Đọc truyện Cùng Giáo Chủ Kết Tóc Nhất Sinh [Đồng Nhân Đông Phương Bất Bại] – Chương 15: Bôi thuốc
Dường như là trong nháy mắt bị ta áp đảo, Đông Phương cũng biến sắc, khẩn cấp vung tay áo lên, ngưng tụ nội lực hùng hậu bắn nhanh ngân châm, một tay đánh bay mũi tên, không thì không chỉ đơn giản là trầy da như vậy.
Ta lau mặt một cái, máu dính đầy tay, vội kéo Đông Phương lên: “Giáo chủ, ngươi không sao chứ?”
Sắc mặt Đông Phương âm trầm mà lắc đầu, ngưng thần nghe động tĩnh ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói: “Mười hai thị vệ Dạ Kiêu ở chỗ nào!”
Một cái chớp mắt, ngoài cửa liền quỳ vài vị mặc trang phục đen: “Thuộc hạ thất trách!”
“Thích khách có một người, hắc y, thân cao ngũ thước thất tấc, dùng khinh công phái Tung Sơn, chạy trốn phía đông nam, bắt sống cho bổn tọa!” Đông Phương hiển nhiên giận dữ, khi nói chuyện tay áo không có gió nhưng cứ tung bay, một thân chân khí mãnh liệt phóng ra, “Lưu lại hai người truyền lệnh, thông tri Phong Lôi đường Đường chủ Đồng Bách Hùng, lập tức phong bế Hắc Mộc Nhai, bất luận kẻ nào cũng không được ra vào, kẻ trái lệnh, giết không tha!”
“Vâng!” Hắc y nhân cùng kêu lên.
Vừa dứt lời, vài cơn gió mạnh xẹt qua, ngoài phòng đã không có một bóng người.
“Thật to gan! Nếu để cho bổn tọa tra ra là ai…” Đông Phương phẫn hận mà rút ra mũi tên, hung hăng bẻ thành hai đoạn, từ khi y đi lên vị trí giáo chủ, xây dựng ảnh hưởng rất nặng, chưa từng bị mệt như vậy lần nào, đương nhiên tức giận không nhẹ.
“Giáo chủ nguôi giận, ” ta vươn tay vuốt lưng y từ cao xuống thấp thuậnthuận khí, khuyên nhủ, “Địa hình Hắc Mộc Nhai phức tạp, hộ vệ sâm nghiêm, năm đó Ngũ Nhạc kiếm phái tập kết nhiều người mưu toan vây công Nhật Nguyệt thần giáo cũng không thể như nguyện, huống chi hôm nay mới một người, hắn có thể nhẹ nhàng trà trộn vào, không có nội tặc tiếp ứng, sợ là khó có thể được việc…”
Đông Phương cúi đầu trầm ngâm trong chốc lát, có lẽ nghĩ tới điều gì, đang muốn đứng dậy đi xử lí, sau đó y quay đầu nhìn ta, mãnh liệt ngừng bước chân: “Dương Liên Đình, ngươi bị thương?”
“Không có việc gì, một vết thương nhỏ, giáo chủ vẫn nên mau chóng…”
“Vết thương nhỏ?” Y đột nhiên nổi giận, “Lại đây cho bổn tọa!”
Ta và y cao gần như nhau, khung xương lại khỏe mạnh hơn y không chỉ một lần, nhưng bị y nắm cổ tay kéo đến nghiêng ngả lảo đảo phản kháng không được, bị y ấn đầu vai ngồi ở bên cạnh giường.
“Giáo chủ, để ta tự mình làm đi, ” ta thấy y lấy đến một đống thuốc trị thương, mỗi cái đều là thiên kim khó cầu, không khỏi có chút kinh hách, vội hỏi, “Thật không có gì quan trọng, da thịt bị thương một chút, tùy tiện bôi chút dược cầm máu là đủ rồi, đừng lãng phí…”
“Ngươi ngồi yêu cho bổn tọa!”
Ta uyển chuyển chỉ ra: “Giáo chủ, ta bị thương ở mặt…” Tay không phế.
“Dương Liên Đình, không cần chọc bổn tọa nổi giận.” Y cảnh cáo.
