Cung Khuyết Có Giai Nhân

Chương 32: Vận Sức Chờ Phát Động


Bạn đang đọc Cung Khuyết Có Giai Nhân FULL – Chương 32: Vận Sức Chờ Phát Động


Edit: Trúc Tiệp dư
Beta: Huệ Hoàng hậu
Lại qua hai ngày, Cố Thanh Sương tính toán vào lần thứ hai Hoàng đế đến sẽ dâng cho hắn một chén trà nhỏ.

Tất nhiên, nàng vẫn bày ra dáng vẻ không kiên nhẫn như là không chịu nổi hắn ngày ngày lại đây quấy rầy như vậy mới không thể không giữ hắn lại trong chốc lát.
Dâng xong chén trà nhỏ rồi, nàng về phòng ngủ đi đọc sách.

Chẳng qua cửa phòng chưa đóng, không bao lâu, quả nhiên hắn đi dạo vào phòng, trong tay còn bưng một đĩa điểm tâm.
Nàng ngồi ở giường đọc sách trên bàn nhỏ, cảm thấy hắn tiến vào, sắc mặt càng thêm lạnh xuống, đến mí mắt cũng không thèm nâng.

Hắn đặt đĩa điểm tâm kia lên trên bàn, cúi người xuống trước mặt nàng: “Đừng nóng giận, tức giận thương thân.”
Cố Thanh Sương lạnh như băng lật một trang sách: “Thí chủ tự trọng.”
Hắn hơi cau mày, thở dài: “Thanh Sương.”
Nàng hơi nâng mi mắt, không thể không thừa nhận tuấn mỹ quả nhiên vẫn có chút tác dụng.
Tuy rằng nàng tức giận chỉ là diễn trò nhưng đặt nỗi lòng vào cũng thật sự có chút tức giận.

Vì thế nàng nhìn gương mặt hắn, lúc này lại đọc được trong đáy mắt hắn có vài phần nghiêm túc, nàng cũng theo đó mà cảm giác có chút nguôi giận.

Nàng mím môi, cũng than một tiếng, lắc đầu: “Thật ra Hoàng thượng cần gì phải cưỡng cầu? Hoàng thượng cũng không thích thần thiếp, không bằng thả thần thiếp đi thôi.

Tốt cho mọi người.”
Hắn nói: “Trẫm thích ngươi.”
Nói xong hắn đứng lên, nàng hơi quay mặt đi, hắn bèn ngồi vào bên người nàng xoay nàng lại.

Mùi Long Tiên Hương chậm rãi quanh quẩn bốn phía, ấm áp thấm vào ruột gan.

Hắn nắm lấy tay nàng, dịu dàng nói: “Chuyện lúc trước đều là trẫm không tốt, là trẫm không nhìn rõ người…!Có khi lại cảm thấy triều chính làm người mệt mỏi bèn phóng túng bản thân một ít.

Quá tùy tâm sở dục, lúc này mới để cho người có lòng gây rối chui chỗ trống.”
Dù sao hắn không thể không thừa nhận bản thân mình đúng là cũng có lỗi ở việc của Quý phi.
Hắn đăng cơ lúc thiếu niên, quốc vụ nặng nề, luôn có vài thời điểm mệt đến thở không nổi nên vô tình cố ý mà coi Quý phi là một loại ký thác.
Lúc ở chung với nàng ta, hắn có thể buông tất cả mọi chuyện làm người lao tâm tổn sức.

Hơn nữa hai người lại quen biết nhiều năm, làm bạn nhiều năm, hắn ở chung với nàng ta quá thoải mái.

Bọn họ lại từng nói những lời tình cảm với nhau.

Những lời âu yếm đó tuy rằng cũng có thể nghe thấy ở chỗ khác trong hậu cung nhưng nàng ta nói ra vẫn làm hắn cảm thấy càng thêm dễ nghe.

Vì thế vào lúc hắn cố ý muốn tìm đến một góc an nhàn, những lời âu yếm kia biến thành độc làm hắn cam tâm tình nguyện buông xuống tất cả lòng đề phòng với nàng ta.

Toàn bộ thế gian này, chỉ đối với một người này, hắn tin nàng ta sẽ không lừa hắn, nhưng chung quy vẫn bị cô phụ phần tín nhiệm kia.
Tín nhiệm đưa cho nhầm người này còn suýt nữa làm hắn giết oan Cố Thanh Sương trước mắt.
“Nếu trong lòng nàng còn oán thì cũng đúng thôi.

