Cung Khuyết Có Giai Nhân

Chương 27: Gia Yến Thất Tịch


Bạn đang đọc Cung Khuyết Có Giai Nhân FULL – Chương 27: Gia Yến Thất Tịch


Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Huệ hoàng hậu
Mấy vị thuốc kia cũng không khó tìm.

Cung nữ mắc vài bệnh nhẹ tự mình đến Thái Y viện xin thuốc vốn là chuyện thường, nguyên nhân nguyệt sự không chuẩn cũng quá phổ biến.

Phương thuốc Cố Thanh Sương viết cho A Thi cho dù thần tiên nhìn thấy cũng chỉ cho rằng đó là thuốc điều chỉnh nguyệt sự thật.

Thái Y viện vui vẻ bốc thuốc cho, chỉ là sẽ ghi chép lại theo quy củ.
Về phần Vệ Bẩm và Tiểu Lộc Tử, tuy là đồ vật mang ra vào cung đều sẽ bị tra xét kỹ, nhưng hai vị thuốc nàng bảo bọn họ đi tìm quá mức bình thường, thường thấy rất nhiều cung nhân lấy nấu nước uống, mang qua cửa cung cũng không bị ngăn cản.
Cố Thanh Sương thêm hai vị thuốc này vào phương thuốc A Thi lấy về, sắc cùng với nhau.

Lại lấy cớ ngày thường A Thi thường hầu hạ trong phòng, tới giờ uống thuốc, thuốc trực tiếp đưa thẳng vào phòng nàng.
A Thi thấy vậy, làm bộ muốn bưng ra ngoài uống, nói là sợ đắng, sợ người khác nhìn thấy mất mặt.

Cố Thanh Sương cười một tiếng, vừa vặn bảo cung nhân lui ra: “Đều lui ra đi.

Không cho ai khác thấy ngươi, ngươi mau ngoan ngoãn uống đi.

Uống xong thì súc miệng, chỗ kia còn có mứt hoa quả, ăn xong không đắng nữa.”
Đợi đến khi tất cả các cung nhân rời khỏi phòng, nàng bèn bưng chén thuốc.

Vẻ mặt ugn dung ban nãy của nàng và A Thi không còn lại chút gì, A Thi nắm lấy cổ tay nàng: “Tỷ tỷ, rốt cuộc…!rốt cuộc thuốc này là thuốc gì? Thuốc luôn có ba phần độc, tỷ tỷ đừng uống bừa như vậy…”
“Thuốc có ba phần độc cũng phải xem có bao nhiêu phần độc.” Cố Thanh Sương vừa uống vừa thổi nguội: “Thuốc này có độc, cũng không độc bằng vị ở Trân Dung điện kia.”
Trước kia nàng chỉ cho rằng Quý phi chẳng qua dùng thủ đoạn lạt mềm buộc chặt với Hoàng thượng nên mới tỏ ra không giống người khác, hiện giờ nàng mới cảm thấy thì ra Quý phi cũng có chút biết tính kế.
Quả thật, cũng có thể là nàng nghĩ nhiều tính sai rồi.

Nhưng nếu nàng nghĩ không sai, tuy nước cờ này của Quý phi đi hơi lỗ mãng nhưng lại đủ tàn nhẫn.

Nàng chỉ không ngờ tới chiêu thức tàn nhẫn và hiểm độc nhất như vậy, Quý phi lại dùng trên người nàng.

Nếu đổi lại nàng là nàng ta, nàng nhất định càng muốn lật đổ Tình Phi, Vinh Phi trước.
Cố Thanh Sương yên lặng thở dài, bưng chén thuốc lên uống một hơi cạn sạch, lại súc miệng.


A Thi lấy mấy viên mứt hoa quả bỏ vào trong miệng, tựa như dùng một miệng mứt căng phồng để áp chế cay đắng, vừa nhai vừa đi ra ngoài gọi các cung nhân trở về.
Từ đó đến mấy ngày sau, một ngày hai lần Cố Thanh Sương đều uống thuốc này.

