Cùng Hát Một Bài Ca (Nhất Niệm Sênh Ca Khởi)

Chương 25: Đàn tâm không có bến


Đọc truyện Cùng Hát Một Bài Ca (Nhất Niệm Sênh Ca Khởi) – Chương 25: Đàn tâm không có bến

Diệp Niệm Sênh theo Mộ Tắc Thành đến một phòng nghỉ ở khu hậu đài, nhìn quanh, thấy một người phụ nữ trung niên mặc sườn xám màu sứ thanh hoa, trang nhã ngồi trong góc. Tuy trên mặt có chút tang thương, nhưng vẫn không át nổi ánh sáng rực rỡ, lúc còn trẻ, nhất định là giai nhân một thời.

Cô nghĩ thầm như vậy, bước chân theo Mộ Tắc Thành đến bên cạnh bà.

“Lão Mộ, Thiên Ca nói lát nữa sẽ tới.” Người phụ nữ kia mở miệng nói trước.

“Chân Chân, mau đến gặp con dâu nhà chúng ta.” Mộ Tắc Thành vừa sủng nịnh ôm lấy người phụ nữ kia, vừa nhìn Diệp Niệm Sênh nói: “Tiểu Diệp, đây là mẹ của Thiên Ca.”

“Cô Diệp, nghe danh đã lâu.”

Gặp cha mẹ vậy là đã gặp cha mẹ rồi.

Tuy lúc trước từng hợp tác với Mộ Tắc Thành, tuy biết ông là ba của nam thần, nhưng không thân thuộc.

Lần này lại gặp mẫu thân đại nhân, dưới tình huống không hề chuẩn bị trước như vậy.

Còn là dưới tình huống không có nam thần nữa.

Căng thẳng, căng thẳng, căng thẳng.

Hơi thở, đi đâu rồi, đại não, còn chuyển động được không.

“Bác gái, chào bác.” Diệp Niệm Sênh khẽ cười nói. “Bác gọi con là Sênh Sênh là được rồi.”

Trong đầu bắt đầu ra sức sưu tầm thông tin về mẹ của Mộ Thiên Ca. Mẹ anh Lý Chân là nghệ sĩ piano trong nước, từng đạt không ít giải thưởng trong và ngoài nước, nhưng từ sau khi sinh Mộ Thiên Ca vẫn luôn lui về trạng thái ở ẩn, ít có tin của bà.


“Sắp là người một nhà rồi còn gọi người ta là cô Diệp gì chứ.” Mộ Tắc Thành cũng nói đùa. “Tôi cũng phải đổi giọng gọi Sênh Sênh thôi.”

Chú Thành. Con trai chú nhất định đã tiếp nối truyền thống đẹp của chú.

“Phải phải phải, người một nhà, Sênh Sênh trông thật đáng yêu.” Lý Chân tỉ mỉ đánh giá thiếu nữ nhu thuận trước mặt, thích từ tận đáy lòng. Lúc trước đều nghe Lão Mộ nhắc tới, bây giờ mới thấy người thật, quả thật vừa lòng.

“Bác gái mới thật sự là sinh ra đã đẹp, hơn nữa nghe nói còn đàn piano rất hay, anh Ca vẫn luôn rất kiêu ngạo nói đến chiến tích lẫy lừng của bác với con đó.”

“Đứa nhỏ Thiên Ca này, còn nói chuyện lúc trước của bác với con làm gì, sau này thằng bé, phải phiền con lo lắng rồi.” Ký Chân kéo tay Diệp Niệm Sênh, mỉm cười nói.

Diệp Niệm Sênh mỉm cười nhìn vẻ mặt tươi cười rạng rỡ của Lý Chân, nghĩ thầm: “Giống như vô tình vỗ mông ngựa mẹ chồng tương lai vậy.”

Không đợi cô trả lời, có giọng nói bỗng chen vào: “Ba mẹ hai người đừng dọa Tiểu Sênh chạy mất.”

