Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Xuyên Sách Nuôi Bánh Bao

Chương 62: Không Thấy Đâu


Bạn đang đọc Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Xuyên Sách Nuôi Bánh Bao FULL – Chương 62: Không Thấy Đâu


Mặt tường tranh trừu tượng, chăn vải hoa, trên mặt thảm màu lam nhạt là một đống vật thể không rõ ràng giống như phân trâu, chỗ chết người nhất chính là váy công chúa trên người Du Du, đã bị tô vẽ đến hoàn toàn thay đổi.
Hai người Tề Nhiễm Nhiễm đứng ở cửa, gân xanh trên trán đều thống nhất hình như thập.
Hai đứa trẻ trên mặt toàn là ý cười, sau khi bị phát hiện mới hậu tri hậu giác ý thức được, bọn chúng có lẽ đã làm chuyện xấu, vì thế sợ đến mức ném công cụ gây án trong tay đi, cúi đầu, thật thà đứng đó.
Du Du lớn hơn bánh bao nhỏ một chút, có kinh nghiệm nhận sai, vội vàng gọi một tiếng “Cô chú”, sau đó bắt đầu nhận lỗi, “Là lỗi của cháu, cháu không nên dẫn em trai vẽ vời, cũng không nên dẫn em trai tô vẽ màu sắc khắp nơi, cô chú, hai người muốn mắng thì mắng cháu đi ạ, không liên quan đến Luân Luân.”
Nói xong còn tiến lên một bước, rất nghĩa khí che Luân Luân ở đằng sau.
Bánh bao nhỏ cúi thấp đầu, được Tạ Du Du che ở đằng sau, có chút không nhìn rõ biểu cảm của bố mẹ mình, vì thế nhô đầu ra từ mạn sườn đằng sau Du Du, vừa đối diện với ánh mắt của bố mẹ, cậu bé theo bản năng nở nụ cười ngoan ngoãn lấy lòng, mặt mày cong cong, răng sữa trắng tinh.
Dáng vẻ ngây thơ như vậy, giống như khối băng mát lạnh, thoáng cái đã dập tắt ngọn lửa trong lòng Tề Nhiễm Nhiễm, cô bất đắc dĩ thở dài, liếc nhìn Hạ Chiêu, nói: “Em dẫn hai đứa nhỏ đi tắm rửa, anh thu dọn cục diện rối rắm của con trai anh đi.”
Hạ Chiêu gãi mũi, thở dài, “Được.”
Tề Nhiễm Nhiễm vẫy tay với hai đứa nhỏ, ý bảo tụi nhỏ ra đây.

Chờ hai đứa tay trong tay qua đây, cô mới nửa ngồi xổm xuống, nói với Tạ Du Du: “Cô không muốn mắng hai đứa, nhưng hai đứa làm như vậy, thật sự là không đúng, khi người lớn vệ sinh sạch sẽ lại sẽ rất phiền phức, mặt tường, đệm giường, thảm, quần áo, những đồ này phải thay hết, sẽ rất lãng phí.”
Tạ Du Du nhìn bánh bao nhỏ, bánh bao nhỏ nhìn về phía Tề Nhiễm nhiễm, nói: “Mẹ, con xin lỗi, con sai rồi.”
Hạ Chiêu đứng bên cạnh nhìn, cười nói: “Tạm thời không xử lý mặt tường, chờ khi chúng ta rời đi, bảo người quét vôi lại một lần nữa, đệm giường và thảm đều phải giặt sạch, nhưng màu sắc bôi lên chắc chắn giặt không sạch, chấp nhận dùng tạm vậy, nói không chừng có thêm chút màu sắc lại đẹp hơn.” Nói xong Hạ Chiêu khom lưng nhìn bánh bao nhỏ, “Luân Luân, sắp xếp này của bố con có ý kiến gì không?”

