Bạn đang đọc Cung Khuyết Có Giai Nhân FULL – Chương 6: Gặp Lại Cố Nhân
Edit: Trúc Tiệp dư
Beta: Huệ Hoàng hậu
Hôm sau thánh giá hồi cung, không tới hai ngày, gió tanh mưa máu trong cung đã truyền tới hành cung.
“Nghe nói Hoàng thượng rất tức giận, chỉ là…!Dù sao mầm khoai tây không so được với những thứ độc vật rõ ràng như bột thạch tín kia.
Nghi Quý nhân nhất định nói là cung nhân ở phòng bếp nhỏ không cẩn thận, đánh chết mấy cung nhân.
Hoàng thượng vốn có ý phế nàng ta, Thái hậu lại ra mặt đảm bảo, hiện tại chỉ hàng thành chính bát phẩm Lương sử, bị cấm túc thôi.”
Lúc A Thi tiến vào nói mấy lời này, Cố Thanh Sương đang chép kinh.
Nàng viết nét chữ Trâm Hoa Tiểu Khải* đến xinh đẹp, từng nét bút viết xuống giấy, nhìn cảnh đẹp ý vui.
* Trâm Hoa Tiểu Khải: (Tiểu khải là chữ khải thư viết nhỏ) Trâm Hoa Tiểu Khải là một thể chữ do Vệ Phu Nhân – thư pháp gia đời nhà Tấn sáng tạo ra.
A Thi lại nói: “Để ta nói ấy, không phải độc vật rõ ràng thì thế nào? Những thứ quanh co lòng vòng trong cung này, Thái hậu còn không rõ ràng cả à?”
“Sao Thái hậu lại không hiểu chứ?” Cố Thanh Sương ngước mắt cười nhạt: “Dù sao thì Thái hậu vẫn luôn không thích Quận chúa Vân Hòa nên muốn cho Quận chúa thêm chút khó chịu mà thôi.”
“Ta cũng đoán như vậy…” A Thi nỉ non nói nhỏ.
Cố Thanh Sương gác bút, hỏi nàng ấy: “Quận chúa thế nào rồi?”
A Thi nói: “Ta theo lời dặn của tỷ tỷ, mỗi ngày đều đi qua đi lại nghe người bên kia nói độc đêm đó đã giải.
Chỉ là Quận chúa không muốn gặp người, hai ngày này ta cũng không thể gặp nàng ta.”
Không chỉ có hai ngày này, khoảng chừng hơn mười ngày sau, cho đến qua Tết Trùng Dương, Quận chúa Vân Hòa vẫn đóng cửa không ra, không gặp ai cả.
Nghe người hầu hạ ở bên cạnh nói là bệnh tình tái phát.
Trong lòng A Thi có chút lo sợ, lại nói tới việc này, nàng ấy lôi kéo Cố Thanh Sương hỏi: “Có phải trong lòng Quận chúa có gì với tỷ tỷ không…”
Cố Thanh Sương lại đang chép kinh, trên mặt không có cảm xúc gì: “Không gặp ta, tất nhiên là trong lòng có khúc mắc.”
Dừng một chút, nàng lại nói: “Nhưng lần này bệnh tình tái phát, không phải hướng về phía chúng ta.”
“Đó là…” A Thi ngẩn người, bỗng nhiên hiểu ra: “Là vì năm sau trong cung…”
Cố Thanh Sương gật gật đầu, không nhiều lời nữa.
Năm sau trong cung sẽ lại tổng tuyển cử nhưng thật ra người trong cung nói đến ngày “tổng tuyển cử” này đều là ngày điện tuyển kia.
Thực tế tổng tuyển cử bắt đầu sớm hơn so với điện tuyển mấy tháng.
Bắt đầu từ quan viên các nơi, chọn lựa các cô nương gia từng tầng kỹ càng.
Đến lúc đưa vào cung còn phải từ hai cục Thượng Cung, Thượng Nghi sơ tuyển, cuối cùng mới là một bước điện tuyển kia.
Theo lệ cũ, tháng chín tháng mười của năm trước điện tuyển, các nơi phải định ra danh sách đưa vào cung.
Mặc dù Hoàng đế không để bụng cũng còn có Thái hậu, xuống nữa còn có vị Vinh Phi nương nương.
Vinh Phi có quan hệ họ hàng với Thái hậu, quen xử lý cung vụ, lại hợp ý với Thái hậu.
Việc tổng tuyển cử nắm trong tay hai vị này, chẳng trách Quận chúa Vân Hòa sẽ “Bệnh tình tái phát”.
A Thi lại hỏi: “Chúng ta còn phải tiếp tục đi lại à?”
“Lại đi thêm hai ngày.
