Cung Khuyết Có Giai Nhân

Chương 23: Thay Đen Đổi Trắng


Bạn đang đọc Cung Khuyết Có Giai Nhân FULL – Chương 23: Thay Đen Đổi Trắng


Edit: Minh Uyển nghi
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi
Môi mỏng Cố Thanh Sương lạnh lùng nhếch lên, không giải thích gì mà chỉ cất một tiếng “Vâng”.
Thấy Thái hậu không để ý tới mình, nàng bèn đứng dậy trở về chỗ ngồi.

Trong suốt bữa tiệc sau đó đương nhiên không ai trò chuyện với nàng nữa, tuy rằng khi mới nhập cung nàng quen biết vài vị cung tần, nhưng so với chút tình cảm đó thì họ vẫn e sợ Thái hậu nhiều hơn.
Đến giờ Tuất ba khắc bữa tiệc mới kết thúc.

Thái hậu lộ rõ vẻ mệt mỏi nên là người đầu tiên rời khỏi chính điện về tẩm điện nghỉ ngơi, lát sau Hoàng đế cũng di giá.

Hắn phớt lờ màn đấu đá tranh giành ân sủng của đám phi tần, có vài người dâng vũ hiến khúc song cũng trở nên uổng phí.

Hoàng đế tự mình đến Tử Thần điện mà chưa nói sẽ lật thẻ bài của ai.
Thế nên những người còn lại ngồi thêm chừng nửa khắc thì tụ năm tụ ba yên lặng ra về.
Cố Thanh Sương ra đến cửa chính Di Ninh cung thì gặp Mẫn Phi cũng vừa vặn bước lên bộ liễn.

Hai người đáng lẽ không phải chạm mặt nhau, ai đi đường nấy thì bất chợt một giọng nữ nhân cao vút truyền đến ngay lúc đó: “Không hổ danh là người quen cũ, việc làm tối nay của Thanh Tài nhân thật có nghĩa khí.”
Trong giọng cười chứa đựng ba phần giễu cợt, hai phần hả hê khi người khác gặp họa.

Cố Thanh Sương xoay đầu nhìn lại, hóa ra là Minh Tần.
Trong cung không ít phi tần căm hận Mẫn Phi nhưng đa số họ đều che giấu đi, trước mặt người khác vẫn tỏ vẻ bao dung, độ lượng.

Riêng Minh Tần là một trong số ít bộc lộ rõ ràng thái độ thù hằn ra mặt.

Không gì khác ngoài lí do nàng ta là biểu muội bên nội của Tình Phi.
Trước khi Hoàng đế và Nam Cung Mẫn nảy sinh tình cảm với nhau, Tình Phi từng nhận được sủng ái nhiều năm, tính tình lại quen được nuông chiều, nếu ra vẻ khoan dung cũng chẳng ai tin bèn dứt khoát thể hiện bản chất thật của mình.

Ngay từ đầu nàng ta đã không dành lời tốt đẹp nào cho người ở chùa Thiên Phúc xa xôi kia.

Minh Tần qua lại thân thiết với nàng ta, đương nhiên cách hành xử cũng tương tự.
Vì thế từ ba năm trước hai bên đã không ngừng ngầm đấu đá lẫn nhau.

Từ khi Mẫn Phi vào cung đến nay, Hoàng đế nghĩ đến Mẫn Phi mà không hề lật thẻ bài của hai biểu tỷ muội này.

Có điều Hoàng đế chưa từng vì lòng ghen tuông của Tình Phi mà trách tội nàng ta.
Nhìn lại Dĩnh Sung y bị hàng phân vị còn bị cấm túc thì có thể thấy được trong mắt Hoàng đế, Tình Phi này ít nhiều cũng có trọng lượng.
Ngay lúc ấy Minh Tần chầm chậm đi về bộ liễn, cằm hất nhẹ rất có khí thế.

Qua trước mặt Cố Thanh Sương cũng không liếc nhìn, đến khi tới bên cạnh liễn của Mẫn Phi mới dừng lại hành lễ vạn phúc hời hợt: “Mẫn Phi nương nương vạn an! Không ngờ Như Quốc diệt vong mà nương nương còn có thể gặp được người quen cũ tình thâm nghĩa trọng thế này, liều mạng để nương nương được an ổn.

Thật sự làm các tỷ muội trong cung hâm mộ đấy.”
Dưới màn đêm, Mẫn Phi hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Minh Tần.
Minh Tần che miệng cười cợt, Cố Thanh Sương tiến lên nửa bước, giọng nói không cao không thấp nhưng đủ thể hiện sợ sệt: “Minh Tần nương tử nói đùa rồi.

Từ khi Như Quốc diệt vong, biểu tỷ nhập cung và được phong thành Quận chúa.

Vừa mới quen biết thần thiếp chỉ mấy tháng.

Biểu tỷ sống trong cung rất an toàn đâu cần thần thiếp dùng mạng đổi lấy chứ?”
Nói xong nàng hơi ngẩng mặt, nhìn Mẫn Phi với vẻ kính mến và sùng bái: “Biểu tỷ có thể khiến Minh Tần nương tử hâm mộ, đương nhiên chẳng phải vì người quen cũ là thần thiếp đây.” Nàng cụp mắt, khóe miệng xẹt qua tia chế giễu: “Sao vậy ạ, nương tử còn hâm mộ hơn cả thần thiếp.”
“Ngươi…” Minh Tần rõ ràng không ngờ nàng sẽ mang thánh ân ra khoe khoang trắng trợn như vậy, sắc mặt nhất thời tức giận đến trắng bệch, bực tức giơ ngón trỏ thon dài chỉ vào mặt nàng: “Trước kia thấy ngươi ở chùa Thiên Phúc, ta còn nghĩ tuy ngươi xuất thân không cao nhưng hành sự cẩn trọng.

Giờ mới biết chẳng qua là chó cậy thế chủ thôi!”
Cố Thanh Sương không chớp mắt, đăm đăm nhìn nàng ta: “Như Quốc diệt vong trong lòng biểu tỷ đau đớn khôn nguôi.

Ngay cả Hoàng thượng cũng ít khi nhắc tới.

