Bạn đang đọc Cùng kẻ thù thành thân – Chương 52:
Trong sảnh Bác Sĩ, Khương Nhan cúi đầu đứng bên chỗ ngồi, tay theo thói quen nghịch sợi dây treo ngọc bên hông, nghe tư nghiệp trách phạt.
Sắc mặt Sầm tư nghiệp xanh đen, hung hăng dùng sức ném bài thi xuống dưới chân nàng, giọng lạnh lùng nói: “Ngươi xem bài làm của ngươi đi!”
Sầm tư nghiệp đã rất lâu không trách mắng Khương Nhan nữa rồi, lần này nổi giận, ắt hẳn là giận đến đỉnh điểm. Khương Nhan cúi người cẩn thận đem tờ giấy tuyên ấy nhặt lên, vừa mở ra xem, trên bài viết nhăn nhó là dòng châu phê đỏ tươi ghi ‘nhị ất’*.
(*Tính hạng theo hệ can chi: Đứng đầu là giáp, đến ất, bính, đinh,…)
Vào Quốc Tử Giám lâu như thế này, ngoại trừ lúc ban đầu vì không hiểu cách luật của bát cổ mà bị ra ngoài tam giáp ra, những lần thi cử sau đó Khương Nhan vốn luôn đứng trong hai giáp đầu, năm ngoái Phù Ly rời đi nàng liền ôm vững hạng nhất, lần này nàng bị loại ra ngoài ba giáp đầu bảng trở thành ‘nhị ất’, là chuyện lần đầu gặp.
Cũng khó trách Sầm tư nghiệp tức giận như thế.
“Ngươi nhìn ngươi giờ đây còn có ý chí của một thái học trò ư? Cả ngày lơ đãng, có cơ hội liền ra ngoài đi chơi, hẹn hò, hồn phách sắp bị Phù Ly câu mất rồi!” Sầm tư nghiệp ngồi trên ghế xếp, vỗ vào tay vịn mắng, “Theo lão phu thấy, ngươi cũng không cần ở đây lãng phí thời gian nữa, chi bằng sớm về nhà chuẩn bị hôn sự đi.”
Từ kì nghỉ cuối năm ngoái trở về, Khương Nhan thật sự có trì trệ, không cố gắng như hai năm trước, chỉ là chưa từng nghĩ đến tốc độ lười nhác lướt đến kì thi lại nhanh như thế, vừa mới thả lỏng vài tháng, liền lãng phí mất sự cố gắng của những năm trước rồi, bất giác mặt nóng bừng lên. Nhưng nghe thấy Sầm tư nghiệp giận lây sang Phù Ly, nàng lại có chút không phục, thản nhiên nói: “Tư nghiệp đừng giận, lần này chỉ là một lần sai lầm, sau này sẽ không như thế nữa.”
“Sau này?” Sầm tư nghiệp ‘Ha’ một tiếng, mỉa mai, “Ngươi trong lòng chỉ có tình yêu, kì thi hương sắp đến cũng không chuẩn bị, nào còn nói đến chuyện sau này?”
Vừa nhắc đến ‘thi hương’ Khương Nhan liền nghẹn lời, phản bác nói: “Lời này của tư nghiệp nói sai rồi. Không phải là trong triều có lệnh, nói nam nữ cùng triều làm quan có quy định nghiêm cấm nữ tử vào triều làm quan liên hôn với quan viên nam ư? Nếu đã như thế, học trò còn chuẩn bị thi hương gì chứ.”
Nếu cứ cố chấp tham gia thi cử, chẳng phải là nàng sẽ không thể thuận lợi thành hôn với Phù Ly sao. Nàng đã nhận quà của Phù Ly, đồng ý với lời hứa của hắn, nhất định không có duyên vào làm quan, vì thế nên mới dự định vào làm môn hạ của Lục lão, tiếp tục làm một nữ sinh tu thân dưỡng tính.
Nhưng những chuyện này, Sầm tư nghiệp cổ hữu, cứng ngắc sẽ không thấu hiểu.
