Bạn đang đọc Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Xuyên Sách Nuôi Bánh Bao FULL – Chương 45: Gài Bẫy
Hai tiếng gõ cửa “cốc cốc” tựa như gõ trên đầu quả tim Tề Nhiễm Nhiễm, chấn động đến mức toàn thân cô đều tê dại, ngơ ngác ngồi ở mép giường, nhất thời cũng không biết nên phản ứng ra sao.
Mở cửa sao? Vậy không phải là ngầm đồng ý hành động leo giường của anh à?
Không mở cửa sao? Nhưng vừa nghĩ đến sự động lòng và vui vẻ khi hai người hôn môi, Tề Nhiễm Nhiễm lại không muốn từ chối anh lắm.
Do dự chừng mấy phút, tiếng “Cốc cốc” lại truyền đến.
Tề Nhiễm Nhiễm cắn răng, đứng lên đi mở cửa.
Cô cảm thấy cho dù muốn từ chối, cũng nên từ chối trước mặt Hạ Chiêu, mà không phải là trốn ở trong phòng làm con rùa rụt cổ.
Đi đến bên cửa, Tề Nhiễm Nhiễm hít sâu một hơi, rất có khí thế kéo cửa phòng ra, nói: “Họ Hạ kia, đừng…”
Người đứng ngoài cửa kia cũng không phải là Hạ Chiêu trong dự đoán của cô, mà là trợ lý tiểu Tuyết thân hình nhỏ nhắn.
Tiểu Tuyết: …
Tề Nhiễm Nhiễm: …
Tiểu Tuyết hiển nhiên bị khí thế nghiêm nghị của cô trấn áp, che miệng, ngẩn tò te.
Trái tim đang treo lơ lửng của Tề Nhiễm Nhiễm lảo đảo rồi rơi xuống, lời nói nghẹn giữa ngực, không lên nổi cũng không xuống nổi, thiếu chút nữa bị nghẹn đến tức ngực, bình ổn lại mới hỏi tiểu Tuyết, “Muộn như vậy, có chuyện gì sao?”
Tiểu Tuyết buông tay che miệng mình ra, nhỏ giọng nói: “Chị Vũ, ban nãy em quên hỏi, sớm mai mọi người muốn ăn cháo hay là ăn mì?”
Tề Nhiễm Nhiễm: …
Gõ cửa muộn như vậy, khiến cô căng thẳng gần chết, kết quả cô gái nhỏ này chỉ là đến hỏi cái vấn đề râu ria này???
“Gì cũng được, em biết làm cái gì, bọn chị ăn cái đó?”
“Vậy em biết nấu mì.” Tiểu Tuyết cười đến thật thà, “Em nấu mì sợi rất ngon đó!”
“Ok, thế ăn mì sợi đi, không cần nấu quá sớm, sáng mai phải đưa Luân Luân đi nhà trẻ, thằng bé ăn ở nhà trẻ, bọn chị đưa thằng bé đi rồi trở về ăn.”
“Được ạ, chị Vũ!” Tiểu Tuyết gật đầu thật mạnh, nụ cười mang theo má lúm đồng tiền, khiến cô ấy nhìn qua vừa đáng yêu lại tràn đầy sức sống.
“Ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon”, Tề Nhiễm Nhiễm lại dặn dò một câu.
“Chị ngủ ngon!”
Đóng cửa lại, Tề Nhiễm Nhiễm duỗi người, chậm rãi đi về phía giường lớn, kết quả đi được một nửa, cửa lại truyền đến tiếng gõ “cốc cốc”.
Tề Nhiễm Nhiễm tưởng là tiểu Tuyết lại quên nói gì đó, nặng nề thở dài, lại xoay người đi mở cửa, sau đó bám vào cửa nổi giận hỏi: “Lại quên gì… rồi?”
Ngước mắt lên nhìn, ở cửa đã đổi người khác, người đàn ông thân hình cao lớn, đứng vững vàng ở kia, che đi hơn phân nửa ánh sáng hành lang, anh chắn ánh sáng nên không thấy rõ biểu cảm lắm, chỉ là trong mắt có tia sáng yếu ớt.
