Đọc truyện Cùng em chìm đắm trong nụ hôn này – Chương 28:
Chương 28
Sau dòng tin nhắn này của Giang Tịch, trong nhóm lập tức lặng ngắt như tờ.
Bầu không khí vô cùng tĩnh mịch.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này Tiêu Dịch cũng cảm thấy mạng của anh ta sắp mất đến nơi rồi.
Tiêu Dịch: [Giang Tịch, cậu nghe tôi giải thích.]
Tiêu Dịch: [… À không, chuyện này đâu cần giải thích! Tôi có nói sai cái gì à?]
Tiêu Dịch: [Gà ơi, không phải như cậu nghĩ đâu!]
Giang Tịch: [Gà?]
Tiêu Dịch nhìn sang góc khác của màn hình thấy tin nhắn của Giang Tịch, rồi lại nhìn chữ mà mình đã gửi đi, lập tức bật thốt một tiếng “Chết cha”.
Vừa nãy anh ta vội vàng sửa tên nhóm chat, phương thức nhập của bàn phím vẫn còn lưu chữ gợi ý, trong lúc nhất thời tay nhanh hơn não đã không thể sửa được nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Liên Đường: [Tiêu Dịch, hahahaha, anh làm em buồn cười quá đáng.]
Liên Đường: [Nhận lỗi đê!]
Liên Đường: [Nếu không thứ đang chờ anh ở phía sau sẽ là roi da nhỏ đó ~]
Quý Minh Châu: [+1]
Trình Sí: [+1]
Tiêu Dịch: [Roi da cái đầu em ý.]
Tiêu Dịch: [Trời địu, sao tên cún này lại chạy ra đây vào lúc này nhỉ?]
Tiêu Dịch: [Không, cún cũng không nhanh bằng cậu đâu.]
Trình Sí: [Nghỉ giải lao ở trường quay mà thôi.]
Trình Sí: [Hẳn là cậu nên lo cho bản thân trước đi đã nhỉ?]
Giang Tịch: [.]
Tiêu Dịch: [(Quỳ phịch xuống đất.gif)]
Tiêu Dịch: [Bố ơi, con sai rồi.]
Tiêu Dịch: [Chỉ đơn thuần là đánh sai chính tả, cậu ngước mắt lên nhìn tên nhóm mà xem]
Giang Tịch: [Điểm phần trăm lợi nhuận trong lần hợp tác sau phải chia cho tôi năm điểm.]
Xem đi, cái gì gọi là lời ít ý nhiều! Cái gì gọi là hống hách ngang ngược!
Hiển nhiên Tiêu Dịch đã chịu trận, đồng thời bắt đầu hối hận vì sao một người tốt bụng như mình lại bị bắt quả tang ngay tại chỗ, còn bị người ta cắn ngược lại một cái.
Tiêu Dịch: [Ầu.]
Lúc này, Liên Đường cũng vội vàng hùa vào pha trò.
Liên Đường: [Được rồi, thực ra cũng là vì nhóm chat, vì CP Gà Heo, chúng tớ có thể!]
Quý Minh Châu: [Các cậu có thể, thế đã hỏi qua ý kiến của tớ chưa?]
Quý Minh Châu: [Với cả, vì sao không phải Heo Gà mà cứ nhất thiết phải là Gà Heo?]
Liên Đường: [Cậu muốn là người phía trước hả? Thế thì cũng sửa được.]
Liên Đường: [Anh Tiêu Dịch, làm đi kìa!]
Tiêu Dịch: [Anh không làm.]
Tiêu Dịch: [Xin chào, số máy quý khách vừa gọi hiện đang dạo chơi trong vũ trụ, mong bạn đợi đến thế kỷ sau hãy làm phiền tiếp.]
Liên Đường: [Thế đổi sang cách khác vậy, anh tự đặt tên là được rồi chứ nhỉ!]
Tiêu Dịch: [Cũng không phải không được]
Tiêu Dịch: [Thì đổi thành “Giang Cờ Hó và bốn cây cỏ đuôi chó của hắn” đi.]
Quý Minh Châu: […]
Trình Sí: […]
Liên Đường: [Sao em lại cảm thấy anh đang mắng người nhỉ?]