Bây giờ Minh Tần nương tử không hề kiêng nể gì như thế này, nếu thần thiếp là chó cậy thế chủ, vậy xin hỏi Minh Tần nương tử, người là đang dựa vào thế của ai?”
Còn không phải thế của Tình Phi sao.
Minh Tần chợt nghẹn họng, bắt bẻ không được, cố làm dịu giọng điệu lại rồi phúc thân với Mẫn Phi: “Thần thiếp cáo lui.” Nói xong nàng ta hấp tấp quay lưng đi.
Mẫn Phi lãnh đạm nhìn nàng ta rời khỏi, tầm mắt chậm rãi dời qua Cố Thanh Sương: “Chuyện đêm nay, cảm ơn ngươi.”
Cố Thanh Sương gật đầu mỉm cười: “Biểu tỷ khách sáo rồi.” Mẫn Phi miễn cưỡng hạ giọng xuống nước: “Chỗ bổn cung có thuốc trị thương rất tốt, phiền A Thi cô nương tới mang về cho Thanh Tài nhân dùng.”
Ý cười Cố Thanh Sương càng thêm rõ rệt: “Đa tạ biểu tỷ!”
Chung quy vẫn là người sống trong cung, ai mà không có bộ mặt giả tạo? Mặc kệ trong lòng Mẫn Phi chán ghét bao nhiêu nhưng ý chỉ Hoàng đế ban ra rằng nàng ta và Cố Thanh Sương là biểu tỷ muội, trước mặt người ngoài vẫn nên thể hiện chút tình cảm mà biểu tỷ muội nên có.
Qua chừng một khắc, Cố Thanh Sương về đến Bích Ngọc các.

Nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm, A Thi cố giữ bình tĩnh giúp nàng tháo châu sai trên đầu, chải mượt mái tóc.

Khi đã xong xuôi thì nói muốn tới lấy dược liệu mà Mẫn Phi nhắc ban nãy, rồi vội vàng rời đi.
Cố Thanh Sương nhìn vào trong gương, đến khi A Thi xoay lưng thì viền mắt bỗng dưng ửng đỏ.

Vệ Bẩm đứng hầu hạ bên cạnh cũng giật mình, vẫy tay cho cung nhân lui ra ngoài, đè thấp giọng tiến lên hỏi: “Nương tử…”
Cố Thanh Sương bùi ngùi: “Không sao, chẳng qua vì chuyện trong yến tiệc ban nãy thôi.

Lát nữa A Thi trở về, ngươi khuyên răn muội ấy một chút.”
“Chuyện đó thì đơn giản rồi ạ.” Sắc mặt Vệ Bẩm có chút khó coi: “Nhưng còn ý chỉ của Thái hậu…”
“Đã là ý chỉ, ta đương nhiên phải tuân theo.” Nàng điềm nhiên căn dặn: “Sáng sớm mai ta đến Cung Chính ti, có A Thi theo ta là được, ngươi ở lại trông coi Bích Ngọc các cẩn thận.

Nếu có ai lấy cớ tìm ta, thậm chí là đến cười nhạo thì cứ mời vào ngồi.

Đừng lo lắng, trước khi ta quay về tất cả bọn họ nhất định đã đi rồi.

Các ngươi tiếp đãi chu đáo, bọn họ sẽ không gây khó dễ đâu.”
“…” Vệ Bẩm ngó vào gương, muốn nói lại thôi.

Trong lòng cảm thấy Tài nhân nương tử đã nghĩ quá tốt rồi.

Các tần phi trong cung cho dù phải giữ mặt mũi cũng chưa chắc sẽ khiêm nhường đến thế.
Cố Thanh Sương không chú ý nét mặt của hắn, nghĩ thêm lần nữa, thấy không còn gì phân phó bèn yên tâm rửa mặt đi ngủ.


Hôm sau nàng dậy thật sớm, dùng bữa sáng xong bắt đầu ra cửa, không chuẩn bị bộ liễn mà tự mình đến thẳng Cung Chính ti.
Dọc đường nàng có bao nhiêu bình tĩnh thì A Thi có bấy nhiêu căng thẳng.

Tới cửa Cung Chính ti, nàng để A Thi chờ trước cửa.

Ngoài miệng A Thi đồng ý song dưới chân vẫn bước qua cửa, sợ sệt hỏi ma ma tiếp đón: “Ma ma, Thái hậu…!Thái hậu nương nương xử phạt nương tử bọn ta ra sao vậy?”
Các ma ma trong Cung Chính ti ai nấy rất nghiêm túc, giọng nói băng lãnh, khàn khàn như thể đến từ địa ngục: “Sáng sớm nay Di Ninh cung truyền khẩu dụ đến, Thái hậu nương nương ban cho Thanh Tài nhân hai mươi roi mây.”
Nói xong chìa tay chỉ dẫn: “Tài nhân nương tử, mời đi!”
Cố Thanh Sương gật đầu, quay sang A Thi nói: “Yên tâm chờ ta.” Sau đó theo ma ma vào bên trong.
Hình phòng đã chuẩn bị xong, roi mây là đánh lên lưng nên không cần phải áp giải nàng nằm lên băng ghế dài.

Lúc trước khi còn là cung nữ Cố Thanh Sương đã từng trải qua.

Vào trong phòng nàng không nói lời nào mà cởi áo ngoài ra, ma ma cầm roi mây đi theo sau lưng, nét mặt lạnh lùng nghiêm túc không hề thay đổi: “Tài nhân nương tử chịu đựng một chút.”
Cố Thanh Sương nhắm mắt lại, hít thở sâu, cảm nhận tiếng gió sau gáy kéo theo cơn đau nóng rát trên lưng.
Nàng không quay lại nhìn cũng biết, roi mây do Cung Chính ti ngàn chọn vạn tuyển, mặc dù không đến nỗi làm người ta bong da tróc thịt nhưng cũng đủ để trên lưng rươm rướm máu.
Cố Thanh Sương nghiến răng, cố chịu không kêu lên tiếng nào.

Đến khi đánh xong hai mươi roi trên trán đã ướt đẫm một lớp mồ hôi.
Ma ma thực hiện hình phạt thu tay, lấy áo ngoài đưa cho nàng giọng nhàn nhạt: “Có vẻ Tài nhân nương tử vẫn chịu đựng được.

Có điều trên người nương tử đã bị tổn thương.

Theo quy định thì lục đầu bài sẽ bị thu lại.

Đợi vết thương lành hẳn nương tử hãy thông báo cho Thượng Tẩm cục biết.”
Cố Thanh Sương chậm chạp thở ra, gật đầu một cái: “Ta biết rồi, làm phiền ma ma.”
Ma ma thực hiện hình phạt không nói gì nữa, nháy mắt ra hiệu với cung nữ đang đứng bất động như pho tượng, sau đó cung nữ kia hộ tống nàng ra ngoài.
Trở lại cửa Cung Chính ti, khi A Thi vội vã chạy lại thì đã có một bóng dáng khác cũng đi tới.
Viên Giang cúi người, vung phất trần trong tay: “Tài nhân nương tử, Hoàng thượng truyền ngài lập tức đến Tử Thần điện.

Bộ liễn đã được chuẩn bị bên ngoài.

