Cung Khuyết Có Giai Nhân

Chương 94: Ban Thưởng Lục Cung


Bạn đang đọc Cung Khuyết Có Giai Nhân FULL – Chương 94: Ban Thưởng Lục Cung


Edit: Chiêu Hoàng Thái phi
Beta: Huệ Hoàng hậu
Ba ngày sau Nhụy Thải nữ hương tiêu ngọc vẫn, Hoàng đế không vì nàng ta mà phí tâm sức, thuận miệng hạ chỉ truy phong thành chính bát phẩm Lương sử, Nội Quan giám sắp xếp tất cả lễ tang.
Lương sử, dù có hơn Thải nữ không ít, là một cung tần chính cống, nhưng đó là lúc người còn sống.

Trong lễ tang cũng chẳng hơn được bao nhiêu, cũng chỉ là một chiếc quan tài mỏng, thêm vài món trang sức, xiêm y yêu thích dùng hàng ngày chôn cùng, coi như là xong cả đời ân oán.
Cố Thanh Sương vốn cũng lười phí sức vì chuyện này, đến ngày hạ táng Nhụy Lương sử, lại có cung nhân của Tê Phượng cung đặc biệt đến báo một câu, nói Hoàng hậu tự thêm chút ngân lượng dùng trong lễ tang, lại chọn vài món trang sức trâm cài trong kho của Tê Phượng cung để chôn cùng.
Điều này đương nhiên không phải chỉ thuận miệng báo cho nàng, Cố Thanh Sương nghe xong thầm chau mày, cảm thấy rất vô nghĩa.
Trong chuyện này, nàng và Hoàng hậu định sẵn là có cái nhìn khác nhau.

Chỉ cần Hoàng hậu không có ý kiến về chuyện của nàng, nàng cũng lười tận tình khuyên bảo thuyết phục nàng ấy cái gì, Hoàng hậu lại càng muốn thể hiện rõ mình khó chịu, thật sự cực kì vô nghĩa.
Nhưng phần bất mãn này nhiều nhất cũng chỉ giấu trong lòng, trên mặt mũi nàng còn phải khách sáo lịch sử và khen ngợi Hoàng hậu hiền đức với cung nhân, sau đó còn phải đến Tê Phượng cung một chuyến, cũng không thể để Hoàng hậu đánh tay vào bông được.
Vào Tê Phượng cung, Hoàng hậu không chờ Cố Thanh Sương khen mình, thậm chí không chờ nàng thỉnh an đã mở miệng nói: “Nhu Phi sát phạt quyết đoán, lấy người khác làm đá kê chân mà mắt không nháy cái nào.

Vậy chờ xử lý Vinh Phi xong, có phải đến lượt bổn cung không?”
Chất vấn thế này, Cố Thanh Sương không ngờ tới.
Dường như Hoàng hậu cũng không nóng lòng nghe câu trả lời êm tai, nói xong thì thở hắt, chân mày nhíu chặt hơn, vẻ mặt mệt mỏi: “Ngươi đừng nói cái gì mà chưa từng mơ ước Hậu vị gì đó để đối phó lấy lệ với bổn cung.

Với tính tình này của ngươi, nếu nói muốn đổi đôi chút bình yên, bổn cung không tin.”
Cố Thanh Sương bình tĩnh chăm chú nhìn vào nàng ấy, cũng chẳng có chút hoảng hốt nào.

Trong điện không có cung nhân, phân vị của nàng cũng không thấp, nếu trị tội không phải Hoàng hậu muốn là có thể làm được.

Nàng định thần lại, chậm rãi đi tới ngồi xuống bên cạnh, nhìn thẳng vào Hoàng hậu, nhẹ nhàng lên tiếng: “Hoàng hậu nói ra chuyện này, là muốn tuyên chiến, hay là muốn khuyên thần thiếp từ bỏ?”
Hoàng hậu sửng sốt.


Trước khi gọi Cố Thanh Sương đến đây, nàng thức trắng cả đêm vì cái chết của Nhụy Lương sử.

Những lúc trong cung có người chết, nàng thường như vậy, đêm qua tinh thần lại rất minh mẫn, hiểu ra một số chuyện mà trước đây mình đã không nghĩ đến – có lẽ Nhu Phi cũng muốn Hậu vị này.
Con người luôn muốn đạt được kết quả xứng đáng với những gì mình bỏ ra.

Nếu đặt trên người Nam Cung Mẫn trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương, tay dính đầy máu chỉ vì thánh sủng thì chẳng có gì lạ.

