Đọc truyện Cùng em chìm đắm trong nụ hôn này – Chương 25:
Chương 25
“Có guốc gỗ…” Quý Minh Châu nhắc anh.
“Chẳng lẽ em muốn bắt tôi bế em quay trở lại?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hả?”
Giang Tịch hất cằm về phía nào đó bên hồ nước nóng, “Guốc gỗ ở chỗ đó.”
Anh không đợi cô trả lời mà bổ sung một cách ngắn gọn rõ ràng.
“Giẫm lên chân tôi đi vào trong hoặc bế em đi lấy guốc gỗ, em chọn một cái đi.”
Nhưng chuyện này…
Chuyện này bảo cô phải trả lời, phải chọn thế nào đây!
Lúc nãy hai người bọn họ còn… còn như vậy kia mà!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Minh Châu bị anh ôm eo, đến bây giờ cô vẫn còn hơi ngước mắt lên, thoáng liếc trộm khóe môi Giang Tịch.
Ở đó có vết son môi nhàn nhạt.
Buổi sáng cô đã thoa son môi màu đỏ cam để nâng cao tinh thần, đây là màu son đỏ thiếu nữ lai giữa màu hồng đào và màu hồng đậm.
Màu son phơn phớt, sức sống thanh xuân tỏa ra tứ phía, cứ như thế nhẹ nhàng in lên khóe môi Giang Tịch.
“Chọn xong chưa?” Giang Tịch lạnh nhạt hỏi, cắt ngang sự lơ đãng của Quý Minh Châu.
… Chọn ư?
Cả hai cái cô đều không muốn chọn.
Bây giờ Quý Minh Châu chỉ cảm thấy môi mình như bị bôi tiêu siêu cay của Ấn Độ, đôi môi nóng rát như lửa đốt.
Cô hoàn toàn không thể trả lời như bình thường được.
Quý Minh Châu, mày phải xốc lại tinh thần ngay!
Cô âm thầm cổ vũ mình, nói: “Tự tôi đi đến đó cũng được, vừa rồi trượt chân là… sơ suất!”
Nhưng vừa dứt lời, Quý Minh Châu lại cảm thấy hối hận.
Bởi vì ngâm nước nóng quá lâu, sau đó lại trải qua cảm giác hoảng hồn ban nãy, lúc này giọng cô mềm nhũn dẻo quẹo, quyến rũ như có thể vắt ra nước, khiến người ta có cảm giác như cô đang tán tỉnh ve vãn vậy.
Khoan đã…
Tán, tỉnh, ve, vãn!
Vì sao cụm từ này lại nảy ra trong đầu cô trước tiên vậy?
Sau khi Quý Minh Châu dứt lời chưa lâu, cô cảm cánh tay vắt ngang qua eo lưng của mình hơi dùng sức, đầu gối cũng được người ta nhấc lên theo.
Một giây sau, Giang Tịch bế bổng cô lên một cách nhẹ nhàng.
Anh hoàn toàn không cho cô có bất cứ cơ hội phản ứng nào.
Quý Minh Châu đột nhiên cheo leo giữa không trung, vô thức duỗi cánh tay thon thả khoác lấy cổ anh.
“Giang Tịch.” Cô nhìn khuôn mặt điển trai của anh ngay trước mắt, gọi anh một tiếng.
Giang Tịch bình thản nhìn cô một cái, sau đó anh không ngập ngừng chút nào mà sải bước lớn đi về phía phòng thay đồ.
Bởi vì là phòng đơn nên không cần lo có người khác ở đó. Trong phòng thay đồ có một chiếc ghế dài, Giang Tịch để cô ngồi đó xong mới quay người đi ra.
Ánh mắt của Quý Minh Châu dừng lại trên áo của Giang Tịch. Cô thoáng ngập ngừng, đang định nói thì Giang Tịch đã đi ra ngoài rồi.
Lời của Quý Minh Châu bị mắc lại trong cổ họng, không lên cũng chẳng xuống.
