Cùng em chìm đắm trong nụ hôn này

Chương 20


Đọc truyện Cùng em chìm đắm trong nụ hôn này – Chương 20:

Chương 20
 
Quý Minh Châu nhìn chăm chú màn ảnh một lúc.
 
Vậy Giang Tịch nói là bàn chuyện làm ăn, chính là bàn với Triệu Lan…?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Quý Minh Châu lấy lại tinh thần, tiếp tục thong thả chụp ảnh. Nhưng một lúc sau, trong đầu cô lại nảy ra rất nhiều hình ảnh.
 
Hai người đó đang nói chuyện gì, hay là họ có thể nói chuyện gì nhỉ?
 
Nói chuyện dấu son môi lúc trước, hay bàn bạc chuyện hợp tác phỏng vấn cụ thể?
 
Sau đó cô lại liên tưởng đến những gì mà Liên Đường đã nói với cô, những câu chuyện quá khứ có liên quan đến Triệu Lan. Những chi tiết chứng tỏ cô ta không thể giả bộ an tĩnh hiền dịu được nữa được bày chình ình ra đó, mọi thứ đều rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn.
 
Mà lúc ở ngoài văn phòng, Quý Minh Châu chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra Triệu Lan không thể che giấu nổi những ý định trong đó.
 
Anh chàng Giang Tịch kia, thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu nhỉ?
 
Quý Minh Châu nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy lúc này mình còn xanh* hơn cả Hulk.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 *Ý chỉ bị cắm sừng
 
Cô lập tức tắt phựt máy ảnh đi, trực tiếp gọi điện cho Giang Tịch. Muốn cắm sừng cô hả, Giang Tịch mơ đi nhé!
 
Nhưng chuyện nằm ngoài dự đoán là, sau khi cô gọi cho người kia, chưa được mấy hồi chuông mà người bên kia đã bắt máy rất nhanh.
 
Cô cúi đầu lắng tai nghe để xem có nghe được bên phía Giang Tịch có tiếng phụ nữ bất cẩn vang lên hay không. Nhưng đợi mãi đợi mãi, cho đến khi Giang Tịch mở lời: “Sao thế?”
 
Giọng anh trầm thấp, không nghe thấy vẻ chột dạ bất thường.
 
Quý Minh Châu hắng giọng, “Anh ở đâu thế Giang Tịch?”
 
“Thành Bắc.”
 
Được lắm, vẫn ở Thành Bắc, trúng phóc rồi!
 
Cũng có nghĩa là mọi chuyện ban nãy, hoàn toàn không phải là ảo giác!
 
“Anh đang làm gì vậy?”
 
“Không làm gì cả.”
 
 Ý… sao chẳng giống với những gì cô nghĩ nhỉ.
 
“Vậy lúc nào anh về?” Sau khi buột miệng nói ra, Quý Minh Châu kinh ngạc vì tốc độ nói của mình có vẻ hơi nhanh. Cô lập tức giải thích cho mình, “Tôi chỉ hỏi thế thôi.”

 
Một khi câu hỏi này được quăng ra, đa số đàn ông làm chuyện mờ ám đều sẽ phản ứng như này: “Tôi vẫn còn có việc, về rất muộn hoặc không về đâu.”
 
Trong khi Quý Minh Châu đang chờ đợi câu thoại mẫu này, trong điện thoại vọng ra tiếng của anh.
 
“Muốn tôi về sớm hơn à?” Giang Tịch lập tức nhận lời: “Chờ tôi.”
 
“…”
 
Khoan đã…
 
Có phải Giang Tịch đã hiểu nhầm chuyện gì rồi không?
 
Cô có bảo anh về sớm hơn sao?
 
Cô làm gì có ý đó?!
 
Quý Minh Châu cúp máy trước, sau đó dứt khoát không quay phim cũng chẳng đi lòng vòng nữa. Cô nhanh chóng đặt xe bus quay về.
 

 
Trời tối rất nhanh, vừa nãy vẫn còn le lói ánh tà dương, nhuộm vàng mây trời. Nhưng chẳng mấy chốc, đường đã lên đèn.
 
Từ sau khi Giang Tịch ra khỏi nhà họ Triệu, Triệu Lan vẫn luôn đi theo anh. Nhưng suy cho cùng vẫn không thể theo kịp bước chân của người phía trước, cô ta sải bước lớn, chạy chầm chậm đuổi theo anh, sau đó trực tiếp ngăn anh lại.
 
“Giang Tịch, cậu chờ một chút.”
 
