Đọc truyện Cùng Hát Một Bài Ca (Nhất Niệm Sênh Ca Khởi) – Chương 22: Hoa đào tự nhiên
Là diễn viên mới ra mắt, Diệp Niệm Sênh đến phim trường.
Tuy có đạo diễn Bạch và anh Ca ủng hộ, đạo diễn Kim Jae Wook vẫn để Diệp Niệm Sênh thử vai.
Khi cô trang điểm nghe phó đạo diễn nói với nhân viên: “Cô gái này sau này nhất định rất ghê gớm, lúc này đạo diễn Kim khen cô ấy không dứt miệng.”
Diệp Niệm Sênh nghe thế trong lòng bỗng vui vẻ, ai lại không thích những lời tán dương chứ.
Bởi vì là stodio tạm thơi, không khó phòng trang điểm độc lập, Diệp Niệm Sênh vừa trang điểm xong, khi đang nghiên cứu kịch bản MV, dễ nhận thấy tiếng xon xao cách đó không xa. Trong đám người thỉnh thoàng truyền đến tiếng hoan hô và tiếng hét chói tai.
Nữ nhân viên bên người cũng không nén nổi biểu lộ tính trời cho của con gái, kêu lên: “Là anh Ca, anh Ca đến đây.”
Đúng vậy, Mộ Thiên Ca vừa kết thúc buổi tập cho concert đã vội đến.
Dọc đường truyền thông theo sát, cục diện bỗng có chút hỗn loạn, qua đám người ồn ào, Mộ Thiên Ca tìm tòi xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Diệp NIệm Sênh đang yên lặng ngồi trong góc, lập tứ dịu dàng cười với cô.
Hai ánh mắt giao nhau, cái nhìn này, có vẻ không để tâm, lại thâm tình vô hạn.
Đủ đến fan hâm mộ là Diệp Niệm Sênh say mê trong đó.
Vì quá trình quay diễn ra thuận lợi, Mộ Thiên Ca còn nhận phỏng vấn của truyền thông.
Chú ý của phần lớn phóng viên là concert đặc biệt ở Thượng Hải lần này, thời gian và tiến độ phát hành album mới của Mộ Thiên Ca.
Bỗng có phóng viên hỏi: “Anh Ca, khi nào thì công bố bạn gái thần bí đây?”
Nghe thấy câu hỏi này, lòng Diệp Niệm Sênh bỗng căng thẳng, như chú thỏ nhỏ bị dọa cho sợ, dửng thẳng tai chờ câu trả lời của anh.
“Đến khi các bạn không dọa cô ấy sợ chạy mất.” MỘ Thiên Ca mỉm cười trả lời.
Trả lời cơ trí như vậy, khiến mọi người cùng vỗ tay.
“Anh Ca có thể tiết lộ bạn gái có phải người trong ngành hay không?”
Mộ Thiên Ca suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Cô ấy nói cô ấy thích công việc hậu trường.”
Diệp Niệm Sênh ngọt ngào trong lòng, cô chỉ nhắc tới trong lúc vô tình, biểu diễn và lồng tiếng, cô thích lồng tiếng, trốn trong phòng tối thoải mái tự tại hơn dưới ánh đèn. Không ngờ anh đều nhớ rõ.
Cô không nói, bởi vì cô muốn đến gần anh hơn, mới dứt khoát lên sân khầu, muốn kiêu hãnh đứng cạnh anh, cùng ngênh đón ánh mặt trời và gió mưa, dù có mây đen lay sét mưa cô cũng không sợ, bởi vì anh ở đây.
“Anh Ca, điểm bạn gái anh hấp dẫn anh nhất là gì?”
“Nơi hẹn hò đầu tiên?”
“Có định kết hôn không?”
Thấy tất cả trọng tâm của đề tài đều tập trung trên vấn đề “cô gái của Mộ Thiên Ca”, Nana và các nhân viên đều kịp thời dừng cuộc phỏng vấn này.