Trong mắt của tiên sinh cổ hữu hà khắc chứa đầy sự thất vọng, hệt như trong giây phút ấy bị rút cạn toàn bộ sức lực, bộ râu hoa râm run run, khàn giọng hỏi: “Giữa tiền độ làm quan và tình yêu, ngươi lựa chọn vế sau ư?”
Khương Nhan nắm chặt bài thi, xem như thừa nhận.
Ngươi hẳn phải rõ, đường đi trên thế gian này đều do con người đi ra cả.” Sầm tư nghiệp dường như thất vọng, lại tựa như mệt mỏi, một lúc sau mới thở dài một tiếng nói, “Lão phu cứ cho rằng ngươi không giống các nàng ấy, mà nay xem ra, là lão phu nhìn lầm rồi.”
Bấy giờ, cổ họng Khương Nhan vô cùng khô khốc, trong lòng thoáng hoảng hốt.
Nàng há miệng, muốn nói gì đó, Sầm tư nghiệp lại khoát tay đứng dậy nói: “Không cần nói nữa, ngươi ra ngoài đi.”
Khương Nhan chỉ đành mím chặt môi, nói tiếng ‘Học trò cáo lui’, liền cầm tờ giấy bước ra ngoài.
Ban đầu nàng mặc kệ tất thảy để vào Quốc Tử Giám, ngoại trừ hiếu thắng đang tác quái ra, phần lớn đều là hướng đến tự do ở bên ngoài Duyện Châu, chưa từng nghĩ đến sẽ giống như cha lăn lộn vào trong chảo nhuộm lớn của quan trường, ngươi tranh ta đấu, lăn lộn trèo lên, như bước trên băng mỏng… Không chê bai nghèo hèn, không để tâm đến phú quý, hôn ước với Phù Ly chỉ là một trong những nguyên nhân nàng từ bỏ thi cử, chứ không phải là lí do duy nhất.
Sớm đã tính toán xong tùy tâm sở dục nhưng vừa rồi nhìn thấy ánh mắt ngập tràn thất vọng của Sầm tư nghiệp, không biết tại sao, trong lòng lại dâng lên sự hoảng loạn, vẫn cảm thấy bản thân đã làm sai gì đó.
Tâm sự trùng trùng, bất tri bất giác, nàng đi đến sau vườn của Quảng Nghiệp đường, con đường đá vẫn ở đó, bị ánh nắng đầu hạ chiếu đến bạc màu, hoa lan bên góc tường nở đến thật ưu nhã, hoa đăng tiêu trên giàn nở rộ mãnh liệt, nhưng Khương Nhan lại nghĩ đến thiếu niên múa kiếm hai năm trước dưới ánh trăng…
Nàng lắc lắc đầu, đem tạp niệm trong đầu loại đi, ngồi xuống dưới bàn đá bên gốc cây, mở ra tờ giấy tuyên trong tay, thoáng cái bị châu phê đỏ tươi trên đó đâm đến đau mắt, tùy tiện vo giấy tuyên lại, tiện tay ném sang một bên.
Tờ giấy bị vo tròn lăn hai vòng trên đường đá, ngừng lại trên đỉnh một đôi giày thêu trắng. Khương Nhan bục trên bàn đá lạnh, nâng mí mắt lười nhác nhìn người đến một cái, uể oải gọi: “A Ngọc…”
“Ta tìm ngươi rất lâu đó, sao lại trốn ở nơi này?” Nguyễn Ngọc khom người nhặt lấy tờ giấy vo tròn trên đất lên, vô thức mở ra xe, sau đó liền sững sờ, cất bước ngồi xuống bên người Khương Nhan, an ủi nói, “Hóa ra là vì chuyện này à! Không sao đâu, có chút dao động cũng là rất bình thường mà.”
“Đây không phải là dao động, A Ngọc, ta rất rõ trạng thái của bản thân.” Khương Nhan thở dài nói, “Trong kế hoạch của ta không có khoa cử, ta khiến các tiên sinh thất vọng rồi.”