Bánh bao nhỏ ngoan ngoãn lắc đầu, “Không có ạ.”
Chờ thu dọn xong cục diện rối rắm, hai người lớn trở về phòng, đều có chút bất đắc dĩ mà cười cười, Hạ Chiêu cảm khái nói: “Hóa ra đứa trẻ ngoãn cũng có một mặt nghịch ngợm.”
Tề Nhiễm Nhiễm gật đầu, “Chăm trẻ con thật sự là một môn học tri thức uyên thâm, có điều, sự thay đổi của bánh bao nhỏ bây giờ vẫn quá lớn, anh nhớ không? Lúc vừa đi đón thằng bé, ngay cả miếng khoai tây chiên cũng không nỡ ăn hết một lần, bây giờ cũng có gan phá phách rồi.”
Hạ Chiêu mỉm cười: “Rất tốt, giải phóng thiên tính, đây mới là dáng vẻ trẻ con nên có, chứng minh chúng ta không nuôi sai lệch thằng bé.”
Hai người đều là bố mẹ lính mới, có thể nuôi nấng con thành như vậy, ngẫm lại vẫn rất kiêu ngạo.
“Anh cảm thấy chúng ta nên chúc mừng một chút.” Hạ Chiêu tiến đến trước mặt Tề Nhiễm Nhiễm, ánh mắt mang theo sự câu dẫn, cười nhẹ nhàng nhìn cô.
Tề Nhiễm Nhiễm không hiểu sao, ngẩng đầu nhìn anh, “Chúc mừng cái gì?”
Hạ Chiêu ôm eo cô nói, “Chúc mừng nuôi được con tốt như vậy.”
Tề Nhiễm Nhiễm: …
Người này, chắc chắn là đang tìm cớ làm chuyện xấu, vì thế cô thuận theo lời anh nói hỏi anh: “Vậy anh muốn chúc mừng thế nào?”
Hạ Chiêu không có ý tốt nhìn cô chằm chằm, sau đó ôm lấy rồi ném cô lên giường, “Tối nay vui vẻ, chúng ta làm thêm mấy lần đi!”
Tề Nhiễm Nhiễm: …
Qua mấy ngày, đoàn phim rốt cuộc khôi phục lại bình thường, nữ chính kết thúc nghỉ phép, trở về đoàn phim, nữ diễn viên phụ tiến vào trạng thái, thủ lục ly hôn của Tạ Thanh đi đến khâu cuối, Hà Mông không đến làm loạn nữa.


Tề Nhiễm Nhiễm từ chỗ Hạ Chiêu biết được, lần ly hôn này, Tạ Thanh gần như không cầm một chút tài sản chung nào, chỉ để lấy thuận lợi giành được quyền nuôi nấng Tạ Du Du.
“May mắn là trước khi ly hôn, anh Tạ đã chuyển một khoản tiền đến chỗ anh, làm nguồn tài chính ban đầu của công ty mới, nếu như chờ đến hiện tại, có lẽ anh ấy không lấy ra nổi nhiều như vậy.” Hạ Chiêu nói với Tề Nhiễm Nhiễm.
Tề Nhiễm Nhiễm có chút lo lắng nói: “Nghèo như vậy sao, vậy anh Tạ sau này phải làm sao đây?”
“Với nhân khí và thực lực của anh ấy, mấy phút đã trở mình được rồi, không cần lo lắng.”
Sau khi tin tức Tạ Thanh ly hôn được công bố, treo trên hotsearch mấy ngày, có người mắng anh là đồ cặn bã, có người chúc mừng anh được giải thoát, bởi vì quan hệ xã hội của đoàn đội đã làm chu đáo công tác chuẩn bị, dư luận cũng không phát triển quá điên cuồng.
Thật ra khó khăn nhất cũng không phải là phản ứng bên ngoài, mà là phản ứng của Tạ Du Du.

Cô bé tất nhiên không có cách nào tiếp nhận ngay được, khóc nháo muốn tìm mẹ.