Tiêu Dịch: [Em ngậm mỏ ngay cho anh.]
Tiêu Dịch: [Bây giờ anh đi đổi đây.]
Người không nói năng một hồi lâu như Giang Tịch đột nhiên xuất hiện.
Giang Tịch: [Tiêu Dịch.]
Giang Tịch: [Cậu đổi một lần thử xem.]
Tiêu Dịch: [Vợ cậu đã không thích rồi, tôi không đổi được sao?]
Tiêu Dịch: [Thế thì đổi theo cách mà Tiểu Bát nói nhé, hoán đổi vị trí một chút?]
Không biết bao lâu sau, Giang Tịch mới trả lời lại: [Không cần.]
Giang Tịch: [Cứ để tôi.]
Và thế là…
[“Giang quyền anh” đã đổi tên nhóm chat thành “Vương quốc chăn nuôi bảo vệ Heo và Gà”]
Về sau, trong nhóm chỉ còn lại Tiêu Dịch và Giang Tịch đấu đá.
Ai là người bị đánh bại thảm hại đã rõ đến không thể rõ hơn, cũng không cần phải cố ý nhấn mạnh nữa.
Liên Đường mở khung chat riêng với Quý Minh Châu, giọng điệu không giấu nổi kích động.
Liên Đường: [Tiểu Bát! Ông xã cậu đúng là man quá!]
Liên Đường: [Tỷ năm rồi tớ chưa thấy người nào có thể làm anh Tiêu Dịch cứng họng cả. Lần trước cũng đã lâu lắm rồi, hình như cũng là Giang Tịch!]
Quý Minh Châu nhìn tin nhắn Liên Đường gửi qua, ánh mắt chỉ dính chặt vào hai chữ nào đó.
Quý Minh Châu: […Đừng có chụp mũ lung tung nhé.]
Quý Minh Châu: [Ai nói anh ta là chồng tớ hử?!]
Liên Đường: [Tớ có nói sai đâu, sớm muộn gì cũng phải thôi.]
Liên Đường: [Cậu xem vừa nãy các cậu ra sao kìa, vợ chồng phối hợp, một trước một sau, chỉ để kéo anh Tiêu Dịch ra, tiến hành quá trình tấn công liên hoàn, chiêu này đúng là tuyệt cú mèo!]
Đọc tin nhắn của Liên Đường, Quý Minh Châu lại vào trong nhóm, nhìn chăm chú vào hai chữ “vợ cậu” trong tin nhắn của Tiêu Dịch.
Sau đó, đầu ngón tay nhỏ nhắn của cô vuốt vuốt mấy cái, rồi dừng lại ở tin nhắn trả lời của Giang Tịch.
Trái ngược với cô, dường như Giang Tịch không phủ nhận.
Mà có vẻ như anh đã ngầm thừa nhận.
Lại còn hết sức tự nhiên.
…
Ngày hôm sau, Quý Minh Châu thức dậy thì Giang Tịch đã không còn ở nhà nữa.
Quý Minh Châu chỉ nhớ mang máng là trước khi đi Giang Tịch còn gõ cửa phòng mình, dặn dò chuyện gì đó.
Hình như có liên quan đến vấn đề bữa sáng, trong lúc mơ màng cô cũng nghe không cẩn thận, chỉ cảm thấy anh nói mãi, có chút phiền nhiễu. Thế là cô dứt khoát nghe tai trái ra tai phải, tùy tiện trả lời qua quýt một tiếng, “Biết rồi.”
Khung cảnh này giống tình huống bị giáo viên gọi đến văn phòng hồi trung học.
Bất đắc dĩ nghe, bất đắc dĩ trả lời.
Thực ra dáng vẻ uể oải này, suy cho cùng là vì cô không ngủ ngon.
Đầu tiên là, chẳng hiểu vì sao cô hoàn toàn không thấy buồn ngủ, nằm mãi không ngủ được. Sau đó là giấc ngủ chập chờn, mơ những giấc mơ gián đoạn, kéo dài liên miên không dứt.
Hơn nữa, nội dung của những giấc mơ kia lại không chỉ có một, nhưng có một điểm là nhân vật chính không hề thay đổi.