“Vốn triều ta chưa từng có ngoại lệ nữ tử vào làm quan, lựa chọn của ngươi cũng không có gì không đúng mà. Tục nói ‘Tái Ông mất ngựa không biết là họa hay phúc’**…Ồ ta cũng không biết làm sao cho ngươi lời khuyên nữa, ngươi đừng buồn rầu.” Nguyễn Ngọc trước giờ không khéo ăn nói, nói được vài câu, thấy Khương Nhan vẫn buồn buồn không vui, liền đưa tay kéo nàng đứng dậy nói, “Được rồi, chúng ta đi giải khuây, tìm A Tuyết và Ngụy công tử chơi trò ném tên được chứ?”
(** Điển tích Tái Ông mất ngựa, ý nói sự đời may rủi vô thường, cần bình bĩnh chiêm nghiệm và suy xét.)
Khương Nhan lười nói với nàng, chỉ đành đứng dậy, bước vào ánh sáng loang lổ của ngày hè chói chang.
Hai người một trước một sau bước ra ngoài nguyệt động, đột nhiên, Nguyễn Ngọc đi phía trước khựng lại, theo bản năng xoay người, gương mặt hoảng hốt.
“A Nhan, chúng ta đi đường khác đi…” Nguyễn Ngọc nhỏ giọng nói.
Khương Nhan vừa muốn hỏi ‘tại sao’, liền nghe thấy trên hành lang không xa truyền đến một giọng nói ngả ngớn: “Ngọc Hồ Lô!”
Giọng này quá mức gợi đòn, lòng Khương Nhan trầm xuống, lướt qua người Nguyễn Ngọc, quả nhiên nhìn thấy đôi anh em Tiết gia bất tài, vô học đang cùng đám bạn dưới trướng chậm rãi bước đến, lại rủ nhau xì xào gọi vài tiếng “Ngọc Hồ Lô”, lấy đó làm trò đùa.
Thấy bóng lưng Nguyễn Ngọc không dám quay lại, Tiết Vãn Tình liền lấn đến nói: “Ca ca không biết rồi, Ngọc Hồ Lô của chúng ta sắp gả cho con trai của lễ bộ thị lang, Tạ gia nhị công tử rồi, có người chống lưng, nào còn để ý đến chúng ta nữa?”
“Thật ư? Nàng sắp gả cho người ta rồi à!” Tiết Duệ ngược lại khá bất ngờ, sắc mặt âm trầm, lạ lùng nói, “Tiết gia ta chẳng phải lớn mạnh hơn Tạ gia nhiều sao, rõ ràng là một vị mỹ nhân, sao mắt lại bị mù như thế.”
Gương mặt Nguyễn Ngọc thoắt trắng thoát đỏ, cắn môi đến suýt rách cả cánh môi.
“A Ngọc, ngươi còn không hiểu sao, kẻ ác trên đời này sẽ không vì ngươi lương thiện nhẫn nhịn mà ít bắt nạt ngươi hơn đâu.” Tâm tình Khương Nhan vì gặp người Tiết gia mà trở nên càng tệ hại hơn, ý cười trên môi nhạt đi, trầm tĩnh nói, “Ngươi cần phải phản công. Dù sao chưa đến ba tháng nữa chúng ta đã rời đi rồi, cần gì phải nhẫn nhục chịu đựng?”
Tiếng cười đùa sau lưng vẫn còn, Nguyễn Ngọc siết chặt mười ngón tay, cả người run rẩy, dường như đứng bên bờ nổi giận. Không biết bao lâu sau, nàng xoay người, lớn tiếng quát với đám người Tiết gia: “Ta ghét các ngươi gọi ta là Ngọc Hồ Lô!”