Ta không dám nói, ưỡn ngực ngẩng đầu ngồi đoan chính, hai tay vô cùng quy củ mà đặt ở trên đầu gối.
Đông Phương lấy chút nước trà ấm trong phòng, dùng khăn tay mềm nhẹ dính một ít nước, từng chút từng chút lau đi vết máu trên mặt ta, lộ ra miệng vết thương dữ tợn dài từ đuôi lông mày đến bên tai, ta cũng không ngờ sẽ cắt dài như vậy, trách không được chảy nhiều máu như thế.
Ta còn tại cảm khái thì chợt nghe thấy giọng Đông Phương nổi giận đùng đùng: “Dương Liên Đình, ngươi cho là ngươi là ai? Võ công cái thế hay là đệ nhất thiên hạ? Bổn tọa cần ngươi xen vào việc của người khác sao? Chỉ dựa vào công phu tam chân miêu của ngươi phá một kiếm cũng không được, có thể bảo trụ chính mình đã không tồi! Ngươi đóng anh hùng cái gì?”
Ta nghe khẩu khí lãnh lệ của y liền có chút bỡ ngỡ, không khỏi rụt cổ, nhỏ giọng nói: “Ta cũng không nghĩ nhiều, thân mình tự hành động, ta lại ngăn không được…”
“Ngươi!”
Ta nhanh chóng trốn sang bên cạnh, vội la lên: “Giáo chủ! Ta, ta tốt xấu gì cũng xem như có công hộ giá! Ngươi không thể đâm ta!”
Y bị ta tức cười: “Ngươi có công hộ giá? Thôi thiếp vàng lên mặt đi, lại đây bôi thuốc!”
Ta do dự một chút, không động đậy.
“Đi, bổn tọa không động thủ với ngươi, lại đây đi, trì hoãn nữa thì miệng vết thương sẽ sinh mủ.”
Ta giờ mới cúi đầu cọ đi qua: “Chính mình có thể bôi.”
Đông Phương không để ý ta, nâng cằm ta lên, nói: “Nâng đầu lên.”
Ta chỉ có thể ngưỡng cổ. Ngón tay hơi có vết chai sát qua hai má của ta, miệng vết thương đau rát, ta nhìn Đông Phương rũ xuống mi mắt, khẽ nhíu mày rịt thuốc cho ta, tâm lại giống như có mèo cào, lúc lên lúc xuống.
“Giáo, giáo chủ.” Ta nhịn không được gọi y.
“Làm sao vậy? Đau lắm hả?”
Ta vừa định lắc đầu, nhưng trong lòng không biết nghĩ như thế nào, liền đổi thành gật đầu: “Có một chút.”
“Ngươi nhịn một chút.” Y nói xong, tay càng nhẹ càng cẩn thận hơn, thậm chí ngay cả giọng nói cũng mềm nhẹ giống như lông chim, “Còn đau không?”
“Không, không đau.” Ta bỗng nhiên có chút bối rối, không dám nhìn y, nhưng tầm mắt vừa dời xuống, liền thấy được vạt áo do vừa rồi hỗn loạn mà kéo ra hơn phân nửa, y đang đứng bôi thuốc cho ta, hơi hơi cong thắt lưng, tẩm y đơn bạc để lộ ra lồng ngực rắn chắc, tính cả hai điểm trước ngực cũng đều có thể nhìn thấy.
Ta đột nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Đông Phương lại lấy một ít thuốc mỡ lạnh lẽo, ngón tay ấn lên đuôi lông mày của ta, thân mình cũng bất giác đến gần hơn một chút. Ta ngửi thấy hương tùng dùng để huân quần áo của y, hương vị kia đối với ta mà nói không thua gì xuân dược, trong lòng ta âm thầm kêu khổ, bởi vì thân thể của ta đã có chút kiềm chế không được mà phát run.
Đông Phương có lẽ cảm giác được dị trạng của ta, y lo lắng hỏi: “Vô cùng đau đớn?”
Ta nào dám nói thật, chột dạ mà cúi thấp đầu hơn.