Nhưng ngày tháng sau này còn dài, tránh đi chùa Thiên Phúc không phải biện pháp.

Cho dù có đứa nhỏ này hay không, trẫm vẫn hy vọng nàng ở lại trong cung.” Hắn nói.
Nàng trầm mặc thật lâu sau mới nói: “Thần thiếp cũng không oán gì, chỉ là trái tim băng giá thôi.”
Hắn ôm nàng càng chặt hơn chút: “Đều là trẫm không tốt.”
Nàng bất tri bất giác dán lên ngực hắn, nổi lên uất ức, khóc thút thít từng tiếng: “Thần thiếp tự biết tình nghĩa không thể sâu nặng như Quý phi nương nương và Hoàng thượng.

Nhưng ở trong mắt Hoàng thượng…!Thần thiếp là độc phụ như vậy ư? Thần thiếp có từng hại qua người…”
“Được rồi.” Hắn vỗ nhẹ sau lưng nàng: “Đừng khổ sở, là trẫm hồ đồ.”
Nàng sụt sùi khóc nức nở, khóc ướt vạt áo hắn.

Hắn vẫn luôn ôm nàng, ôn tồn nói: “Nàng muốn trách trẫm thì trách trẫm đi.

Nhưng trẫm không thích nàng nói lời này, ngày sau không được nói nữa.

Hậu cung nhiều người như vậy, phần lớn là khi đại tuyển xem gia thế tài mạo nhập cung.

Nàng lại là người trẫm gặp gỡ bên ngoài, tự mình một lòng muốn đón về.

Sao trẫm lại không thích nàng chứ?”
Trời ạ!
Cố Thanh Sương nghe được ngây ngẩn cả người.
Nam nhân, phàm là lúc muốn nói lời âu yếm, thật là há mồm nói ra được lời âu yếm.

Nếu không phải biết căn bản tính tình hắn là nơi chốn lưu tình, mà chùa Thiên Phúc gặp gỡ mấy lần lại đều vì nàng từng bước tính kế mà thành, lời này nghe được thực sự động lòng người.
Nàng ngẩng mặt, trong mắt ngậm tình nhìn hắn, trên lông mi còn vương nước mắt: “Thật chứ?”
Không đợi hắn nói tiếp, nàng lại rũ mắt ngẫm lại: “Vậy…!vậy thần thiếp cầu Hoàng thượng một chuyện.

Nếu Hoàng thượng đồng ý, cũng chưa chắc thần thiếp không thể ở lại trong cung.

Nếu Hoàng thượng không đồng ý, thần thiếp vẫn về chùa Thiên Phúc cho tự tại.”
Hắn gật đầu: “Nàng nói đi.”

Nàng cắn môi, hai tay như sợ mất đi thứ âu yếm ôm lấy hắn, càng ôm càng chặt: “Ngày sau nếu lại có chuyện như vậy, cho dù thần thiếp bị hiềm nghi lớn ra sao, Hoàng thượng đều phải nghe thần thiếp chính miệng giải thích một câu!”
Như thế mà thôi?
Hắn khẽ hít vào một hơi, mặt có nét xúc động: “Trẫm đồng ý với nàng.”
Nàng không nói chuyện nữa, gương mặt cọ cọ ở trên vạt áo hắn.
Cuối cùng hắn như nhẹ nhàng thở ra, cười một tiếng, ngón vuốt qua nước mắt nàng đang chảy xuống: “Không tức giận nữa? Vậy thương lượng chút chuyện khác.”
Nàng nhìn hắn, gật gật đầu, thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn.
Hắn nói: “Một là phân vị nên tấn vẫn phải tấn.

Phong hào của nàng, trẫm cũng cảm thấy vẫn phải đổi, để Nội Quan giám nghĩ một phong hào khác.

Còn nữa, việc này xảy ra để nàng ở lại Phương Tín cung cũng không tốt, nghe nói nàng từ trước cùng Trương tiệp dư ở chung khá ổn? Không bằng dọn về Tuế Triêu cung.”
Nàng chợt lắc đầu: “Không…” Nàng lung tung lau nước mắt, u sầu lắc đầu: “Tuy thần thiếp hận Quý phi nương nương hại thần thiếp như vậy nhưng không muốn lúc này lại làm nàng ta thương tâm.

Nói đến cùng…!Nói đến cùng nàng ta cũng không phải người ác như vậy.

