Cung Khuyết

Chương 135


Đọc truyện Cung Khuyết – Chương 135

A Nam không hề vui mừng như trong tưởng tượng của ta. Phùng Yên Nhi đã thừa nhận mọi chuyện, bây giờ nàng ta chỉ cần mạng sống, không chịu uống ly rượu độc câu hôn kia. Nàng ta sợ chết, chỉ hận không thể lập tức bán cả Phùng gia cho ta.

Ta không ngờ nữ nhân này lại không chịu nổi một cú như vậy. Không giống với nữ nhân xảo trá mà ta đã nhìn thấy ở kiếp trước.

Dù sao thì nhát gan sợ chết cũng là bản năng của con người.

Ta cho là nói ra tất cả những chuyện này sẽ có thể khiến A Nam vui vẻ, nhưng A Nam lại không tỏ ra vui vẻ như ta nghĩ. Nàng đột ngột ròi đi.

Trước mắt ta chỉ có thể bắt giam Phùng Yên Nhi, sau đó vội vàng đuổi theo A Nam đến cung Trường Tín. Lúc ta rời đi, mẫu hậu vẫn còn nhìn ta lắc đầu, hẳn là đứa con không có tiền đồ như ta lại khiến người thất vọng rồi. Kỳ vọng duy nhất của mẫu hậu đối với ta chính là ta sẽ sống bình an vui vẻ, có thể con cháu đầy nhà, thế nhưng ngay cả những việc này ta cũng không thể làm được.

Cũng may, người là mẫu thân của ta, luôn có thể tha thứ cho ta.

Nhưng A Nam thì sao? Trong lòng ta không rõ lắm. Gần đây, càng ngày ta càng cảm giác mình không hiểu được A Nam. Từ trước tới giờ ta chưa từng hỏi qua cảm giác của A Nam đối với vị hoàng đế như ta. Ta vẫn luôn cảm thấy, ta là hoàng đế, phải là người khác tới thăm dò suy nghĩ trong lòng ta chứ không phải là ta quan tâm đến suy nghĩ của người khác. Ta thậm chí còn không biết A Nam nghĩ sao về hậu cung của ta, nghĩ sao về những phi tần mà nàng xưng “tỷ muội”.

A Nam vốn là công chúa độc nhất, trước giờ đều không có tỷ muội, càng chưa từng gặp qua một người phu quân đối với nàng không tốt như ta. Bắt nàng phải thích ứng với ta không phải là đã làm khó nàng rồi sao?

※※※※※※

Tường vi trên tường bao quanh cung Trường Tín tươi tốt, từng đóa hoa đỏ rực như lửa.

Cảnh tượng trong cung Trường Tín cũng vô cùng náo nhiệt, Hồng Anh dẫn một đoàn cung nữ cùng hong sách và xiêm y. Những cung nữ này vừa làm vừa vui đùa, líu ra líu ríu. Mấy rương sách để đầy đất, trên giá sách đều là màu trắng chói lóa. Gió xuân thổi qua, mấy trang sách bị lật qua lật lại kêu lạo xạo.


Ta dừng chân bên cạnh gốc tường vi, đưa mắt tìm A Nam.

Hồng Anh thấy ta trước, vội vàng dẫn cung nữ tiến lên hành lễ, nàng ta nháy mắt với ta liên tục: “Là Thái hậu bảo chúng nô tỳ đưa đồ đạc trong cung ra hong nắng.” Hồng Anh nhìn về phía gian phòng bên trong nói tiếp: “Thái hậu nói, nếu năm nay Hiền phi muốn sinh con thì phải để ý giữ cho trong cung luôn thoáng mát sạch sẽ.” Nàng ta lại liếc mắt nhìn về phía trong. Ta theo ánh mắt nàng ta nhìn sang, thấy A Qua đang vội vàng chạy vào phòng báo tin.

“Thái hậu còn nói, thân thể Hiền phi vốn hơi yếu, không thể để ngã bệnh, ngay cả hơi khó chịu cũng không thể được, như vậy mới có thể sinh được một đứa bé mập mạp khỏe mạnh.” Hồng Anh cười một tiếng.

Mẫu hậu thật là nóng lòng.