Tề Nhiễm Nhiễm: …
Hai cánh tay Hạ Chiêu chống ở khung cửa, cúi đầu mang theo nụ cười, hỏi: “Sao thế, anh mới đến trễ một bước đã không vui, còn cáu kỉnh nữa??”
Có quỷ mới cáu kỉnh ấy!
Tiểu Tuyết chân trước vừa đi, Hạ Chiêu theo sát đến gõ cửa, Tề Nhiễm Nhiễm không tin anh có thể biết chuyện xảy ra ban nãy, cho nên lúc này anh nói như vậy, chỉ là đang đùa giỡn cô mà thôi.
“Con mắt nào của anh thấy em cáu kỉnh?” Tề Nhiễm Nhiễm nghiêng người nhìn anh.
Hạ Chiêu cúi đầu cười hai tiếng, “Không cáu kỉnh, vậy là đang làm nũng với anh??”
Tề Nhiễm Nhiễm dựa vào cửa, khoanh tay cười hừ nói: “Có phải anh hiểu sai hai chữ làm nũng này không?”
Hạ Chiêu tiến lên một bước, dùng ánh mắt trêu chọc cô, cười nói: “Không hiểu sai, bây giờ em nói cái gì làm cái gì trong mắt anh đều là đang làm nũng hết.”
Tề Nhiễm Nhiễm: …
“Có chuyện thì nói, không có chuyện gì em muốn trở lại ngủ, ngày mai phải dậy sớm.”
“Đừng mà, trò chuyện thêm đi!”
“Trò chuyện con khỉ ấy!”
Hạ Chiêu hiển nhiên không bị lời nói quá thô bỉ của cô dọa, biết lắng nghe nói: “Vậy chúng ta trò chuyện con khỉ.”
Tề Nhiễm Nhiễm: …
Hạ Chiêu lại tiến lên một bước, đến gần cô thêm một chút, ánh mắt lướt qua cô nhìn vào trong cửa, hạ giọng nói: “Nhóc con ngủ rồi?”
Tề Nhiễm Nhiễm nói: “Ngủ lâu rồi, ban ngày ở phim trường chơi một ngày, chắc là mệt mỏi rồi, ban nãy lúc tắm rửa còn mạnh miệng nói không buồn ngủ chút nào, kết quả ôm lên giường, còn chưa sấy khô tóc cho thằng bé, nó đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật rồi.”
Hạ Chiêu cười khẽ thành tiếng, ánh mắt dời đến trên mặt cô, sáng rực mà nhìn cô, nói: “Bóng đèn nhỏ tắt rồi, có phải chúng ta có thể thừa dịp làm chút chuyện khác không?”
Tề Nhiễm Nhiễm tất nhiên hiểu rõ ý của anh, ngoài miệng lại vẫn mạnh miệng nói: “Anh muốn làm chuyện gì? Nếu không vội thì chờ hôm khác?”
Hạ Chiêu bị dáng vẻ giả bộ hồ đồ của cô chọc cười, duỗi cánh tay, kéo cô vào trong ngực, hơi thở ấm áp phả ở bên tai cô, khàn giọng nói: “Anh muốn làm chút chuyện vui sướng, rất gấp, không chờ đến hôm khác được.”
“Nếu như em không chịu phối hợp thì sao?” Tề Nhiễm Nhiễm hất cằm nhìn anh.
Hạ Chiêu hít sâu một hơi, đột nhiên đè cô trên vách tường hàng lang ngoài cửa, sau đó vùi mặt vào trong vai cô, giọng nói dịu dàng: “Cục cưng ngoan, em thương anh đi mà, nha?”
Tề Nhiễm Nhiễm: …
Thật ra anh mới là thánh làm nũng ấy!