Cảm giác đương sự ngồi ngay bên cạnh, nhưng vẫnđang bị người khác truy hỏi thật là quá ~~~ mất hồn mà. Diệp NIệm Sênh không thể không rùng mình.
Mộ Thiên Ca vòng một vòng, cuối cùng mới có thể không chút để tâm mà đến bên người Diệp Niệm Sênh.
Lái thấy cô đang ngẩn người nhìn chằn chằm kịch bản, vẻ mặt ngây ngốc đáng yêu, khiến người ta muốn nhéo khuôn mặt hồng hào của cô.
“Thích câu chuyện này không?”
Giọng nói trầm thấp của anh truyền tới từ bên cạnh, “Dạ.” Cô ngẩng đầu nhìn anh nói.
Nội dung MV kể về tình yêu của đại minh tinh và một fan nọ, quá trình ngọt ngào, nhưng kết thúc hơi chán, cuối cùng fan cảm thấy không xứng với anh, nên chọn rời khỏi. Khi rời khỏi, viết một câu thế này: Anh vĩnh viễn là ánh sáng sáng nhất trong lòng em.
“Thích, nhưng mà kết cục…” Diệp Niệm Sênh vô tình thở dài.
“Chúng ta sẽ không như vậy.” Mộ Thiên Ca bình thản nói, lộ ra sự kiên định.
Nếu trong phải trong trường hợp nhiều người để mắt như vậy, anh thật sự muốn ôm cô vào trong lòng.
Diệp Niệm Sênh nghe vậy, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ hơn hoa: “Đương nhiên rồi. Em chính là nữ hán tử.”
Hai người nhìn nhau cười, lộ hết tình sâu ý mật.
Vốn là người yêu, khi quay hai người rất ăn ý. Dường như vì vậy, tiến độ quay cũng nhanh hơn nhiều.
Suất thời gian quay, ánh mắt Mộ Thiên Ca gần như không rời khỏi cô.
Sau đó cô bị nhìn đến xấu hổ, sờ sờ mặt mình, lại soi gương, xác định lớp trang điểm không bị nhòe, không rơi mi giả lên mặt, mới khó hiểu hỏi: “Nhìn em vậy làm gì.”
“Ai bảo đang nhìn em.” Mộ Thiên Ca kiêu hãnh đáp, dừng một lát, nói thêm, “Anh đang thưởng thưc em.”
…
Mặt Diệp Niệm Sênh lập tức đỏ ửng.
Từ khi gặp anh, em hi vọng thời gian có thể dừng lại biết bao, như vậy em có thể ở bên anh.
Quay xong MV, Mộ Thiên Ca mời nhân viên cùng họp mặt.
Anh bao vài phòng VIP, còn mời thêm đám người Đường Tâm, Lâm Tuyết Vi cùng đi.
“Sênh Sênh, nhiều bóng đèn chúng tôi ở đây như vậy, có phải rất sáng không?” Đường Tâm che miệng cười trộm.
Lãnh Băng luôn không thích chen miệng cũng nói: “Đó là anh Ca lo lắng chu toàn, không phải để bảo vê Tiểu Diệp sao, lỡ chó săn chụp được có thể nói là bạn bè tụ hội.”
“À ra rà vậy.” Đường Tâm luôn nhanh mồm nhanh miệng, vừa ăn hoa quả trên bàn, vừa nói đùa với Diệp Niệm Sênh: “Sênh Sênh, em xem Lãnh Băng bảo vệ anh Ca như thế, em phải cẩn thận một chút, hai người bọn họ cũng được rất nhiều quần chúng xem thành một cặp đấy.”
Diệp NIệm Sênh cười khúc khích, “Thật ra, trước đây em cũng hay đọc tiểu thuyết đam mỹ fan viết về hai người họ.”
Phụt, đúng lúc Lãnh Băng vừa uống nước, văng hết lên người, có chút chật vật.
Mộ Thiên Ca sủng nịnh sờ đầu Diệp Niệm Sênh, “Viết hay lắm sao.”