Giang Tịch đã mở cửa xe, nghiêng người lại nhìn cô ta với ánh mắt cực kỳ lạnh nhạt.
 
Hôm nay Giang Tịch bàn chuyện làm ăn trước kia với ông Triệu ở công ty Triệu Thị. Sau khi bàn chuyện xong, anh được ông Triệu niềm nở mời đến nhà nói chuyện phiếm.
 
Lúc Triệu Lan về nhà, Giang Tịch đã mặc áo khoác xong, đang chuẩn bị ra về. Sau đó cô ta chẳng buồn thay giày, cứ thế lao thẳng ra ngoài.
 
“Mình cũng không vòng vo tam quốc với cậu nữa, mình nói thẳng nhé.” Triệu Lan hít sâu một hơi, nói với vẻ bất chấp tất cả: “Mình thật sự muốn nhận được cơ hội phỏng vấn Giang Thị. Lần trước ông nội mình hỏi thì cậu bảo không tiện, nhưng mình có thể bảo đảm sẽ không tiết lộ quá nhiều chuyện liên quan đến Giang Thị, đối tượng mà chương trình phỏng vấn là cậu chứ không phải công ty của cậu, nói thế này cậu hiểu rồi chứ?”
 
“Trước đây khi mình liên hệ với trợ lý của cậu, bên cậu cũng chưa hiểu cụ thể chương trình này của mình. Chúng ta ta học chung một trường, một chuyện nhỏ xíu như này cậu cũng không muốn giúp mình sao?”
 
Triệu Lan nói xong, lại bổ sung thêm: “Với cả, lúc mình liên hệ với bên cậu, mình đã đưa tin tức lên trên mạng rồi.”
 
“Còn chưa xác định sẽ hợp tác mà cô Triệu đã tung tin tức ra ngoài rồi, nói như vậy chuyện này cũng phải trách Giang Thị sao?” Giang Tịch bình tĩnh hỏi ngược lại.
 
“… Đương nhiên mình không có ý muốn trách Giang Thị!” Triệu Lan hơi cuống lên, nói xong liền nhìn Giang Tịch chăm chú, “Vì thế Giang Tịch à, cậu đồng ý giúp mình chứ? Mình có thể bảo đảm với cậu, những lời mình vừa nói ban nãy, mình đều có thể làm được.”
 
Chuyện cô ta muốn nói đến là không tiết lộ bất cứ thông tin gì của Giang Thị.
 
Giang Tịch tùy ý nhìn thoáng qua cô ta, ý định muốn lên xe càng rõ ràng hơn, “Câu trả lời của tôi vẫn giống như lần trước.”

 
Nghe thấy câu trả lời của anh, Triệu Lan ngây người một lúc, sau đó nở một nụ cười hoàn hảo, “Mình tôn trọng quyết định của cậu, nhưng nếu đã không hợp tác được thì mình cũng không cưỡng cầu nữa.”
 
Dáng vẻ của Giang Tịch đầy thờ ơ, không biết có đang nghe hay không nữa.
 
Đột nhiên…
 
Điện thoại của anh vang lên.
 
Giang Tịch cụp mắt nhận điện thoại, Triệu Lan loáng thoáng nghe thấy mấy câu như “Sao thế”, “Thành Bắc”, “Muốn tôi về sớm hơn à?”…
 
Nghĩ đến người ở đầu bên kia, Triệu Lan nghĩ bụng thế thì cố gắng thêm lần nữa vậy.
 
Trong tim cô ta vốn có một sợi dây mơ hồ, không biết phải bắt lấy nó như nào. Cuộc điện thoại này đã khiến cô ta hạ quyết tâm.
 
Sau đó, thấy Giang Tịch sắp lên xe, Triệu Lan tiến lên trước hai bước, tiếp tục nói: “Bây giờ chúng ta không nói chuyện hợp tác nữa. Chuyện mình muốn nói là, cậu về nước lâu như vậy mà chúng ta vẫn không có phương thức liên lạc, có thể kết bạn wechat không? Quét mã rất nhanh, hẳn là sẽ không làm phiền cậu đâu.”
 
Giang Tịch liếc cô ta một cái.
 
Ánh mắt đó nói thế nào nhỉ, chính là kiểu đầy bình thản, hết sức bình thường.
 
Ánh mắt lúc anh nhìn cô ta và khi nhìn về phía người khác, hoặc bất kỳ cây cối hoa cỏ nào đó, đều không khác nhau một chút nào.
 