Nhưng Nhu Phi không phải người như vậy, tuy Hoàng hậu chưa hỏi rốt cuộc nàng ấy có mấy phần thật lòng với Hoàng đế, qua vài lần bắt tay với nhau cũng biết nàng ấy sống rất thực tế và thông suốt.
Vậy một đường chém giết đến nay, phải vì một mục tiêu quan trọng khác.
Hậu vị? Hoàng vị? Điều đầu tiên Hoàng hậu nghĩ đến đương nhiên là việc này.
Nội dung vở kịch tuy theo khuôn sáo cũ, nhưng vô cùng hợp lý.

Vị trí nắm quyền luôn khiến người ta đổ xô vào, Cố Thanh Sương lại làm sủng phi nhiều năm như vậy, luận mưu lược luận tâm trí đều không thua ai, tại sao lại không thể có ý muốn này?
Nghĩ như vậy, Hoàng hậu liền không ngủ được.
Nếu Vinh Phi vì Hậu vị mà muốn mạng của mình, Nhu Phi cũng sẽ như vậy.

Dù sao cũng chỉ có một Hoàng hậu, nàng ở vị trí này sẽ ngáng đường người khác.
Vì vậy nàng mới cho người gọi Cố Thanh Sương đến, nhưng nghe Cố Thanh Sương hỏi thẳng thừng ra như vậy, Hoàng hậu lại chợt ngây người – Dường như nàng không hề nghĩ tới rốt cuộc mình muốn nghe được đáp án như thế nào, trong lòng muốn có kết quả thế nào.
Khi Cố Thanh Sương hỏi xong, trong điện yên lặng một lúc lâu.

Hoàng hậu nhìn hoa thêu trên giày mình im lặng không nói, một lát sau mới lên tiếng, hơi thở trở nên yếu ớt: “Bổn cung chỉ muốn biết đáp án.

Bổn cung biết ngươi có thủ đoạn, không muốn tranh chấp với ngươi…!Nếu ngươi chịu nói đúng sự thật, bổn cung sẽ suy nghĩ xem có lối thoát tốt cho cả hai chúng ta hay không.”
Cố Thanh Sương lắc đầu: “Không có lối thoát như vậy đâu.”
Hoàng hậu liếc nhìn nàng: “Đây là ngươi thừa nhận sao?”
Nàng không muốn tiếp tục câu chuyện không có kết quả, đứng lên lễ phép khuỵu người với Hoàng hậu: “Thần thiếp cáo lui.”
Hoàng hậu im lặng, hơi hé miệng, dường như muốn hỏi thêm gì đó, nhưng chung quy vẫn không nói ra, chỉ nhìn theo Cố Thanh Sương đi xa.

Rời Tê Phượng cung, lòng Cố Thanh Sương cũng rối mù, không thể vui nổi.
Từ ngày Hoàng hậu tiến cung, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc tranh đoạt sau này, nhưng không ngờ lại nói thẳng ra vào lúc này.
Nàng vốn có chút trốn tránh với chuyện này, trốn tránh đến mức không muốn nghĩ tới.

Bởi vì công bằng mà nói thì tính tình của Hoàng hậu cũng không tệ lắm, nếu không phải ở hậu cung, nếu không có mâu thuẫn chẳng thể giải được ở trước mắt, có lẽ nàng thật sự có thể thân thiết với Hoàng hậu.
Đáng tiếc.
Con đường không lối về này đã đi lâu như vậy, không ai đáng để nàng phải từ bỏ ở vài bước cuối cùng.

Cuối tháng, trong Cảnh Minh điện của Thư Đức cung, Vinh Phi vẫn lật sổ sách như thường ngày.
Nàng ta từng nắm cung quyền nhiều năm, cho đến khi Hoàng hậu vào cung, trong một lúc mất hết quyền thế.

Sau đó Hoàng hậu có thai, cung quyền lại trả về tay nàng ta, đến khi đích tử sinh ra, tuy phải trả phượng ấn về, nhưng Hoàng hậu muốn chăm sóc con mình, chuyện sổ sách vẫn giao cho nàng ta quản lý.
Vì vậy mỗi cuối tháng, Vinh phi luôn xem sổ sách với trăm mối ngổn ngang.
Những sổ sách này có thể trình đến trước mặt nàng ta, luôn cho thấy dù Trung cung có chủ thì nàng ta vẫn còn chút quyền lực trong hậu cung.