Thấy Tề Nhiễm Nhiễm không đáp lại, anh lại ôm cô lay lay, “Nhiễm Nhiễm…”
Sắc mặt Tề Nhiễm Nhiễm hơi đỏ ửng, may là ánh đèn ngoài hành lang là sắc vàng ấm áp, ít nhiều có thể che giấu sự ngượng ngùng của cô, “Đừng ở chỗ này, ồn đến con thì sao bây giờ?”
Mắt Hạ Chiêu sáng ngời, phản ứng thần tốc xoay người ôm ngang cô lên, sau đó vội vàng đi về hướng phòng của anh, vừa đi vừa nói: “Đến chỗ anh, đảm bảo em lớn tiếng nữa cũng sẽ không đánh thức ai.”
Tề Nhiễm Nhiễm thẹn quá hóa giận, đấm lên cánh tay anh một cái, “Anh mới kêu ấy!”
“Không sao, anh đến kêu.” Hạ Chiêu không có chút khó khăn nhận lấy cú đánh, đàn ông được hời, lúc này bảo anh lên trời hái trăng hái sao anh cũng có thể đồng ý.
Phòng của Hạ Chiêu ở phòng khách cách vách, ngoại trừ quay “Cả nhà tổng động viên” bọn họ bị ép ngủ chung một phòng, bình thường bọn họ đều chia phòng ngủ, dù sao quan hệ hai người còn chưa xác định rõ.
Có điều trạng thái dính như sam của bọn họ trước mắt, quả thực chưa xác định quan hệ hình như đã không phải là việc rất quan trọng.
Tề Nhiễm Nhiễm bị ôm vào phòng, tâm tình còn căng thẳng thấp thỏm hơn ban nãy ở trong phòng mình, cô thích cùng Hạ Chiêu thân mật, nhưng nếu như thật sự làm cái kia thì hình như quá nhanh.
Mặc dù thân thể của bọn họ là vợ chồng, ngay cả con cũng sinh rồi, nhưng linh hồn không phải nha, Tề Nhiễm Nhiễm vốn là người ngay cả yêu đương cũng chưa từng, nếu làm thật, vậy chẳng khác gì phá thân!
Vừa nghĩ như vậy, Tề Nhiễm Nhiễm muốn bỏ cuộc giữa chừng.
Hạ Chiêu đặt Tề Nhiễm Nhiễm lên giường, nhìn cô cúi đầu, lông mi khẽ run bèn biết cô đang căng thẳng.
Hạ Chiêu lặng lẽ cười, nửa ngồi đến cạnh giường, lôi kéo tay của cô ngẩng đầu nhìn cô, “Nhiễm Nhiễm, em đang sợ sao?”
Bên trong không gian yên tĩnh, giọng anh dịu dàng trầm thấp, bất ngờ mang đến tác dụng trấn an, khiến thần kinh căng thẳng của cô dần dần thả lỏng.
Tề Nhiễm Nhiễm rũ mắt nhìn anh, đôi môi mấp máy, không trả lời.
Mặc dù cô đã lặn lộn trong giới giải trí phong sinh khởi thủy (1), nhưng kinh nghiệm tình cảm lại rất đơn giản, đơn giản đến gần như là một tờ giấy trắng.
(1) Gió nổi nước lên.
Chỉ làm một việc gì đó rất thuận lợi, phát triển nhanh chóng.
Cũng bởi vì như thế, lần trước Hạ Chiêu làm chuyện thân mật với cô, mới có thể khiến cô chịu chấn động như vậy.
Bị Hạ Chiêu dùng ánh mắt trêu chọc nhìn một hồi, Tề Nhiễm Nhiễm bị nhìn đến có chút kinh sợ, lại có chút buồn bực, bắt đầu kiếm cớ tìm đường lui cho mình, “Ah… Ah thì, không mua bao.”
Nụ cười nơi đáy mắt Hạ Chiêu càng đậm, nói: “Không có bao cũng không sao, Thẩm Vũ thắt ống dẫn trứng rồi.”
Tề Nhiễm Nhiễm: !!!