“Đúng là những chuyện này không gây phiền hà cho tôi, nhưng đối với tôi mà nói, cô chính là mối phiền phức.” Giang Tịch thản nhiên nói, sau đó dứt khoát lên xe.
 
Triệu Lan đứng đực tại chỗ, bên tai văng vẳng những lời mà Giang Tịch nói sau cùng.
 
Cô ta không dám tin đây là những lời được thốt ra từ miệng của Giang Tịch.
 

 
Khi Giang Tịch lái xe ra khỏi Thành Bắc về thẳng hướng trung tâm thành phố, còn chưa đến Bách Duyệt, anh lướt mắt qua một cửa hàng rồi dừng lại đó một hồi.
 
Đỗ xe xong, Giang Tịch đón lấy chiếc chuông gió ở cửa, chậm rãi đi vào trong cửa hàng.
 
Nơi này cũng được coi là một box shop được trang trí tinh tế, diện tích được bố trí theo quy định nhưng phong cách độc đáo vô cùng mới mẻ.
 
Sản phẩm được trưng bày tùy ý trên kệ hàng, không nằm ngoài dự đoán, toàn bộ đều là những sản phẩm mẫu hoạt hình đáng yêu.
 
Giang Tịch lướt mắt qua từng món một, sau đó dừng mắt tại một khu vực.
 
Mẫu hàng bên đó vô cùng thống nhất, trên tất cả các sản phẩm đều được in hình chú gà con vàng óng.
 
Chủ tiệm nhìn thấy chàng trai trẻ tuổi dáng dấp cao lớn cứ loanh quanh luẩn quẩn ở đó từ đầu đến cuối không đi, hẳn là đang gặp phải chuyện khó khăn gì đó.

 
Anh chàng đó có dáng vẻ lạnh lùng xa cách, khí chất bất phàm, hoàn toàn không ăn nhập với cửa hàng này.
 
Bà ta trực tiếp bước đến, “Anh bạn trẻ, mua quà cho bạn gái sao?”
 
Giang Tịch nghe thấy thế thì thoáng khựng lại, nhìn về phía bà ấy.
 
Tuy chủ tiệm đã bốn năm mươi tuổi nhưng sau khi nhìn rõ mặt mũi của Giang Tịch, bà ấy vẫn không khỏi cảm thấy choáng váng.
 
Khỏi phải nói, chàng trai trẻ này đẹp trai đến lạ lùng, khiến khuôn mặt già nua của bà ấy cũng phải đỏ bừng.
 
“Không phải quà, ở đây có thuốc trị trật khớp không ạ?” Nói xong, Giang Tịch lại chậm rãi bổ sung: “Cháu muốn kiểu có vỏ như này.”
 
“Ồ, không phải mua quà mà là mua thuốc à.” Chủ tiệm gật đầu, “Có nhé, kiểu mà cháu muốn đều là các mẫu kết hợp với gà Sally, chỗ chúng tôi có rất nhiều. Mẫu này vừa dễ thương lại được ưa chuộng, mấy cô gái vô cùng yêu thích.”
 
Chủ tiệm cũng là người nhiệt tình, “Bạn gái cháu bị trật khớp à?”
 
Nói đoạn, bà ấy lại lật tìm ra được lọ thuốc, “Này, cháu cầm lấy, thực ra không chỉ có những thứ này thôi đâu, còn có băng urgo này, băng gạc này, các loại này đều có mẫu tương tự, đều rất đáng yêu.”
 
Giang Tịch lịch sự từ chối, “Cảm ơn, cháu mua thuốc là đủ rồi.”
 
Thực ra không chỉ vẻ ngoài, ngay cả giọng nói của chàng trai cũng vô cùng hay.
 
Chủ tiệm mang thái độ yêu thích cái đẹp nhìn anh một hồi, khi Giang Tịch thanh toán, bà ấy còn đặc biệt cho anh phiếu giảm giá của hội viên mà lẽ ra anh không có phần.
 
Giang Tịch cầm túi thuốc, ra khỏi cửa hàng rồi mới lên xe.
 
Dựa theo thời gian biểu trước đây, lẽ ra lúc này anh đã ở Bách Duyệt từ lâu.
 
Nhưng giữa đường rẽ vào tiệm thuốc, lúc về đến nhà cũng đã hơi muộn rồi.
 
Giang Tịch không biết Quý Minh Châu sẽ về nhà lúc nào, nhìn thấy tiệm thuốc kia bèn tiện thể tiêu tốn chút thời gian.
 