Nếu nàng ta vẫn không gặp ai, sau này không đi nữa.” Cố Thanh Sương gác bút ở cạnh nghiên mực: “Có rảnh rỗi tìm giấy bút mực tốt hơn cho ta, ăn tết trong cung không tránh được phải lại đây cầu phúc.
Cũng phải chép mấy cuốn kinh ra hình ra dáng mới được.”
A Thi mỉm cười, trả lời “Vâng” rồi xoay người kéo ngăn tủ thấp lấy ngân lượng đi ra ngoài.
Đám ni cô ở chùa Thiên Phúc thanh tâm quả dục, cũng không quá chú ý đến giấy và bút mực, ở trong chùa không tiện tìm những thứ đồ này.
Cũng may chùa Thiên Phúc vốn ở hành cung, theo thuyền nhỏ sang bờ bên kia đi lại một vòng là có.
Trong thiện phòng yên tĩnh lại, chỉ có tiếng gió cuối mùa thu bên ngoài thổi mạnh vào vách tường, tạo ra âm thanh loạt xà loạt xoạt tựa như xương khô ma sát.
Cố Thanh Sương xuống khỏi trà tháp đi vào nội thất, mở tủ quần áo ra lấy một bình sứ cổ dài từ cái hộp phía dưới cùng.
Bình sứ dùng nút gỗ đóng lại, nàng rút nút gỗ, đổ ra hai viên thuốc đỏ thắm to như hạt đậu nành.
Mê Tâm Hoàn.
Thứ này gặp nước lập tức hòa tan, tan rồi không màu, chỉ dư lại mùi hoa hồng nhàn nhạt.
Đây vốn là kỳ dược hơn trăm năm trước nước láng giềng Như Quốc sáng chế ra.
Lúc đó đúng lúc gặp triều đại Hoàng đế Thần Tông tại vị, Hoàng đế Thần Tông hoa mắt ù tai háo sắc, Như Quốc gãi đúng chỗ ngứa hiến dược này.
Sau đó Thần Tông băng hà, tân quân kế vị, nghiêm túc mạnh mẽ, hiển nhiên không cho Như Quốc tiếp tục hiến thứ này vào cung, số còn thừa trong cung cùng nhau phong ấn ở Thượng Cung cục.
Sau đó, Như Quốc diệt vong, tục truyền phương thuốc của vật này cũng theo đó mất tích, không chế ra được nữa.
Cho nên trong Thượng Cung cục phong ấn 32 viên cũng là 32 viên duy nhất còn tồn tại.
Cố Thanh Sương từng bị nữ quan Thượng Cung mượn qua làm việc, nghe nói vật ấy không khỏi tò mò, mới để ý tra xét rõ ràng tất cả những thứ có liên quan đến nó trước đây.
Sau đó nàng lại tra y thư, biết thứ này cần phải sử dụng cẩn thận: Một viên ăn vào cùng nước ấm, làm người suy nghĩ sâu xa mê say, nhưng một khi hoan hảo qua đi sẽ lập tức quên hết, không thể nhớ gì về những thứ đã trải qua; mà nếu dùng nhiều hoặc là cho vào nước lạnh, rượu lạnh thì tất cả hoan hảo đều có thể khắc trong tâm khảm, có điều sẽ đau đầu không ngừng, chậm thì ba năm ngày, nhiều thì một hai tháng.
Cố Thanh Sương nghe nói, khi đó Hoàng đế Thần Tông dùng dược này, dùng nhiều thành quen, cảm thấy chuyện vui vẻ kia nhất định phải khắc vào trong tâm khảm, để lúc nào cũng còn dư vị.
Cũng vì thế nàng mới cầm hai viên ra, nhưng mấy ngày nay, nàng lại không quyết được ý tưởng.
Rốt cuộc Kim Thượng không phải Thần Tông, tuy đa tình lại không tham dục.
Cố Thanh Sương cầm hai viên thuốc suy nghĩ một lúc lâu nhưng vẫn không nắm chắc được, bèn tạm thời bỏ hai viên thuốc về, để xuống không đề cập tới.
Gần ba tháng sau này, mỗi ngày Cố Thanh Sương chép một quyển kinh, từng chữ xinh đẹp tuyệt trần viết trên giấy, không gấp không vội, vô cùng thành kính.
Trung tuần tháng chạp qua đi, trong cung lục tục có người đến chùa Thiên Phúc cầu phúc.
Phi tần nhỏ không quá được sủng ái luôn đặc biệt coi trọng cái này.
Vài người đều tới từ sớm, rồi sau đó sáng sớm tinh mơ quỳ gối trước Phật, mỗi người đều là dáng vẻ tín nữ.
Cái này tất nhiên là làm cho người ta xem.
Cố Thanh Sương bắt đầu mỗi ngày đi dâng kinh trước Phật, cũng không quan tâm vị phi tần nào đang ở trong điện.