Dù sao cũng là người trong lòng Hoàng thượng, quá coi trọng tình cảm ngày xưa.

Lúc này mới không vui vì Hoàng thượng phân tâm với thần thiếp, làm nên chuyện hồ đồ thôi…”
Cố Thanh Sương suy nghĩ cặn kẽ rồi.

Nếu nàng vì một người si tâm nhiều năm như hắn, như vậy gặp phải chuyện trước mắt trong lòng có thất vọng thì cũng vẫn là phải vô tình hay cố ý mà tìm chút lý do cho người nọ.
Những lý do đó, thật ra không phải tìm cho Quý phi mà là tìm cho bản thân mình.

Dù sao cũng phải cho bản thân cảm thấy những trả giá đó thật đáng giá.
Cho nên nếu nàng nhận lời yêu cầu kia của hắn, tất nhiên có thể cho hắn cảm thấy đã có chút bồi thường với nàng, trong lòng hắn dễ chịu hơn chút.

Nhưng nàng không đồng ý, tìm mấy lý do này cho Quý phi cũng có thể làm hắn thoải mái một ít, càng quan trọng hơn là không cản trở Quý phi ra tay với nàng.
Như vậy đợi đến lúc chuyện xảy ra, nàng có thể đánh nát chút thiện lương cuối cùng của Quý phi ở trước mặt hắn.

Lúc đó hắn lại nhớ đến lời nói hôm nay của nàng, sẽ chỉ cảm thấy châm chọc, Quý phi cũng không có đường sống xoay người.
Trong cung đấu nhau là không thể cho người ta đường sống xoay người.

Để lại đường sống cho người khác, đó là ép bản thân mình vào tuyệt cảnh.
Hắn chần chờ một giây lát, ôn tồn khuyên nàng không cần cố kỵ nhiều như vậy.

Hắn nói việc này là Quý phi sai, nàng cũng không cần để bản thân uất ức như vậy.


Nhưng nàng tâm ý kiên quyết, rốt cuộc hắn không ép nàng nữa.
Hắn chỉ đành nói: “Vậy chờ hài tử sinh ra, tấn phong thế nào nàng đều phải nghe trẫm.”
Đôi mắt nàng mơ màng đẫm lệ chậm rãi nổi lên ý cười: “Được…!Còn cầu Hoàng thượng chớ nên trách tội Quý phi nương nương.”
Tiêu Trí trầm mặc không nói.

Từ khi hắn giáp mặt chất vấn Quý phi tới nay, đầu đuôi câu chuyện đã rõ ràng.

Đến nay hắn không hỏi tội là bởi vì nếu nói tội danh kia ra, đó là trọng tội phải vào lãnh cung.

Nhiều năm tình cảm, dù sao hắn không muốn quãng đời còn lại của nàng ta thê thảm như vậy.
Nhưng chuyện kia ở trong lòng hắn cũng thể không bỏ qua, chờ mấy ngày nữa tìm cớ rồi nói sau.
Một khắc sau hắn rời khỏi Bích Ngọc các, về Tử Thần điện tiếp tục xử lý chính vụ.

Nhưng bắt đầu từ hôm đó, Bích Ngọc các xem như chân chính “Nhu tình mật ý”.
Cố Thanh Sương có thai không thể thị tẩm, Hoàng đế vẫn thường tới thăm nàng.

Có khi chỉ cùng nhau dùng bữa cơm, có khi cũng cùng giường mà ngủ, ấm áp bình tĩnh như phu thê bình thường.
Thậm chí hắn nhất thời không rảnh lo đến các phi tần khác trong hậu cung, làm cho các cung nhân bắt đầu nghị luận, nói Phương Tín cung ắt có phong thuỷ cực tốt.

Nếu không sao Quý phi mất hài tử, đứa nhỏ này và ân sủng lại đều chạy đến chỗ Thanh Tài nhân rồi?
Mà với Cố Thanh Sương mà nói, cái này chỉ làm nàng lại một lần than thở nam nhân thật đúng là biết lừa mình dối người.

Hắn cũng tốt, Hạ Thanh Yến cũng vậy, đều thích làm như thâm tình.

Sợ là đến chính bọn họ cũng không rõ rốt cuộc bọn họ muốn làm cảm động người khác hay là muốn cảm động chính mình.
Hôm đó, hắn theo thường lệ sáng sớm thượng triều.

Cố Thanh Sương rảnh rỗi không có việc gì đến Ngự Hoa viên đi dạo.

