Bạn đang đọc Cung Khuyết Có Giai Nhân FULL – Chương 19: Thánh Nhan Triệu Kiến
Edit: Minh Uyển nghi
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi
Ngập ngừng hồi lâu, nàng mới len lén ngước mắt lên nhìn hắn.
Cái liếc mắt tuy thoáng qua nhưng lại toát ra vẻ rụt rè và ngưỡng mộ khiến đáy mắt Tiêu Trí khẽ run.
Hắn lặng lẽ thở dài: “Mẫn Phi sẽ không hiểu lầm nàng đâu.”
Đôi mắt Cố Thanh Sương phát sáng: “Thật sao ạ?”
Hắn nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Nếu nàng ấy quá đa nghi, trẫm sẽ thay nàng giải thích rõ ràng.”
Nàng tức khắc thở ra một hơi nhẹ nhõm, mỉm cười chắp tay định nói cảm ơn.
Bất chợt nghĩ tới gì đó mà lúng túng khựng lại, ngượng ngùng đổi thành động tác hành lễ vạn phúc: “Đa tạ Hoàng thượng!”
Cử chỉ nho nhỏ đó bị Tiêu Trí thu hết vào mắt, hắn không khỏi cảm thấy buồn cười.
Tiếc rằng đã gần đến thời gian thượng triều, buộc lòng phân phó: “Trẫm phải vào triều rồi, nàng trở về đi.”
Cố Thanh Sương gật đầu, nhanh chóng khuỵu người vái chào thật sâu: “Cung tiễn Hoàng thượng!”
Tiêu Trí lướt qua trước mặt nàng, chờ đến khi hắn đã đi thật xa A Thi mới tiến đến đỡ nàng dậy.
Cố Thanh Sương đứng thẳng người lên, tầm mắt rơi vào bóng lưng phía trước.
Thật ra bệ hạ vốn rất ưa nhìn, chỉ bóng lưng thôi đã tuấn tú thẳng tắp thế kia.
Lúc nào cũng có cung nhân theo hầu phía sau nhưng vẫn không lấn át được ánh hào quang rực rỡ đó.
A Thi tiến thêm nửa bước: “Tỷ tỷ, chuyện này đã xong rồi sao?”
Nàng ta vẫn không hiểu, không hiểu tại sao chỉ để nói vài câu vô thưởng vô phạt kia mà Cố Thanh Sương làm ra nhiều chuyện thế này.
Chẳng những cố tình hai lần mà còn dậy sớm chỉ để tỉ mỉ tô thêm quầng thâm dưới mắt.
Theo nàng ta thấy, mấy câu đó không nói cũng chẳng sao.
Ngay cả khi Mẫn Phi có thổi điều gì đó vào tai Hoàng đế thì cũng không quá quan trọng.
Chốn thâm cung này có rất nhiều người, chẳng ai có thể tránh khỏi miệng lưỡi thế gian, những lời nhảm nhí linh tinh e rằng Hoàng thượng đã nghe nhiều rồi.
Dựa vào thái độ thường ngày mà hắn đối xử với các phi tần thì ắt hẳn là không quá để ý đến vấn đề này.
Cố Thanh Sương mỉm cười: “Ừ, xong rồi.”
Chẳng qua là nàng muốn tránh cho Hoàng đế hiểu lầm nên mới nói những điều đó.
Người sống trong cung thì luôn phải học cách nhìn xa một chút.
Sau hôm ấy, cuộc sống của Cố Thanh Sương vô cùng vui vẻ.
Buổi sáng thì hầu như không cần phải thức dậy sớm, cứ cách dăm ba ngày mới dậy sớm để đến cung Vinh Phi vấn an.
Khi từ chỗ Vinh Phi trở về thì dùng bữa sáng, sau khi ăn xong hoặc là chép kinh hoặc là đọc sách, thi thoảng còn tới thăm Uyển Tần.