Giọng nàng mang theo tiếng nức nở run rẩy nhưng trong mắt lại không có nước mắt, giọng nói vang dội khí phách, không ăn nói nhỏ nhẹ như thường ngày. Đám người đối diện dường như bị nàng đột nhiên trách mắng dọa sợ, không hẹn mà cùng nhau ngừng cười, sững sờ đứng yên tại chỗ.
Xung quanh rơi vào sự yên ắng khác lạ, Khương Nhan lại bất giác nhếch môi, thầm vỗ tay khen hay.
Nguyễn Ngọc siết chặt hai tay, bước về trước hai bước, đôi mắt ửng đỏ nhìn thẳng Tiết Duệ, đứng thẳng người dưới nắng chiều mùa hạ, lại càng lớn tiếng quát lên: “Các ngươi nghe cho rõ đây! Ta có tên có họ, họ Nguyễn tên Ngọc, không phải là Ngọc Hồ Lô!”
Tiết Vãn Tình mở miệng, mày liễu nhướng lên, là người phản ứng đầu tiên, thấp giọng quát: “Nguyễn Ngọc, ngươi điên rồi! Dám nói những lời này với huyện chúa và thế tử!”
“Phải như thế, các ngươi mới nhớ rõ tên ta.” Nguyễn Ngọc hổn hển nói, “Các ngươi vừa khao khát ta vừa tổn thương ta, đem nỗi đau của người khác thành trò đùa của mình, chẳng phải ngụy quân tử so với kẻ điên còn đáng hận hơn trăm lần sao!”
“Ngươi…”
“Từ nay về sau, các ngươi nếu dùng ba chữ ‘Ngọc Hồ Lô’ để trêu chọc dáng người của ta nữa thì đừng trách ta không khách khí! Ta dù sao cũng sẽ rời khỏi đây, mà tiền đồ của thế tử Tiết gia chỉ vừa mới bắt đầu, nếu là muốn cá chết lưới rách, chi bằng cứ chờ xem.”
Thoải mái quát xong, Nguyễn Ngọc cũng không trốn tránh nữa, quả quyết lướt qua vai họ, không quay đầu lại.
Đòn phản kích của Nguyễn Ngọc dường như mang đi toàn bộ buồn bực của Khương Nhan đi, dưới ánh nắng, nàng nhìn đám ăn chơi trác táng của Kinh Sư đang nghẹn họng, cười mỉa mai, đuổi theo bước chân của Nguyễn Ngọc.
Nguyễn Ngọc đứng trước rừng trúc cách đó không xa chờ nàng.
Nghe thấy tiếng bước chân đến gần của Khương Nhan, hai vai Nguyễn Ngọc thoáng run lên, đột nhiên quay người ôm lấy nàng, run giọng hỏi: “A Nhan, ta vừa rồi có phải rất quá đáng không?”
“Ngươi làm tốt lắm, A Ngọc.” Khương Nhan vỗ nhẹ đôi vai không ngừng run lên của nàng ấy, khen “Ngươi của hôm nay là dũng cảm nhất, cũng là chói mắt nhất.”
“Thật ư?”
“Đương nhiên là thật rồi, ta gạt ngươi khi nào chứ?”
Nguyễn Ngọc chuyển khóc thành cười, thở phào một hơi nói: “Tuy ta rất sợ nhưng phát tiết xong lại cảm thấy cả người thoải mái.”
Nói rồi, hai người nhìn nhau cười.
Cuối tháng năm, Nguyễn gia ở Duyện Châu đưa thư đến, nói đã cùng Tạ gia nhị công tử định xong hôn kì, chính là sau kì thi hội năm sau. Khương Nhan cũng từng mượn lúc nghe giảng, lẳng lặng đánh giá qua Tạ nhị công tử trong học quán, thấy hắn tướng mạo tuấn tú, trắng trẻo, đối nhân xử thế vô cùng hữu lễ, liền yên tâm, thay Nguyễn Ngọc vui mừng vì tìm được người tốt.
Hôm nay là ngày cuối cùng Nguyễn Ngọc nghe giảng trong học quán, ngày nghỉ ngày mai, Nguyễn gia liền sai người đến đón nàng về chờ gả.