Nương tử, mời!”
“Ngay bây giờ sao?” Vẻ mặt Cố Thanh Sương tỏ ra lo sợ nghi ngại nhưng thực ra đáy lòng càng thêm bình thản.

Tựa như đang ngơ ngác, nàng băn khoăn nói: “Được…”
Viên Giang không nhiều lời, cung kính mời nàng ngồi vào bộ liễn, lên tiếng “Khởi kiệu!”
Cung Chính ti cách Tử Thần điện không gần, dọc đường mấy tên hoạn quan khiêng kiệu đi khá nhanh mà phải mất chừng hai khắc mới đến nơi.

Dù hoảng loạn trên mặt của Cố Thanh Sương là giả nhưng suy yếu sau khi chịu hình là thật.

Lúc hạ kiệu đã bị chóng mặt hoa mắt, gắng gượng chống đỡ mới vững bước vào trong điện.

Khi thấy Hoàng đế định quỳ xuống thì choáng váng, cơ thể lảo đảo.
May mà hắn phản ứng kịp thời, đưa tay đỡ lấy nàng: “Miễn lễ.”
“Tạ ơn Hoàng thượng…” Hơi thở Cố Thanh Sương yếu ớt, sắc mặt trắng bệch đi tới.

Ngược lại nàng cảm giác được bàn tay đang đỡ cánh tay nàng tăng thêm chút lực, giọng nói của hắn thêm phần thương tiếc: “Nàng đến tẩm điện nghỉ ngơi đi.”
Nàng gật gật đầu, tùy ý nghe theo, hắn nửa ôm nửa dìu nàng đi vào.

Đỡ nàng ngồi lên giường, nàng gần như yếu ớt đến nổi đầu óc trống rỗng, ngay cả khi ngồi xuống cũng không có phản ứng gì.

Đến lúc hắn nhấc tay vén y phục, nàng mới từ trong mộng tỉnh lại, nắm lấy cổ tay hắn: “Hoàng thượng…”
“Trẫm thoa thuốc cho nàng.” Giọng hắn ấm áp: “Ngoan, đừng chậm trễ việc dưỡng thương.”
Nàng sững sờ, vừa vụng về nói: “Có A Thi ở…”, vừa vô tri vô giác bị hắn “lừa gạt” nằm sấp xuống giường.

Đối với loại chuyện này hắn đương nhiên chẳng thành thạo nhưng lại rất cẩn thận, trong lúc thoát y không hề chạm vào miệng vết thương của nàng.
Thuốc mỡ mát lạnh mau chóng được bôi lên vết thương vô cùng nhẹ nhàng, cuống họng Cố Thanh Sương khẽ kêu lên, người sau lưng thở dài: “Lần sau đừng làm chuyện ngốc như vậy nữa.”
Giọng nàng yếu ớt: “Nếu Thái hậu nương nương trị tội biểu tỷ…”
Hắn ngắt ngang: “Cũng chẳng phải thật sự là biểu tỷ của nàng.”
“Nhưng Hoàng thượng yêu thích nàng ấy.” Giọng nàng mang chút nghẹn ngào: “Nếu nàng ấy bị thương Hoàng thượng sẽ khổ sở.”
“Trẫm thích nàng ấy là việc của trẫm.

Nàng đừng nên nhúng tay vào.” Nói xong dừng lại một hồi, giọng chợt trở nên nhẹ nhàng hơn, cũng trầm hơn: “Huống hồ nàng bị thương thì trẫm sẽ không buồn sao?”
Cố Thanh Sương ngớ ra, ánh nước hiện lên trong đôi mắt sáng.

Giọt lệ ngấn trong khóe mắt chực rơi xuống.
Ngón tay Tiêu Trí còn dính thuốc mỡ nhưng mu bàn tay vẫn dịu dàng lau qua dưới mí mắt nàng: “Đừng khóc!”
Cố Thanh Sương cắn môi, gật đầu một cái.

Mặc dù nước mắt đã được cố kìm lại nhưng không hiểu sao lại khiến cho người ta càng nhìn càng thêm đau lòng.

Tiêu Trí thở dài trong lòng, mấy năm qua có vài thứ đã khắc sâu vào tim, bây giờ đột nhiên có gì đó lay động.
Hắn chợt nghĩ thầm, có phải mình đã sai khi thiên vị A Mẫn rồi không.
Những rối rắm trong lòng làm hắn e sợ nên trầm mặc, không nói tiếng nào tiếp tục bôi thuốc cho Cố Thanh Sương, với tay kéo tấm chăn đắp lại: “Nghỉ ngơi một lát đi.””
Cố Thanh Sương chống người lên nói: “Còn phải bẩm báo với Thái hậu nương nương nữa.”
“Trẫm sẽ cho người nói với mẫu hậu.”Hắn vừa nói vừa đưa tay gỡ châu sai của nàng xuống: “Lát nữa thái y sẽ tới, có việc gì hãy chờ thái y thăm khám rồi đi cũng không muộn.”
Nàng không cậy mạnh từ chối nữa, nhu thuận nằm sấp nghỉ ngơi.

Lâu rồi nàng chưa bị ai đánh như vậy, chịu đựng không kêu rên tiếng nào là một chuyện, nhưng chịu đựng sau khi cơ thể trở nên suy yếu lại là chuyện khác.

Nằm nghỉ chốc lát thì cơn buồn ngủ ập tới mãnh liệt, nàng bất giác chìm vào giấc ngủ, khi tỉnh dậy đã quá buổi trưa.
Mở mắt ra, nàng thấy trong người nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều, chầm chậm hướng mắt vào vách tường, đầu óc không thấy nặng nề nữa.

Vì thế nàng xoay đầu, vừa mới quay lại thì thấy người bên cạnh vẫn còn ở đây.
Hắn ngồi ở mép giường, một chân chống lên sàn một chân đặt cạnh nàng, đang đọc bản tấu chương trong tay.

Thấy bên cạnh chuyển động, hắn nghiêng mắt đầy ôn nhu: “Ngủ xong rồi sao?”

Cố Thanh Sương gật đầu, quấn chăn ngồi dậy: “Có phải đã làm chậm trễ chính sự của Hoàng thượng không?”
Tiêu Trí mỉm cười, gõ gõ ngón tay vào tấu chương: “Không có việc gì chậm trễ cả.” Hắn nói tiếp: “Thái y đã đến xem qua.

Vết thương không nghiêm trọng, nhưng cần tịnh dưỡng thật tốt.