Uyển Tần sống trong cung đã lâu, lại được Thái hậu yêu thích nên tần phi có quan hệ thân thiết với nàng ta rất nhiều.
Thường xuyên lui tới nên hiển nhiên Cố Thanh Sương làm quen với không ít người.
Ban ngày đi dạo đây đó cho khuây khỏa, hoặc truyền vũ cơ đến nghe nhạc khúc, chẳng hề thiếu chút lạc thú nào.
Còn bên Mẫn Phi, tạm thời giống như là chốn thanh tịnh.
Trong cung không ai chủ động đến thăm hỏi hay nịnh bợ, cũng không ai gây rắc rối.
Cố Thanh Sương vẫn chưa hề xuất hiện trước mặt nàng ta, A Thi lại có đôi chút bất bình, nàng vừa hay ở cùng một cung với Mẫn Phi, qua lại đôi chút cũng đâu thành vấn đề.
Hoàng thượng cứ mãi ở bên đó, cho dù đụng mặt vẫn không bị nghi ngờ do nàng cố ý.
Thế mà Cố Thanh Sương chỉ nói: “Không vội.”
Trong cung có nhiều kẻ còn căm hận Mẫn Phi hơn nàng, bọn họ không nôn nóng, nàng gấp gáp gì chứ.
Huống hồ nàng vẫn là phi tần mới nhập cung, bên trên còn Thái hậu áp chế, sớm hay muộn thì Hoàng đế cũng triệu kiến nàng thôi.
Thái hậu sẽ không cho phép hắn mãi đâm đầu vào cung của Mẫn Phi.
Bất giác non nửa tháng trôi qua, thời tiết ngày một ấm áp hơn, rốt cuộc thì Hoàng đế đã hai ngày không ghé sang Trân Dung điện của Mẫn Phi, thay vào đó lại ngủ một mình ở Tử Thần điện.
Phi tần trong cung luôn nhìn chằm chằm vào Trân Dung điện, biết gió đổi hướng nên sáng tinh mơ ngày thứ ba mọi người đã bất ngờ tụ tập trong điện của Vinh Phi.
Thả lỏng, không cam lòng, hay ghen tuông phạm vào “thất xuất” đều hiện rõ trên mặt các nàng, trong buổi sáng hôm nay có thể thấy ít nhiều.
Vẻ mặt của Dĩnh Sung y ngày trước bị giáng phân vị vô cùng ảm đạm, mới mười bảy mười tám tuổi mà gương mặt đã xuất hiện bi thương không nên có.
Nàng ta không nhẹ không nặng than thở: “Vẫn là Mẫn Phi nương nương thân phận cao quý, tiến cung lâu như vậy rồi mà không mấy người từng gặp nàng ấy.”
Không khí bất chợt trở nên im lặng.
Thực ra thuở nhỏ Mẫn Phi được Thái phi nuôi nấng trong cung, ngoại trừ phi tần mới tiến cung năm nay thì phần lớn người có mặt trong điện đều từng thấy mặt nàng ta.
Song lời này của Dĩnh Sung y có dụng ý rất rõ ràng, đơn giản là đưa Mẫn Phi vào thế chưa đến thăm hỏi Vinh Phi bao giờ, mọi người đến đây thỉnh an buổi sáng đều chưa từng gặp nàng ta.
Phút chốc sắc mặt các phi tần có chút tâm tư đều hơi biến đổi, tuy nhiên Vinh Phi vẫn nở nụ cười khoan dung, đôi mắt phượng nhìn về phía Dĩnh Sung y: “Muội muội tuổi còn nhỏ nên hiếu kỳ, nhưng mà đừng nên quá nóng lòng.
Ngày tháng sau này còn dài, chúng ta đều là tỷ muội một nhà, sớm muộn gì cũng sẽ được gặp nhau thôi.”