Đồng thời cũng nhắc nhở nàng ta mọi lúc, rằng hiện tại Trung cung có chủ.
Tất cả quyền lực, Hoàng hậu cho nàng ta thì nàng ta mới có.

Hoàng hậu không cho, dù có chạm vào cũng chẳng được.
Mỗi khi nghĩ đến những chuyện này nàng ta đều thầm mỉa mai, nàng ta hận Hoàng đế, hận Thái hậu, cũng hận Hoàng hậu.

Rồi gần đây Hoàng đế lại bị Nhu Phi mê hoặc tâm trí, vậy mà lại đồng ý nếu cái thai này sinh ra sẽ giao cho Hoàng hậu nuôi dưỡng.

Nếu cái thai lần này lại là Hoàng tử, vậy Hoàng hậu sẽ có hai Hoàng tử nuôi dưới tên mình.


Mà Hoàng thứ tử nàng ta đang nuôi nấng, hiện tại lại là người không được lòng Hoàng đế nhất trong bốn Hoàng tử.
Hoàng đế ghét bỏ mẹ đẻ nó làm những chuyện hồ đồ, sự ghét bỏ này cũng không nặng lắm, nhưng khi có nhiều con cái đã khiến phần thánh ân nó vốn nhận được không nhiều lắm nay lại càng ít hơn.

Nên Vinh Phi đã sớm có suy nghĩ, muốn trong lúc Nhu Phi sinh đứa con này sẽ bỏ mẹ lấy con.
Nếu Nhu Phi chết lúc sinh con, với tư lịch của nàng ta tất nhiên sẽ có được đứa bé này.

Dù Hoàng đế nghĩ nàng đã có một đứa con cũng không sao, Hoàng thứ tử này có cũng như không.

Tiếc là không được như mong muốn, Doanh Lan bị phát hiện, còn bị phát hiện sớm như vậy, sớm đến mức thân thể Nhu Phi chẳng bị chút tổn thương nào.

Đứa bé còn vì vậy mà được giao cho Hoàng hậu, với Vinh Phi mà nói, gần đây đúng là mất cả chì lẫn chài.
Vinh Phi càng nghĩ đến những chuyện này thì trong lòng càng phiền.

Lại lật một trang cuốn sổ trong tay, nhìn thấy ghi chép của Hoài Cẩn cung.
Đọc kĩ mấy hàng, nàng ta nhíu mày: “Sao tháng này Hoài Cẩn cung chi nhiều như vậy?”
Đại cung nữ bên cạnh đang nghiền mực, nghe nói thì than một tiếng: “Nhu Phi có thai, Hoàng thượng chiều chuộng nàng ta.

Từ trước đến nay nàng ta ít khi yêu cầu cái gì, hiện nay Hoàng thượng thật sự ngoan ngoãn phục tùng nàng ta, ngay cả Thái hậu cũng không nói được gì.”
Ánh mắt Vinh Phi dần lạnh đi, chỉ vào con số trên sổ: “Đây chính là khoản chi vàng thật bạc trắng.”
“Vâng,” Đại cung nữ gật đầu: “Nhưng nghe nói tám phần trong đó đều là của Nhu Phi để dành mấy năm nay, phần còn lại là do mấy ngày trước đó Hoàng thượng vui vẻ ban thưởng.”
Vẻ mặt Vinh Phi vẫn không mặn không nhạt: “Nhưng vậy vẫn là quá nhiều.”
Một tháng chi mười vạn lượng bạc trắng, sao ả không đi cướp luôn đi? Lúc khước từ phân vị Quý phi còn luôn miệng nói muốn tiết kiệm cho Hoàng thượng, bây giờ Hoàng thượng cũng không trách ả giả vờ giả vịt sao?
Đại cung nữ quan sát mắt nàng ta, giọng điệu cẩn thận hơi đôi chút: “Nàng ta sẵn lòng ban thưởng lục cung, đổi lại việc lục cung cầu chúc cho nàng ta…!Hoàng thượng cảm thấy Hoàng tự làm trọng, cũng bằng lòng dỗ dành nàng ta.

Nô tỳ cảm thấy nương nương đừng quản việc này, dù sao cũng là Hoàng thượng giúp xuất lực…”
“Ban thưởng lục cung?!” Vinh Phi chợt nhớ ra gì đó, bỗng nhiên ngẩng đầu lên: “Ngươi nói những thứ Nhu Phi ban thưởng mấy ngày trước, đều là dùng tiền đặt làm sao?”
“Vâng ạ…” Cung nữ gật đầu: “Thượng Công cục bận rộn rất lâu, còn tìm nhiều thợ thủ công ngoài cung làm việc, nghe nói đến tận giờ cũng chưa xong.”
Vinh Phi vốn chỉ chê Nhu Phi vướng tay vướng chân, đột nhiên lòng đề phòng tăng cao.
Chuyện ban thưởng khi đó nàng ta cũng biết.