Mấy ngày tới nàng ngoan ngoãn nghỉ ngơi trong Bích Ngọc các, không có việc gì thì đừng ra ngoài.”
Không chờ nàng phản ứng lại, hắn đưa tay vén sợi tóc mai qua vành tai nàng, mang theo vài phần an ủi: “Nếu thấy nhàm chán thì sai người đến báo với trẫm, trẫm tới đó với nàng.”
Hai gò má ửng đỏ, nàng cúi đầu thật thấp, ngượng ngùng nói: “Thần thiếp…!thần thiếp có thể chép kinh lễ Phật nên sẽ không thấy buồn chán.”
“Thật sao?” Trong mắt Tiêu Trí tràn ra ý cười trêu chọc, kề sát vành tai nàng: “Vậy ai đã nói bất luận thế nào cũng không quay về chùa Thiên Phúc nữa?”
Nàng lập tức nhớ ra lời này từ đâu mà có, đôi bàn tay trắng nõn đấm nhẹ vào ngực hắn.

Tiêu Trí bất ngờ bật cười ha hả, tiếng cười trong trẻo vang dội khắp cung điện.

Nàng tức đến đỏ mặt tía tai, vội kéo xiêm y dưới chân giường mặc vào rồi muốn xuống giường: “Thần thiếp phải đến thưa chuyện với Thái hậu nương nương!”
Hắn vẫn chưa ngừng cười.

Khi thấy nàng sửa sang quần áo chỉnh tề, vái chào qua loa thật sự muốn rời khỏi, hắn mới vội đứng dậy bước tới ôm nàng: “Tính tình của tiểu ni cô vẫn bướng bỉnh như thế!” Tựa cằm lên bờ vai nàng, giọng nói nhỏ nhẹ: “Khi từ Di Ninh cung trở về thì cho người báo với trẫm.

Nếu sau nửa canh giờ không thấy ai tới, trẫm sẽ sai người tới tìm nàng đấy!”
Nàng đồng ý đáp “vâng”, lại nghe hắn đau lòng dặn dò: “Nàng phải biết tự yêu thương bản thân.”
Tiêu Trí đã bắt đầu thật sự quan tâm đến nàng.
Cố Thanh Sương dằn lòng, gật đầu một cái: “Vâng.”
Sau đó nàng xoay người, cúi chào hắn lần nữa rồi cáo lui.

A Thi đợi bên ngoài sảnh, thấy nàng đi ra thì vẻ mặt nhẹ nhõm: “Cuối cùng nương tử cũng ra, vậy Thái hậu nương nương…”
“Bây giờ sẽ đi qua đó.” Cố Thanh Sương nói.
A Thi “Vâng”, dìu tay Cố Thanh Sương ra ngoài.
Lễ nghi trong Di Ninh cung nghiêm ngặt.

Thường ngày nhóm tần phi đến thỉnh an, lúc bước vào trong viện luôn trông thấy các cung nhân đứng san sát dưới hành lang, còn các ma ma có thâm niên từng trải ai nấy đều không giận mà uy khiến cả người bọn họ bất giác căng cứng.
Hôm nay chủ tớ hai người bước vào cửa viện thì đã thấy bên trong trống vắng một cách không ngờ, chỉ có một vị ma ma đang đứng trước cửa đại điện.

Cố Thanh Sương biết bà ta tên Mặc Trúc, là chưởng sự của Di Ninh cung, đi lại gần phúc thân: “Trúc ma ma.”
“Tài nhân nương tử đã đến.” Mặc Trúc kính cẩn đáp lễ: “Mời ngài đi theo nô tì.”
Mặc Trúc nói xong thì xoay lưng vào điện.

Bên trong đại sảnh lớn thế này cũng không có cung nhân nào, đi qua tẩm điện càng vắng vẻ hơn.
Thái hậu đang ngồi đọc sách trên ghế tựa lớn bằng gỗ đàn hương.

Mặc Trúc tiến lên khuỵu người bẩm báo: “Thái hậu nương nương, Thanh Tài nhân đã đến.” Thái hậu mới ngẩng đầu lên.
Mặc Trúc bước đến hầu hạ bên cạnh Thái hậu, Cố Thanh Sương và A Thi cùng quỳ gối vái chào: “Thái hậu nương nương vạn phúc kim an!”
Thái hậu quan sát nàng, buông cuốn sách trong tay xuống: “Hình phạt đã chịu xong, lục đầu bài cũng bị rút đi.

Thanh Tài nhân còn điều gì muốn nói với ai gia sao?”
Không hề che giấu đi ý tứ trong lời nói kia.
Cố Thanh Sương vẫn quỳ trên mặt đất, lưng thẳng tắp, rũ mắt: “Thần thiếp tạ ơn Thái hậu đã tác thành.”
Thái hậu nâng mắt liếc nhìn nàng chốc lát, mới mở miệng: “Đứng lên đi, ban ngồi.”
Cố Thanh Sương gật đầu tạ ơn, trong lúc nàng đứng dậy thì Mặc Trúc đã đem ghế thêu đến.

Nàng vâng lời ngồi xuống, Thái hậu vừa than thở vừa khẽ cười: “Bị Nam Cung Mẫn chèn ép nhiều năm, nay trong cung bất ngờ xuất hiện người có thể cùng với ai gia kẻ xướng người họa, thật là thú vị.”
Cố Thanh Sương cụp mắt không nói gì, tầm mắt Thái hậu đảo qua: “Ban nãy ở Tử Thần điện Hoàng đế đã nói những gì với ngươi?”
Cố Thanh Sương thành thật báo lại: “Hoàng thượng thoa thuốc cho thần thiếp.

Còn căn dặn thần thiếp mấy ngày này đừng ra ngoài, an tâm dưỡng thương.”
“Không còn gì khác ư?” Thái hậu nhướng mày, nhắc nhở nàng: “Ngươi ở trong Tử Thần điện tận hai canh giờ.”
“…!Vâng ạ.” Nét mặt Cố Thanh Sương hơi mất tự nhiên: “Thân thể thần thiếp bị thương có hơi suy nhược nên ngủ lại một lát, vừa mới tỉnh dậy.”
Thái hậu tựa hồ ngẩn người, chốc lát sau lại cười nói: “Thật thú vị!”
Lời này quả thực khiến Cố Thanh Sương nghe xong không hiểu, nàng không dám nói bừa cũng không hỏi tới.
Thái hậu còn đang suy xét điều gì, đáy mắt vẫn luôn đăm chiêu, chứa đựng ý cười kín đáo.

Thật lâu sau mới ngậm cười nhìn nàng: “Trở về nghỉ ngơi đi.

Hoàng đế đã muốn ngươi dưỡng thương thì ngoan ngoãn nghe lời nó.

Về phần vấn an ai gia và Vinh Phi, ngươi có thể tạm hoãn vài hôm.”
Cố Thanh Sương rời chỗ ngồi, cúi đầu thật sâu: “Vâng, thần thiếp tuân chỉ.”
“Đi đi.” Thái hậu xua tay, nói xong lại cầm sách lên đọc tiếp.