Có lẽ là diễn quá chân thật, uống một thời gian, Vệ Bẩm cảm thấy lo lắng cho A Thi, hôm nay đến phòng bếp nhỏ xin táo đỏ, ngày mai đến xin cẩu kỷ.

A Thi xấu hổ, mặt đỏ đến mang tai mà mắng hắn: “Ngươi…!Ngươi quản gì mà lắm thế, nguyệt sự của con gái nhà người ta ngươi cũng quan tâm! Ta uống thuốc rồi, mấy thứ này làm sao tác dụng bằng thuốc được?”
Vệ Bẩm chỉ vò đầu: “Ta cũng không biết cái gì dùng được, tự ngươi xem mà dùng đi.”
Cùng lúc đó, các loại đồ bồ hãy còn như nước chảy vào Trân Dung điện, không biết thân mình Quý phi dưỡng có tốt không nhưng đủ bắt mắt là thật.
Lúc Minh Tần đi gặp Tình Phi, nhắc tới việc này, nàng ta hận đến xanh mặt: “Thứ gì đâu! Chuyện xưa đều nói “Không cùng một tộc, chắc chắn có lòng riêng”, chẳng lẽ còn muốn sinh hạ Hoàng tử thừa kế ngôi vị Hoàng đế của Đại Hằng ta không bằng? Cưng chiều đến dáng vẻ kia cho ai xem!”
Tình Phi nằm trên trường kỷ, cửa sổ bên giường mở ra, có chút gió mát thổi vào khiến lòng người khoan khoái, nhưng cũng không khỏi bị nắng chiếu.

Nàng ta gác quạt tròn che mặt, một tay nhẹ đỡ chuôi quạt, giọng điệu lười biếng: “Lời này của ngươi sai rồi.

Tuy nàng ta xuất thân từ nước khác nhưng lại không phải khác tộc.

Những gút mắc giữa Đại Hằng và Như Quốc diệt vong, ngươi còn không rõ ràng à?”
Tính đi tính lại, thật ra là cùng một cội.

Nhiều năm về trước, Như Quốc vốn là đất phong của phiên vương, sau đó gặp phải Thần Tông của Đại Hằng ngu muội, nhân dân Như Quốc không sống nổi, phiên vương kia mới khởi nghĩa vũ trang.

Về sau Thần Tông Hoàng đế băng hà, vua mới kế vị, triều chính lại trong sạch, Như Quốc lại cúi đầu xưng thần, dù chưa nhập lại với Đại Hằng nhưng cũng là nước chư hầu phục tùng nhất.
Cho đến khi Kim thượng kế vị, trước sau đã mấy chục năm, trước nay chỉ thấy Như Quốc tiến cống phong phú, chưa từng thấy Như Quốc có dã tâm.
Minh Tần suy nghĩ một lượt, sắc mặt càng trắng: “Vậy…!ý tỷ tỷ là, nếu nàng ta thật sự sinh được một đứa con trai, rất có khả năng…”
Tình Phi cười nhạo một tiếng, ngồi dậy: “Ta chỉ nói câu “Không cùng một tộc, chắc chắn có lòng riêng” của ngươi không đúng, chưa từng nói nàng có thể sinh hạ đứa nhỏ.

Ngươi tức giận cái gì, tất cả đều có Thái hậu lo liệu.”
Minh Tần kinh ngạc: “Hiện giờ nhìn…!Thái hậu vô cùng coi trọng cái thai này.

Ngày ngày săn sóc như vậy chẳng khác nào báo cho lục cung không được nảy sinh ý tưởng không đứng đắn, cứ như vậy, ta thấy Quý phi…”
Tình Phi không kiên nhẫn nhíu mày, Minh Tần không dám hé răng nữa nhưng Tình Phi vẫn chưa giải thích, chỉ cảm thấy không muốn nhiều lời.
Thái hậu săn sóc ngày ngày như vậy là để cảnh báo lục cung ư? A, thời gian Minh Tần vào cung vẫn chưa đủ dài.
Nàng ta phải biết rằng năm xưa khi Lam Phi có thai, khi đó một lòng một dạ của Hoàng đế còn đang dính chặt trên người Nam Cung Mẫn, Thái hậu nghe được Lam Phi bị cung nhân chậm trễ, sấm rền gió cuốn mà đánh chết một vài cung nhân không có mắt, vậy mới tính là cảnh báo lục cung.
Hiện giờ, kể ra cũng đến lúc xử lý Quý phi rồi.
Thái hậu sẽ không cho phép Quý phi sinh đứa nhỏ này ra.