Quý Minh Châu lắc lắc đầu, kiên quyết gạt những giấc mơ kia sang một bên. Sau khi cô thức dậy, trước tiên đi làm vệ sinh cá nhân rồi sau đó đủng đỉnh đi ra chỗ phòng bếp.
Đúng lúc cô đi ngang qua quầy bếp, sau khi nhìn kỹ lại, nhìn thấy một tờ giấy lặng lẽ nằm ở trên đó.
Sau khi đến gần, cô nhìn thấy hàng chữ trên tờ giấy.
Nét chữ phóng khoáng thon dài, lực viết ở ngòi bút cứng cáp.
Chắc hẳn là do Giang Tịch đích thân viết ra: [Không kịp làm bữa sáng, bánh mì với sữa ở bên trái tủ lạnh, bơ ở bên phải, nước ép ở giữa ngăn nước lạnh.]
Tuy không để lại tên tuổi, nhưng ở chỗ Bách Duyệt này, ngoài anh ra thì còn có ai vào đây.
Quý Minh Châu theo lời nhắn của anh đi mở tủ lạnh ra, đồ ăn thức uống được nhét đầy ắp ở trong đó.
Quả thực là, nếu cô phải tự tìm thì có lẽ cô sẽ hoa mắt chóng mặt, sau đó cảm thấy phiền phức rồi dứt khoát không ăn nữa.
Giang Tịch hiểu khá sâu sắc tâm tư của cô.
Quý Minh Châu không có hứng ăn uống lắm, cô bèn lấy bánh mì và sữa, mang ra bàn ăn rồi ngồi vào bàn.
Tối qua nói chuyện với Liên Đường đến khuya, không chú ý nhìn, sáng hôm nay thức dậy liền phát hiện vòng bạn bè của mình gần như sắp nổ tung đến nơi.
Nguyên nhân không có gì khác ngoài những bức ảnh cô đăng hôm qua.
Mức độ tương tác rất tốt, lượt thích và bình luận xếp thành hàng dài, có thể so với màn spam bình luận của fans bên dưới Weibo.
Liên Đường: [Thiết kế bao bì, thiết kế bao bì, thiết kế bao bì!]
Tiêu Dịch: [Em đi đâu đây?]
Trình Sí: [Hình như tôi từng quay phim ở đây rồi, trang trại rượu suối nước nóng kế bên thành phố Thân?]
Quý Thiếu Ngôn trả lời Tiêu Dịch: [Trình Sí nói đúng rồi, cô công chúa bé bỏng nhà chú cùng đi xả hơi với Giang Tịch, chuyến đi do chú sắp xếp đấy.]
Tiêu Dịch trả lời Quý Thiếu Ngôn: [Chú à, cháu có hỏi đi với ai đâu ạ… Bây giờ thì hay rồi, bị đả kích ghê gớm luôn.]
Quý Minh Châu trả lời Tiêu Dịch: [Tính tình gàn dở, đồ anh em dởm.]
Lượt thích cũng lên tới 99+, chưa nói đến những bạn bè cô quen biết khác. Quý Minh Châu tiện tay nhấn vào xem, chuẩn bị lướt những chấm đỏ trên ảnh đại diện* nổi bật thì có một ảnh đại diện vô cùng hút mắt.
*Lượt thích mới hoặc bình luận mới chưa đọc trên Wechat sẽ có chấm đỏ ở ảnh đại diện.
Cũng không hẳn là hút mắt, người có thể giữ liên lạc với Quý Minh Châu lâu dài đồng thời còn nhìn quen mắt cũng chẳng có mấy ai.
Mà sau khi trải qua đủ chuyện, Quý Minh Châu đã có khả năng phân biệt vô cùng rõ ràng với ảnh đại diện của Giang Tịch.
Mà thông báo kia lại là…
[“Giang quyền anh” đã thích ảnh của bạn vào lúc 2:58 am.]
Kỳ lạ.
Chẳng lẽ tối qua Giang Tịch cũng trằn trọc, mất ngủ giống cô ư?
Dù gì muộn thế mới ngủ cơ mà.
…
Vội vàng giải quyết xong bữa sáng, Quý Minh Châu đi ra ngoài phòng khách. Sofa ở phòng khách vừa rộng rãi vừa êm ái, thích hợp cho người vừa đi du lịch về như cô làm ổ ở đó như con mèo.