Cố Thanh Sương thấy thế bèn im lặng cáo từ, cùng A Thi lui ra ngoài.
Mặc Trúc mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đợi nàng đi khỏi tẩm điện ra ngoài sảnh mới tiến thêm hai bước: “Dường như tâm trạng của Thái hậu nương nương rất tốt?”
“Ừ”.

Thái hậu khẽ cười: “Nếu ngươi đã là Thái hậu mà vẫn bị một tiểu nha đầu mới mười mấy tuổi gây phiền muộn, suốt ba năm không được yên ổn.

Hiện giờ gặp được nàng ta đương nhiên vui vẻ.”
“Vâng.” Mặc Trúc cảm thấy buồn cười mà hơi hạ người xuống, rồi nụ cười trên môi chợt tắt: “Chỉ là…”
Thái hậu dời mắt khỏi cuốn sách liếc nhìn bà ta.
Mặc Trúc không dám chần chừ: “Chỉ là Hoàng thượng xưa nay siêng năng, ban ngày chưa từng cho phi tần ngủ lại Tử Thần điện.

Nô tì lo lắng vị này cũng không phải là một ngọn đèn cạn dầu.”
“Có thể tranh giành vị trí trong tim Hoàng đế với Nam Cung Mẫn, hiển nhiên nàng ta không phải là đèn cạn dầu rồi.” Thái hậu lắc đầu, tiếp tục đọc sách: “Nhưng chuyện đó nào liên can đến ai gia? Chỉ cần không trễ nãi chính sự, Hoàng đế sủng ái ai đều được.”
Mặc Trúc nghĩ lại, đúng thực là vậy.

Mấy năm nay ngoại trừ Nam Cung Mẫn gây ầm ĩ quá mức thì Thái hậu cũng chẳng để tâm đến ai.
Chút chuyện này với hoàng đế chỉ là chuyện nhỏ nhặt, không mấy quan trọng mà thôi.

Trong Bích Ngọc các, ngay khi bước vào phòng ngủ Cố Thanh Sương lập tức cho cung nhân lui ra ngoài hết, đóng cửa phòng kéo A Thi ngồi vào bàn trà, thở phào một hơi dài, “Mau ngồi nghỉ một lát đi!”
Hai người các nàng, một người sáng sớm phải đến Cung Chính ti chịu phạt, một người thì nơm nớp lo sợ đứng chờ hơn nửa ngày ngoài Tử Thần điện, hiện tại đều đã thấm mệt.
A Thi không khách sáo khi ở một mình với nàng, thoải mái ngồi xuống bàn trà.

Cố Thanh Sương chống tay lên trán nghỉ một lúc thì thấy hai mắt A Thi trợn tròn như đang suy tư chuyện gì đó.
“Làm sao vậy?” Nàng quan sát mặt A Thi rồi hỏi, A Thi mím môi: “Những chuyện vòng vèo phức tạp trong cung, hôm nay ta có thể hiểu được đôi chút rồi.

Để ta nói thử, tỷ tỷ xem ta nghĩ có đúng không nhé?”
Đương nhiên Cố Thanh Sương hi vọng người của mình có thể tiến bộ hơn, ngậm cười nhấp ngụm trà: “Ngươi nói xem.”
A Thi lập tức đứng lên bấm đầu ngón tay: “Việc tối hôm qua là tỷ tỷ và Thái hậu tương trợ lẫn nhau.

Suy cho cùng Thái hậu vẫn phải nể mặt Hoàng thượng, phần lớn những lần trách móc Mẫn Phi đều không có kết quả, mới khiển trách hai câu đã cho qua rồi.

Nhưng giờ, sự thật là roi mây đã đánh lên người tỷ tỷ, đồng nghĩa với việc đạp vào mặt mũi Mẫn Phi.

Về phần tỷ tỷ, nếu chỉ ra mặt bênh vực Mẫn Phi thôi thì trong mắt Hoàng thượng chẳng qua chỉ là một người nhạy bén thông minh.

Nhưng bị phạt dẫn đến bị thương là hai chuyện khác nhau, Hoàng thượng tất nhiên sẽ đau lòng vì tỷ tỷ.”
Nói xong A Thi nhìn Cố Thanh Sương đầy mong đợi, chờ nàng cho nhận xét.

Cố Thanh Sương nể tình mà gật đầu: “Không tệ.”
Sắc mặt A Thi vui vẻ, lại nghe Cố Thanh Sương nói tiếp: “Còn có, chắc hẳn Thái hậu không chỉ cao hứng vì ta thay bà ấy trút giận mà còn vì ta có thể tranh giành ân sủng với Mẫn Phi nữa.”
Dù sao với Thái hậu mà nói thì Nam Cung Mẫn làm tâm trí Hoàng đế mê muội mới là tội lớn nhất.

Hiện giờ chẳng những nàng phân chia sủng ái với Nam Cung Mẫn, mà còn khiến nàng ta nghiến răng nuốt cơn tức vào bụng, trước sau phải cho người ta nhớ rõ cái tốt của nàng.

Đây mới đúng là chuyện để Thái hậu xả giận thật sự.
“Có lý…!Ta sẽ nhớ kỹ.” A Thi nghiền ngẫm gật gù, Cố Thanh Sương hỏi: “Còn gì nữa?”
A Thi sững sờ, há hốc mồm: “Vẫn còn nữa ư?”
Cố Thanh Sương nhướng mày, chống tay lên gò má trắng như tuyết, thong thả nhìn nàng.
“…” A Thi bị nàng nhìn đến quẫn bách, trầm ngâm suy nghĩ, chống đỡ được một lúc cuối cùng nhụt chí: “Ta không biết đâu.”
Cố Thanh Sương nhắc nhở: “Có nhớ hôm qua Uyển Tần đã nói gì không?”
“À!” A Thi bừng tỉnh hiểu ra: “Uyển Tần…!Uyển Tần thay Vinh Phi đến lôi kéo tỷ tỷ.

Nếu tỷ tỷ đồng ý sẽ trở thành con tốt trước xe của người khác, một khi gặp chuyện bất trắc sao thoát khỏi kết cục thí tốt giữ xe.

Còn không đồng ý thì trực tiếp đắc tội với Vinh Phi…” Nàng càng nói thì hồi tưởng càng hiện rõ nét: “Uyển Tần còn mời tỷ tỷ đến chỗ Vinh Phi ngắm hoa nữa…”
Lúc này Cố Thanh Sương mới gật đầu, cười nói: “Bây giờ thì chẳng cần đi nữa.”
Không cần đi, vậy thì không cần phải từ chối thẳng mặt Vinh Phi.