Không phải vì nàng ta xuất thân dị quốc, chỉ là vì trước giờ nàng ta làm những việc chẳng biết nặng nhẹ, chứng tỏ bất kể đứa nhỏ này là nam hay nữ, sinh ra sẽ trở thành vũ khí sắc bén của nàng ta để buộc chặt Hoàng đế.
Trước nay Thái hậu không chấp nhận được trong cung có loại nữ nhân này.
Trong Trân Dung điện, Quý phi đang đọc sách dưới hành lang ở hậu hoa viên, tìm lấy chút thanh nhàn.
Gần đây nàng có thai, tấn phong, hơn nữa còn được Thái hậu “quan tâm”, mọi người trong hậu cung đều ghen ghét.

Nhưng đó lại là Thái hậu, mẫu thân của Hoàng đế, nàng cũng không nói được gì.

Chỉ đành tạm thời tự mình tránh đi, không giao tiếp với những nữ nhân nụ cười giấu dao đó nữa.
Cái thai này, nàng phải dùng như lưỡi dao.

Nữ nhân trong cung nàng đều không thích, nhưng nếu nói người nàng hận nhất, vậy cũng chỉ có người ở Bích Ngọc các kia thôi.
Chỉ có người đó có một vị trí khác biệt trong lòng Trí ca ca, chỉ có người đó cản trở nàng và Trí ca ca.
Trong nháy mắt, tháng sáu cứ vậy mà trôi qua, tháng bảy hậu cung không có chuyện lớn gì, chỉ có tiết nữ nhi Thất Tịch sắp đến.
Lúc này trời còn nắng nóng, đứng bên ngoài nửa khắc đã cả người đầy mồ hôi.

May mắn dịp bái trăng khấn sao Chức Nữ* đều vào buổi tối, gió mát thổi qua cũng nhẹ mát mẻ khoan khoái.
*Tối ngày 7-7 âm lịch, theo tục cũ, người phụ nữ bày hoa quả ở sân, cầu khấn sao Chức Nữ phù hộ cho mình khéo tay may vá.
Vào ngày mùng sáu tháng bảy bỗng nhiên Thái hậu hạ chỉ, nói tổ chức gia yến ở Di Ninh cung, để ngày mai tần phi các cung cùng đến dự lễ cầu Chức Nữ, nói mấy hôm rồi Thái hậu không gặp mọi người, muốn náo nhiệt một chút.
Chạng vạng tối, Cố Thanh Sương đi đến Di Ninh cung, lúc đến cửa, rất nhiều phi tần cũng vừa tới nơi.

Bỗng có lời xì xào lọt vào lỗ tai nàng: “Không biết hôm nay Quý phi nương nương có tới hay không?”
“Tới cái gì mà tới.

Tính tới tính lui 3 tháng mang thai, chắc nàng ta vẫn ở Trân Dung điện dưỡng thai cho yên lành.”
Cố Thanh Sương quay đầu nhìn một cái, chẳng qua là hai vị phi tần nhỏ ít lộ mặt.

Thời gian tiến cung lâu hơn nàng và Quý phi nhưng phân vị lại không cao bằng, chắc hẳn căn bản cũng không có thánh sủng.
Có thể thấy được Quý phi đắc tội bao nhiêu người.
Nàng không đáp lời bọn họ, vịn lấy A Thi tiến vào cửa cung.

Đến chính điện bày tiệc, nàng thấy Thái hậu và mấy vị phi tần đang cười nói.

Không biết vị nào pha trò cười, Thái hậu cười không ngừng được, khóe mắt cười đến chảy nước mắt.


Cố Thanh Sương tiến đến hành lễ.