Cô mở Weibo ra, chuẩn bị đăng một số hình ảnh cuộc sống thường nhật chưa từng được đăng ở các diễn đàn khác.
Sau đó, cô chợt nhớ ra một chuyện.
Hình như tối qua cô đã bỏ lỡ buổi trực tiếp của Triệu Lan.
Ấp ôm những cảm xúc khác nhau, sau khi đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng cô vẫn trực tiếp nhấn vào Weibo đang trực tiếp kia.
Đập vào mắt chính là lượt bình luận và chia sẻ khiến người ta phát hoảng.
Có khi nào…?
Giang Tịch thật sự… đã nhận cuộc phỏng vấn của cô ta?
Trước đó, khi cô hỏi về mối quan hệ giữa anh và Triệu Lan.
Đáp án mà anh đưa ra chính là: “Không có quan hệ gì cả.”
Nhưng có lúc, “không có quan hệ gì” nghe có vẻ giống như là đáp án, nhưng không thể biết trước được liệu đối phương có nhận phỏng vấn hay không.
Vì rất có khả năng là, đối phương cảm thấy nhận phỏng vấn không đồng nghĩa với chuyện có quan hệ.
Chuyện này lại là một chuyện khác, chỉ có giữa đàn bà con gái với nhau mới có thể hiểu được những tình tiết nhỏ nhặt như này.
Ví dụ như Quý Minh Châu, từ nhỏ đến lớn, những thứ mà cô có được đều là độc nhất vô nhị.
Cô vô cùng cố chấp với chuyện thế này.
Cho nên đến lần này, dường như cô có mối nghi hoặc có hỏi thế nào cũng không hết, làm thế nào cũng không thể gỡ bỏ gút mắc.
Nó xảy ra một cách bất ngờ, nhưng lại tồn tại một cách đầy chân thực.
Nhưng cũng chẳng có chuyện gì to tát cả.
Cô thản nhiên lướt xuống bên dưới bình luận, đọc lướt qua bình luận.
Trái với những gì cô nghĩ là, bên dưới toàn là bình luận ném đá:
[Làm tốt cái vị trí bình hoa của cô đi, trình độ phỏng vấn như này á… câu hỏi mà cô đặt ra có thể có nội hàm một tí không?]
[Ban đầu tôi thật sự rất mong chờ, kết quả phát hiện ra chỉ là seri phỏng vấn đầu voi đuôi chuột. Mấy tập sau tôi phải xem xét lại xem có nên xem hay không.]
[Cô Triệu à, dắt mũi fans có vui không? Trước đó thì ám chỉ Giang Thị rõ thế cơ mà, kết quả đến cái nịt cũng chẳng có, vui lắm à?]
[Từ lâu đã bảo cô đừng có nói quá rồi, cô có biết có bao nhiêu người bị cô dối gạt không, họ muốn nhìn thấy Giang Tịch đó, chẳng lẽ cô cho rằng họ đến xem cô chắc?]
[Đồng ý với lầu trên, trình độ lật lọng này còn hơn cả cô minh tinh nào đó thẩm mỹ mà sống chết cũng không chịu nhận, đúng là không biết xấu hổ là gì.]
[Không phải cô Triệu thích mua thông báo lắm sao, sao lần này không mua ít bình luận để khống chế bình luận đi, ở đây toàn bình luận chửi cô không vậy (đầu chó.jpg)]
[Tức vãi, hôm qua tôi mới cmt bảo là Giang Tịch có vị hôn thê mà đã bị Triệu Lan block mất tiêu. Đây không phải chột dạ thì là gì, cảm thấy con người cô ta rất kỳ quặc, như thể không giành được cơ hội phỏng vấn thì không chịu từ bỏ vậy.]
[Nói như vậy… hình như có mùi trà xanh, bạch liên hoa các thứ các thứ rồi… Triệu Lan cố chấp với cuộc phỏng vấn Giang Tịch thật đấy, đến bây giờ bình luận tranh cãi om xòm mà không thấy cô ta xuất hiện giải thích gì cả.]
