Bạn đang đọc Cung Khuyết Có Giai Nhân FULL – Chương 46: Liễu Nhạn Có Thai
Edit: Trúc Tiệp dư
Beta: Huệ Hoàng hậu
Với lời này của Song Lương sử, Cố Thanh Sương ba phải không tỏ thái độ.
Ngày đó chỉ khách khí mời nàng ta vào điện uống chén trà nhỏ, tặng lễ gặp mặt rồi khách khí mà tiễn đi.
Sáng sớm hôm sau, quả nhiên trời chưa sáng Song Lương sử đã đến.
Cố Thanh Sương thức dậy cũng không quá muộn, lúc A Thi trang điểm cho nàng thì bẩm báo: “Lương sử nương tử đã chờ bên ngoài điện một khắc.”
Cố Thanh Sương cười khẽ: “Mời nàng ta đi ngoại điện uống trà.
Nói với nàng ta, lát nữa vừa hay cùng dùng đồ ăn sáng.”
A Thi nghe vậy hơi nghiêng đầu, tức thì có tiểu cung nữ lanh lợi đi ra ngoài làm theo.
Đợi đến khi Cố Thanh Sương trang điểm thoả đáng, truyền đồ ăn sáng vào, Song Lương sử cũng theo vào tẩm điện.
Lúc đó Cố Thanh Sương đã ngồi xuống trước bàn, đầu tiên nàng ta hành lễ rồi ngước mắt nhìn Cố Thanh Sương.
Nàng ta không nói một lời mà đi tới bên người nàng, cũng không ngồi xuống, cầm lấy chén đũa sạch sẽ.
Cố Thanh Sương rất hứng thú nhìn: “Lương sử làm gì vậy?”
Song Lương sử chột dạ nói: “Thần thiếp phụng dưỡng nương nương dùng bữa…”
“Chính bát phẩm đều là cung tần chính thức, nào cần ngươi làm những thứ này?” Cố Thanh Sương liếc về ghế dựa ở bên: “Ngồi đi.”
Song Lương sử đứng đờ tại chỗ một lúc lâu không dám động.
Cuối cùng có lẽ cảm thấy trái ý nàng cũng không tốt, lúc này nàng ta mới do dự ngồi xuống.
Cố Thanh Sương nhàn nhã cầm đũa: “Lúc ta dùng bữa không thích bên cạnh có người gắp đồ ăn cho, cảm thấy không được tự nhiên.
Thường ngày nếu ngươi muốn tới, chúng ta cùng ngồi xuống ăn.
Nếu ngươi cảm thấy ở chỗ ta không được tự nhiên, ít tới cũng được.”
Khuôn mặt Song Lương sử căng thẳng: “Là thần thiếp không phải…”
“Dùng bữa đi.” Cố Thanh Sương nhíu mày, chỉ một biểu tình này đã đủ để Song Lương sử sợ hãi không dám nói thêm một chữ.
Rồi suốt một bữa ăn sáng đó, Song Lương sử chỉ dùng một chén sữa đậu nành, hai ba miếng đã ăn xong bánh bao đậu.
Bánh bao đậu vẫn là Cố Thanh Sương không nhìn nổi nàng câu nệ, tự mình gắp cho nàng.
Vì thế đợi đến khi nàng cáo lui, Cố Thanh Sương ngồi ở trước bàn chống má cân nhắc.
Nàng cân nhắc một lát thì phì cười.
A Thi khó hiểu tiến lên, Cố Thanh Sương chỉ bàn ăn: “Ừm, xem nàng ta cũng chưa ăn được mấy miếng.
Chọn mấy thứ tốt đưa cho nàng ta.”
A Thi chớp mắt, chỉ nói: “Nương nương cười không phải cái này.”
Cố Thanh Sương thu ý cười lại: “Ta buồn cười nàng ta xưa nay câu nệ thành cái dạng này, ngày ấy lại dũng cảm mà ra mặt cãi cọ vì ta, cũng không ngại sơ hở quá lớn.
Nếu ta là người sau lưng dùng nàng ta, ngày sau biết được nàng ta dời tới Hoài Cẩn cung lại là dáng vẻ này, sợ là sẽ bị chọc giận đến không biết nên nói cái gì cho phải.”
A Thi ngưng thần ngẫm lại: “Vậy nói rõ người sau lưng dùng nàng ta cũng không quá quen biết với nàng ta.
Ít nhất cũng không biết rõ tính nết này.”
“Đúng rồi.” Cố Thanh Sương gật đầu: “Phi tần nhát gan như nàng ta cũng thực sự hiếm thấy.
