Đọc truyện Cung Khuyết – Chương 130
Ta gần như cả đêm không ngủ, chỉ vì bày bố cục trận phía nam, lần này, ngay cả quân Kiến Chương cũng không thể không động, dù sao cũng là đội quân trọng yếu bảo vệ kinh sư, lúc này không dùng đến thì còn đợi lúc nào mới là hợp thời? Ngay cả Đặng Vân cũng bị ta sai đi ra ngoài để đề phòng bất trắc. Đối với tiểu tử này mà nói, làm bồi thần cho A Nam cũng không phải là một chuyện đơn giản.
Trời sắp sáng, ta nằm trên giường thiếp đi được một lát. Trinh sát dưới tay ta trở lại báo cáo, bọn họ lục soát khắp các chùa miếu trong thành Lạc Kinh cả một đêm, chỉ có chùa Vĩnh Ninh là có khách vào ở trong ngày hôm qua.
Mắt của ta sáng lên, lật người ngồi dậy: “Như Ý!”
Như Ý từ ngoài đi vào phòng, quỳ bên giường của ta.
“Ra ngoài thành, đến chùa Vĩnh Ninh!”
Như Ý lại có chút chần chừ: “Bên ngoài trời vẫn còn tối đen.” Hắn nói cho ta biết.
“Còn tối lại càng tốt.”
Dưới sự hầu hạ của Như Ý, ta nhanh chóng rửa mặt, dẫn người chạy thẳng tới chùa Vĩnh Ninh.
Chùa Vĩnh Ninh là chùa của hoàng gia, ta không biết A Nam có thể tới ẩn thân trong chùa Vĩnh Ninh thật hay không, lấy tính tình của nàng ra mà nói, tuyệt đối không phải là một người sẽ xuất gia tĩnh tâm. Nhưng sự đời khó lường, lúc A Nam đau lòng có thể làm ra những chuyện gì, ngay cả ta cũng đoán không được.
Nhưng lời của mẫu hậu ngày hôm qua đã nhắc nhở ta, nếu A Nam vẫn còn ở Lạc Kinh, như vậy đối với nàng mà nói, chỗ ẩn thân tốt nhất chính là chùa chiền. Ở những nơi này, một nữ nhân xinh đẹp đơn độc mang theo một đệ đệ mới không khiến người ta để ý. Huống hồ, sau khi A Nam theo mẫu hậu đến Phật đường niệm kinh mấy ngày thì đối với Bồ Tát đã thành kính hơn rất nhiều. Lần trước nàng nghe nhị ca kể chuyện về Phật cũng rất có hứng thú. Xưa đâu bằng nay, khả năng nàng nương nhờ cửa Phật càng lúc càng lớn.
Lúc này trong lòng ta thấp thỏm, hy vọng có thể tìm được A Nam trong chùa Vĩnh Ninh.
Việc ta dẫn theo một đội nhân mã đến chùa Vĩnh Ninh tìm thê tử bỏ trốn đã dọa sợ mấy hòa thượng trong chùa. Sắc trời còn chưa sáng rõ, các hòa thượng vừa mới rời giường, còn chưa chuẩn bị cho giờ tụng kinh buổi sáng đã thấy nhiều quan quân xông vào như vậy, các hòa thượng vốn đang cầm bát chuẩn bị ăn sáng cũng bị hoảng sợ đến nhảy dựng lên.
Thật là tội lỗi!
Thủ hạ của ta lớn tiếng gọi: “Gọi chủ trì của các ngươi ra ngoài!”
Quy mô chùa Vĩnh Ninh không nhỏ, hành lang dài quanh co, phía sau có rất nhiều đình viện lớn nhỏ. Nói thật, nếu để cho ta lục soát, thật sự cũng không biết là phải lục soát tới lúc nào.
Nếu trinh sát của ta đã tra ra hôm qua chùa Vĩnh Ninh có thu nhận người thì hãy để chính bọn họ giao người ra đây cho thỏa đáng.
Ta đứng ở trong sân trước chờ đợi, chờ một lúc lâu mới thấy có người từ phía xa xa đi tới. Không giống chủ trì chùa Vĩnh Ninh, nhìn giống như một nữ nhân, không, không đúng, phải nói là một vị ni cô. Áo cà sa màu xám không che giấu được điểm đặc thù của phái nữ.
Trên đầu vị ni cô này đã sớm cạo sạch tóc, trên mặt lại treo một cái khăn, che hơn nửa gương mặt.
Như Ý rất lo lắng, ở bên cạnh “a” một tiếng.
Vị ni cô kia đứng cách ta rất xa, hai tay chắp trước ngực khom người về phía ta.
“Lý Uyển Ninh!” Ta thốt lên một tiếng kinh ngạc.