Khu bình luận đều có nội dung tương tự nhau không một ngoại lệ, phần lớn đang ném đá về việc Triệu Lan lừa dối người hâm mộ, mua thông báo làm giả lưu lượng, không mời được Giang Thị cũng không chịu thừa nhận.
Quý Minh Châu lại không thể ngờ được, phương hướng của sự việc lại là thế này.
Sau đó, cô nhanh chóng mở tập được gọi là video phỏng vấn của Triệu Lan ra, ấn vào nút xem nhanh, kéo thanh tiến trình xem đại khái một lượt.
Đúng là không có Giang Tịch thật.
Quý Minh Châu lại ngó qua phần bình luận, cũng không hiểu rõ lắm mà chỉ cảm thấy mọi chuyện coi như đã ngã ngũ rồi.
Mối nghi vấn nào đó trong lòng cô tất nhiên cũng đã có được đáp án.
Cứ như thế, cô chỉ cảm thấy huyết mạch nào đó đã bị người ta mở ra, hút sạch rồi lại được bơm không khí tươi mới vào. Tế bào toàn thân đều giãn nở ra.
Quý Minh Châu nhanh chóng xỏ dép lê, chỉ hai ba bước là vọt về phòng ngủ của mình, nhào thẳng lên giường.
Cô nghiêng người chống tay lên mặt, nhìn chú gà lông vàng trước mặt.
“Không ngờ đó nha, anh cũng khá biết điều đó.”
Sau đó, Quý Minh Châu dứt khoát nằm trên giường, chợp mắt một lúc để bù cho cơn buồn ngủ do thức đêm vào tối qua.
Nhưng chưa ngủ được bao lâu, chuông điện thoại đặt bên cạnh đã bắt đầu ra sức gây rối, kêu “reng reng” mãi không chịu ngừng lại.
Quý Minh Châu hé mắt nhìn màn hình điện thoại rồi bắt máy: “Sao thế, tối qua còn chưa nói đủ đâu mà cậu lại lên cơn thế?”
Ở đầu dây bên kia, Liên Đường nghe thấy giọng nói lơ mơ của Quý Minh Châu, những lời đang định nói ra đều mắc lại trong cổ họng, bèn lảng sang chuyện khác: “Ấy thế mà cậu còn ngủ, vừa dậy hả?”
“Ừm hứm.” Quý Minh Châu uể oải đáp lại.
“Cậu không sao chứ? Không bị ảnh hưởng đến chứ?”
“Tớ bị cái gì ảnh hưởng cho được?” Quý Minh Châu nhắm mắt trả lời cô ấy, “Tớ vốn định ngủ bù, bây giờ thì bị cậu phá hỏng hết rồi.”
“Ngủ bù cái gì, nhà cậu sắp cháy đến nơi rồi kìa!” Liên Đường nói xong, giọng điệu bắt đầu vang lên gián đoạn, “Tớ đang dùng nick phụ mắng con ả kia, thế mà cô ta lại còn mua hotsearch đấy!”
“Liên Đường, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Cậu còn không nói, bây giờ tớ thật sự hoàn toàn ngơ ngác đây này.” Lúc này, Quý Minh Châu không còn buồn ngủ chút nào nữa.
“Cậu vào xem Weibo đi, Triệu Lan và Giang Tịch lên hotsearch rồi!” Liên Đường lải nhải ở đầu bên kia, giọng điệu toát lên vẻ khinh thường, “Tớ đã bảo cô ta vẫn không chịu từ bỏ ý đồ xấu với Giang Tịch mà. Cậu xem đi, bây giờ hành động của cô ta chính là quyết tâm đeo bám ăn vạ đấy!”
Quý Minh Châu nghe xong, còn chưa kịp thoát khỏi giao diện cuộc gọi để mở Weibo, đã nghe Liên Đường hú hét hai tiếng liên tiếp.
“… Tớ thực sự bị cậu dọa chết khiếp rồi.” Ở bên Liên Đường lâu, Quý Minh Châu nghi ngờ lúc về già mình có bị điếc không nữa.
“Má nó! Tiểu Bát cậu mau xem đi…” Giọng của Liên Đường lại trở nên kích động và đắc ý, “Tài khoản Weibo bên phía Giang Thị phản hồi lại rồi!”