Chuyện này dù cũng là không chấp nhận sự mượn sức của Vinh Phi, nhưng so với mở miệng từ chối thì nó cho thấy ý bất lực phải né tránh mũi nhọn.

Hễ Vinh Phi không phải là người lòng dạ hẹp hòi đến mức không buông tha cho người khác, thì cũng sẽ không tìm nàng gây phiền phức nữa.
Dĩ nhiên chuyện này không cần đề cập với Thái hậu.

Nàng không ngại bày tỏ trước mặt Thái hậu chuyện mưu tính Mẫn Phi, bởi vì nàng biết trong lòng Thái hậu chán ghét nàng ta, cho dù là nàng hay người nào khác chỉ cần đấu đá với Nam Cung Mẫn thì Thái hậu chắc chắn không đứng về phía Nam Cung Mẫn.
Vinh Phi lại không giống như thế, dù sao vẫn là cháu gái của Thái hậu.

Nàng chọn “né tránh mũi nhọn” này, cũng là thật sự không thể trêu vào mũi nhọn nổi.
Sau đó không cần Cố Thanh Sương nhiều lời, A Thi đã phân phó xuống dưới rằng thời gian tới nàng cần yên ổn tịnh dưỡng nên Bích Ngọc các sẽ đóng cửa không tiếp khách.
Tin tức này đương nhiên phải truyền tới các cung khác, khiến các tỷ muội trong cung biết được mới tốt.

Mặt khác chuyện Cố Thanh Sương bị rút lục đầu bài cũng không giấu được ai, hợp lại với tin tức trốn tránh gặp mặt mọi người.

Một hai ngày trôi qua trong lục cung bắt đầu thì thầm nghị luận, tất cả cho rằng Cố Thanh Sương quá hồ đồ, để lấy lòng Mẫn Phi mà mất lòng Thái hậu, hiện tại mất cả chì lẫn chài.
Không thiếu người cho rằng: “Thân thể bị thương không thể thị tẩm, vết thương do hai mươi cây roi mây gây ra phải chăm sóc rất lâu.

Đợi nàng ta bình phục e rằng Hoàng thượng đã chẳng nhớ rõ nàng ta là ai.”
Câu này không sai, thứ mà hậu cung không thiếu nhất chính là mỹ nữ, ngay cả các tần phi địa vị cao từ Tiệp dư trở lên có rất nhiều người đã một hai năm chưa được thị giá.

Đương kim Thánh thượng là người lưu tình ở khắp nơi, không ai chắc được một ngày nào đó sẽ có cung nữ hoặc vũ cơ diện mạo trẻ trung xinh đẹp lọt vào mắt xanh của hắn, đến lúc ấy thì một Tài nhân nho nhỏ lại đắc tội với Thái hậu có là gì cơ chứ?
Những lời đồn này truyền đến Bích Ngọc các, A Thi bất bình trong lòng.

Đúng lúc phải đến Thượng Phục cục nhận vải vóc may y phục mùa hè, A Thi dẫn người tới một chuyến, khi trở về sắc mặt tức giận đến trắng bệch: “Đúng là thứ gió chiều nào theo chiều nấy mà! Mấy hôm trước nô tỳ dẫn người đi Thượng Cung cục nhận bổng lộc, mọi người đều đối xử ân cần.

Bây giờ thì ngược lại, đợi rất lâu mà chỉ chờ được câu “Bận quá nên quên, không chú ý tới.”
Đó quả là câu nói lấy lý do thoái thác ưa thích của Thượng Phục cục và Thượng Công cục, nơi phụ trách việc ăn mặc, phục sức.

Đồ trang sức, vật liệu may mặc của mỗi mùa nhiều đến thế, nhưng những loại đẹp mắt đã bị chọn hết, người sau chẳng còn lại gì.

Các cung nhân đều biết mang chúng đi lấy lòng những người cần lấy lòng, còn những người không cần lấy lòng thì cũng không đắc tội, chỉ cần bảo chờ, sau đó khách sáo nói một câu “Bận quá nên quên, xin lỗi”, khiến người ta cũng chẳng nói được gì.
Cố Thanh Sương nghe vậy chỉ cười cười, cho người lui ra ngoài hết rồi rót cho A Thi tách trà nhỏ: “Đừng tức giận, uống ngụm trà ngồi nghỉ chút đi.

Phòng bếp nhỏ có canh đậu xanh mát lạnh rất ngon, lát nữa ngươi uống chút đi.”
A Thi uống ngụm trà xong rồi đưa ra chủ ý: “Dù sao tỷ tỷ cũng đâu thật sự thất sủng, chi bằng mời Hoàng thượng đến đây để bịt mồm những kẻ không có ánh mắt đó lại.”
Cố Thanh Sương thản nhiên: “Không vội.”
Việc cung nhân sơ suất nàng hoàn toàn không cần nôn nóng.

Thực ra hai ngày nay Hoàng đế không chỉ không tới Bích Ngọc các mà còn không hề đặt chân vào hậu cung, có lẽ là vì chính vụ bận rộn.
Chẳng qua nàng mới vừa bị phạt, danh tiếng trước đó lại lan rộng nên lúc này mới có nhiều người bàn tán thế.
Nhưng mà có lợi ích gì khi mời Hoàng đế sang đây, vô hình trung biến mọi sơ suất đó thành hư vô sao? Đổi lại nàng càng hy vọng hắn biết rõ nàng đã chịu uất ức như thế nào.
Sự áy náy của một vị thiên tử, tại sao lại không cần chứ?
Trong Trân Dung điện, Tư Lan cũng vừa mới nhận vải may y phục ở Thượng Phục cục trở về, nàng ta sinh động như thật kể lại chuyện chứng kiến ở đó cho Mẫn Phi nghe: “Thượng Phục cục đúng là có mắt nhìn.

Ban đầu nô tì đến muộn, sợ rằng đồ đẹp đã bị Tình Phi lấy hết.

Ngược lại bọn họ khá biết điều, giữ lại cho nương nương một phần để nô tì lựa chọn.”
“Còn Bích Ngọc các thì ngược lại.” Tư Lan nhịn không được bật cười thành tiếng: “Nô tì nghe nói A Thi đến đợi hai canh giờ, Thượng Phục cục lấy cớ bận rộn liên tục phớt lờ để nàng ta chờ bên ngoài.

Cuối cùng những thứ còn dư lại…!Nô tỳ chỉ có thể nói nó thật hợp với xuất thân cung nữ của vị kia.”
Mẫn Phi đang thêu túi hương, nghe xong nhẹ nhàng “ừ”, không nói gì thêm.
Cố thị kia luôn bày ra bộ mặt dịu dàng đơn thuần, thật ra chính là một tai họa.