Sau một lúc lâu, trước khi mặt trời lên cao thì nàng trở về Bích Ngọc các.

A Thi bưng nước ô mai ướp lạnh tới giải nhiệt cho nàng.

Cố Thanh Sương mới nhấp hai ngụm đã thấy bóng dáng Vệ Bẩm nhoáng lên ở cửa.
Nàng nhìn qua: “Làm sao vậy?”
Vệ Bẩm nhìn kỹ một lượt, thấy trong phòng không còn người ngoài mới vào phòng.

Hắn khép cửa lại, nhỏ giọng bẩm: “Nương tử, có động tĩnh.

Trước đó vài ngày Lục Cúc mới đến hai buổi tối liên tiếp đều lặng lẽ chuồn ra ngoài.

Thần cẩn thận theo sau, thấy nàng ta gặp một hoạn quan ở sau Trân Dung điện.

Thần sợ rút dây động rừng không dám đến quá gần nên không nhìn ra hoạn quan kia là ai.


Nhưng vừa rồi nhân lúc nàng ta bận bịu ở hậu viện, ta lén vào trong phòng nàng ta nhìn thì phát hiện cái này ở trong ngăn kéo.”
Hắn vừa nói vừa lấy ra một gói giấy vuông nhỏ, bên trong có chút phấn.

Có lẽ là sợ lấy quá nhiều dễ bị phát hiện nên chỉ có một chút xíu, nhưng vẫn có thể ngửi ra mùi đắng.
Cố Thanh Sương đưa mắt: “Nàng ta từ đâu đến đây, ngày thường làm chuyện gì?”
Vệ Bẩm trả lời: “Là Thượng Cung cục đưa tới.

Nhưng thần đã điều tra, trước đó nàng ta còn ở Thượng Phục cục làm chưa đến hai năm.

Thần nghĩ tay nghề của nàng ta hẳn không tồi bèn đưa cho nàng ta tất cả việc may vá.”
Cố Thanh Sương nghĩ nghĩ: “Vải dệt kia cũng là đều để nàng ta quản à?”
“Đúng vậy.” Vệ Bẩm khom người.
Cố Thanh Sương nhấp một ngụm nước ô mai, xúc cảm lạnh lẽo thấm thẳng vào lòng làm người sung sướng: “Đi nói cho nàng ta.

Ta muốn tự mình làm cái áo ngủ mới.

Để nàng ta chọn mấy nguyên liệu mềm mại thoải mái đưa lại đây, ta chọn xem.”
“Vâng.” Vệ Bẩm vái chào, theo lời đi làm.
Cố Thanh Sương cười nhạt, liếc nhìn A Thi một cái: “Đi phòng bếp nhỏ nói ta muốn nước mật đào.

Ngươi tự mình rửa rồi cắt, đừng để người khác nhúng tay.”
A Thi nghĩ đến chỗ đặc thù của quả đào, lập tức hiểu được.

Nàng nhíu mày hỏi: “Có phải quá khó chịu rồi hay không…”
Cố Thanh Sương cười nhạo: “Khó chịu cũng không phải ta khó chịu.”
Trước đó nàng đã chơi khổ nhục kế, giặt hồ xiêm y, giam cầm, nàng đều là bị tội.

Nhưng lần này, để cho người khác đi chịu tội cũng không ảnh hưởng kế thành, nàng sẽ không cản trở bản thân mình.
Qua hơn một khắc, Lục Cúc đã chọn xong vật liệu may mặc đưa tới.

Tổng cộng sáu loại, cắt một miếng nhỏ đưa nàng xem.

Đều là lụa mỏng mềm mại thoải mái, chỉ có màu sắc khác nhau.
Cố Thanh Sương chỉ một miếng màu xanh tro nhạt, để nàng ta đưa cả thất vải lại đây.

Lục Cúc cung cung kính kính hành lễ vâng lời.

Nàng đánh giá Lục Cúc, cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, lớn lên không quá đẹp nhưng mặt mày cũng coi như thanh tú.
Cung nữ có dung mạo như vậy thấy qua cũng không quá xuất sắc, chịu đựng mấy năm là dễ lăn lộn đến phụng dưỡng bên cạnh phi tần nhất.

Ngày sau ở trong cung sẽ không kém, nếu muốn xuất giá cũng có thể được một phần của hồi môn phong phú.
Đáng tiếc, nàng ta theo sai người rồi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.