Người nói là Mộ Thiên Ca.

“Ài, nóng lòng bảo vệ vợ như vậy, quả thật giống ba như đúc.” Mộ Tắc Thành tự nhiên mở miệng, Lý Chân ở bên cũng thưởng thức vẻ mặt của con trai.

Chỉ có Diệp Niệm sênh lúc này ngoài đó mặt và im lặng, dường như không thể nói thêm gì khác.

“Hai đứa con mấy ngày nay không thấy công khai, chúng ta đi tham quan trước.” Mộ Tắc Thành ôm Lý Chân chậm rãi đi khỏi, vợ chồng họ nhiều năm như vậy ân ái có thừa, vẫn luôn là giai thoại trong làng giải trí.

“Vậy chú Thành, bác gái, lát nữa gặp.” Diệp Niệm Sênh lễ phép đưa tiễn.

Khi bọn họ biến mất khỏi tầm nhìn, còn thuận tay giúp họ đóng cửa.


Với chỉ số thông minh của Diệp Niệm Sênh, cô không nhận ra, bây giờ không không gian kín chỉ còn hai người bọn họ.

Cô ngước mắt nhìn Mộ Thiên Ca, anh mặc trang phục punk, trong vẻ lang thang bất kham lại mang theo khí chất vương giả.

HIển nhiên đã thay xong trang phục lên sân khấu.

Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh, bị anh nhìn đến xấu hổ, cô không tự giác lùi ra sau mấy bước, mà anh lại mỉm cười theo cô, cô càng lui, anh càng tiến.

Cuối cùng anh dịu dàng nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng phủ lên môi cô, cảm nhận thân thể cô khẽ rung động, sau đó anh không tự giác cắn cánh môi cô, hôn sâu hơn.

Không muốn dừng lại chút nào, một chút cũng không.

Say đắm.

Tất cả nỗi nhớ đều hòa tan trong nụ hôn này.

Không cần thêm lời nào khác.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~·

Khi Diệp Niệm Sênh xuất hiện tại ghế khán giả, đã sắp mở màn, nhóm người Đuồng Tâm, Hồ Lượng vẫy tay với cô, cô cũng mỉm cười chào hỏi họ.

Quan trọng nhất chính là, ngồi bên cha mẹ nam thần cũng là áp lực như núi. Nếu không nhịn được tỏ vẻ quá háo sắc phải làm sao.


Đèn bỗng tắt hết, trên nàm hình bắt đầu đếm ngược.

Mọi người bắt đầu hoan hô đếm ngược: “10….. 9….. 8…. 7….. 3…. 2….. 1….” 

Trong chớp mắt, âm nhạc vang lên, pháo hoa bay lên, châm lửa đêm tối như mực.

Trung tâm sân khấu, đèn chiếu sáng một điểm, anh lẳng lặng đứng đó, giơ tay nhấc chân đều tỏa ánh sáng ra bốn phía, giờ phút này anh đón nhận muôn vàn ánh mắt, tiếng vỗ tay đều chỉ vì anh.

Diệp Niệm Sênh nghĩ vậy, Mộ Thiên Ca hát một bài, chỉ thấy anh dùng hai ngón trỏ vẽ một trái tim giữa không khí, sau đó chỉ về phía Diệp Niệm Sênh.

“Tôi yêu… các bạn…” Khi anh nói “các bạn” dùng ngón trỏ vẽ một đường bao quát tất cả khán giả.

Những người ở đó vì một câu này dẫn đến tiếng thét chói tai dời núi lấp biển.

Bọn họ không biết đây là Mộ Thiên Ca đang thổ lộ với ai đó.

Nhưng những người xung quanh Diệp Niệm Sênh đều hiểu rõ.

“Thổ lộ trắng trợn.” Dường Tâm kéo tay áo Diệp Niệm Sênh, vẻ mặt hưng phấn nhắc nhở.