Chỉ sợ trước kia không phải như vậy, là sau này bị Lăng Quý nhân quản thành.”
Nếu không với tính tình này, sợ là lúc trước Hoàng đế cũng lười liếc nàng ta nhiều thêm một cái, sẽ không có chuyện sau khi phong làm Thải nữ lại tấn Ngự nữ.
A Thi lại nói: “Nàng ta nhát gan như vậy, có một số việc ngược lại dễ dàng…!Nương nương là cung tần chủ vị, cứ thoải mái hào phóng sai hai cung nhân qua nhìn chằm chằm nàng ta.
Nàng ta không thoát được khỏi mắt nương nương.”
Đây là chỗ ưu thế của cung tần chủ vị, trong tay có chút quyền luôn tiện hơn.
Lúc trước Uyển Tiệp dư cũng hoàn toàn không sợ sau lưng Thải Song có ẩn tình mà xảy ra chuyện, ít nhiều cũng vì có cung quyền làm nàng ta an tâm.
Cố Thanh Sương cười liếc A Thi một cái: “Hiện giờ chủ ý càng thêm đáng tin cậy.
Không tồi, ngươi đưa Hồng Dược và Tiểu Minh Tử qua đi.
Ngươi dặn dò bọn họ thêm một câu, ngày thường không có việc gì thì làm việc cho tốt, đừng bởi vì phân vị Song Lương sử thấp là có thể chậm trễ, ngược lại cho người ta mượn cớ.”
“Nô tỳ đã hiểu.” A Thi lĩnh ý, đi ra điện truyền lời, để cung nhân lại đây mang mấy món đồ ăn Cố Thanh Sương mới chỉ đi, vừa hay để Hồng Dược và Tiểu Minh Tử đưa qua.
Hai người này đều là người lúc ban đầu Thượng Nghi nữ quan phát cho Cố Thanh Sương, tất nhiên là đáng tin cậy.
Trước mắt gặp phải người “Không rõ chi tiết” giống Song Lương sử, vừa hay có chỗ dùng.
Dù sao lấy tính nết Song Lương sử thì cho nàng ta mười tám lá gan, nàng ta cũng không dám trả người lại.
Hơn hai tháng sau, các cung đều tường an không có việc gì.
Song Lương sử kia cũng kiên trì, sáng sớm mỗi ngày chuyện thứ nhất là bền lòng vững dạ vấn an Cố Thanh Sương.
Cố Thanh Sương đương nhiên không gây khó dễ cho nàng ta.
Mỗi lần đều là ăn ngon uống tốt chiêu đãi, lúc không muốn gặp người cũng cho một chén trà ngon, làm đủ đại khí cung tần chủ vị nên có.
Sau đó tìm ngày Hoàng đế có tâm tình rất tốt, nàng còn cố tình nói vài lời hay cho Song Lương sử, khen ngợi Song Lương sử “Dịu dàng hiểu chuyện, lễ nghĩa chu toàn”.
Trong lòng Hoàng đế vốn từ lâu không còn nhớ là ai, trước mắt nghe nàng đề cập cũng hoàn toàn không để tâm nhưng vẫn muốn giành lấy nụ cười của nàng.
Hắn thuận miệng lại tấn vị cho Song Lương sử, phong lên từ thất phẩm Sung y, lý do thoải mái hào phóng mà nói là phụng dưỡng Nhu Tiệp dư khéo léo.
Cố Thanh Sương ở trước mặt hắn làm ra dáng vẻ cực kỳ không biết xấu hổ, ôm lấy cánh tay hắn rồi cọ vào đầu vai hắn: “E là trước đây Sung y muội muội chịu rất nhiều khổ sở.
Nếu Hoàng thượng đã mở kim khẩu, không bằng làm người tốt tới cùng, lại ban phong hào cho nàng ta đi?”
“Hừm…” Hắn vừa tức vừa buồn cười, nhíu mày nhìn nàng: “Sửa phong hào cho nàng trước đã, về sau gọi là Tham Tiệp dư.”
Cố Thanh Sương làm ra vẻ vô tội, đôi mắt sáng ngời nhìn hắn, nháy một cái.
Hắn không nhịn được thoải mái bật cười.
Sau khi cười xong, hắn phân phó Viên Giang: “Đi Nội Quan giám truyền lời, thêm phong hào.”
Cứ vậy lại qua hai ngày, chiếu chỉ chính thức đến Hoài Cẩn cung, phong Song Lương sử làm từ thất phẩm Sung y, ban phong hào: “Thục”.
Điều này với Thải Song mà nói tất nhiên là vui mừng ngoài ý muốn, nghe nói là Cố Thanh Sương đề cử thì lập tức tới lễ bái tạ ơn.