Cô muốn nói… hình như cô làm ướt hết áo của Giang Tịch rồi. Áo sơ mi màu xám nhạt bị dính nước, có thể nhìn thấy rất rõ.
Có điều anh xoay người đi khỏi đó nhanh như cắt, dĩ nhiên sẽ không nghe thấy lời nhắc nhở của cô rồi.
Quý Minh Châu hừ mạnh một tiếng, bắt đầu cởi dây áo tắm trên cổ.
Đây là kiểu áo tắm có dây vắt qua vai rồi thắt nút ở sau cổ. Vì đi ngâm nước nóng nên dĩ nhiên cô sẽ chọn áo tắm kiểu thắt dây đẹp nhất có thể khoe trọn vóc dáng lả lướt của cô.
Quý Minh Châu cởi nút thắt sau cổ, vừa mới buông ra thì cánh cửa phòng thay đồ lại bị mở ra.
Giang Tịch chẳng nói chẳng rằng, cứ thế đi thẳng vào bên trong.
Quý Minh Châu kêu lên một tiếng “Này…!” rồi vội vàng dùng khuỷu tay che lại bộ ngực đã được giải phóng của mình.
“Anh vào mà cũng không biết gõ cửa à?”
Suýt chút nữa cô đã bị lộ hàng rồi.
Giang Tịch lạnh nhạt liếc cô một cái, nhưng khi ánh mắt của anh dịch xuống dưới, động tác của anh thoáng chững lại.
Nhưng anh cũng không dừng lại quá lâu, anh xách đôi guốc gỗ mà trước đó Quý Minh Châu không đi, đặt xuống đất.
“Đi vào.”
“Ừm, nhưng mà… áo anh ướt rồi.” Quý Minh Châu chỉ vào áo sơ mi của anh, có ý tốt nhắc nhở: “Hình như… bị quần áo của tôi làm ướt.”
“Ừm.”
Giang Tịch rũ mắt xuống nhìn, sau khi đáp một tiếng anh liền xoay người đi ra bên ngoài.
Quý Minh Châu nhìn bóng lưng anh biến mất ở ngưỡng cửa cho đến khi tiếng đóng cửa vọng lại, bàn chân trắng muốt của cô mới duỗi ra, khẽ cọ vào đôi guốc kia.
Vừa rồi cô còn tưởng Giang Tịch đã đi thẳng ra ngoài rồi, không ngờ anh còn đi lấy guốc gỗ giúp cô.
Quý Minh Châu đi guốc gỗ vào, lúc này mới chậm rãi cởi bộ đồ bơi mỏng manh ra, bước vào phòng tắm.
Sau khi thu dọn xong xuôi, có lẽ cũng mất nửa tiếng đồng hồ.
Từ trước đến giờ Quý Minh Châu đều rất lề mề về mặt này.
Cô chậm chạp đẩy cửa đi ra ngoài, nhận ra Giang Tịch vẫn chưa đi.
Anh đứng bên cửa sổ dài, chếch hướng với cô, bóng dáng gọn gàng, nhìn ra tiểu cảnh đình viện ngoài cửa sổ.
Quý Minh Châu tò mò không thôi, thuận theo ánh mắt của anh nhìn về phía hướng đó. Trong đình viện chỉ có một cái cây và khoảng trời sáng chói, ngoài ra chẳng còn gì khác cả.
Cô đang định lẩm bẩm rằng “Có gì đẹp đâu” thì đột nhiên phát hiện ra, dường như điểm rơi của ánh mắt Giang Tịch không phải ở nơi đó.
Giang Tịch nhìn về nơi đó như đang nhìn vu vơ vô định.
Bàn tay anh đặt dưới cằm hiện lên khớp xương rõ ràng, gân guốc ở chỗ hổ khẩu gồ lên rõ nét.
Ngón trỏ của anh hơi động đậy, mân mê đôi môi của mình.
