Đọc truyện Cung Khuyết – Chương 102
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Ta túm lấy trinh thám đang quỳ gối dưới chân ta: “Tại sao các ngươi lại bị người nọ phát hiện?”
“Dường như chúng thần vừa vào phủ đã lập tức bị người khác phát hiện ra.” Đây là lời của trinh thám trở về.
Ta không nói thêm gì nữa, ngơ ngác lại ngồi trở lại bên mép giường. Chỉ một điểm này, ta đã không thể nắm chắc có thể thắng Phùng Ký, phủ Đại Tư Mã của hắn đề phòng nghiêm ngặt, không dễ dàng đến gần. Trinh thám của ta đều là những người thông minh tháo vát, thế mà cũng không thể thuận lợi lẻn vào.
Ta cho trinh thám lui xuống. Một mình ta ngồi bên giường suy nghĩ rất lâu. Lúc này vẫn chưa phải là thời cơ để giết Phùng Ký, ta còn phải tiếp tục giấu mình. Dĩ nhiên ta cũng không trông mong gì có thể một lưới tóm gọn Phùng Ký và Lý Dật ngay lúc này. Chẳng qua là nghe được tin tức mà Đặng Hương mang về nên muốn tìm hiểu rõ ngọn ngành mà thôi.
Bây giờ nhìn lại, tin tức của Đặng Hương không sai, người kia chắc chắn là Lý Dật. Lúc trở về trên thuyền hoa ta đã biết, người này võ công không tồi, là một sát thủ tài năng. Mà trinh thám do ta phái ra cũng đủ để chứng minh điều này. Cái này cũng coi như là có chút thu hoạch.
Kiếp trước hắn làm cấm quân tổng quản của ta, thế nhưng vẫn thâm tàng bất lộ, không để ta có cơ hội thăm dò hắn kĩ lưỡng.
Ta tỉnh táo lại. Lại nằm xuống giường. Ta phải suy nghĩ thật kĩ.
Phùng Ký cũng chỉ có thể đề phòng được lúc này mà thôi, chẳng có gì ghê gớm, ta so với hắn cũng không tính đến những chuyện nhỏ nhặt này, ta muốn chính là bảo vệ thiên hạ của ta. Chuyện cần làm là phải diệt sạch Phùng gia và vây cánh Phùng gia.
Hôm nay chuyện của Hà gia cũng là một phần trong đó. Ngay từ lúc Hà Kỳ Nhất chết thì ta liền phát hiện cái chết của hắn cũng không đơn giản, hắn chết không phải do bệnh mà do uống thuốc độc. Về điểm này ta đã có kinh nghiệm, không cần gọi bất cứ người nào xem xét cũng có thể tự mình phán đoán. Ta còn phát hiện ra, Hà Tử Ngư vốn có ba đệ muội, ngay trước khi Hà Kỳ Nhất chết lại thiếu đi một người, người thiếu đi đó là nam tử duy nhất của Hà gia.
Ta từng điều tra qua người thân của Hà Kỳ Nhất trước khi hắn chết. Sau khi Hà Kỳ Nhất bị vào ngục thì không có người thân vào thăm, người duy nhất vào phòng giam đưa cơm cho hắn là quản gia Hà gia. Vụ án điều tra đến giai đoạn mấu chốt, Hà Kỳ Nhất ăn đồ ăn được đưa vào, sau đó thì chết.
Ta không phải kẻ ngốc, chuyện đến lúc này, ta cũng biết rõ có kẻ ở sau lưng khống chế người nhà Hà gia. Chuyện xảy ra hôm nay càng khiến ta tin tưởng điều này. Thật ra thì có kẻ muốn mượn tay ta để nhanh chóng trừ khử tận gốc Hà gia, bởi vì Hà gia đối với bọn họ đã hết giá trị lợi dụng.
Mà ta vẫn chưa tìm ra được mối liên hệ giữa Hà gia và Phùng Ký. Không có chứng cứ, sau này truy xét tội trạng của Phùng Ký vĩnh viễn sẽ thiếu mất một tội danh.
Lúc này, ta lại tỉnh rượu, có chút khó ngủ.
Trong lòng A Nam chỉ là không thích ta che chở cho Phùng Yên Nhi, nàng đâu biết Phùng gia âm hiểm đến mức nào.
Như Ý lại đi vào, lúc này hắn tới là vì muốn xem ta có muốn thay quần áo ngủ hay không. A Nam không có ở đây, hắn không chắc ta có ở lại qua đêm hay không.
“Thay quần áo đi.” Ta lật người lại ngồi dậy. Rõ ràng bản thân cũng có chút thất vọng, thế nhưng vẫn phải giả bộ như không có chuyện gì xảy ra. Ta đã quen cả đêm kề sát cạnh A Nam, để cho nàng nắm chặt vạt áo ta, vùi đầu ngủ trong ngực ta. Hôm nay A Nam không để ý đến ta, đột nhiên ta cũng có chút không quen.