Từ đó về sau, dáng vẻ cẩn thận chặt chẽ của nàng ta thoạt nhìn không thay đổi, nhưng lại thêm vài phần nhẹ nhàng.
Có khi lại đến chào hỏi cũng có thể nói giỡn vài câu với Cố Thanh Sương, trong điện hòa hợp.
Thời gian cứ vậy bất giác đến cuối tháng tư.
Thời tiết ấm dần, mẫu đơn, thược dược, đỗ quyên, tường vi trong cung đều sắp nở nộ, cảnh trăm hoa khoe sắc vận sức chờ phát động.
Hoàng đế hạ chỉ đi hành cung tránh nóng, toàn cung đều lu bù.
Cảnh bận rộn như vậy vốn cũng mất bảy tám ngày, thu thập thỏa đáng sẽ khởi hành.
Nhưng trong bảy tám ngày này, tin vui truyền khắp lục cung: Đoan Tuyên nghi Liễu thị có hỉ, tấn chính ngũ phẩm Quý nhân.
Cố Thanh Sương xưa nay giao hảo với nàng, nghe được tin vui đương nhiên muốn đi chúc mừng.
Liễu Nhạn là người ở trong Thư Đức cung của Vinh Phi.
Khi Cố Thanh Sương vào điện thì thấy Vinh Phi đã ở đó, không bao lâu lại nghe Lam Phi, Uyển Tiệp dư kết bạn tiến đến.
Vinh Phi biết xưa nay mấy người các nàng thân cận, thấy thế nàng cũng không ở lâu, tùy ý tìm cớ đi trước, tiện cho các nàng nói chuyện.
Mấy người đồng loạt hành lễ cung tiễn.
Chờ nàng đi rồi, Uyển Tiệp dư mặt mày hớn hở: “Ta đang nói với Lam Phi nương nương suối nước nóng tốt thì nghe ngươi có hỉ.
Giờ hay rồi…!Cũng không phải là chúng ta không mang theo ngươi đi, ngươi an thai mới là chính sự.”
Liễu Nhạn xì một tiếng: “Nếu thế thì hài tử còn chưa sinh ra, đã nợ ta một chuyến đi suối nước nóng.”
Lam Phi lại nói: “Có thai, ngươi còn muốn xóc nảy đi hành cung hay ở lại trong cung an dưỡng?”
Liễu Nhạn nói: “Ta vẫn đi.
Thái y nói cái thai này của ta rất tốt, không sợ chút xóc nảy này.
Hoàng thượng cũng cố ý phân phó các cung nhân cẩn thận sắp xếp lót cả xe ngựa đều mềm mại.”
“Vậy thì tốt.” Lam Phi gật đầu một cái, nhìn cái bụng nhỏ bằng phẳng của nàng ta, thổn thức: “Trong cung thật là đã lâu không có thêm hài tử.”
Đại Công chúa của nàng ta đã sắp tròn năm tuổi, Hoàng Trưởng tử bốn tuổi, Hoàng Thứ tử cũng đã ba tuổi rưỡi.
Nhà bình thường hai đứa nhỏ kém ba bốn tuổi cũng không có gì, nhưng phi tần trong cung nhiều như vậy, con cái nên tăng gấp bội mới đúng.
Tất cả đều do Nam Cung Mẫn quấy nhiễu.
Liễu Nhạn cúi đầu: “Thần thiếp chỉ mong cái thai này là Công chúa, ngoan ngoãn ở bên thần thiếp.”
Trong lời nói có vài phần chua xót.
Nếu là Hoàng tử, tám chín phần mười lại phải ôm đi Ninh Thọ cung.
Không khí nhất thời lạnh xuống, Uyển Tiệp dư cười gượng một tiếng: “Trước không nói cái này…!Ta chuẩn bị lễ cho ngươi, ngươi nhìn một cái xem có thích không?”
Hai ngày sau, sáng sớm cửa cung rộng mở, xa giá mênh mông cuồn cuộn một đường đi ra ngoài, liếc mắt một cái không nhìn đến cuối.
Cố Thanh Sương bấm tay tính toán, mới ý thức được mình rời khỏi hành cung đã được một năm.
Một năm trước nàng vẫn là người thanh tu, nơi nương náu là chùa Thiên Phúc.
Hiện giờ đã là Tiệp dư, Thượng Cung cục sắp xếp chỗ ở cho nàng là Vọng Thư uyển, nghe nói là một trong mấy cung thất cách Thanh Lương điện gần nhất.
Sau một ngày một đêm thì đến hành cung.