“Này.” Quý Minh Châu gọi anh một tiếng, khiến anh nhìn qua đây, “Tôi xong rồi, bây giờ chúng ta về phòng hả?”
…
Khoảng thời gian tiếp theo, Quý Minh Châu dành thời gian lên tầng chót của khách sạn làm móng, làm một buổi spa. Nơi này đều là dịch vụ hàng đầu dành cho khách Vip, không dùng thì phí.
Sau khi tinh thần trở nên sảng khoái, cô mới quay về phòng nghỉ ngơi. Từ chiều cho đến tối, cô cũng không ra ngoài lần nào nữa.
Tối đến, màn đêm màu xanh thẫm buông xuống ngoài cửa sổ.
Giang Tịch vẫn đang làm việc ở ngoài phòng khách, Quý Minh Châu ngồi đối diện với anh. Cô không ngồi trên ghế đôn, mà trái lại ngồi khoanh chân trên tấm thảm mềm, sắp xếp ngẫu nhiên các thiết bị ghi hình chụp ảnh từ trên cao vào ngày mai.
Không biết bao lâu sau, Quý Minh Châu nghĩ đến chuyện gì đó, bèn lên tiếng hỏi Giang Tịch: “Tôi mới nhớ ra, nơi này là trang trại rượu suối nước nóng. Suối nước nóng có rồi… vậy còn trang trại rượu đâu?”
Tiếng gõ bàn phím máy tính dừng lại, Giang Tịch ngước mắt nhìn cô, “Trang trại rượu ở đằng khác.”
“Ý anh là chỗ này có trang trại rượu thật à?” Mắt Quý Minh Châu sáng lên, được ánh đèn sáng choang như ban ngày trong phòng khách chiếu vào, đôi mắt đào hoa của cô như lóe sáng.
“Ừm, rượu trên bàn tiệc trong khách sạn đều đến từ nơi này. Ở đây có hầm rượu sưu tầm, bình thường không mở cửa cho người ngoài thăm quan.” Giang Tịch thoáng ngừng lại rồi nói tiếp: “Hầm rượu này không thuộc sở hữu của ông chủ khu nghỉ mát này.”
“Vậy thuộc về ai?”
Quý Minh Châu nổi máu hóng hớt, những chuyện khác chưa nói, cô biết ông chủ khu nghỉ mát này là người Thổ Nhĩ Kỳ.
“Chẳng thuộc về ai, xem như là dự án hợp tác đầu tư với người bên thành phố Thân.”
“Ý… nhưng chẳng phải anh nói Giang Thị có đầu tư vào nơi này sao, sao lại có liên quan đến người ở thành phố Thân vậy?”
Quý Minh Châu chớp chớp mắt.
“Tôi nói những chuyện kia là muốn nói cho em biết rằng…” Giang Tịch bình tĩnh nhìn cô, “Bây giờ em đừng có mơ mà uống rượu. Ngày mai còn phải đi căn cứ trực thăng, nếu giờ em uống thì mai có dậy nổi không?”
Bị người ta nhìn thấu tâm tư một cách bất ngờ, Quý Minh Châu có chút không thể nhẫn nhịn được nữa.
Cô cứ tưởng rằng mình nói quanh co lòng vòng, còn trưng nhiều phông bạt như thế vẫn có thể qua mặt được Giang Tịch cơ chứ.
Nhưng kết quả thì sao!
Cái tên cờ hó này như thành tinh rồi vậy, không lật tẩy cô thì không làm người có phải không? Không hiểu cái gì gọi là tâm tư bé nhỏ của cánh phụ nữ, cái gì gọi là mong muốn được biểu đạt một cách uyển chuyển sao?
“Hầm rượu bên Bách Duyệt còn cất chứa nhiều rượu hơn chỗ này.”
“Tôi biết chứ, nhưng có câu ca dao rằng, hoa nhà không đẹp bằng hoa dại. Bông hoa này á, chỉ được cái thơm bên ngoài thôi.”