Trước kia Hoàng thượng ở trước mặt nàng giải thích cho Cố thị còn chưa tính, chuyện trong bữa tiệc Đoan Ngọ, bây giờ nghĩ lại nàng vẫn cảm thấy cực kì tức giận.
Có câu nói, đánh chó còn phải nể mặt chủ.

Trong mắt cả cung Cố thị là người của nàng, Thái hậu lại không hề cố kỵ mà xử phạt nàng ta như vậy, chính là để cho mọi người thấy rằng thể diện của nàng căn bản không quan trọng.
Hoàng thượng thì cứ luôn bị Cố thị hấp dẫn!
Mấy năm nay Mẫn Phi ít nhiều gì cũng hiểu rõ tâm tư của hắn.

Hiểu rằng lúc này hắn cho rằng Cố thị rất hiểu chuyện, chưa từng than vãn câu oan ức nào với hắn.
Người này, giữ lại chỉ sợ đêm dài lắm mộng.
Mẫn Phi vừa nghĩ vừa thêu thêm mấy mũi kim.


Bất giác nhành hoa nằm ở giữa đã xong, nàng buông kim xuống, bấm ngón tay tính số mệnh rồi lắc đầu.
Không được, còn quá sớm, đành phải chờ thêm thời gian nữa.
Chung quy có một số việc không nên quá vội vàng, bây giờ nàng có thấy Cố thị không vừa mắt thì cũng chỉ đành nhẫn nại.

May mắn việc trong Phương Tín cung vẫn do nàng ta định đoạt, Cố thị ở dưới mí mắt nàng sẽ không giở được trò gì.
Cứ thế qua thêm mấy hôm nữa, Hoàng đế vẫn bận rộn chính sự mà không ngó ngàng tới hậu cung.
Kinh thành đột nhiên trở nên oi bức.
Nắng trong kinh đô luôn như vậy, bình thường nắng gắt một trận vào giữa tháng năm, nhiệt độ cao làm người ta ướt đẫm mồ hôi.

Mấy ngày tiếp theo thì có cơn gió mát xoa dịu phần nào, mát mẻ khoảng bảy tám ngày rồi lại càng thêm nóng lên.

Đến tháng sáu mới thật sự là nóng bức.
Cho nên vào đợt nắng nóng đầu tiên, băng trong hầm băng hoàng cung luôn rất hạn chế.

Phần lớn các tần phi sẽ không gây ầm ĩ để xin thêm băng, dù sao chịu đựng thêm vài ngày sẽ ổn.
Cố Thanh Sương cân nhắc thời gian bị phạt, nhớ lại mọi chuyện diễn ra trong mấy ngày nay, cảm thấy ngày tháng mình bị đối xử lạnh nhạt cũng đã đủ rồi.
Ngày hôm sau nàng thấy nắng nóng gay gắt, gọi Vệ Bẩm tới: “Sau lưng ta quấn băng dưỡng thương, nóng bức như vậy chắc sẽ nổi sảy, ngươi đi xin chút băng về đây.”
Vệ Bẩm theo phân phó rời đi, sau đó như dự đoán không xin được.
Cố Thanh Sương bình tĩnh nói với hắn: “Tiếp tục đi.

Nói rõ với Nội Quan giám rằng vết thương của ta đóng vảy, dính mồ hôi rất đau đớn, khó chịu.”
Vệ Bẩm lại đi, vẫn không có kết quả gì.
Khi Vệ Bẩm lau mồ hôi lạnh trở về, trong tay Cố Thanh Sương đang cầm chén bạch ngọc nhỏ, trong chén là nước ô mai.

Nàng nhấp môi, nhìn A Thi: “Đi tìm Viên Giang, khẩn khiết cầu xin hắn ta, xem hắn có thể dàn xếp chút nào không.”
Vệ Bẩm hoảng sợ, đứng ở bên cạnh nhìn sang, A Thi thì mỉm cười nhún người một cái: “Vâng.”
Cố Thanh Sương cũng cười, chợt có ý tưởng lóe lên, nàng suy nghĩ một lát lại ra lệnh cho Vệ Bẩm: “Ngươi đến Trân Dung điện, đừng nhắc đến ngự tiền, chỉ cần nói ta rất khó chịu, cầu xin Mẫn Phi nương nương mở lời để Nội Quan giám đưa băng đến đây.” Vệ Bẩm nhất thời sợ sệt, rồi bỗng ngầm hiểu: “Vâng.”
A Thi và Vệ Bẩm cùng lúc ra cửa, một người đi Trân Dung điện, một người đến thẳng ngự tiền.

Chỉ chốc lát Vệ Bẩm đã đến nơi trước, ngoài sân không ai đón tiếp, tới cửa đại điện, cung nữ đứng ngoài dang tay chặn ngang: “Có việc gì?”
Vẻ mặt Vệ Bẩm vô cùng nóng ruột, khom lưng chào cung nữ, than thở: “Cô nương, Tài nhân nương tử nhà ta thân thể không khỏe, ta đến cầu kiến Mẫn Phi nương nương.”
Cung nữ kia kín đáo kinh thường: “Thân thể không khỏe thì đi mời thái y mới đúng, tới gặp nương nương chúng ta làm gì?”
Vệ Bẩm mau chóng giải thích: “Bởi vì nắng nóng đổ nhiều mồ hôi, vết thương lại chưa lành gây ngứa ngáy rất khó chịu.

Cầu xin Mẫn Phi nương nương hạ chỉ cho Nội Quan giám mang đến ít băng.”
Cung nữ cố chấp đứng chặn trước cửa: “Lúc này mới là lúc nào, nương nương chúng ta còn không có băng để dùng nữa đấy.”
Vệ Bẩm kiên nhẫn, hòa nhã nói: “Cô nương tốt bụng, Tài nhân chúng ta không phải bị thương…”
Cung nữ ngắt lời hắn: “Ngươi biết Thanh Tài nhân bị thương, cũng hiểu rõ thương tích đó vì sao mà có.

Thái hậu nương nương giáng tội trách phạt, ngươi bảo nương nương chúng ta làm sao chiếu cố ngài ấy đây?”
“Chuyện này…” Vệ Bẩm lộ vẻ khó xử, cung nữ xua tay: “Ngươi mau quay về đi! Việc này nương nương chúng ta sẽ không ra mặt, cũng không thể gặp ngươi.”
Mặt Vệ Bẩm lúng túng, khựng lại, thối lui hai bước rồi quỳ xuống.
Cung nữ biến sắc, tức giận quát hắn: “Ngươi, ngươi làm gì vậy?”
Vệ Bẩm cúi người hành lễ: “Nương tử chúng ta quả thực đang rất khó chịu, xin Mẫn Phi nương nương khai ân.”
Bên này, A Thi đã đến Tử Thần điện.