Hành cung không phải mỗi chỗ ngoặt đều là lầu các vườn hoa, chủ vị cung tần tọa trấn chính điện, cấp bậc nghiêm ngặt giống trong cung mà là các sân tản mác ở trong các con đường thăm thẳm rộng rãi, nhiều thêm vài phần độc đáo thảnh thơi.
Dưới kết cấu như vậy, lễ nghĩa cũng ít đi một chút.
Người ngày thường ở cùng một cung hiện giờ cũng chưa chắc ở gần nhau.
Ví dụ như Thục Sung y Thải Song, trước mắt vì không được sủng nên bị sắp xếp đi chỗ xa một chút.
Nhưng nàng vẫn là thu thập sẵn sàng đi vấn an Cố Thanh Sương.
Cố Thanh Sương cười nói: “Một đường này cả đi cả về tổng cộng phải tốn hơn nửa canh giờ, không cần đa lễ như vậy.
Ngươi cứ tự tại chút, chờ thêm mấy ngày Lam Phi nương nương cùng Uyển tỷ tỷ rảnh rỗi, chúng ta cùng đi xem suối nước nóng, trở về còn có cái mà khoe với Đoan Quý nhân.”
Thục Sung y nghe được một câu cuối cùng thì bật cười: “Nương nương cẩn thận hài tử trong bụng Đoan Quý nhân mang thù.
Chờ nó có thể chạy, chuyện đầu tiên muốn làm là đuổi đánh nương nương.”
Hai người nói chuyện phiếm trong chốc lát, Thục Sung y mới cáo lui.
Cố Thanh Sương vẫn còn tĩnh thần một lúc lâu, sau đó cao giọng gọi: “Vệ Bẩm.”
“Nương nương.” Vệ Bẩm khom người tiến lên, nàng nói: “Nói cho Hồng Dược và Tiểu Minh Tử, mấy ngày nay Thục Sung y sẽ không ngày ngày lại đây vấn an ta, bảo bọn họ ở bên ngoài cũng đừng nhìn chằm chằm chặt quá, ngầm xem nàng ta muốn làm gì, tùy thời báo lại cho ta.”
Mấy tháng yên ổn không có việc gì, làm nàng càng thêm không rõ rốt cuộc Thải Song có lai lịch thế nào.
Nàng cũng không biết sự yên ổn không có việc gì này có phải bởi vì mình sai người nhìn chằm chằm quá chặt hay không.
Hiện giờ tới hành cung rồi, lễ nghĩa thả lỏng, Liễu Nhạn lại có thai, vừa hay nhìn một cái rốt cuộc nàng ta có tâm tư gì.
Nếu không tính toán hại người thì thôi, trong cung chuyện nhờ người khác để cố gắng tự bảo vệ mình cũng không hiếm thấy.
Nàng có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, chỉ coi như mình đang làm việc thiện.
Nhưng nếu Thục Sung y có tâm hại người, đặc biệt là hướng về phía cái thai này của Liễu Nhạn…!Nàng cũng hoàn toàn không để ý tự tay tiễn nàng ta đi luân hồi.
Lo cân nhắc làm khóe miệng nàng tươi cười cong lên một đường cong, trong nụ cười có thêm vài phần tà khí.
Lúc Tiêu Trí vào nhà vừa hay nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, hắn khó hiểu cười một tiếng: “Đây là suy nghĩ ý đồ xấu gì đó?”
Cố Thanh Sương lập tức hoàn hồn, tươi cười càng thêm rộng mở, khuỷu tay chống trên tháp: “Vốn đang suy nghĩ đi ngâm suối nước nóng nhất định rất thú vị, ta vừa mới nghĩ thì Hoàng thượng đã tới rồi, vô duyên vô cớ phá mộng đẹp của người ta.”
Hắn không tin nhướn mày: “Dáng vẻ kia rất giống nữ yêu đang tính kế ăn người như thế nào, ngâm suối nước nóng có thể làm nàng nghĩ thành như vậy à?”
Cố Thanh Sương liếc đôi mắt đẹp, giọng nhỏ dần: “Vậy phải xem là muốn ngâm cùng với ai nữa…” Vừa nói vừa thẹn thùng nhìn sơn móng tay, không chịu nhiều lời thêm một chữ.
Tiêu Trí đương nhiên chớp mắt một cái đã hiểu, không khỏi nghẹn một tiếng: “Nàng…”
Hắn nhìn nàng rồi túm kinh thư trên bàn đập vào trán nàng: “Tiểu ni cô này càng ngày càng không đứng đắn, nên đưa về chùa Thiên Phúc niệm kinh thôi.”.