Dứt lời, nàng ngưng lại một hồi, giọng điệu nhỏ nhẹ hơn, tựa như đang tỉ tê với chính mình lại khiến ai nấy đều nghe rõ: “Mấy hôm nữa là đến tiệc Đoan Ngọ rồi.”
Trong chớp mắt sau khi nói xong nàng như là hoàn hồn trở lại, nâng mắt cười rộ lên, tầm mắt quan sát một vòng, dừng trên người Cố Thanh Sương: “Hôm qua bổn cung đến vấn an Thái hậu nương nương, đã gặp Hoàng thượng ở đó.
Thái hậu đề cập tới việc tháng trước có mấy vị muội muội mới tiến cung mà vẫn chưa diện thánh.
Hai ngày tới Cố Hiền nghi nên chuẩn bị cho tốt.”
Hai chữ “diện thánh” kia có ý nghĩa gì, ai nghe cũng hiểu.
Bỗng chốc rất nhiều đôi mắt nhìn sang, Cố Thanh Sương cụp mắt, giọng nói nhỏ nhẹ chứa đựng ba phần tiếc nuối: “Thần thiếp tạ ơn nương nương đã nhớ tới.
Chỉ có điều mấy ngày trước thần thiếp ra ngoài tản bộ không may nhiễm lạnh, tuy không thấy triệu chứng gì nhưng cơ thể vô cùng mệt mỏi.
Bây giờ diện thánh e rằng sẽ lây bệnh cho Hoàng thượng, mong nương nương sắp xếp người khác.”
“Vậy à?” Vinh Phi tỏ vẻ luyến tiếc: “Muội phải mau mau truyền thái y tới xem bệnh đấy.” Tầm mắt lại đảo qua rồi rơi xuống gương mặt người mới được phong vị xếp sau Cố Thanh Sương là Bảo lâm Liễu thị: “Thế thì Liễu Bảo lâm mở đầu trước đi.”
Cấp bậc quan lại của nhà Liễu Bảo lâm không tính là cao, nhưng cũng là dòng dõi thư hương.
Nghe nói đến mình bèn đứng dậy, tự nhiên trang nhã phúc thân: “Vâng, thần thiếp xin nghe theo phân phó của nương nương.”
Vinh Phi vui vẻ hòa nhã gật đầu rồi lệnh cho mọi người giải tán.
Theo như ý này thì những phi tần mới từ đêm nay sẽ bắt đầu yết kiến.
Dựa theo phân vị sẽ lần lượt sắp xếp từ trên xuống, đầu tiên là Liễu Bảo lâm sau đó đến Lục Bảo lâm, kế tiếp là Dĩnh Sung y, Xà Sung y và cuối cùng là Ngô Lương sử.
Về phần Cố Thanh Sương được an bài ra sao thì phải xem khi nào nàng khỏi bệnh đã.
Dọc đường trở về Phương Tín cung, bên cạnh Cố Thanh Sương im lặng một cách bất thường.
Ngày thường khi ra ngoài nàng đều dẫn theo hai người là A Thi và Vệ Bẩm, đôi khi chỉ có A Thi.
Vệ Bẩm không nhiều lời, tính tình A Thi lại thích trò chuyện, trên đường đi luôn tìm gì đó để tán gẫu.
Hiện tại A Thi không khỏi tiếc hận vì Cố Thanh Sương vụt mất cơ hội được diện thánh đầu tiên, đồng thời có chút lo lắng cho bệnh tình của Cố Thanh Sương.
Chuyện này nàng ta chưa nghe Cố Thanh Sương nhắc đến, cũng không biết mắc bệnh từ lúc nào.
Vì thế vừa bước vào Bích Ngọc các, A Thi đã theo lời dặn của Vinh Phi mà gấp rút mời thái y.
Một khắc sau Trần Đạc đã tới, người này cùng bọn họ xem như quen thuộc.