Nữ nhân này cho dù khoác áo cà sa, cạo tóc trên đầu thì ta cũng có thể nhận ra nàng ta là Lý Uyển Ninh. Suýt chút nữa ta đã quên mất, ba tháng trước nàng ta xuất gia ở chùa Vĩnh Ninh, hơn nữa còn là do A Nam sắp xếp.
“A di đà Phật, vị sư chủ này, bần ni chưa từng gặp qua sư chủ.”
“Bớt lời đi!” Ta nhanh miệng, đồng thời cười nhạt coi thường: “Là ngươi đã giấu A Nam đi?”
Ta là một kẻ phàm tục, không thể giả bộ được vẻ thành kính. Huống hồ nàng ta gặp ta cũng che gần hết mặt, ta đối với nàng ta sớm đã không có tình cảm gì, nàng ta như thế nào cũng không liên quan gì đến ta.
Lý Uyển Ninh vẫn chắp hai tay trước ngực như trước: “Không trách mắng không giận dữ, đây mới là bản lĩnh cao cường.”
Quả nhiên Lý Uyển Ninh vốn dĩ không thích hợp với ta. Nói chuyện với ta như vậy, làm sao ta có thể hiểu được?
Ta nghĩ: “Lão già chủ trì kia lại dám trốn đi không ra gặp ta, chùa Vĩnh Ninh dám che giấu người của ta không chịu giao ra, có tin ta có thể hủy chùa Vĩnh Ninh này thành mảnh vụn hay không?” Ta không chỉ là một kẻ phàm tục, mà còn là một kẻ độc ác đấy.
Hiện tại Lý Uyển Ninh có bản lĩnh hơn nhiều so với lúc ở bên cạnh ta, nghe ta nói chuyện như vậy nhưng cũng không hề tỏ ra sợ hãi chút nào.
“A di đà Phật, tội lỗi.” Nàng nói.
“Lý Uyển Ninh, ngươi tránh qua một bên đi.” Ta nói, “Hoặc là giao A Nam ra, hoặc là gọi Diệu Thông ra, ta không nói chuyện với ngươi.”
“Yêu ghét không dễ dàng buông bỏ, tình cảm là nguồn gốc sâu xa của mọi thứ trên đời.”
Ta nghe không hiểu, cũng không nhịn thêm được nữa, ta đã bỏ qua cho Lý Uyển Ninh, nàng ta vẫn còn chưa rõ ràng sao? Ta bỏ qua cho nàng, là bởi vì ta yêu A Nam, ai cần nàng ta nhiều chuyện làm gì.
Ta phất tay một cái, mấy hộ vệ ta dẫn theo như sói như hổ liền xắn tay áo lên chuẩn bị xông tới, định lật tung toàn bộ ngôi chùa Vĩnh Ninh này. Vừa nhìn đã thấy ta muốn phá hoại mảnh đất thanh tịnh này.
“Chờ một chút! Hoàng thượng muốn tìm tỷ tỷ phải không?” Xa xa truyền tới một giọng nói trẻ con. Chỉ trong chốc lát, bóng dáng nho nhỏ của Huyền Tử từ dưới mái hiên chạy ra: “Hoàng thượng muốn tìm tỷ tỷ, cần gì làm khó mấy người xuất gia này.”
Ta thấy A Qua vốn ngờ nghệch chậm hiểu cũng xuất hiện phía sau Huyền Tử.
Huyền Tử nhỏ người nhưng nhanh trí, thấy ta chú ý tới hắn, hắn liền xách cây cung nhỏ đi từng bước thong thả, không nhanh không chậm tiến tới trước mặt ta.
Lý Uyển Ninh vừa chắp tay trước ngực, vừa niệm một tiếng: “A di đà Phật.”
Ta tóm Huyền Tử bằng một tay, kéo đến trước mặt: “Rốt cuộc cũng tìm được các ngươi rồi, tỷ tỷ của ngươi đâu?” Tiểu nữ tử A Nam này, quả nhiên là tìm tới nương nhờ cửa Phật.
Ánh mắt của Huyền Tử lóe lên: “Tỷ tỷ không ở đây.” Nói xong thì cái miệng nhỏ mím chặt, thể hiện rằng hắn sẽ không nói thêm cái gì nữa.
Ta nhin A Qua một chút, A Qua cũng chỉ lo cúi đầu.
Ta suy nghĩ một chút: “Có tin ta thật sự sẽ phá bỏ chùa Vĩnh Ninh hay không?”
“Chùa Vĩnh Ninh có tội tình gì sao? Dĩ vô đạo phạt hữu đạo*, chắc chắn sẽ để mất lòng dân, về sau còn có thể trách ai?” Con mắt Huyền Tử đảo một vòng.
* Lấy cái vô lý để chèn ép cái có lý
Trong lúc nhất thời ta á khẩu không trả lời được, đồng thời cũng cảm thấy tức giận. Những thứ này vốn là ta dạy Huyền Tử, lúc này lại để hắn đến giáo huấn ta!