Sáng sớm thức dậy, Khương Nhan liền than ngắn thở dài. Nguyễn Ngọc biết nàng không nỡ, liền an ủi nói: “Lần này chờ gả phải hơn nửa năm, ta vừa khéo có thể quay về thay phụ thân gánh vác khó khăn, giải quyết công vụ. Nửa năm sau ta sẽ gả đến phủ Ứng Thiên, nghĩ đến ngươi và Phù đại công tử cũng sẽ ở đây, chúng ta không phải có thể thường xuyên gặp mặt hay sao?”
“Ta sẽ đi phủ Lâm Thao học tập trước, bên Phù Ly cũng không biết khi nào mới ổn định đâu.” Khương Nhan cả người mặc nho phục trắng, phiêu dật như tiên, chắp tay chậm rãi bước vào học quán, “Chẳng qua nói trước đấy! Cho dù chúng ta ở đâu, đều phải thường xuyên liên lạc gặp nhau, không thể vì có lang quân mà quên mất ta đâu đấy!”
Nghĩ ngợi, nàng lại bổ sung: “Ngày mai ngươi về trễ chút, ta phải làm tiệc tạm biệt cho ngươi.”
Nguyễn Ngọc bất đắc dĩ cười, liên tục nói “Ừ’.
Hai người cười nói bước vào cửa, liền tỉ mỉ phát hiện ra trong học quán có gì đó khác lạ: Chỉ thấy trên tất cả bàn học đều đặt một sợi dây thắt nút đỏ, trên mấy chục bàn học, mỗi người đều có, trong mắt nhìn thấy một mảng đỏ rực, rất đẹp.
Vừa ngồi xuống, Khương Nhan cầm sợi dây đỏ thắt nút quan sát hồi lâu, nghi hoặc hỏi: “Đây là gì vậy? Ai đặt nó ở đây?”
Nguyễn Ngọc cũng mờ mịt lắc đầu.
“Đây là do đích thân Nguyên Lượng huynh thắt đó, tặng cho các bạn học kết cát tường.” Nói rồi Ngụy Kinh Hồng và Trinh Ôn cùng nhau bước vào, phe phẩy quạt giấy cười khanh khách nói.
Sau khi Xảo Nương qua đời, Trình Ôn càng kiệm lợi hơi nhiều, chỉ vùi đầu học hành, mọi người suýt quên mất đi sự tồn tại của hắn. Nghe nói là Trình Ôn tặng, trong mắt Khương Nhan chứa vài phần ý cười, chỉ lên hai kết cát tường trên bàn mình hỏi, “Trình công tử tại sao lại cho ta hai cái?”
Trình Ôn ôn hòa nói: “Một cái còn lại, phiền Khương cô nương thay ta giao cho Phù đại công tử. Cùng là bạn học với nhau, Nguyên Lượng được các vị chiếu cố, một chút tâm ý vẫn mong chư vị không chê bai.”
“Sao có thể chê bai chứ, cái kết này rất đẹp đấy!” Nguyễn Ngọc vuốt ve đường viền trên nút thắt, cười khẽ: “Thắt nhiều kết như thế, nhất định phí không ít công sức nhỉ? Trình công tử có lòng rồi.”
Vừa nói xong, liền thấy Tiết Vãn Tình bước vào, chê bai cầm kết cát tường trên bàn, hừ nói: “Đây là vật gì vậy? Xấu chết đi được!” Nói xong, nàng ta vung tay ném kết cát tường vào trong sọt giấy.
Khương Nhan và Ngụy Kinh Hồng đều thay Trình Ôn cảm thấy không đáng, nhưng Trình Ôn lại không để ý, chỉ nhìn chiếc kết trong tay Nguyễn Ngọc, cười khiêm tốn nói: “Không tốn công sức, thích là tốt rồi.”