Nhưng điều bất ngờ là, khi anh vừa vào huyền quan đã thấy đèn đóm trong nhà sáng trưng.
 
Vốn dĩ đèn ở Bách Duyệt được chia làm mấy cấp độ sáng, đều là kiểu tự động cảm ứng hoặc điều khiển thủ công. Lúc bình thường, đèn trong nhà đều được bật chế độ tự động cảm ứng.
 
Hôm nay lại sáng quắc như này, hẳn là được điều chỉnh thủ công rồi.
 
Lúc anh cởi áo dạ bước vào nhà, Quý Minh Châu đã ngồi thù lù trên sofa, sống lưng ưỡn thẳng, để lộ ra cần cổ thiên nga trắng nõn nà.
 
Cô tùy ý vắt chéo chân, dưới mái tóc xoăn dài là nửa gương mặt kiều diễm của cô.
 
Dường như nghe được tiếng anh bước vào huyền quan, ánh mắt của cô trực tiếp bắn thẳng về phía anh, sáng như đuốc.
 
Giang Tịch thấy cô bày ra khí thế lớn như vậy, hơi nhếch mày lên.
 

 
Đúng là Quý Minh Châu về nhà đợi người để tiến hành thẩm vấn, người ta hay nói giảm nói tránh là “bắt kẻ gian dâm”.
 
Chẳng qua là, khi về đến nhà cô còn đặc biệt hết sức cẩn thận ngó nghía một vòng. Sau khi xác định sẽ không xảy ra loại sự việc khiến cô sợ chết khiếp trước đó, cô mới an tâm vào nhà.
 

Mặc dù Giang Tịch nói sẽ về nhà sớm hơn, nhưng thực tế thì sao, còn chẳng phải là cô về trước đó sao.
 
Chẳng lẽ anh lái xe còn chậm hơn cả xe bus ngắm cảnh chắc?
 
Hẳn là xe anh lái không phải Bentley mà là cưỡi rùa.
 
Trong từ điển của Quý Minh Châu không có ba chữ “bị cắm sừng”.
 
Hôm nay Giang Tịch khó mà thoát khỏi tay cô nhé!
 
Nghĩ đến đây, Quý Minh Châu lên tiếng trước tiên, đòn đánh phủ đầu vẫn phải ra ngô ra khoai.
 
“Về rồi đấy à?”
 
Giang Tịch ừm một tiếng.
 
“Anh về nhà, ha… sớm thật đấy.” Quý Minh Châu nói xong liền cười với anh.
 
“Trên đường ghé vào một chỗ.” Giang Tịch hiếm có lần nhẫn nại giải thích như này, chỗ anh nói là tiệm thuốc kia.
 
“Anh có chắc đó là ghé vào mà không phải là diễm ngộ chứ?”
 
Nghe thấy lời của Giang Tịch, Quý Minh Châu chợt buột miệng nói ra câu này.
 
Giang Tịch ngước mắt nhìn Quý Minh Châu, ánh mắt không thể nhìn ra điều gì.
 
Nếu nói tiệm thuốc kia là diễm ngộ…
 
“Em chưa ăn tối à?” Giang Tịch không trả lời câu hỏi của cô mà trực tiếp đánh trống lảng sang chuyện khác.
 
“Hả?” Quý Minh Châu tỏ vẻ ngơ ngác, “Tôi chưa ăn.”
 
Phỏng đoán trong lòng được chứng thực, Giang Tịch cất giọng lạnh nhạt: “Nếu không phải vì đói thì cũng sẽ không bảo tôi về nhà sớm hơn.”
 
“Tôi đi thay đồ đã rồi nấu cơm sau.”
 
Nói đoạn, Giang Tịch bèn đi về phía phòng mình.
 
Nhưng chưa đi được mấy bước, anh lại dừng lại rồi vòng lại đưa đồ trong tay cho cô.
 
“Đừng vì thấy không đau thì không chịu bôi thuốc, đây là thuốc mới.”
 
Giang Tịch nói xong liền về phòng, Quý Minh Châu nhìn túi thuốc hồng hồng tuyết tuyết trong tay, chớp chớp mắt.
 
Cô chậm rãi mở chiếc túi hồng ra, bên trong là thuốc phun trị bong gân trật khớp.
 
Có điều là nó không giống với kiểu mà cô nhìn thấy trước đó.
 
Trên bình thuốc vàng chóe in đầy hình chú gà con đáng yêu, trông hết sức ngây thơ lại dễ thương.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.