“Anh Ca đang thổ lộ với em đó.” Hồ Lượng nâng má nói có vẻ đăm chiêu.

Thật hâm mộ em đó.” Hồ Lượng mang đến vẻ mặt ghen ghét của Lucy.

“Mọi người tập trung nghe nhạc đi.” Diệp Niệm Sênh chỉ có thể nói lảng sang chuyện khác.

“Có phải nữ chính thẹn thùng không, mau chia sẻ tâm tình lúc này với chúng tôi.” Hồ Lượng tiếp tục bà tám, không đợi Diệp Niệm Sênh mở miệng, Lý Chân ngồi bên phải cô đã mở miệng nói: “Tiểu Lượng, con đừng làm phiền Sênh Sênh nghe Thiên Ca biểu diễn, nếu không lần sau con cãi nhau với Đường Tâm, dì sẽ không giúp con nữa.”


“Dì à…” Hồ Lượng tỏ vẻ ấm ức, khiến lòng Diệp Niệm Sênh bỗng sảng khoái, có… người làm chỗ dựa thật tốt.

Vừa nghĩ vậy, Lý Chân đã ghé vào tai Diệp Niệm Sênh nói: “Yên tâm, có mẹ chồng này bảo vệ con.”

Khí phách.

Diệp Niệm Sênh ngây ngốc vài giây, liên tục gật đầu, mơ mơ màng màng nghĩ đến cảnh ôm đùi bà gọi: “Cảm ơn mẹ chồng.” Hình ảnh này, cảm thấy hơi khoa trương và giả tạo. 囧… 

Cuối cùng mọi người cũng yên tĩnh ngồi nghe hát.

Một bài, rồi lại một bài, nghe mãi không chán.

Đến lúc lên sân khấu lại.

Tiết tấu nhớ em khi gió nổi chậm rãi vang lên.

Chỉ nghe anh nói: “Cảm ơn ba mẹ tôi, người tôi yêu và tất cả bạn bè đã đến xem concert của tôi. Tối nay Thượng Hải vì cô ấy, vì các bạn mà trở nên tươi đẹp.

“Oanh” một tiếng, cảm giác như trời đất nghiêng ngả. Hôm nay luôn biên được giới thiệu, Diệp Niệm Sênh bỗng hạnh phúc đến nỗi có chút không biết làm sao, cảm giác như là một giấc mơ.

Mấy hôm nay đi theo anh Ca, như trải qua sóng to gió lớn, nhưn dù sao đi chăng nữa chỉ cần một chuyện tùy ý của anh, cũng có thể khiến trái tim cô như con nai chạy loạn.

Cô nhìn bộ dáng anh bình tĩnh hát ca, bỗng nhớ đến một câu thế này, chàng trai tôi thích, có sườn mặt đẹp nhất trên đời.

——

Tác giả có lời muốn nói: Mấy chương này có phải ngọt lắm không, đây là truyện bắt đầu từ hơn hai năm trước, hố tốt như vậy tôi vẫn luôn muốn viết xong, tạm thời viết đến đây thôi, có thể coi như kết thúc phần 1, cũng có thể nghĩ đến chuyện sửa kết thúc. Chỉ cần các bạn muốn tôi sẽ viết tiếp

Te xinh đẹp có lời muốn nói: Nói vậy thôi chứ truyện hoàn từ tháng 9 năm ngoái rồi, tác giả cũng viết truyện mới rồi, chưa có phần 2 đâu, chỉ còn một chương cuối thôi. Hết truyện này ai yêu mến Noãn Noãn có thể theo dọi các bộ khác của chị Te đang edit, đặc biệt là bộ mới nhất đang sáng tác Nhạc Vũ Thiên Hạ. Đúng rồi, sinh nhật Noãn năm nay Te định gửi quà cho chị, mọi người nghĩ quà nào thì được nhỉ? Góp ý cho Te với:*


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.