Lý Uyển Ninh đứng một bên, lại một hồi “a di đà Phật”.
Ta cắn răng một cái: “Vậy hai người các ngươi theo ta hồi cung trước.” Ta có thể không phá chùa Vĩnh Ninh, dù sao thì ta dẫn Huyền Tử đi, A Nam chắc chắn sẽ không thể không xuất hiện. Huyền Tử chính là sinh mạng của nàng, cho dù thế nào A Nam cũng sẽ không bỏ lại đệ đệ bảo bối này.
Huyền Tử vừa nghe ta nói như vậy, đột nhiên từ trước mặt ta lùi về sau mấy bước: “Không đi!” Đồng thời nắm chặt cây cung nhỏ của hắn.
Ta vừa bực mình vừa buồn cười, Huyền Tử chỉ là một thằng nhóc mới lớn, công phu được bao nhiêu cơ chứ, cho dù có rèn luyện thêm một thời gian nữa cũng không bằng một phần mười của ta, hiện giờ lại muốn chống lại ta, thật là tính khí ngang bướng như tỷ tỷ của hắn.
Ta dùng một tay kéo tên tiểu tử này trở lại, bất chấp hắn giãy giụa như thế nào: “Uổng công ta đối tốt với ngươi.” Ta nói: “Dạy ngươi học binh thư, dạy ngươi dùng kiếm, đều là uổng công dạy dỗ rồi.” Ta gầm nhẹ với tên tiểu tử này, nói hắn là em vợ của ta, nhưng ta đối với hắn không kém gì đệ đệ ruột của mình, thậm chí còn tốt hơn cả đệ đệ ruột, lúc trước ta cũng chưa từng dạy đệ đệ của mình đọc sách.
Những lời này, Huyền Tử chắc chắn hiểu được, hắn nhăn mặt: “Hoàng thượng phải đối xử tốt với tỷ tỷ mới được.”
Hắn lại đâm trúng chỗ đau của ta, ta lập tức hoàn toàn yên lặng. Ta không muốn tiếp tục dây dưa với một đứa bé như vậy nữa, chỉ nhẹ nhàng ném hắn cho thân vệ của ta: “Chăm sóc tiểu tử này cho tốt.” Ta ra lệnh, chuẩn bị tự mình ra tay lục soát chùa Vĩnh Ninh.
“Hiền phi thật sự không có ở đây.” A Qua vẫn luôn yên lặng rốt cuộc đã lên tiếng: “Hiền phi để cho chúng nô tỳ đến nương nhờ các nhà sư, còn chính Hiền phi không biết đã đi nơi nào. Hiện giờ nô tỳ cũng rất lo cho Hiền phi.” A Qua nói đâu ra đấy: “Hiền phi nói, nàng có một chuyện không rõ, muốn đi điều tra.”
Trong nháy mắt, ta lập tức mờ mịt, nhìn dáng vẻ A Qua không giống như đang nói đùa. Hơn nữa ta cũng biết nàng ta là người đàng hoàng, chắc chắn sẽ không nói đùa. Nhìn qua tình hình này thì A Nam thật sự không ở trong chùa Vĩnh Ninh. Vậy thì nàng đang ở nơi nào mới được?
“Hình như có liên quan đến chuyện lần trước trong rừng mai. Nô tỳ nghe Hiền phi nói không thể để bị nữ nhân kia đánh một cách vô ích.” A Qua quả nhiên không phải là ngu ngốc, nàng ta chẳng qua là thật thà mà thôi.
Vừa nghe A Qua nói như vậy, ta đột nhiên tỉnh táo, A Nam quả nhiên là chưa từng an phận, nàng thật sự có chuyện, cũng không phải chỉ là muốn tránh ta. Nhưng nàng đang bận chuyện gì chứ? Nàng có biết hiện giờ bất kể nàng làm gì cũng rất nguy hiểm hay không?
Lúc này không biết Như Ý từ đâu chui ra, đảo quanh một vòng rồi quay trở lại, ta cẩn thận quan sát ánh mắt của hắn. Vội vàng nháy mắt ra hiệu cho hắn nói.
Như Ý ghé sát vào bên lỗ tai ta: “Mính Hương tiên sinh đuổi theo đến chùa Vĩnh Ninh xin gặp.”
“Mau truyền tới!”
Ta bỏ lại Lý Uyển Ninh, lập tức xoay người đi ra bên ngoài. Đặng Hương vốn là người không có chuyện chắc chắn sẽ không tìm đến, nhất định là hắn đã có tin tức gì đó của A Nam.
Đặng Hương vẫn như cũ, dắt theo ngựa của hắn, không nhanh không chậm đi vào trong chùa Vĩnh Ninh.