Quý Minh Châu nhìn anh một cách biếng nhác, khóe môi ngậm cười, nhướng mày với anh.
Khóe môi Giang Tịch cong lên nhưng nhoáng cái đã biến mất, khiến người ta không biết vừa rồi cảm xúc của anh có thay đổi hay không.
“Thơm bên ngoài?” Giang Tịch chậm rãi lặp lại lời cô nói.
Giọng anh bình thản đều đều như đang thảo luận một chuyện rất đỗi bình thường, “Nhưng vừa rồi em cắn miệng tôi, còn cắn rất mạnh là đằng khác.”
“…”
Cái gì mà cắn môi anh?
Lại còn cắn rất mạnh?!
“Đó là tôi không may đập vào thôi!” Quý Minh Châu lập tức nhảy dựng lên từ trên thảm mềm, thiết bị quay chụp đắt tiền bị ném đại qua một bên.
“Mặc kệ em nghĩ thế nào.” Giang Tịch rũ mắt xuống, bình thản trần thuật: “Dù sao thì khóe môi tôi đã rách rồi.”
Giọng điệu của Giang Tịch cứ như cô là cô nàng cặn bã “hết yêu là bỏ”, còn là kiểu phụ nữ mang tội ác đầy trời nữa chứ.
…
Quý Minh Châu không biết sao Giang Tịch lại nói ra cái câu khóe miệng anh bị rách kia.
Sao chứ, vết rách kiểu 0,00 mấy micromet đó hả!
Da mặt của tên này có thể dày hơn được nữa không!
Nhìn kiểu gì cô cũng không thấy da mặt của anh ta chút tổn thương nào, làn da trắng bóc như ngọc, hoàn hảo không tì vết.
Có lẽ là do ý nghĩ này đã lướt qua trong đầu nên cảm giác ai oán càng gia tăng.
Suýt chút nữa Quý Minh Châu đã định đến tối nhân lúc anh đi ngủ, cô sẽ cầm đèn pin đi nhìn kỹ lại xem, tiện thể chụp lại bằng chứng để chứng tỏ sự trong sạch.
Nhưng nói đi nói lại…
Môi của Giang Tịch, cô chỉ chạm vào chút xíu mà thôi.
Không hôn, không ngậm cũng chẳng cắn.
Cũng không phải kiểu hôn sâu đá lưỡi nhau.
Cô hoàn toàn không “chấm mút” được gì, còn bị vu khống làm rách môi người ta.
Lần sau nếu cô mà chạm vào cô nhất định sẽ thỏa mãn nguyện vọng của Giang Tịch, cắn môi anh sưng thành cây xúc xích luôn!
Quý Minh Châu nghĩ như vậy, lúc ăn sáng, cô ăn một mạch hết bốn cây xúc xích, giữa chừng còn cướp một cây của Giang Tịch.
Có điều, vừa nghĩ đến bờ môi gợi cảm của Giang Tịch bị mình cắn thành cây xúc xích, cô liền cảm thấy rất buồn cười, tự dưng cũng vui lên.
Quý Minh Châu tưởng tượng ra khung cảnh tiếp theo, hí hửng đến mức cười thành tiếng.
Giang Tịch rất ít khi nhìn thấy cô cười thế này, anh lập tức ngước mắt lên, chậm rãi đưa mắt nhìn cô như muốn hỏi.
Quý Minh Châu nhận được phản ứng của anh, lập tức trưng ra dáng vẻ cao ngạo như thiên nga trắng, thu lại nụ cười rồi liếc anh một cái.
Sau khi thu xếp sơ qua hành lý quay về thành phố Ngân, Quý Minh Châu liền vội vã kéo Giang Tịch đến căn cứ máy bay trực thăng.
Du khách bình thường không được phép mang theo bất cứ thiết bị ghi hình nào vào trong. Nhưng khách Vip thì có thể được hưởng những dịch vụ cao cấp hơn và kiểu máy bay sang trọng hơn.