Chỉ là nghĩ đến chuyện ngày mai Phùng Yên Nhi lại sẽ có thể ra bên ngoài bày ra bộ dạng đắc ý, ta lại không muốn để cho người khác được vừa lòng.
Như Ý thay ta cởi từng lớp áo, lại múc nước cho ta rửa mặt. Hắn lại thay ta thổi tắt đèn, dường như có chút chần chừ không muốn rời đi.
“Làm sao vậy? Như Ý?” Ta hỏi hắn.
“Nô tài đi mời Hiền phi đến.” Hắn nói
“Không cần.”
Ta cũng có chút tức giận. Nào có chuyện phi tử cự tuyệt hoàng đế như vậy chứ, ta chưa từng nghe nói qua.
Hai mắt ta nhìn lên tấm màn che, trong lòng có chút phiền loạn. Màn che của A Nam mới đổi, bên trên thêu hoa cỏ ngũ sắc, bây giờ nhìn đến lại có cảm giác ý xuân tràn đầy.
Nhưng lúc này ta ngủ một mình lại không hề cảm thấy ấm áp. Là ta có chút không thể rời bỏ A Nam, tính nàng vốn quật cường, không chịu khuất phục người khác. Lúc này nàng lại cảm thấy ta một mực che chở cho Phùng Yên Nhi. Ngày đó nàng tự thừa nhận mình ích kỷ dữ dằn cũng chính là tự công khai trước mặt ta rằng nàng không chịu cúi đầu trước người khác lâu dài. Một khi nàng thật sự quan tâm ta thì câu nói kia không phải là đùa giỡn.
Chuyện này, trong lòng ta làm sao lại không hiểu.
“Không cần đi!” Ta lại nói lại lần nữa: “Để cho trẫm nghĩ kĩ rồi hãy nói.”
Như Ý vẫn chưa rời đi.
“Hoàng thượng…” Tiểu tử này có chút ấp a ấp úng: “Chuyện thuốc độc…” Hôm nay dường như hắn có chút cà lăm.
Thật ra tuổi Như Ý vẫn còn nhỏ, mới chỉ mười ba, mười bốn tuổi, bởi vì kiếp trước hắn theo ta chịu chết cho nên đời này ta vẫn cất nhắc trọng dụng hắn. Hắn cũng thẳng thắn chính trực, cẩn trọng lại không lôi thôi nhiều lời. Đến bây giờ, ta đã rất tín nhiệm hắn. Ta biết rõ hắn lương thiện đơn thuần, không có ý gì xấu.
Ta nhìn hắn, thuốc độc? Như Ý có thể biết cái gì? Chẳng lẽ hắn biết lúc này người nào trong cung có thuốc độc hay sao?
“Nói!” Ta ra lệnh cho hắn.
Có lẽ ánh mắt ta có phần dữ tợn, Như Ý bị dọa sợ.
“Ở Kim Lăng nô tài nhìn thấy hoàng thượng sinh bệnh.” Hắn quỳ xuống: “Không phải là nô tài cố ý nghe lén, nhưng mỗi ngày đều chăm sóc cho hoàng thượng, khó tránh khỏi nghe được Sở Hiền phi và hoàng thượng nói chuyện, lúc ở Kim Lăng hoàng thượng trúng độc chính là loại độc đó?”
Ta không lên tiếng, tiếp tục nhìn Như Ý chằm chằm.
“Những ngày đó hoàng thượng đổ mồ hôi đều là do nô tài dọn dẹp. Nô tài quen thuộc với mùi đó.” Hắn nói, lần này hắn nói rất nhanh, không hề ấp úng, hắn biết rõ trong lòng ta đang gấp gáp: “Dĩ nhiên, Hiền phi cũng biết. Vốn dĩ nô tài muốn gọi Hiền phi tới làm chứng cho nô tài. Lúc trước trong Trích Tinh Các từng có một vị công công bị chết. Sau khi người nọ chết thì Thục phi sai người lôi hắn đi chôn. Thế nhưng chăn nệm của người đó tạm thời chưa bị ném đi. Có một lần nô tài đi ngang qua Trích Tinh Các thì phát hiện bọn họ đang ném đồ ra bên ngoài, phát hiện mùi trên chăn nệm chính là…” Hắn không dám nói ra: “Nô tài cất giữ số chăn nệm này.” Như Ý nói.
“Độc đó có mùi hôi?” Ta thay hắn nói.
Hắn cuống quýt dập đầu: “Mồ hôi chảy ra trên người hoàng thượng cũng không hôi, chỉ là mùi đó rất đặc biệt.”