“Chỉ cần là về anh, đối với em, đều hay.”
“Tiểu Sênh của anh thật đáng yêu.”
Mọi người xung quanh đều rất ăn ý làm bộ nôn mửa.
Lúc này Trương Tuyết Vi vừa chọn bài xong nhìn xung quanh một lượt, hỏi: “Sao Hồ Lượng không tới.”
Đường Tâm đáp không chút lưu tình: “Cặp chân dài trên người anh ta thật là phí phạm, lần nào cũng chậm như rùa.”
Vừa nói xong, phòng bao tối bỗng xuất hiện ánh sáng, Hồ Lượng mở cửa tiến vào, bên cạnh còn đưa theo một vị mỹ nữ dáng người nóng bỏng.
Không khí sôi nổi vừa rồi trong phòng VIP bỗng DOWN hẳn xuống, Hồ Lượng lại không hề phát hiện, vui tươi hớn hở nói với Mộ Thiên Ca: “Giới thiệu với mọi người, đây là tiểu sư muội của tôi, LUCY.”
Hồ Lượng bận giúp tiểu sư muộn phong tình vạn chủng của anh làm quen với Lãnh Băng và Mộ Thiên Ca, bởi vì Lucy nói ngoại trừ Hồ Lượng, hai bọn họ cũng là thần tượng của cô, Lucy là người mẫu, giơ tay nhấc chân đều lộ ra hương vị mê hoặc.
Mộ Thiên Ca khiêm tốn trả lời, nhưng tay vẫn nắm chặt Diệp Niệm Sênh, Lãnh Băng lại càng không nói lời nào. Chỉ lạnh nhạt nghe họ nói chuyện, mà Hồ Lượng Hoàn toàn không thấy trên mặt Đường Tâm đang viết không vui.
“Tôi không được thoải mái, rôi phải đi rồi.” Đường Tâm bĩu môi nhìn Hồ Lượng vẻ mặt như gió xuân, chuẩn bị đứng dậy rời khỏi.
Ánh mắt Hồ Lượng cuối cùng cũng chuyển từ người tiểu mỹ nữ sang người Đường Tâm: “Gì đây hả, tôi vừa tới em liền đi, ý em là gì đây.”
“Tôi thích thì đi thôi, lo chuyện của anh đi.” Đường Tâm tuyên bố không vui. Nhóm người Trương Tuyết Vi giúp Hồ Lượng giữ Đường Tâm lại.
Quả nhiên Hồ Lượng cũng cùng bắt được tay Đường Tâm, nói: “Cái người này sao lại không vui như vậy hả.”
Đường Tâm ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Hồ Lượng, phẫn hận trả lời: “Là ai không vui, hôm nay người một nhà tụ hội, anh đưa người ngoài tới làm gì.”
Hồ Lượng theo hướng ngón tay mảnh khảnh của Đường Tâm, nhìn Lucy đang mở to mắt, tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu.
Anh hết quan tâm, cuối cũng vẫn hừ lạnh: “Nói người khác là người ngoài, ai ở được với em chứ.”
“Anh…” Đường Tâm giẫm mạnh lên chân Hồ Lượng, sau đó phẫn hận rời đi.
Diệp Niệm Sênh định đứng dậy giữ Đường Tâm lại, Mộ Thiên Ca lại giữ lấy cô, ghé vào tai cô nói: “Đây là cách ở chung của họ, đừng lo.”
Diệp Niệm Sênh nghe anh nói vậy, liền nhẹ nhõm không ít.
Hồ Lượng tỏ vẻ ấm ức nói với những người đang ngồi yên trên sofa: “Mọi người mau đến phân xử công bằng đi, chân vàng của tôi bị cô ấy đạp nát rồi, Đường Tâm thật sự là cọp mẹ dã man siêu cấp vô địch, không thể nói lý lẽ.”
Những người trên sofa, nhìn nhau một cái, lập tức đều gật đầu rất ăn ý, chìa tay, đồng thanh nói với anh: “Cậu đáng bị vậy.”