chuyến đi nam tuần, trong miệng tuy rằng nói hy vọng Phùng Yên Nhi sớm khỏi bệnh để cùng ta lên đường, nhưng trong lòng cũng hiểu
được, nàng nhất thời không thể khỏi nhanh như vậy được.
Quả nhiên Phùng Ký lại bắt đầu nói quanh co, muốn ngăn cản ta khởi hành. Nhưng
việc này đã sớm thông qua, ta làm sao mà nghe hắn được. Trọng yếu hơn,
ta cho Hà Tử Ngư đi theo, coi như là thay thế cho Phùng Yên Nhi. Điều
này làm cho cha nàng ta mừng rỡ, hắn cho rằng ta đối với nữ nhi của hắn
ân sủng, cho nên hắn dốc hết sức cổ động mọi người chuẩn bị cho chuyến
nam tuần.
Cuối cùng Phùng Ký cũng phải nhượng bộ.
Hà Tử Ngư đã ăn vài cái tát, ngược lại được tiện nghi.
Vài ngày sau, ta mang theo A Nam cùng Hà Tử Ngư lên đường.
Chúng ta xuất phát từ sáng sớm, thuyền xuất phát ở Đồng Tước đài, tính một
đường theo duyên hải đi xuống phía Nam. Bầu trời cao vời vợi, đầu thu
từng đám mây trong xanh. Tâm tình của ta cũng theo vậy mà thả lỏng một
ít. Quan viên tiễn đưa đứng ở trên bờ, ngay cả Quy Mệnh hầu cũng ở trong đám người đó. Mỗi người đều chúc thuận buồm xuôi gió, đi đường bình an. Thoạt nhìn giống như là chuẩn bị đi du lịch.
Ta mang theo rất
nhiều tùy tùng, trừ một ít quan lại tất yếu, không thể thiếu đội hộ vệ
khổng lồ, cái tốt là lúc này Lí Dật còn chưa đến bên người ta. Hơn nữa
phàm là người gia nhập sau tất cả đều lưu tại trong cung. Ta mang theo
nhân mã trước kia của chính mình.
Kỳ thật ta không tin lần đi nam tuần này sẽ một đường thuận buồm xuôi gió.
Hà chiêu nghi thực hưng phấn, thật sự không còn nhớ được lần dạy dỗ trước. Nàng ta vẫn không ngừng phân phó người chuyển cái này nâng cái kia,
theo ta biết, mấy thứ này đa số là Phùng gia đưa đến. Nàng ta lại thực
vui vẻ như thế, ta cũng không thể không vạn phần bội phục.
A Nam
lại cố tình không nóng nảy, ôm Băng Thanh của nàng theo rất xa ở phía
sau. Nàng luôn trầm tĩnh như vậy, ngược lại làm trong lòng ta ngứa ngáy
khó chịu. Hôm nay A Nam mặc một thân vàng nhạt, rất hợp với thời tiết
đầu thu, ta rất thích, nhịn không được liếc mắt một cái lại liếc thêm
một cái nữa nhìn nàng. Hoa thái y đã không còn cuốn băng trắng trên đầu A Nam nữa, ta từng vụng trộm nghĩ, cảm thấy một phần vết thương hơi thâm
một chút so với những nơi khác, nhưng không dám nói, sợ A Nam nhớ tới
lại ghi hận ta. Nàng cũng không phải là Hà Tử Ngư, lòng dạ của nàng hẹp
hòi, ghi hận rất lâu.
Ta đã dùng rất nhiều khí lực, mới danh
chính ngôn thuận mang theo nàng đi. Lúc này nàng tuyệt nhiên không có
cảm kích. A Nam không biết được khổ tâm của ta, thì ta sẽ chậm rãi làm
cho nàng biết.
“Sở Tu nghi”, ta kêu một tiếng, lúc này chúng ta vừa mới vừa lên thuyền, còn chưa vào trong khoang thuyền.
A Nam chậm rãi đi lại đây, nâng mắt nhìn ta, chờ ta nói. Ta đem tờ giấy
nhét vào tay nàng, “Vừa rồi thúc thúc Quy Mệnh hầu của nàng đưa cho ta”.
A Nam cầm lấy nhưng cũng không vội vàng mở ra xem.
Ta cười cùng bọn quan viên cáo biệt. Hà Tử Ngư lại hướng về phía phụ thân
của nàng ta đau xót khóc hai tiếng, cùng không thấy có giọt nước mắt
nào, còn sợ làm hỏng lớp trang điểm, ngay cả lau lệ cũng đều làm cho
qua. Hết thảy những nữ tử được xưng là tốt đẹp rồi tinh tế gì đó, nếu là nhìn kỹ, cũng đều sát phong cảnh như vậy sao?
Cuối cùng đội tàu cũng xuất phát.
Vừa vào trong khoang thuyền, A Nam liền xem tờ giấy kia. Xem xong cũng không nói tiếng nào.
“Có chuyện gì sao?”, ta hỏi.
“Chuyện Tạ Tử Nam bí mật đi Giang Bắc Giang Đô, thúc thúc thiếp làm sao có thể biết?”, A Nam mở miệng, trái lại lại hỏi ta.
Hết chương 22
(*)Sở Bình vương: trị vì 528 TCN-516 TCN, tên thật là Hùng Khí Tật (熊弃疾), sau khi lên ngôi đổi là Hùng Cư (熊居) hay Mị Cư (羋居), là vị vua thứ 28 nước
Sở. Sở Linh vương rất thích eo lưng nhỏ, cho nên các quan đại thần trong triều chỉ sợ mình eo to người mập, mà mất đi sự sủng ái của Sở vương,
cho nên thay vì ăn ngày ba bữa thì đổi lại mỗi ngày chỉ ăn một bữa mà
thôi. Mỗi ngày sau khi thức dậy họ đều phải chuẩn bị: đầu tiên là phải
nín thở, sau đó thì thắt eo lại thật chặt. Kết quả là ai ai cũng đói
meo, tứ chi bải hoải, đầu choáng hoa mắt, phải vịn vào tường mới có thể
đứng lên được. Một năm sau, toàn triều đình văn võ đều trở thành người
vô dụng, mặt mày gầy đen, da bọc xương vì đói.