Ta hiểu, bệnh nhân luôn có chút mùi đặc thù, bệnh khác nhau thì mùi khác nhau, nếu không trong số “vọng, văn, vấn, thiết”, các đại phu cũng sẽ không xếp “văn” ở vị trí thứ hai.
*vọng – nhìn, văn – ngửi/nghe, vấn – hỏi, thiết – sờ. Vọng văn vấn thiết là bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y
“Mũi của nô tài rất tốt, không nhận nhầm mùi.” Hắn đảm bảo với ta: “Nếu không xin để Hiền phi ngửi thử, Hiền phi nhất định còn nhớ thứ mùi đặc biệt đó. Nô tài nhớ lúc ở Kim Lăng từng có lần Hiền phi nhìn mặt hoàng thượng thì che mũi nói rằng…” Như Ý nhìn nhìn ta, ánh mắt lại cuống quýt né tránh, âm thanh đè xuống vô cùng thấp: “Hoàng thượng thật hôi!” Hắn bắt chước giọng A Nam.
Ta lập tức bật cười, A Nam hình như từng nói qua câu này. Có lúc tính tình nàng chính là như vậy, coi như là thẳng thắn đi. Thật ra thì thật sự rất đáng yêu.
“Nô tài nghe nói, vị công công bị chết kia tên là Vọng Thọ, vốn ở trong cung Thái hậu. Đầu óc hắn có chút vấn đề, nhưng là người thành thật.”
Ta không lên tiếng, biết đây cũng là người tương tự như Đổng Đức ở trong cung của ta. Mẫu hậu thích như vậy, kiểm soát nô tài các cung, muốn dùng cách này để kiểm soát trong cung. Nhưng thật ra thì phần lớn nô tài trong cung đều là gió chiều nào xoay chiều nấy, không mấy được việc. Ví dụ như Đổng Đức, hiện tại đã thành thành thật thật, ngay cả cung của mẫu hậu cũng không dám đến. Hồng Anh ở trong cung của A Nam cũng một lòng một dạ ra sức lấy lòng.
“Có cần nô tài đi hỏi thăm xem trước khi chết Vọng Thọ xuất cung đi gặp ai không ạ?” Như Ý nhỏ giọng hỏi.
Ta lắc đầu: “Không cần hỏi.”
Đúng là không cần hỏi, trong lòng ta đã hiểu. Hoặc là nói, để cho Như Ý ra ngoài hỏi cũng là quá mức lộ liễu.
Ta lại lên giường nằm, lần này thật sự là muốn ngủ, A Nam không ở cạnh ta, một mình cũng phải ngủ thôi. Ngày mai còn phải dậy sớm, nhìn Phùng Ký kia càng ngày càng lộ rõ ánh mắt âm u lạnh lẽo. Một lần ầm ĩ như tối này lại càng khiến hắn sinh lòng phòng bị đối với ta. Nói không chừng hắn cũng đã đoán ra đó là người của ta rồi. Nếu thật sự là như vậy, bọn họ có thể nào sẽ đưa Lý Dật đến trước mặt ta hay không?
Không, sẽ không. Ta tự an ủi mình. Phùng Ký muốn làm hoàng đế, Lý Dật hận ta, bọn họ sẽ không vì vậy mà bỏ qua, nhất định sẽ còn xuất hiện trước mặt ta lần nữa. Đúng rồi, còn có Phùng Yên Nhi, chỉ cần ta biết cách lợi dụng nàng ta, nàng ta sẽ có cách đưa Lý Dật đến trước mặt ta lần nữa.
Ta bắt đầu suy nghĩ sâu xa, làm cách nào mới có thể bảo đảm tên Lý Dật kia lại được đưa đến trước mặt ta lần nữa.
Có lẽ, ta phải điều chỉnh lại kế hoạch một chút. Nghĩ như vậy, ta lại bất tri bất giác mà ngủ thiếp đi.
……
Ngày thứ hai, sau khi bãi triều, ta đặc biệt chạy tới chỗ mẫu hậu sớm một chút. Cũng may, ta tới thật đúng lúc. Ta vừa lúc nhìn thấy ba người A Nam cùng Phùng Yên Nhi và Tiễn Bảo Bảo vừa từ trong cung của mẫu hậu đi ra ngoài. Các nàng đang bước đi liền dừng lại trước cửa viện của mẫu hậu.
Không cần ta lên tiếng, dường như cả ba người cùng lúc nhìn thấy ta. Ba người họ lập tức hành lễ với ta, hô vạn tuế. Vẻ mặt cả ba người đều giống như không có chuyện gì xảy ra. Giống như trước giờ ta đối với các nàng chưa từng thân sơ.