Không biết là Nhu Phi nói thế nào mà thuyết phục được Hoàng đế, lấy danh nghĩa Tử Thần điện ban thưởng rất nhiều châu thoa trang sức, không chỉ có cung phi, rất nhiều ngoại mệnh phụ thân phận tôn quý cũng có.

Nàng ta vốn chỉ coi mấy thứ đó lấy từ Hoài Cẩn cung, là Nhu Phi tích cóp nhiều năm ban thưởng.Vậy nên nàng ta cũng không để bụng, chỉ cười nhạt xem thường không tán thành thủ đoạn như vậy – Nhu Phi dùng những món đó là có thể mua chuộc triều thần à? Các mệnh phụ triều thần đương triều đều có xuất thân từ gia đình bình dân giống ả ta, mí mắt mỏng như vậy sao?
Nhưng nếu mọi thứ đều mới làm, vậy thì lại là chuyện khác.
Châu thoa trang sức giá mấy chục vạn lượng bạc, Thượng Công cục muốn làm gấp không biết phải dùng bao nhiêu nhân lực.

Hoàng đế cho phép chuyện lao sư động chúng này như là đang tỏ rõ điều gì.
Hoàng đế cho phép vị trí của Nhu Phi cao hơn, sớm muộn gì cũng muốn cho Nhu Phi đè lên đầu nàng đúng không? Hay là ở trong lòng Hoàng đế, Nhu Phi nghiễm nhiên quan trọng hơn cả Chính cung Hoàng hậu?
Dù là loại nào cũng làm người lo ngại.
Vinh Phi không dằn lòng được mà nhớ đến chuyện Nhụy Lương sử.
Tần phi làm việc tàn nhẫn là điều tối kỵ, Nhu Phi đánh chết người lại không có chuyện gì.
Giống như là đương gia chủ mẫu đánh chết một thiếp thị tầm thường.
Vinh Phi chưa bao giờ sợ Nhu Phi được sủng ái, chỉ sợ người này sinh ra dã tâm không nên có.
Càng sợ Hoàng đế bị ả dụ dỗ nảy ra suy nghĩ hoang đường.

Trong Hoài Cẩn cung, thai của Cố Thanh Sương lớn dần theo từng tháng, bụng đã rất lớn, lúc ra ngoài tản bộ Hoàng đế luôn phải đỡ nàng.

Nàng cũng dần lười ra ngoài đi lại như lúc trước, phần lớn thời gian đều chỉ lòng vòng trong Hoài Cẩn cung.
Sau khi đi đến Tư Nhã điện thì đi ngang qua nhà kho.

Cửa phòng mở ra, nghiêng đầu có thể thấy có hai thái giám đang quét rác bên trong.
Nàng được sủng ái nhiều năm, ba nhà kho đã được đồ ban thưởng lấp đầy, hiếm khi có lúc có thể quét dọn nhẹ nhàng như vậy.

Tiêu Trí cũng nghiêng đầu nhìn thử rồi phì cười: “Ai bảo nàng vung tay phung phí, kho đã dọn trống hết rồi, ngày khác trẫm bảo Thượng Công cục chuẩn bị đồ tốt hơn bù cho nàng.”
“…!Đừng ạ!” Đôi mắt xinh đẹp của nàng nhìn ngang một cái, liên tục lắc đầu: “Thần thiếp tự bỏ tiền túi ban thưởng lục cung để lấy may mắn mà đã đồn thành Hoàng thượng tiêu tiền cho thần thiếp, nói đến nỗi thần thiếp hệt như một yêu phi.

Có điều thần thiếp cũng chẳng để ý đến mấy lời đồn này, người ta nói thân chính không sợ bóng tà.

Nếu Hoàng thượng bù đồ cho thần thiếp…!Thần thiếp sẽ thật sự phải chột dạ, không được.”
Nàng vừa nói vừa dùng ngón tay móc lấy ngón tay hắn, nhẹ nhàng lắc lắc, có vài phần nũng nịu.
Những lời đồn kia lan ra, làm Vinh Phi không an phận là được.
Nàng cũng không thể thật sự chứng thực tội danh của mình, làm không tốt sẽ khiến cho triều thần buộc tội..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.