“Cô ấy còn trẻ như vậy, vì sao lại muốn thắt ống dẫn trứng??” Tề Nhiễm Nhiễm nói xong, lại nghĩ đến một vấn đề khác, “Không đúng, chuyện nay em cũng không biết, sao anh biết được??”
Hạ Chiêu nhún vai, nói: “Anh lật tất cả giấy chứng nhận trong nhà lên, bên trong có chứng nhận thắt ống dẫn trứng của Thẩm Vũ.”
Tề Nhiễm Nhiễm ngây người mấy giây, nhỏ giọng hỏi: “Vì sao vậy? Cô ấy cảm thấy chỉ cần một mình Luân Luân là đủ rồi?”
Hạ Chiêu ngẫm nghĩ rồi nói: “Cô ấy là diễn viên, có thể cảm thấy sinh con ảnh hưởng đến vóc dáng??”
Tề Nhiễm Nhiễm: …
Hạ Bách Luân làm nhân vật phản diện vì hắc hóa, quả thực không có anh chị em, chỉ cần cậu có người thân có tình cảm tốt với cậu chút, cũng sẽ không đi đến con đường hắc hóa không lối về.
Cho nên, cách nói không có bao không thể thành lập.
Cô nghe thấy Hạ Chiêu còn nói: “Anh cảm thấy, không cần ba con sâu, cảm nhận chắc hẳn càng tốt hơn.”
Da đầu Tề Nhiễm Nhiễm tê dại, môi giật giật, giãy giụa nói: “Hạ Chiêu, em cảm thấy, có phải có… hơi nhanh không?”
Hạ Chiêu nhướng mày, “Con đã 4 tuổi rồi, nào có nhanh?”
“Nhưng…” Tề Nhiễm Nhiễm còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Hạ Chiêu ngẩng đầu ngăn cản.
Hạ Chiêu nói: “Nhiễm Nhiễm, có phải em vẫn chưa chuẩn bị tốt không?”
Tề Nhiễm Nhiễm vội vàng gật đầu, dùng ánh mắt chân thành nhìn anh.
Hạ Chiêu ngẫm nghĩ, nghiêm túc nói: “Tối nay không làm cũng được, nhưng em phải đáp ứng anh một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Đồng ý sự theo đuổi của anh, làm bạn gái anh.”
“…”
Lượn một vòng, lại bị anh gài bẫy rồi.
Tề Nhiễm Nhiễm trừng mắt, “Nếu em không muốn làm, cũng không muốn làm bạn gái anh thì sao?”
Hạ Chiêu nhướng mày, “Vậy tối nay em đừng nghĩ đến chuyện xuống khỏi chiếc giường này, anh không am hiểu kiểu play trói buộc đâu.”
Tề Nhiễm Nhiễm: …
Thật ra từ sau khi hai người từng có quan hệ thân mật, Tề Nhiễm Nhiễm đã ngầm chấp nhận mối quan hệ này, chỉ là không nói rõ với Hạ Chiêu mà thôi, thấy anh hao hết tâm tư đến bẫy cô, trong lòng Tề Nhiễm Nhiễm ít nhiều có chút đắc ý, người đàn ông này vẫn tốn không ít tâm tư ở trên người cô.
Cô ngoắc ngoắc ngón tay về phía Hạ Chiêu, ý bảo anh tới gần một chút, chờ anh lại gần một chút thì cúi đầu hôn lên môi anh, hoàn thành một nụ hôn ướt át, cô nhỏ giọng nói: “Được, em nhận lời anh.”
Hạ Chiêu giống như lập tức được đả thông hai mạch Nhâm Đốc, thiếu chút nữa nhảy cẫng lên tại chỗ.
Trước khi xuyên qua, bởi vì đủ loại nguyên nhân, quan hệ của anh và Tề Nhiễm Nhiễm càng lúc càng xấu, đến mức anh cũng không dám chủ động theo đuổi.
Vốn cho rằng hai người hoàn toàn không có cơ hội, không ngờ trời xui đất khiến, hai người cùng nhau xuyên qua, ngược lại hoàn thành nguyện vọng lớn nhất trong lòng anh, quả là tái ông mất ngựa ai biết được là tốt hay xấu.