Nàng mới miễn cưỡng nhún người hai phần, Thái hậu đã giơ tay với nàng: “Thanh Tài nhân cũng tới, nhanh ngồi đi.”
Cố Thanh Sương tạ ơn ngồi vào chỗ, rất nhanh đã cảm thấy ghế ngồi êm ái.
Đây là Thái hậu cố ý mở miệng, để tất cả mọi người thoải mái một chút, đã đến chỗ bà tụ họp thì không cần giữ nhiều cấp bậc lễ nghĩa.

Tất nhiên đám người đều sẵn lòng nghe bà, xưa nay trong cung nhiều quy củ, ai muốn được thả lỏng một lát? Huống hồ những nghi thức xã giao này dù có quan trọng, cũng không quý giá bằng Thái hậu.
Không bao lâu, có một tiểu cung nữ bê rượu tới, mồm miệng lanh lợi nói đây là rượu mơ mới ủ, Thái hậu nương nương tự tay lựa chọn cây mơ.

Mùi rượu thanh mát ngon miệng, thêm đá vụn, đúng là thích hợp uống mùa hè.
Cố Thanh Sương gật đầu: “Tửu lượng ta không tốt nhưng lại tham ăn.

Làm phiền cô nương rót ta một chén nhỏ thôi, ta thử món mới mẻ.”
Sau đó, cung nữ thật sự chỉ rót cho nàng một chén nhỏ.

Cố Thanh Sương nhấp một ngụm nhỏ rồi đặt xuống.
Cũng trong chớp mắt nàng buông chén rượu xuống, bỗng nhiên ngoài điện vang lên tiếng ồn ào.
Bởi vì Thái hậu miễn nhiều lễ nghĩa cấp bậc, đêm nay thông bẩm cũng giảm đi, có phi tần mới vào điện, người cười đùa bên trong chưa hẳn đều chú ý tới.

Nhưng trận ồn ào này ít nhiều không giống bình thường, nhất thời khiến ánh mắt cả điện tập trung nhìn quanh hướng cửa đại điện.

Cố Thanh Sương cũng nhìn sang, rất nhanh, một hoạn quan bước nhanh vào điện, cúi đầu trước Thái hậu: “Thái hậu nương nương, Quý phi đến.”
Trong điện vốn tiếng cười đùa không dứt, bỗng nhiên yên tĩnh.
Tất cả ánh mắt đều hướng về phía Thái hậu, Thái hậu hơi nhíu mày: “Mời vào đi.”
“Vâng.” Hoạn quan kia lưu loát cúi đầu rồi ra ngoài mời người vào.

Tất cả tần phi đang ngồi đều đứng dậy, làm lễ phúc thân với Quý phi vào điện.
Quý phi đi qua giữa đám người, đến trước mặt Thái hậu, hành lễ: “Thái hậu nương nương kim an.”
Trong điện yên tĩnh đến mức nghe thấy cả tiếng hít thở.
Giọng nói của Thái hậu không hề có chút cảm xúc: “Miễn lễ.”
“Tạ Thái hậu nương nương.” Quý phi lại vái, đứng dậy, lại gật đầu với đám người đang hành lễ: “Đều ngồi đi.”
Cung nhân bên cạnh Thái hậu hơi chần chừ, ánh mắt cứng đờ nhìn về phía Vinh Phi.
Quý phi và Thái hậu không hòa thuận, hiếm khi đến Di Ninh cung, gần đây bởi vì có thai nên càng sẽ không ra khỏi cửa cung.

Thế nên không ai ngờ được nàng ta lại đột nhiên đến tham gia yến tiệc.

Hoàng đế cũng sẽ không đến yên hội tiết nữ nhi này, vì thế ghế ngồi bên phải Thái hậu là chỗ của Vinh Phi.

Nhưng địa vị cao hơn ngồi bên phải, hiện giờ Quý phi đến, cũng không tiện xếp sau Vinh Phi.
Trong khoảnh khắc, Vinh Phi đã kịp thời phản ứng, ánh mắt mỉm cười: “Mời Quý phi nương nương ngồi.”