Thật ra thì ta đã sớm nghe được tiếng đàn từ trong phòng truyền đến. A Nam đang tấu một khúc nhạc mà ta cảm giác như đã từng nghe qua. Ta không nói ra được tên khúc nhạc, nhưng có thể nghe ra tâm tình A Nam hiện giờ không tốt lắm.

Tiếng đàn của A Nam ngừng lại.

Ngay lúc đó, A Qua vén rèm cửa lên, A Nam bước ra.

A Nam từ xa đã thi lễ với ta: “Thiếp bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” 

Ta bước qua sân, đi nhanh về phía nàng, đưa tay bắt được cổ tay của nàng, kéo nàng đi vào trong.

Ta chưa hề nói tiếng nào. Ta và A Nam vốn không cần giả bộ khách khí với nhau như vậy. Lúc trước là ta diễn kịch, khiến cho chúng ta trở lại mối quan hệ xa cách trước kia, nhưng bây giờ mọi chuyện đều đã qua, tại sao A Nam lại không thể thân mật với ta như trước nữa? Có phải là ta thật sự đã làm khó A Nam rồi hay không? Ta thật sự không hiểu được.


Nhưng A Nam cũng không giống như là thật sự tức giận, nàng chẳng qua cũng chỉ đẩy ta một cái, không làm lung lay được ta, đành phải nằm yên trong ngực ta.

“Vừa rồi A Nam tấu là khúc nhạc gì? Nghe có vẻ rất hợp với cảnh xuân lúc này.” Ta hơi đẩy nàng ra một chút, tỉ mỉ quan sát sắc mặt nàng.

A Nam lập tức lúng túng, con ngươi đảo quanh, đôi tay nhỏ bé lặng lẽ xoắn xoắn vạt váy.

“Là “Phượng Tê Ngô”. Khúc nhạc tỷ tỷ vừa tấu là “Phượng Tê Ngô” đã cải biên.” Giọng của Huyền Tử truyền tới, trên tay hắn ôm một con chim nhỏ, sau lưng còn có một con chó nhỏ mập mạp bám theo.

Hắn vừa bước lên bậc thang vừa nhét con chim nhỏ xấu xí vào giữa tay ta và A Nam: “Đây là con chim hạc nở ra đầu tiên của năm nay.” Hắn nói.

Ta không thể không buông tay của A Nam ra, tránh đụng phải con chim xấu xí bẩn thỉu này.

Huyền Tử khẽ cong khóe môi, dáng vẻ lúc cười có nét giống A Nam: “Ta đặt tên cho khúc hát này là “Phượng Tê Hòe”.” Hắn nói: “Trong cung Trường Tín không có cây ngô đồng, chỉ có một cây hòe lớn.” 

“Khó trách ta cảm thấy dường như đã từng nghe qua khúc nhạc này.” Ta suy nghĩ một chút, cười cười: “Không tệ, nơi này không có cây ngô đồng cho phượng hoàng đậu lại, chỉ có một gốc hòe tỏa bóng. Phượng tê hòa, khá lắm!” 

“Hoàng thượng đừng nghe Huyền Tử nói bậy!” A Nam vội nói, nhận lấy con chim hạc nhỏ kia, bỏ xuống đất: “Khúc nhạc này chính là “Hạc tê hòe”.” A Nam nghiêm túc, không nhìn ra có phải là đang nói đùa hay không: “Là khúc hát dành cho mấy con hạc này.” 


Con hạc nhấc đôi chân nhỏ xíu lên muốn bước đi, tiếc là còn quá yếu nên cứ ngã trái ngã phải, khiến cho con chó nhỏ không ngừng sủa.

Ta kéo A Nam đi vào trong phòng: “Huyền Tử, ngươi dẫn mấy con vật này ra chỗ khác chơi đi. Ta và tỷ tỷ ngươi có chuyện quan trọng cần nói.” Ta nói.

Huyền Tử đáp một tiếng, dẫn con chó con rời đi, được vài bước lại quay đầu lại, nói: “Hoàng thượng không cần lo lắng, ta sẽ không quấy rầy các ngươi. Chỉ có hoàng thượng mới có thể tự làm hỏng chuyện của mình.” Đứa nhỏ này lại giả bộ ông cụ non.

A Nam đã âm thầm trợn mắt nhìn Huyền Tử, nhưng chưa kịp nói thêm cái gì đã bị ta kéo vào phòng.