Không chờ Tề Nhiễm Nhiễm nói gì đó, Hạ Chiêu đã không khống chế được nội tâm kích động, chợt nhào tới, ôm lấy Tề Nhiễm Nhiễm gặm loạn.
Gặm rồi gặm, đều đến lên tận giường.
“Không phải đã nói không làm sao?” Tề Nhiễm Nhiễm trong nụ hôn nồng nhiệt của anh nhỏ giọng kháng nghị.
Hạ Chiêu vừa vội vàng gieo dâu tây vừa lừa gạt nói: “Anh chỉ cọ xíu không đi vào.”
Tề Nhiễm Nhiễm: …
Cuối cùng, Hạ Chiêu quả thực tuân thủ lời hứa, chỉ là cọ cọ không tiến vào, nhưng thời gian cọ này, lại kéo dài có chút quá mức!
Ngày hôm sau lúc Tề Nhiễm Nhiễm dậy sớm đưa bánh bao nhỏ đi nhà trẻ, dọc đường đều ngáp liên tục.
Bánh bao nhỏ được bố mẹ đeo khẩu trang dắt tay, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn, “Mẹ ơi, tối qua có phải mẹ không ngủ cùng con không?”
Tề Nhiễm Nhiễm ngẩn người, cười gượng hai tiếng, hỏi: “Sao lại nói như vậy? Đương nhiên là mẹ ngủ bên cạnh con rồi.”
Bánh bao nhỏ nghi hoặc nói: “Nhưng nửa đêm tỉnh dậy hình như không thấy mẹ?”
Hạ Chiêu cười khẽ, “Trẻ con nửa đêm sẽ không tỉnh, chẳng qua là con mơ thôi.”
Bánh bao nhỏ nửa hiểu nửa không, “Là như vậy sao?”
Tề Nhiễm Nhiễm quả quyết gật đầu, “Đúng vậy.”
Nhà trẻ của bánh bao nhỏ ở trong tiểu khu, xuyên qua vườn hoa trong tiểu khu là có thể đến, nhà trẻ không lớn, nhưng cơ sở vật chất rất tốt, mỗi một lớp chỉ có hơn 10 học sinh, nhưng lại bố trí hai giáo viên và một dì.
Giáo viên đều rất trẻ tuổi, mặt tràn ngập nét tươi cười, nhìn thấy tiểu Luân Luân, biết cậu bé là minh tinh nhỏ, thái độ bèn càng thêm thân thiết.
Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu đi theo vào trong lớp học, nhìn thoáng qua hoàn cảnh bánh bao nhỏ sắp ở cả ngày, đều hài lòng gật đầu.
“Bách Luân làm phiền cô giáo chăm sóc rồi.” Tề Nhiễm Nhiễm nói chuyện cùng cô Điền.
“Nên làm ạ, tiểu Luân Luân rất ngoan.”
Vốn tưởng rằng bánh bao nhỏ là ngày đầu tiên đi học, hẳn là sẽ không nỡ rời bọn họ, có lẽ còn sẽ khóc nhè, nhưng chờ đến lúc Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu chuẩn bị rời đi, bánh bao nhỏ chỉ kịp vẫy vẫy tay với hai người rồi đi chơi với các bạn nhỏ.
Bố mẹ bị bỏ rơi: …
Tề Nhiễm Nhiễm: “Xem ra cậu nhóc này rất được hoan nghênh.”
Hạ Chiêu gật đầu, “Vây quanh thằng bé đều là bạn gái, xem ra sau này em không cần ưu sầu thằng bé không tìm được nàng dâu.”
Tề Nhiễm Nhiễm: …
“Có phải anh nghĩ hơi xa rồi không??”
Hạ Chiêu nhướng mày, “Quả thực có hơi xa, dẫu sao nàng dâu của bố nó còn chưa chắc kèo đâu.”
Tề Nhiễm Nhiễm: …