Tuy rằng cô bé có tình cảm sâu đậm với bố, nhưng ngày thường vẫn được mẹ chăm sóc nhiều, bây giờ biết bố mẹ phải tách ra, phản ứng đầu tiên là cô bé muốn trở về tìm mẹ.
Tạ Thanh đau lòng dỗ dành cô bé, nhưng bất kể dỗ thế nào, Tạ Du Du đều khóc đến không dừng được.
Lúc này hai bố con ở trong phòng của Luân Luân, đóng cửa ở riêng trò chuyện, tiếng Du Du khóc rất lớn, cách tấm cửa cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Tề Nhiễm Nhiễm ghé vào cửa nghe một lát, có chút lo lắng hỏi Hạ Chiêu, có cần tiến vào xem thử không, kết quả bị Hạ Chiêu kéo ra, “Đây là chuyện của hai bố con bọn họ, để bọn họ tự mình giải quyết đi.”
Trong phòng Tạ Du Du khóc thật sự thương tâm, đôi mắt cũng khóc đến sưng lên, Tạ Thanh nhìn dáng vẻ vô cùng đáng thương của cô bé, đau lòng cực kỳ, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, ôm chầm lấy con lặng im khóc.

Anh khóc không lớn tiếng như Tạ Du Du, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.
Một lát sau Tạ Du Du mới phát hiện, nhìn bố, duỗi tay nhỏ giúp bố lau nước mắt.
Mãi cho đến thời gian cơm tối, hai bố con mới từ trong phòng đi ra, cảm xúc của Tạ Du Du rốt cuộc đã ổn định lại.
Tề Nhiễm Nhiễm nhìn Hạ Chiêu, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
Không có chuyện thường ngày đáng ghét và đồng nghiệp “hiếm có khó tìm”, cuộc sống của đoàn phim rất an nhàn, mỗi ngày bắt đầu làm việc rồi tan làm, thời gian trôi qua rất nhanh.
Tạ Du Du được đưa về nhà, do ông bà nội chăm, Hà Mộng từng đi gặp Tạ Du Du mấy lần, sau đó cùng dần dần rời khỏi cuộc sống của nhà họ Tạ, cầm lấy phần lớn tài sản của Tạ Thanh, nửa đời sau của Hà Mộng có thể trải qua tiêu sái sung túc.
Trong thời gian ở đoàn phim, bọn họ đồng thời hoàn thành ghi hình “Cả nhà tổng động viên”, chương trình này từ khi bắt đầu phát sóng đến kết thúc, nhân khí đều cao vô cùng, nhân khí của hai người Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu cũng càng ngày càng cao.
Đến khi trời vào đông lạnh giá, phần quay của đoàn phim cuối cùng cũng tiến vào khâu cuối, phần diễn của Hạ Chiêu đã hoàn tất, anh rời đoàn phim trở về thành phố C, bên kia có rất nhiều chuyện chờ anh xử lý, công ty giải trí bắt đầu xây dựng, căn hộ mới mua cũng đã bố trí gần xong, Hạ Chiêu muốn trước tiên xử lý hết tất cả công việc vặt, chờ Tề Nhiễm Nhiễm đóng máy trở về, một nhà ba người đã có thể dọn đến nhà mới thuộc về bọn họ.
Vào ngày Tề Nhiễm Nhiễm hoàn tất mọi cảnh quay đóng máy, Tạ ảnh đế tặng cô một phần quà mừng đóng máy, kịch bản phim điện ảnh, nhân vật của Tề Nhiễm Nhiễm là nữ chính.
Tề Nhiễm Nhiễm vô cùng giật mình, tuy rằng cô có thực lực này, nhưng lấy địa vị hiện tại trong giới của cô, đảm nhận vai nữ chính còn có chút miễn cưỡng, có điều chờ sau khi cô nhìn thấy vai nam chính còn lại là Tạ Thanh, cô không kinh ngạc nữa, bây giờ Tạ Thanh và Hạ Chiêu đã liên thủ mở công ty giải trí, có tầng quan hệ này, Tạ Thanh cho cô nhiều tài nguyên hơn nữa cũng sẽ không quá đáng.
Thời điểm Tề Nhiễm Nhiễm kết thúc phần diễn, chương trình học của Luân Luân ở nhà trẻ còn hơn một tuần, Tề Nhiễm Nhiễm bèn ở lại, mỗi ngày ngoại trừ đưa đón con chính là ăn không ngồi rồi mà ở lại trong nhà thuê.
Hạ Chiêu chia đôi hai ngả với hai mẹ con, thiếu chút nữa bị nhấn chìm trong nhớ nhung, mỗi ngày video call không ngừng, có khi rõ ràng không có gì nói nhưng hai người chính là mở video ra thì không nỡ cúp.