Cung nhân ngự tiền đều biết được lời nói ngày đó của Hoàng đế, thấy nàng đến nói muốn gặp Viên Giang thì lập tức mời Viên Giang đi ra.
A Thi trông thấy Viên Giang, ba bước hợp thành hai vọt tới trước mặt hắn, kể lại tường tận chi tiết chuyện Vệ Bẩm đi xin băng cho hắn nghe, nói đến khi hốc mắt ửng đỏ, giọng nói nghẹn ngào.
Viên Giang vội nói: “Ngươi đừng nôn nóng, ta vào bẩm báo Hoàng thượng một tiếng.”
Vì thế Viên Giang đi ngay vào điện, còn A Thi chờ đợi bên ngoài, trong lòng không khỏi có vài phần lo lắng.
Mưu kế hôm nay nếu có thể khiến Hoàng thượng ra lệnh đưa băng tới thì xem như ổn, nhưng nếu ngài ấy đồng ý đích thân di giá, đó lại là chuyện khác.
A Thi hồi hộp đến đổi mồ hôi tay, cả bàn tay trơn ướt, dinh dính.

Bỗng nhiên một thân ảnh màu đen xuất hiện nơi cửa điện.

Nàng thả lỏng hơn, gương mặt trắng bệch.

May mà kịp thời giữ vững đôi chân, vội khom người cúi đầu.
Ở Trân Dung điện, cung nữ ngoài điện bẩm báo với Tư Lan, Tư Lan nói lại với Mẫn Phi.

Nàng ta nghe xong trước tiên bình thản, sau đó nghe nói Vệ Bẩm đang quỳ gối ở ngoài không chịu đi thì bị chọc tức đến bật cười: “Trước giờ có ý nghĩ gì thì trong lòng nàng ta rõ ràng nhất.

Hiện giờ tự làm tự chịu, cuộc sống không mấy dễ chịu, còn dám uy hiếp bổn cung ư?”
Tư Lan hùa theo cười nhạo: “Rốt cuộc vẫn là nhà nghèo cửa nhỏ, dám giở loại mánh khóe này trước mặt nương nương.

Nương nương nên ban cho Vệ Bẩm kia vài trận đòn.”
Mẫn Phi nghe thấy lắc đầu: “Vậy thì không cần, ta là người ăn chay niệm Phật, không thể làm loại chuyện đó.

Cứ để hắn quỳ, chờ hắn quỳ đủ thì ban cho ít dược liệu.

Ngày mai tới chỗ Hoàng thượng nói rằng cơ thể Thanh Tài nhân khó chịu muốn chút băng, ta ngại cung quy không dám tùy tiện gật đầu, xin Hoàng thượng ân chuẩn.”
Nàng chỉ cần tỏ vẻ độ lượng là được.

Về phần Vệ Bẩm ở đây quấy nhiễu sự thanh tịnh của nàng, Tư Lan tự biết cách truyền đến tai Hoàng đế.
Dọc đường Tiêu Trí đi rất nhanh, vừa bước vào Phương Tín cung ngước mắt lên nhìn qua cánh cửa đối diện đại điện đã thấy một thái giám đang quỳ trước đó.
Viên Giang cũng thấy, sắc mặt không khỏi cứng lại.

Xưa nay Mẫn Phi là người có lòng lương thiện, ít khi trách phạt cung nhân.

Bây giờ có cung nhân quỳ gối bên ngoài, sợ là Hoàng thượng muốn tới tra hỏi hắn sao lại làm Mẫn Phi mất hứng.
Song chưa kịp hỏi han thì Hoàng thượng đã dời tầm mắt, tiếp tục đi về hướng Bích Ngọc các.
Bước vào viện, Tiêu Trí đưa tay ngăn tiếng thông báo của Viên Giang lại.
Khi vào trong hắn thấy Cố Thanh Sương đang tựa vào giường nhỏ nhắm mắt nghỉ ngơi, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, ẩn chứa u sầu, sắc mặt trắng bệch, rõ ràng là không thoải mái.
Có lẽ lúc bọn hắn đi vào tiếng bước chân quá lớn, ấn đường nàng giật giật, mơ hồ mở miệng: “A Thi, im lặng nào! Ta thấy khó chịu muốn ngủ một lát.”
A Thi dè chừng liếc nhìn vẻ mặt Hoàng đế, gọi nàng: “Nương tử…”
Cùng lúc đó Hoàng đế phủ tay lên trán nàng.

Chờ chốc lát cảm nhận nhiệt độ bình thường mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ngồi lên giường, nhẹ giọng hỏi: “Nàng bị tủi thân cũng không nói cho trẫm biết.”
Đôi mắt đang nhắm chặt bất chợt mở ra, nàng ngưng đọng chớp mắt định xuống giường lại bị hắn đưa tay cản về.
Mặt hắn không chút thay đổi liếc xéo nàng: “Vì sao không nói cho trẫm biết?” Giọng điệu chứa mấy phần bất mãn.
Cố Thanh Sương cúi thấp đầu: “Thần thiếp thấy lâu nay Hoàng thượng chưa đến hậu cung, nghĩ rằng Hoàng thượng bận rộn nhiều việc.”
Tiêu Trí bất đắc dĩ thở dài.

Nàng trốn tránh nhìn A Thi, lạnh lùng nghiêm mặt quở trách: “Hoàng thượng muốn đến đây, ngươi phải gấp rút về báo cho ta biết trước.

Đó là dáng vẻ mà một nữ quan như ngươi nên có, cũng nên bảo Vệ Bẩm về trước báo…!Vệ Bẩm đâu rồi?”
Ánh mắt nàng kinh ngạc, Tiêu Trí không cho nàng đánh lạc hướng câu chuyện, kéo cằm xoay mặt nàng lại: “Bảo nàng chăm sóc bản thân mình cho tốt, nàng không nhớ phải không?”
Đáy mắt Cố Thanh Sương khẽ run, hai vai cũng phát run: “Không…!Không phải.”
Kế tiếp nàng tựa như hiểu lầm hắn, tưởng rằng hắn bất mãn với mình mà giam giữ Vệ Bẩm, hai tay níu lấy ống tay áo của hắn, thấp giọng cầu xin: “Sau này thần thiếp sẽ nhớ kỹ, có thiếu than hay thiếu băng lập tức nói với Hoàng thượng, có được không? Hoàng thượng đừng trách phạt Vệ Bẩm, mau thả hắn về đi…”
Câu đầu tiên mềm mại thấu tận tâm can làm đáy lòng Tiêu Trí run lên.

Có điều, khoảnh khắc nghe tới câu thứ hai thì đôi lông mày nhíu chặt..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.