Giang Tịch cũng được tính là một trong những cổ đông có tiếng nói nhất ở nơi này, vì thế Quý Minh Châu phải kéo theo anh để tìm được góc quay từ trên cao.
Sau khi được phổ cập những kiến thức an toàn bay, hai người ký vào giấy cam kết rồi mới được lên máy bay trực thăng.
Quá trình dừng lại, kiểm tra, khởi động cho đến khi máy bay trực thăng chầm chậm bay lên độ cao ổn định, bắt đầu bay lượn vòng quanh, đã mất khá nhiều thời gian.
Phi công là một người Thổ Nhĩ Kỳ, thông thạo ba thứ tiếng Thổ, tiếng Anh và tiếng Trung, cách nói chuyện cũng vô cùng thú vị.
Trên đường đi toàn là Quý Minh Châu trò chuyện cùng anh ta, còn Giang Tịch chỉ im lặng ngồi một bên, không bắt chuyện với hai người.
Trang trại rượu nằm dưới chân núi, đơn thuần mà nói nếu muốn thưởng thức cảnh đẹp thì thực tế có rất nhiều hạn chế.
Nhưng đợi đến khi cánh quạt máy bay chuyển động, máy bay bay lên tầm cao hơn, quang cảnh nơi núi rừng và mặt đất được ánh nắng ấm áp ngày đông chiếu rọi, hiện ra không sót một chút gì.
Khu trượt tuyết họ đi trước đó cũng hoàn toàn hiện ra trước mắt.
Thành phố Thân có nhiều cảnh đẹp khi tuyết rơi, thế giới trắng lóa do tuyết đổ xuống ngưng tụ lại vẫn còn chưa tan, vương lại trên núi rừng cây lá, tạo thành một vùng đất trắng xóa mênh mông, đẹp không sao tả xiết.
Từ trước khi lên máy bay, Quý Minh Châu đã ghi hình quá trình lên máy bay trực thăng một cách chi tiết, ngay cả cấu tạo thiết bị trong khoang máy bay cô cũng không bỏ qua.
Từ góc độ máy quay thông qua kính chắn gió máy bay, Quý Minh Châu cảm thấy vui sướng vô cùng, bởi vì khung cảnh thật sự quá tuyệt.
Đến lúc chụp từ trên cao xuống dưới, Quý Minh Châu mới nhớ đến nhân vật Giang Tịch. Cô duỗi tay chọc chọc vào người anh, ra hiệu anh đi nói một tiếng với phi công.
Khí chất trên người Giang Tịch không ăn nhập với hoàn cảnh hiện tại, hoàn toàn trái ngược lại.
Anh thích hợp nhất là ngồi ở ghế chủ tọa trong phòng họp, trưng ra khuôn mặt lạnh lùng nghe cấp dưới báo cáo.
Nhưng cho dù đã lên đến độ cao cao mấy dặm trên không trung, khí thế của người lãnh đạo vẫn không biến mất, mà trái lại càng có xu hướng gia tăng.
Trái ngược với lúc trước, bây giờ xung quanh anh như có thêm một hàng rào bảo vệ.
Cũng giống như lúc này, thấy Quý Minh Châu chọc tay vào mình, đôi mắt lạnh lùng của anh mới hơi ngước lên, “Cuối cùng cũng nhớ ra tôi rồi?”
Quý Minh Châu không nghĩ quá nhiều, lại chọc anh tiếp.
Giang Tịch thấy cô làm vậy, mãi một lúc sau anh mới đứng dậy, thấp giọng trò chuyện với phi công một lát.
Chẳng bao lâu sau, một tấm sàn ở chính giữa máy bay trực thăng từ từ mở ra, vị trí ở ngay bên cạnh chỗ để chân của Quý Minh Châu.
Ở đó có lắp thủy tinh xuyên thấu chịu lực.