“Cách tiểu khu không xa mới mở một siêu thị quy mô lớn, em chuẩn bị đón bánh bao nhỏ tan học đi dạo một vòng, cảm thấy sắp chán chết rồi.” Tề Nhiễm Nhiễm nói với Hạ Chiêu đầu kia video, liên tục ở trong nhà mấy ngày, cô cảm giác mình sắp mọc lông rồi.
Hạ Chiêu cưng chiều mỉm cười, nói: “Vậy em cẩn thận chút, đeo khẩu trang vào, cẩn thận bị nhận ra.”
“Em biết ngụy trang thế nào mà.” Nữ minh tinh ra cửa, càng ăn mặc trang điểm giản dị là được.
Hai người lại hàn huyên một hồi, Tề Nhiễm Nhiễm bèn cúp điện thoại, vào phòng chuẩn bị một phen, rồi dẫn tiểu Tuyết đi ra ngoài đón con.
Bánh bao nhỏ nghe nói có thể đi dạo siêu thị, bắt đầu nhảy cẫng tại chỗ, cậu bé thích nhất là đi dạo siêu thị, nơi đó có một đống đồ ăn ngon, mỗi lần mua về, đều có thể ăn được mấy ngày.
Cậu nhóc lắc tay mẹ, kích động thúc giục, “Mẹ, đi nhanh nào, chúng ta mau đi dạo siêu thị!!”
Tề Nhiễm Nhiễm bất đắc dĩ lại buồn cười bị cậu bé lôi kéo đi, nói: “Con đi chậm thôi, không cần gấp.”
Siêu thị mới mở cách tiểu khu bọn họ sống không xa, đi bộ chỉ cần 10 phút, bởi vì siêu thị mới vừa khai trương, mấy ngày nay rất nhiều hoạt động, dòng người cũng tăng cao không giảm, đến lối vào chính trung tâm thương mại, ba người đã bị không khí vô cùng náo nhiệt bao phủ.
Có mấy người mặc đồ thú bông cỡ lớn đang phát bong bóng tạo hình đáng yêu, rất nhiều bạn nhỏ vây quanh mong mỏi có được, bánh bao nhỏ nhìn thấy bóng bay cũng muốn, kéo tay mẹ muốn chen qua.
Tề Nhiễm Nhiễm nhìn đám người chen chúc, lắc đầu nói: “Để chị tiểu Tuyết đi lấy giúp con, được không, chúng ta ở bên này chờ.”
Tiểu Tuyết vội vàng nhận lời, chạy chậm chen vào trong đám người muốn bóng bay.
Lúc này, phía sau bọn họ lại có một chú gấu bông đi tới, xung quanh còn có một đám bạn nhỏ, Tề Nhiễm Nhiễm nhất thời không chú ý, bả vai bị người ta va vào một cái thật mạnh, nhất thời tách cô và bánh bao nhỏ.
Trong lòng Tề Nhiễm Nhiễm quýnh lên, vội vàng duỗi tay kéo tay con, kết quả kéo rồi phát hiện mình kéo nhầm người.
Chỉ trong thời gian một cái nháy mắt, bánh bao nhỏ đã bị đám người chen chúc không thấy đâu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.