Mặc kệ vị kia có ở đây hay không, nàng chỉ làm đúng chuyện của mình, ngày ngày dâng hai cuốn kinh lên trước Phật.
Kinh Phật mấy ngày nay tích cóp được giảm đi từng quyển từng quyển, tới hai mươi tháng chạp, trong tay nàng chỉ còn lại sáu cuốn.
Nếu trong ba ngày này Hoàng đế còn chưa tới, vậy là do ăn tết bận quá, không rảnh lo tới.
“Không đến cũng không sao.
Quay đầu lại nhờ người ta đi trong cung một chuyến, hiến kinh Phật cho phi tần các cung.” Trong tay nàng bưng kinh Phật, vừa đi đến chính điện vừa dặn dò A Thi.
Thời điểm năm mới tốt lành, chùa Thiên Phúc đưa kinh Phật đến chính là đưa cát lợi, phi tần các cung đều sẽ vui mừng.
Việc này cho dù nhờ ai đi làm, đều nhất định có thể được thưởng, không sợ các cung nhân không muốn hỗ trợ.
A Thi cười nói: “Vậy không bằng tự ta đi một chuyến.
Nếu gặp phải nữ quan Thượng Nghi muốn mời tỷ tỷ trở về, ta còn có thể nhân cơ hội chơi xấu đòi chút tiền mừng tuổi.”
Cố Thanh Sương mỉm cười liếc nàng ấy: “Bao lớn rồi, còn đòi tiền mừng tuổi? Ngươi không xấu hổ à?”
Nói mấy câu, đã đến trước cửa phật điện.
Trước cửa có hai bậc thang, hải thanh(*) to rộng lại dài, Cố Thanh Sương theo bản năng nhìn xuống, xách vạt áo lên.
Lúc nàng bước lên lại đưa mắt lên thấy một người đang nửa bước ra ngạch cửa.
Ánh mắt người đó dừng ở trên mặt nàng, vẻ mặt khựng lại.
(*) Hải thanh: là trang phục của các phục với tà áo rộng, ống tay rộng, thắt lưng, viền và cổ tay áo rất rộng nên mặc rất thoải mái.
Nụ cười của Cố Thanh Sương chợt nhạt đi, rũ mi gật đầu: “Thí chủ.”
“Thanh Sương…” Hắn ta nhẹ nhàng mở miệng gọi nàng.
Nàng không nhịn được ngước mắt lên nhìn.
Hắn ta vẫn giống như trong ấn tượng của nàng, mặt như quan ngọc, mắt như sao trời, không anh khí bức người giống như đương kim thiên tử, lại càng ôn nhuận như ngọc.
Giọng của hắn ta cũng rất êm tai.
Nàng từng say mê giọng nói này, thích hắn ta gọi tên nàng, cũng vẫn luôn nhớ rõ hắn ta cười nói: “Tên của chúng ta đều có một chữ Thanh, là duyên phận trời cho”.
Lúc ấy nàng bị hắn ta làm cho mê mẩn đến mất hồn, thật sự tin đó là duyên phận trời cho.
Bây giờ, trong mắt nàng đã không thể sinh ra một chút tình cảm nào nữa.
Nhưng cũng có lẽ đã cách quá lâu, trong lòng nàng cũng không còn hận ý không kìm nổi nữa.
Nàng ẩn giấu tất cả cảm xúc xuống, nhìn hắn ta một cái, cất bước muốn đi vòng qua.
Hạ Thanh Yến bước sang bên một bước, cản nàng lại: “Thanh Sương! Nàng cho ta…!Cho ta một cơ hội được không? Chuyện kia, ta…”
“Bần ni pháp hiệu Diệu Tâm.” Giọng nàng bình thản: “Nếu thí chủ muốn bái phật, mời đi vào điện; nếu muốn dâng đèn kính hương, bần ni sẽ tìm sư phụ gác trong điện tới cho thí chủ.”
Hắn ta chợt ỉu xìu, lời muốn nói đều bị nghẹn lại.
Ánh mắt hắn ta nhìn chằm chằm mặt nàng trong chốc lát, lại không cam lòng: “Chúng ta nói chuyện.”
Cố Thanh Sương chỉ muốn đi vòng qua người hắn ta: “Bần ni muốn đi dâng kinh.”
Hắn ta vẫn duỗi tay chặn nàng: “Hoàng thượng đang cùng Thái hậu ở phía sau điện luận kinh với Tịnh Trần sư thái.
E rằng nàng đi vào không tiện.”
Đáy mắt Cố Thanh Sương không khỏi sáng ngời, càng muốn mau đi vào điện.
Hạ Thanh Yến lại vì một chút ánh sáng kia mà sinh ra hy vọng, bỗng dưng duỗi tay nắm lấy cổ tay nàng: “Thanh Sương!”
Cố Thanh Sương kinh hoảng trốn tránh: “Buông ra!”