“Hạc tê hòe?” Ta hỏi nàng. Vừa vào phòng ta liền ôm lấy A Nam vào trong lòng, đi thẳng đến bên cạnh cây đàn: “Có phải là Hạc tê hòe hay không? A Nam chịu ở lại bên cây hòe lớn này của ta, không đi nữa có phải không?” Trong lòng ta rất vui vẻ. Có lẽ ta thật sự không thể so được với một cây ngô đồng lộng lẫy tươi tôt, nhưng mà coi ta như một gốc hòe chẳng phải là bôi nhọ ta sao?

“Hoàng, hoàng thượng!” A Nam đẩy ta ra: “Thiếp có chuyện nghiêm túc muốn hỏi hoàng thượng.” Tay nàng nắm lại thành nắm, đấm nhẹ lên ngực ta.

Nói chuyện nghiêm túc sao, chúng ta đều có chuyện nghiêm túc cần nói, ta đã quên mất, giữa hai chúng ta quả thực còn rất nhiều chuyện cần phải giải quyết.

Ta buông nàng ra, nhìn nàng ngồi xuống trước mặt ta, cẩn thận sửa sang lại y phục, sau đó nghiêm chỉnh ngồi xuống đối diện ta.

“Hỏi chuyện gì?” Ta nói: “Nàng biết rõ ta không thích Phùng Yên Nhi.”

“Không phải là chuyện Phùng Yên Nhi, mà là chuyện của thiếp.” A Nam dường như không dám nhìn thẳng vào mắt ta: “Hai ngày nay thiếp đã suy nghĩ rất nhiều…”

Ta gật đầu: “Đúng là nên suy xét kỹ.” Ta nói: “Lúc nàng chạy trốn, đã để lại thứ gì?” Trên mặt ta rất nghiêm túc, muốn để A Nam biết rằng ta không phải là đang nói đùa.

A Nam lặng lẽ nhìn ta một cái, lại hạ mắt xuống.


Nàng đang giả bộ hồ đồ!

Ta bực mình rút trâm cài tóc trên đầu nàng ra, nhìn mái tóc của nàng rơi xuống.

“A Nam thật là độc ác!” Ta nói: “Nàng nói bỏ đi liền bỏ đi, không hề lưu luyến chút nào. Ta hình như đã không thể giữ được nàng ở lại nơi này! Coi như gốc hòe kia có thể giữ được hạc trắng ở lại thì ta cũng không thể giữ được trái tim của A Nam.”

“Không phải như vậy, hoàng thượng đừng nghe Huyền Tử nói bậy. Thật ra, mấy con hạc đó ở lại đây là bởi vì ta cho chúng nó ăn.” A Nam vội khoa tay, nhìn qua có vẻ đang rất bối rối, không ý thức được chính mình đang nói cái gì.

Ta lấy một món đồ từ trong ngực ra, đặt lên đầu gối nàng: “Ngay cả tín vật ta tặng nàng mà nàng cũng ném đi, nếu như nàng không muốn thì lúc đầu ta tặng nó cho nàng, nàng không nên nhận.”

A Nam ngơ ngác nhìn món đồ ở trên đầu gối, một lúc lâu sau mới nói: “Đây chính là tín vật hoàng thượng tặng thiếp sao?” Trong mắt của A Nam đều là vẻ nghi ngờ: “Ta còn tưởng rằng…”

“Tưởng rằng thế nào?”

A Nam cầm cây trâm bạch ngọc trên đầu gối lên, nhìn chăm chú: “Thì ra đây là tín vật.” Nàng lẩm bẩm: “Ngay cả cách hoàng thượng đưa tín vật cũng kỳ quái như thế!”

Ta buồn bực, một hồi lâu không nói tiếng nào, nhớ tới lời vừa rồi ta nói khi ném cây trâm lên đầu gối A Nam, chính mình cũng cảm thấy có chút lúng túng.

A Nam lại nhìn cây trâm bạch ngọc kia: “A, tại sao ở đây lại có thêm một chữ?” Nàng ngẩng đầu nhìn ta kỳ quái: “Hoàng thượng mới khắc thêm chữ “Diệu” lên cây trâm này, lúc trước không có.”

Ta không dám nhìn A Nam nữa.

A Nam vẫn ngơ ngác nhìn cây trâm kia, dần dần, nàng cười lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.