Quý Minh Châu thử nhìn xuống dưới, cảnh sắc bên dưới nhanh chóng lướt qua.
Cô dứt khoát ngồi xổm xuống, dùng máy ảnh chụp vài tấm ảnh, lúc này mới bắt đầu thong thả ghi hình.
Tổng thời gian bay không quá lâu, lúc trên đường bay về, Quý Minh Châu đưa điện thoại của mình cho Giang Tịch, “Anh chụp giùm tôi mấy tấm trên này với?”
Giang Tịch cầm lấy điện thoại, chĩa điện thoại vào cô, ngón tay khẽ động, ấn liền mấy cái.
“Mau đưa cho tôi xem xem, xem anh chụp có đẹp không.” Quý Minh Châu nói đoạn liền sán lại gần. Nói thực thì cô đã ôm lòng hoài nghi với trình chụp ảnh của Giang Tịch.
Nhưng trên chiếc máy bay này, ngoài anh ra thì chẳng có ai để cô sai khiến nữa.
Phi công thì không thể giúp rồi.
Quý Minh Châu cúi đầu chậm rãi lướt màn hình xem ảnh. Bình tâm mà nói thì ảnh Giang Tịch chụp tương đối đẹp, vô cùng hoàn hảo.
Ánh nắng ấm áp chiếu vào máy bay, hắt lên gò má trắng ngần của cô, gần như có thể nhìn thấy hàng lông mi một cách rõ rành rành. Hàng lông mi mềm mại, nhuốm ánh nắng màu vàng nhạt. Khuôn mặt rạng rỡ xán lạn đầy kiều diễm của cô, ghé lại gần trước cửa sổ, khóe môi hơi cong lên.
Ở góc độ khác lại là nửa bên mặt kề gần với cửa sổ, vài lọn tóc đen nhánh bị cơn gió nhẹ thổi bay bay, để lộ ra hàng mày thanh tú thoáng nhếch lên cùng hàng mi dày.
Khuôn cằm cũng vẽ lên đường cong hoàn mỹ trơn mượt, nối liền với cần cổ thiên nga thon dài.
Quý Minh Châu ngồi kế bên cánh tay của anh, nhìn ngón tay anh trượt qua màn hình.
Vào lúc này đây, hai người cách nhau rất gần.
Giang Tịch rũ mắt xuống là có thể nhìn thấy sống mũi nhỏ nhắn tinh xảo của Quý Minh Châu, cùng đôi môi căng mọng hơi vểnh lên.
“Cần nữa không?”
“Không cần nữa, như này đủ rồi.” Quý Minh Châu đáp lại, sau đó lại hỏi lại: “Anh có muốn chụp không? Chuyến bay về rất nhanh, chắc hẳn chúng ta sẽ nhanh về thôi.”
Giang Tịch trả điện thoại cho cô, từ chối lời đề nghị của cô, “Không cần.”
Quý Minh Châu nhận lại điện thoại, đang định nói gì đó thì cảm thấy máy bay đột nhiên chấn động, ngay sau đó máy bay cũng liệng trái liệng phải hai cái rồi đột ngột rung lên.
Ngay sau đó Quý Minh Châu cũng bị mất thăng bằng trong giây lát. Cô lập tức nép vào bên cạnh, túm vào mọi thứ có thể túm vào theo bản năng.
Nhưng sau một thoáng loạng choạng, máy bay trực thăng lại khôi phục trạng thái bình thường.
Tựa như mọi chuyện vừa mới xảy ra đều chưa từng xảy ra vậy.
Đi kèm với tiếng động cơ inh tai là tiếng gió thổi vun vút bên tai, Quý Minh Châu dần hoàn hồn lại.
Trong lúc giật mình ban nãy, cô đã vô thức ôm chầm lấy người cách cô gần nhất là Giang Tịch, mà dường như anh cũng tiện đà ôm lấy cô.
Cứ như thế, hai người đã ôm chặt lấy nhau.