A Thi cũng hoảng sợ.
Đây chính là cửa Phật đường, lôi lôi kéo kéo nữ ni còn ra thể thống gì? Nàng ấy vội vàng tiến lên túm Hạ Thanh Yến: “Hầu gia đừng như vậy.
Tỷ tỷ đã xuất gia, Hầu gia cũng đã đại hôn.
Tội gì còn không thuận theo không buông tha như vậy?”
Hắn ta cố chấp không chịu buông tay: “Chúng ta nói chuyện.
Thanh Sương, lòng ta có nàng.
Hôn sự thật là…”
“Buông tay!” Cố Thanh Sương không nhịn được cất cao giọng, sắc nhọn mà trong trẻo: “Ngươi buông ta ra!”
“Thanh Sương!”
“Quan Văn Hầu.” Cửa điện phía sau hắn ta bỗng truyền ra ba chữ, trầm ổn chậm rãi.
Rõ ràng Cố Thanh Sương cảm giác được tay hắn ta hơi run, nháy mắt tiếp theo hắn ta lập tức buông nàng ra, xoay người lạy dài: “Hoàng thượng thánh an, Thái hậu kim an.”
Nàng cũng ổn định tâm thần, dựng tay gật đầu: “Hoàng thượng, Thái hậu vạn an.”
Trong giọng nói của nàng không giấu được hai phần run rẩy làm ánh mắt Tiêu Trí hơi dừng trên mặt nàng.
Ngược lại Thái hậu không nhìn nàng, đánh giá Hạ Thanh Yến, thần sắc cực không vui: “Phật môn trọng địa, ngươi làm gì vậy?”
“Thần…” Hạ Thanh Yến cứng họng: “Thần bỗng nhiên nhìn thấy cố nhân, nhất thời thất lễ, Thái hậu thứ tội.”
Cố Thanh Sương mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đứng yên không hé răng, bàn tay vốn dựng thẳng hành lễ rũ xuống.
Cổ tay của nàng trắng nõn non mịn, bị Hạ Thanh Yến nắm chặt như vậy, nắm chặt đến nổi lên vệt đỏ.
Động tác nhỏ lặng yên không một tiếng động này tự nhiên dẫn tới hai phần chú ý của Hoàng đế, nàng mang theo nước mắt, trong mũi đau xót, hốc mắt cũng hồng lên: “Bần ni đã xuất gia lâu ngày, sớm đã quên mất cố nhân hồng trần.
Xin thí chủ ngày sau tự trọng.”
Hiện tại, Hạ Thanh Yến có chuyện muốn nói, hắn ta hơi hơi hé miệng lại ngại đang ở trước Thánh Giá nên nhịn xuống.
Thái hậu liếc Cố Thanh Sương: “Số lần ai gia tới chùa Thiên Phúc cũng coi như không ít, nhưng chưa từng thấy vị sư phụ này.”
Cố Thanh Sương tiến lên hai bước, hạ bái thi lễ: “Bẩm Thái hậu.
Bần ni Diệu Tâm, vốn là cung nhân Thượng Nghi cục, mới đến chùa Thiên Phúc mấy tháng.” Điều nói ra, không nửa chữ giả dối, điều không nên nói tới, nửa chữ cũng không nói.
Thái hậu gật gật đầu: “Sư phụ Diệu Tâm không cần đa lễ.” Nữ quan bên người Thái hậu nhiều năm hiểu ý, tiến lên đỡ nàng.
Cố Thanh Sương đứng lên, không kiêu ngạo không siểm nịnh lại nói: “Bần ni vốn muốn vào điện dâng kinh, vô tình quấy nhiễu Thái hậu và Hoàng thượng.
Hiện nay nếu Thái hậu không có dặn dò khác, bần ni đi trước.”
Thái hậu hòa hoãn nói: “Sư phụ tự nhiên.”
Rốt cuộc Hạ Thanh Yến không có cách nào cản nàng lại, chỉ đành vái chào: “Thần cáo lui.”
Cố Thanh Sương không nhìn hắn ta, hơi vén áo bào bước qua ngạch cửa.
Chưa kịp buông xuống, lại nghe Thái hậu nói: “Sao bỗng nhiên ai gia cảm thấy pháp hiệu của Diệu Tâm sư phụ này quen tai.”
Nàng ngẩn ra, theo bản năng nghiêng đầu nhìn lại.
Chỉ nhìn thấy Hoàng đế cũng giật mình, dường như nhất thời không biết đáp lại như thế nào.
Thái hậu nhìn hắn trong chốc lát, lập tức bừng tỉnh: “Đúng rồi.
Trước đó vài ngày Nghi Lương sử đưa điểm tâm sang bên này, làm Quận chúa Vân Hòa ăn nhầm trúng độc, đó là đưa cho vị Diệu Tâm sư phụ này à?”.