“Ngươi nhịn một chút, cũng sắp xong, ” y nhẹ nhàng thổi thổi vết thương của ta, “Không cẩn thận bôi thuốc, về sau sẽ có sẹo.”
Sau đó, y vừa bôi thuốc vừa nhẹ nhàng thổi khí như đang dỗ dành hài tử, từ khi ta trọng sinh tới nay đây là lần đầu tiên được đối xử dịu dàng như vậy, trong lòng thỏa mái, nhưng lại bị tra tấn. Hơi thở ấm áp của Đông Phương lần lượt phủ lên khóe mắt, hai má, bên tai, cảm giác ngứa ngáy lan tràn toàn thân. Ngay cả ngón chân của ta cũng muốn dùng sức cuộn lên, không khỏi hít sâu một hơi.
Hơi thở của y quanh quẩn bốn phía bên ta, y đứng ta ngồi, thân mình lại áp đến quá gần, lồng ngực bán trần trụi dường như muốn dán lên mặt ta, giống như chỉ cần ta thoáng ngã về phía trước một chút, hai bờ môi có thể dán đi lên, hôn lên da thịt mịn màng rắn chắc của y, nếu mà… Nếu mà vô ý xoay đầu, thậm chí có thể ngậm lấy điểm nổi lên như ẩn như hiện dưới tẩm y kia…
Ta cảm thấy nếu tiếp tục thì mình sẽ bị thiêu cháy mất, hơn nữa tà hỏa lại từ hạ thân khuếch tán tứ chi đến toàn thân, ta chỉ có thể liều mạng liều mạng áp lực, rốt cục lúc ta sắp hỏng mất, Đông Phương cũng bôi dược xong.
“Ta coi miệng vết thương không sâu, không cần băng bó, bí khí quá thì không tốt.” Đông Phương bôi một lớp thuốc dầy lên mặt ta giống như đang trét tường, chắc phải dùng hết ba cái lọ, mặc dù như vậy cũng vẫn chưa yên tâm, lại hỏi, “Còn đau không?”
Ta vội vàng lắc đầu, theo bản năng dịch ra sau một chút.
Cứ dán ngực như vậy nữa thì thật xảy ra tai nạn chết người.
Đông Phương hơi hơi nheo mắt: “Ngươi trốn cái gì?”
Y vừa hỏi, ta liền chột dạ cực kỳ: “Không… Không có gì…”
“Không có gì?” Y thế mà lại tiến lên một bước, bắt lấy cổ tay ta, “Nói!”
Trong lòng ta không ngừng kêu khổ, đành phải há mồm hồ kêu: “Giáo, giáo chủ quan tâm tiểu nhân như vậy, trong lòng tiểu nhân bất an…”
Ai biết những lời này lại như dẫm phải đuôi của y, giáo chủ đại nhân liền xù lông, cường ngạnh nói: “Ai quan tâm ngươi? Bổn tọa chỉ là… chỉ là sợ ngươi ném mặt mũi của bổn tọa!”
Ta vừa lui về phía sau vừa cười gượng: “Vâng vâng vâng, giáo chủ nói phải…”
Đông Phương thấy ta vẫn luôn trốn, sắc mặt tối sầm: “Ngươi rất sợ ta?”
“Không, không có…”
“Vậy ngươi trốn cái gì!” Đông Phương nổi giận, đi nhanh lên phía trước, “Không cho trốn!”
Lần này y tới đột nhiên, ta vốn đã thối lui đến góc giường, y ép sát từng bước như vậy, ta lại không thể lui, đầu đụng vào ngực của y, hình ảnh mới thiết tưởng vừa rồi thế mà thành thực hiện.
Môi vừa khéo chạm vào nơi có chút không thể nói trước ngực Đông Phương, ta sửng sốt một chút, lập tức cảm thấy đầu óc nổ “Oanh” một tiếng, cả người đều bị thiêu cháy.
Đông Phương cũng cương cứng ở nơi ấy, nhất thời không hề động.
Sau đó… Ta cương.
Sau một trận yên tĩnh, ta nghe thấy tiếng giáo chủ đại nhân nghiến răng nghiến lợi.
“Dương! Liên! Đình!”