Chức vị của hắn ở Thái Y viện không tính là cao nên chỉ được xem bệnh cho các phi tần cấp thấp, thi thoảng các nữ quan ở Lục Thượng cục bị đau ốm cũng thường tìm đến hắn.
Trần Đạc đã biết tin trong cung có thêm vị Cố Hiền nghi, có điều không ngờ đó lại là Cố Thanh Sương, hắn ngớ người ra.
Sau khi hồi phục tinh thần, đúng lúc muốn hành lễ thì nàng vội ngăn cản: “Cũng coi như từng quen biết, thái y không cần đa lễ.”
“Hiền nghi nương tử khách khí rồi.” Trần Đạc khom người tiến tới bắt mạch cho nàng.
Lát sau hắn cau mày: “Ngọc thể nương tử khỏe mạnh, không có gì bất thường cả.”
Cố Thanh Sương cụp mắt xuống, đưa tay tháo chiếc vòng ngọc đeo trên cổ tay ra rồi đặt nó lên bàn, mở miệng nói chuyện như chưa nghe thấy lời hắn nói: “Ta chỉ cảm thấy mệt mỏi trong người, chứ không có triệu chứng bệnh gì khác.
Theo thái y thấy nếu ta tịnh dưỡng sáu, bảy ngày thì có thể khỏe lại không?”
Trần Đạc thoáng giật mình, nhanh chóng ngầm hiểu: “Chỉ là bệnh nhẹ, đương nhiên có thể được, nương tử không cần quá lo lắng.”
Cố Thanh Sương gật gật đầu: “Làm phiền thái y rồi.”
Chút việc nhỏ không làm ảnh hưởng đến đại cục, Cố Thanh Sương biết hắn không cần phải từ chối.
Chẳng qua chút lợi ích này thì vẫn nên đưa ra, nàng chẳng có gì ngoài chiếc vòng kia, song song đó còn ra hiệu cho Vệ Bẩm đút thêm cho hắn ít ngân lượng.
Từ giây phút Trần Đạc nói thân thể Cố Thanh Sương không đáng lo ngại, sự kinh ngạc trên khuôn mặt A Thi đã không thể che giấu nổi.
Đợi khi Vệ Bẩm tiễn Trần Đạc ra về, A Thi càng thêm khó hiểu, sốt ruột lại gần: “Đã không có bệnh thì tỷ tỷ hà tất làm như vậy?”
“Người đầu tiên diện thánh nhất định sẽ gặp chuyện tốt đẹp ư?” Cố Thanh Sương giễu cợt cười khẩy: “Rõ ràng là Hoàng thượng bị Thái hậu bức ép nên đành tiếp kiến chúng ta, hiện tại chẳng biết hắn đang khó chịu đến mức nào nữa đấy.”
Tục ngữ nói “Gần vua như gần cọp”, đó chính là nói lúc bình thường đã là như vậy rồi, ngay lúc Hoàng thượng đang tức giận khó chịu một cách rõ ràng thế này thì sự nguy hiểm sẽ càng lớn hơn nữa.
Cho nên hiện tại người đầu tiên đi thăm dò tâm tình Hoàng đế, người nào thích thì cứ làm chứ riêng nàng thì sẽ không đi.
Đối với những lời nói cùng Trần Đạc ban nãy, hắn đồng ý giấu giếm đương nhiên là chuyện tốt, nói cho Hoàng đế biết thì cũng chẳng sao.
Đêm đó, quả nhiên Hoàng thượng lật thẻ bài của Liễu thị.
Nàng ta là người hòa nhã, đúng mực nên cơ bản không gặp xui xẻo nào cả.
Ngay hôm sau có ý chỉ ban xuống, tấn phong nàng lên hàng lục phẩm Hiền nghi.
Hai ngày kế đến, Hoàng đế dường như không có hứng thú nào, tiếp tục độc tẩm, ngày thứ ba mới triệu kiến Lục Bảo lâm.