Ta nghênh đón, không chút khách khí: “Ngươi tìm được A Nam rồi sao?”
Đặng Hương nhìn quanh một chút: “Chỗ này không tệ. Sao hoàng thượng lại tìm đến đây? Chẳng lẽ là đột nhiên nổi lòng hướng Phật?”
“Bớt vòng vo đi!” Ta biết hắn không buông tha bất cứ cơ hội vào để châm chọc ta.
Đặng Hương cười: “Nếu như A Nam đã xuống tóc, hoàng thượng định làm gì?”
“Không sao cả, vẫn sẽ bị ta bắt hồi cung, để cho nàng đàng hoàng nuôi lại mái tóc dài.” Ta hết sức ngang ngược.
Chỉ cần A Nam vẫn còn sống, cho dù nàng có xuất gia hay không, cho dù là bị bệnh, bị thương, tàn tật, đối với ta mà nói cũng không có gì thay đổi. Chỉ cần tìm được nàng, ta chắc chắn sẽ giữ nàng thật chặt, nàng đừng hòng rời đi lần nữa. Chỉ là xuất gia thì làm sao có thể làm khó ta?
Đặng Hương lắc đầu, cười một tiếng quái dị: “Quả nhiên là bậc đế vương thiên hạ, quả nhiên là có khí phách!” Trong lời ca tụng của hắn còn kèm theo cả ý châm chọc: “Vậy hoàng thượng hãy mau đi di, A Nam lại muốn gây chuyện rồi. Hiện giờ cục diện giằng co, nếu hoàng thượng còn không đi, lỡ may kinh động đến Phùng gia thì chắc chắn sẽ nháo thành chuyện lớn.”
Ta sợ hết hồn: “A Nam đang ở đâu?”
“Đi theo ta!” Đặng Hương nói, quay người leo lên lưng ngựa, lại quay đầu nhìn ta hơi có ý cười.
Ta chỉ hơi sững sờ, không hề chậm trễ sai người dắt ngựa đến. Chỉ cần là chuyện của A Nam, làm sao ta có thể trì hoãn.
Ta dẫn theo cả người lẫn ngựa đi theo Đặng Hương, một mạch đi về hướng trở về hoàng thành. Trong lòng ta nghi ngờ, chẳng lẽ A Nam vẫn ở loanh quanh gần hoàng thành? Tại sao ta tìm khắp cả thành suốt một đêm cũng tìm không thấy?
Đặng Hương dừng ở một ngõ hẻm cách hoàng thành không xa, hắn ra dấu với ta, dẫn đầu xuống ngựa.
Ta vội vàng xuống ngựa theo hắn, đồng thời ra hiệu cho toàn bộ tùy tùng của ta án binh bất động.
Đây là một ngõ nhỏ bình thường, nhưng lại gần với Lạc Thủy. Chỗ này có chút giống với chỗ bên sông Tần Hoài của thành Kim Lăng, ban ngày càng bình thường thì ban đêm càng náo nhiệt. Ta giương mặt lên, nhìn thấy trước cửa một hộ gia đình có treo một chiếc đèn lồng liền biết đây là nơi nào. Lúc này vẫn còn quá sớm, không phải là thời gian làm ăn, trong ngõ nhỏ nhà nào cũng đóng chặt cửa. Xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng.
Đặng Hương dẫn ta đi sâu vào trong ngõ nhỏ, đi thẳng tới trước mặt một cánh cổng lớn. Hắn đứng lại, hướng về phía trước lẩm bẩm cái gì đó.
Ta nhìn quanh, đây cũng là một ngôi nhà đẹp đẽ, mặc dù không rộng lớn như phường Trường Xuân nhưng cũng không phải là quá đơn sơ mộc mạc. Hiện giờ ngôi nhà này cũng đóng chặt cửa y như những ngôi nhà khác xung quanh, nhưng ở phía trước cổng có một cỗ xe lừa nho nhỏ đậu lại. Tuy rằng cỗ xe nhỏ nhưng được trang trí bằng lụa vàng óng ánh, vừa nhìn đã biết không phải xe nhà bình thường. Mái che bên ngoài có treo một cái đèn lồng giấy màu trắng, phía trên viết chữ màu đen: Trường Xuân.
Phường Trường Xuân sao? Ta nhất thời nghi ngờ, không hiểu chuyện này có quan hệ gì với A Nam. Lại thấy Đặng Hương đi thẳng tới trước cỗ xe lừa, nhìn khắp cảnh vật vắng lặng xung quanh, lặng lẽ vén rèm che lên, nhăn mũi, ý bảo ta và hắn cùng ngửi thử.
Ta ngửi được thứ mùi này, giống như nghe ra có chuyện gì. Quả nhiên tiểu yêu nữ A Nam này lại giở trò rồi.