Nói rồi nàng ta cất bước, muốn dời sang ngồi bên tay trái.
Lại nghe Quý phi nói: “Không cần phiền phức.” Đám cung nhân đang định tiến lên thay đổi chén đĩa dừng bước chân.

Giọng nói của Quý phi dịu dàng khiêm tốn: “Thời gian ta vào cung còn ngắn, sẵn lòng để Vinh Phi tỷ tỷ xếp trên, mời tỷ tỷ ngồi.”
Vinh Phi khẽ giật mình, lại không kịp nói gì, Quý phi đã dời bước, đi sang vị trí bên tay trái.

Vừa vặn Tình Phi cũng chưa tới, mới vượt qua được một màn lúng túng vừa rồi.
Cố Thanh Sương cụp mắt, lạnh nhạt gắp một gắp măng xanh lên ăn.
Tình cảnh này thật là khiến lòng người ta hỗn tạp.

Nếu phán đoán trước đó của nàng không đúng, vậy chính là Quý phi nương nương học được tính nhẫn nhịn vì đứa nhỏ trong bụng, biết đường nhượng bộ cúi đầu trước mặt Thái hậu.

Mà nếu phán đoán trước đó của nàng chính xác, vậy chính là cuối cùng Quý phi trở nên càng thêm cẩn thận, học được diễn trò phải làm cho hoàn hảo.
Bởi vì Quý phi đến, cuối cùng không khí yến hội trở nên ảm đạm.

Qua ba lần rượu, Thái hậu cũng không có ý giữ mọi người lại trong điện lâu, dứt khoát cười nói: “Mặt trăng cũng đã mọc, mọi người đi bái nguyệt cầu trăng đi.

Ai khấn Chức Nữ nhanh nhất, ai gia có thưởng hậu.”
Yến tiệc rộ lên một trận tiếng cười, đám phi tần mỉm cười đồng ý, rồi tốp năm tốp ba kéo nhau ra ngoài.

Cố Thanh Sương vừa ra đến cửa điện, chợt có người đi đến từ phía sau, kéo cánh tay nàng.
Nàng khẽ giật mình, quay đầu nhìn chăm chăm rồi vội lùi lại hai bước: “Uyển Tần nương nương vạn phúc.”
“Cùng đi đi.” Dướng bóng đêm, Uyền Tần cúi thấp tầm mắt, khó mà nhìn ra vẻ mặt.
Tuy ban đầu Cố Thanh Sương được nàng ta giúp đỡ mới nên chuyện, nhưng cuối cùng cũng không có bao nhiêu tin tưởng.

Thêm nữa vì về sau Vinh Phi từng mở miệng lôi kéo nàng, nhưng lại bị nàng nhã nhặn từ chối, nên hai người lại càng ít đi lại.

Trong lòng Cố Thanh Sương cũng tăng thêm mấy phần đề phòng.
Hiện giờ Uyển Tần đột nhiên lại gần, nhất thời nàng không đoán ra nguyên do, nhưng ngại vị phân cao thấp cũng không tiện mặc kệ, đành phải gật đầu.
Uyển Tần dẫn theo nàng một đường đi đến hậu hoa viên của Di Ninh cung, thật ra đám phi tần cầu Chức Nữ cũng đều đến bên đó.

Nhưng hậu hoa viên đủ lớn, muốn tìm một chỗ không người cũng không khó.
A Thi và Vệ Bẩm sợ xảy ra chuyện, một mực đi theo sát.

Uyển Tần dừng lại ở một chỗ vắng vẻ, nhìn hai người bọn họ, nói thẳng với Cố Thanh Sương: “Hai ngươi này đã là thân tín của ngươi, có mấy lời ta nói thẳng.

Ta biết ngươi không tin tưởng ta, hai người chúng ta cũng không thể nói là địch hay bạn, nhưng có câu này ta hy vọng ngươi có thể nghe lọt.

Ngươi phải biết đề phòng Quý phi, một khi nàng ta còn cái thai trong bụng, ngươi không thể xem nhẹ.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.