Lục Bảo lâm tuy không được tấn phong song vẫn nhận ban thưởng nên vẫn chưa có gì xảy ra.
Sau đó nữa, rõ ràng là Dĩnh Sung y đã nói lời không nên nói.
Chẳng rõ ngọn ngành thế nào, chỉ nghe bảo Dĩnh Sung y bị đuổi về ngay trong đêm, tự mình hồi cung còn đại cung nữ cận thân thì bị áp giải đi Cung Chính ti phạt trượng.
A Thi nghe tin vỗ vỗ ngực: “Cũng may là tỷ tỷ không đi.
Cơn giận của Hoàng thượng lớn thế kia, vẫn là nên kéo dài thêm ít lâu nữa.”
Cố Thanh Sương lắc đầu, cười nói: “Không cần đâu, hai ngày là ổn thôi.”
Hai vị trước bình an vô sự, đã khẳng định cho việc dù chuyện liên quan đến Mẫn Phi thì Hoàng đế vẫn có thể kiềm chế bản thân.
Dĩnh Sung y ăn khổ chỉ chứng tỏ rằng nàng ta quá ngu ngốc mà thôi.
Thế là sáng sớm hôm sau, Cố Thanh Sương lại mời Trần Đạc đến xem mạch.
Trần Đạc rời khỏi Bích Ngọc các rồi đến chỗ Vinh Phi, bẩm báo rằng nàng đã bình phục, có thể vào điện hầu quân.
Hôm đó khi trời đã nhá nhem tối, Viên Giang dẫn người tới Phương Tín cung.
Trông thấy Cố Thanh Sương, nét mặt tươi cười cúi chào: “Hiền nghi nương tử, Hoàng thượng mời nương tử đến cùng ngài dùng bữa.
Nương tử thu xếp ổn thỏa rồi theo thần đến Tử Thần điện.”
Cùng nhau dùng bữa, ba vị trước đó đều không có chuyện này.
Cố Thanh Sương nói với hắn: “Làm phiền đại bạn rồi, chờ ta một lát.” Yên vị ngồi vào bàn trang điểm để A Thi giúp nàng búi một kiểu tóc.
Phân vị nàng còn thấp, còn là người từng thanh tu, về tình về lí đều không nên quá xa hoa, trước giờ đều mặc quần áo đơn giản.
Hôm nay mặc một váy liền ngang ngực thêu họa tiết nhành hoa và bươm bướm màu vàng mơ, đây đã là màu sắc hiếm thấy trên người nàng rồi.
Bước lên chiếc kiệu ấm áp do Viên Giang chuẩn bị, dọc đường nàng không nói lời nào.
Đến Tử Thần điện, khi kiệu dừng hẳn nàng vén rèm đi xuống, ngước mắt lên xem tấm biển trước điện, trong mắt lộ ra mấy phần kính sợ.
Viên Giang khom người: “Nương tử, mời!”
Nàng im lặng gật đầu, cất bước vào trong.
Bên trong điện, nhóm cung nhân đang bày biện thức ăn lên bàn còn Tiêu Trí vẫn ngồi trước bàn sách xem tấu chương.
Liếc mắt thấy có người đi vào, hắn ngước lên.
Biết đó là nàng bèn dứt khoát buông tấu chương xuống: “Nàng đến rồi à.”
Cố Thanh Sương thu váy, cúi đầu làm đại lễ: “Hoàng thượng thánh an!”
“Miễn lễ!” Tiêu Trí nhấp ngụm trà, Cố Thanh Sương theo quy củ đứng dậy, chưa kịp ngẩng đầu chợt nghe hắn hỏi tiếp: “Nghe nói mấy ngày trước nàng bị bệnh à?”
Giọng điệu đều đều, tưởng chừng chỉ là thuận miệng hỏi tới.
Cố Thanh Sương lẳng lặng nâng mắt, hắn đang nâng chén uống trà nên không nhìn rõ thần sắc trên mặt..