Bởi vì đang là mùa xuân, mỗi người bọn họ đều mặc y phục sáng màu, cùng với cảnh xuân rực rỡ, nhìn từ xa quả nhiên vô cùng đẹp mặt. Chỉ là không thể nhìn rõ các nàng. Lúc này ngoại trừ A Nam, những người khác cho dù trang điểm đẹp đến mức nào ta cũng nhìn không vừa mắt. Mà A Nam, lúc này lại giống như tối qua chưa từng xảy ra chuyện gì, khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ đón ánh mặt trời ngày xuân, uyển chuyển cúi người hành lễ với ta.
Ta vội quay mặt qua, trước hết cười cười lên tiếng chào Phùng Yên Nhi: “Nghe nói Thục phi bị bệnh.”
Hôm nay Phùng Yên Nhi mặc y phục màu hồng nhạt, dáng vẻ mảnh mai hệt như Tây Thi, dựa vào cung nữ bên cạnh như thể nhành liễu đu đưa theo gió.
“Đã khỏi được bảy, tám phần rồi.” Phùng Nhi mềm mại mà yếu ớt trả lời: “Vừa rồi mẫu hậu cũng đã nói, bảo ta chớ tự làm mình mệt mỏi, cứ nghỉ thêm mấy ngày.”
“Đúng vậy! Nên nghỉ ngơi nhiều một chút, ta thấy hai ngày nay Thục phi gầy đi không ít. Gọi Thái y viện cắt mấy toa thuốc bổ đi.” Trên miệng ta giả bộ đang hàn huyên.
Cái gọi là thân thể nàng ta tính hàn cũng là nàng ta cố ý, chẳng qua là để có dáng vẻ yểu điệu diện mạo xinh đẹp. Đây rõ ràng là nàng ta tự tìm lấy, ta thấy chưa chắc nàng ta đã chịu bổ dưỡng.
Lại nói, mẫu hậu để cho nàng ta nghỉ thêm mấy ngày chẳng qua chỉ là không muốn để cho nàng ta ra ngoài quản chuyện trong cung. Đâu phải là vì muốn tốt cho nàng ta. Từ sau khi xảy ra chuyện trong bữa tiệc giao thừa, mẫu hậu đã bắt đầu đề phòng nàng ta.
Mặc kệ Phùng Yên Nhi rốt cuộc có hiểu điều này hay không, hiện tại nhìn nàng ta có vẻ vẫn như thường: “Đa tạ hoàng thượng quan tâm.” Lúc nàng ta nhìn ta thì đôi mắt đã có chút tỏa sáng.
Ta vội quay đầu lại về phía Tiễn Bảo Bảo: “Gần đây nàng có đến xem Lâm mỹ nhân bên kia không?”
Tiễn Bảo bảo vội vàng khom người: “Có đến ạ. Chiều hôm qua có đến xem một chút, mẫu tử bọn họ đều mạnh khỏe, hiện tại đứa bé cũng ăn nhiều hơn chút rồi, ta thấy nó đã lớn lên không ít. Hoàng thượng yên tâm.”
Hôm nay ngay cả Tiễn Bảo Bảo cũng mặc một bộ xiêm y bằng lụa màu xanh nhạt.
Ta gật đầu giả bộ khen ngợi: “Mẫu hậu và trẫm vẫn thường nói đứa nhỏ này bình an ra đời là có công của Tiễn chiêu nghi. Trẫm cũng đang suy tính chuyện này, đến lúc đứa bé đầy tháng, trẫm nhất định phải phong thưởng xứng đáng cho nàng và Lâm mỹ nhân.” Trên miệng ta nói như vậy, liền nghĩ đến dáng vẻ yếu ớt của đứa bé kia, liền có chút tiếc hận.
Ta biết trước giờ A Nam vẫn không đến xem đứa bé kia. Về điểm này mà nói, Tiễn Bảo Bảo cũng không tệ lắm.
“Bao giờ đầy tháng đứa bé trẫm sẽ làm lớn hơn. Đến ngày đó mời các vị giám quan trong Khâm Thiên Giám chọn cho đứa bé này một cái tên. Trẫm muốn lấy một cái tên đại cát. Tiệc rượu đầy tháng giao cho Tiễn chiêu nghi chuẩn bị, cái gì cần thiết thì đừng tiết kiệm.”
Tiễn Bảo Bảo vội vàng mở miệng đáp ứng.
Ta không nói gì với A Nam. Lúc Tiễn Bảo Bảo bái tạ, ta đã tiếp tục đi vào bên trong. Ta liếc mắt đã nhìn thấy các nàng đồng loạt bái lạy ta. Ta chưa kịp nhìn rõ người duy nhất bị ta lãnh nhạt là A Nam có biểu tình gì.