Buổi chiều tan học, liền là kì nghỉ một tháng một lần. Khương Nhan thay đồ, cầm lấy hộp gấp đặt trên bàn bên đầu giường, vội vã đến chỗ giám thừa xin mộc bài ra ngoài.
Nàng sớm đã hẹn với Phù Ly, hôm nay sẽ ở bên cầu đá cong của sông Tần Hoài gặp mặt, cùng nhau chèo thuyền hái sen.
Đến bên cầu, vừa đúng giờ dậu.
Hoàng hôn diễm lệ bao phủ khắp mặt đất, khiến cho cả phủ ứng Thiên được bao trùm bởi ánh đỏ vàng đan xen. Thuyền chèo lướt trên sóng nước, ánh sáng lấp lánh, kinh động vô số vịt trời, trong không khí thoang thoảng hương hoa sen thanh thanh, hít một hơi sâu liền có thể xua đi sự ngột ngạt trong lòng.
Khương Nhan đứng dưới cây liễu chờ hồi lâu, đến khi mặt trời dần lặn xuống núi, người chèo thuyền du ngoạn vui vẻ quay về nhà, đến khi gió đêm lành lạnh, bên cầu đá cong cong heo hút bóng người, cuối cùng sau lưng mới truyền đến một trận tiếng vó ngựa hối hả chạy đến.
Hệt như có cảm ứng, nàng ôm hộp gấm quay người, xuyên qua lá liễu mềm mại nhìn thấy bóng dáng thiếu niên anh tuấn mặc quân phục tung người xuống ngựa. Hắn thậm chí không kịp buộc ngựa, liền rảo bước lớn đi đến, ôm Khương Nhan vào lòng, giọng khàn khàn áy náy nói: “Xin lỗi nàng, trong trấn phủ tư xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đến trễ rồi.”
Nghe thấy giọng nói hổn hển, ngắt quãng, cảm nhận được nhịp tim đập thật nhanh của hắn, một chút nhàm chán khi chờ lâu của Khương Nhan liền tan thành mây khói, chỉ vỗ vỗ lưng Phù Ly, không để ý cười: “Không sao, không sao. Ta ở đầu cầu ngắm xong cảnh mặt trời lặn rất đẹp, như Vương Tử An từng nói ‘Lạc hà dữ cô vụ tề phi’*** vậy, chỉ tiếc là sóng nước mênh mang, lấp lánh ánh vàng, chàng lại không ở bên cạnh.”
(*** Hoàng hôn cùng vịt trời cùng bay)
Phù Ly không đáp, chỉ là hít một hơi sâu, ôm nàng càng chặt hơn chút.
Gió đêm lay động cành liễu, hoàng hôn hoàn toàn chôn vùi sau dãy núi, sóng nước gợn sóng, tiếng cá nghịch nước tấu thành bản nhạc đêm êm tai. Không biết trải qua bao lâu, Khương Nhan thoát khỏi vòng ôm của Phù Ly, đưa hộp gấm cho hắn, hoạt bát cười: “Tặng chàng.”
Phù Ly nghi hoặc nhận lấy, mở hộp gắm ra xem, bên trong lại là một bộ bao cổ tay bằng da bò khảm sắt đen, hoa văn cổ xưa rõ ràng, sờ vào rất thích.
Chạng vạng thu lại tia nắng tàn cuối cùng, sóng nước trên sông phản chiếu lên gương mặt tuấn dật, tinh xảo của Phù Ly, điểm xuyến đôi mắt sáng rực ôn tình. Hắn nhìn Khương Nhan, khóe môi mấp máy, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ là cong môi, cúi đầu, cởi bao cổ tay cũ, mang vật nàng vừa tặng vào, cẩn thận buộc dây bằng da bò lại…
Cuối cùng nhân lúc Khương Nhan còn chưa phản ứng, cánh tay dài của hắn vươn ra, giữ lấy sau gáy của Khương Nhan, ngây ngô mà bá đạo hôn xuống trán nàng.
Tác giả có lời muốn nói: Giới độc giả này rất lợi hại, ta thích!