Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Xuyên Sách Nuôi Bánh Bao

Chương 42: Ổ Chăn


Bạn đang đọc Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Xuyên Sách Nuôi Bánh Bao FULL – Chương 42: Ổ Chăn


Trong bóng tối, thị giác bị hạn chế, xúc cảm đột nhiên xuất hiện, đụng chạm một chút xíu trên da thôi cũng sẽ được phóng đại vô hạn.

Cái tay kia đang ở trong ổ chăn dần dần hướng lên trên, dọc theo đường cong, vẽ ra một tuyến đường quanh co.
Tề Nhiễm Nhiễm cắn răng nhịn xuống, muốn nhìn xem anh muốn làm gì, nhưng xúc cảm thô ráp đến từ người đàn ông kia vẫn khiến cô nổi da gà toàn thân.
Tề Nhiễm Nhiễm không thể nhịn được nữa, bắt lấy cái tay kia, dùng sức nắm lấy, trong bóng đêm hạ thấp giọng, quay đầu chất vấn anh, “Đồ lưu manh nhà anh! Đang làm cái gì thế hả!”
Hạ Chiêu ở bên tai cô cúi đầu cười, thổi hơi nóng nói: “Nếu đã cho rằng anh là đồ lưu manh, tất nhiên anh phải làm chút chuyện lưu manh mới được.”
Tề Nhiễm Nhiễm trở nên giận dữ, người này làm sao vậy, gần đây cô mới quyết định vứt bỏ thành kiến với anh, vui vẻ ở chung với anh, tuyệt đối không ngờ tới, tên lưu manh này làm ra vẻ đứng đắn một thời gian, cuối cùng vẫn lộ nguyên hình.
“Nếu anh không phải là lưu manh, nửa đêm sờ chân em? Cái móng heo này của anh còn muốn giữ không thế? Nếu như không muốn, em có thể thành toàn cho anh, giúp anh chặt đi!”
Tề Nhiễm Nhiễm rất ghét bỏ bĩu môi.
Hạ Chiêu bị mắng cũng không giận, chờ cô nói xong, mới cười nói: “Có phải em mong ước anh đùa giỡn lưu manh không, nếu không sao anh chạm thử có xíu, em đã phản ứng lớn như vậy??”
Cũng bị bắt tại trận rồi, người đàn ông này vẫn còn dám phản công, thế này cũng quá vô sỉ rồi!
Tề Nhiễm Nhiễm bị tức giận đến trực tiếp ngồi dậy từ trong chăn.

Bản thân Luân Luân có chăn nhỏ nên không bị ảnh hưởng, Hạ Chiêu cùng cô đắp một chăn, cô vừa ngồi dậy, phần chăn vốn đắp trên người anh cũng bị cô kéo đi, điều hoà mát lạnh lập tức thổi đến khiến anh rét căm căm.

“Em phản ứng lớn? Vậy anh nói cho em biết, anh sờ chân em không phải muốn đùa giỡn lưu manh vậy thì muốn làm cái gì??” Giọng cô tuy thấp, tư thế lại rất tốt, rất có khí thế nếu không nói rõ ràng thì muốn đánh một trận cùng anh.

Trong bóng đêm Hạ Chiêu thưởng thức dáng hình mơ hồ của cô, dáng vẻ nổi cáu giống như một cô mèo xù lông, khiến anh rất muốn duỗi tay qua “vuốt” xuống, có điều cũng ngẫm nghĩ ở trong lòng, nếu thật sự làm thế, có lẽ hai người thật sự sẽ đánh một trận.
“Anh thật sự không muốn làm gì cả, chỉ là quần áo của anh bị em đè dưới mông, kéo không nổi, anh chỉ muốn dưới tình huống không quấy rầy em ngủ, đẩy em ra thôi.” Nói xong, anh vô tội giang hai tay nhún vai, “Không tin tự em sờ xem, bây giờ vẫn bị em ngồi lên.”
Trong bóng tối, cô duỗi tay sờ thử chỗ cô ngồi một chút, rất nhanh sờ được lớp vải có xúc cảm không giống ga giường, sờ lên trên nữa, thật sự liền với quần áo của anh.
Tề Nhiễm Nhiễm: …
Chắc là lúc cô mơ mơ màng màng bị kéo vào trong lòng anh đè lên.
Tề Nhiễm Nhiễm đỏ cả mặt, bèn xê dịch vị trí, thả vạt áo ngủ rộng rãi của anh ra.
Hạ Chiêu được tự do, thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó nảy sinh ý trêu đùa cô, thấy cô lại ngượng ngùng nằm xuống ngủ, anh lặng lẽ lần mò ở trong chăn trở mình tiến lên, hai tay chống bên cạnh cô, mở to mắt trong bóng đêm nhìn cô.
Tề Nhiễm Nhiễm bị dọa giật mình, vội vàng đẩy cánh tay anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh làm gì thế?”
Ban đêm yên tĩnh, ngay cả tiếng chất vấn của cô cũng mềm mại, Hạ Chiêu nhắm chuẩn tìm đến miệng cô, dịu dàng hôn lên.
Hai đôi môi chạm vào nhau, mang tính thăm dò cọ xát, sau đó đầu lưỡi đuổi theo, miêu tả môi trên mang theo môi châu (1), nhẹ nhàng trêu chọc, ám muội trêu đùa.
(1) Là điểm chính giữa của môi trên.

Sự chất vấn của Tề Nhiễm Nhiễm có nhiều hơn nữa cũng tan biến trong môi lưỡi dịu dàng của anh, cùng anh chậm rãi chạm môi hồi lâu, sinh lòng bất mãn, vì thế đưa tay ôm lấy cổ anh, nóng bỏng cùng quấn lấy lưỡi anh.

Hôn môi sẽ nghiện.
Hô hấp ấm áp đan vào nhau tạo nên không gian mập mờ, trong sự trao đổi nước bọt tạo nên tiếng nước rất nhỏ, trong hoàn cảnh yên tĩnh, nghe thấy cực kỳ rõ ràng, càng kích thích tâm trạng hai người nhộn nhạo, hôn đến càng sâu thêm.
Hai người dùng sức ôm lấy nhau, dường như muốn kéo đối phương vào trong thân thể mình, hô hấp nặng nề càng lúc càng mất khống chế.


Thân thể người đàn ông mất không chế, giống như báo săn thủ thế chờ đợi, chuẩn bị chủ động xuất kích bất cứ lúc nào.
Hoàn tất nụ hôn, cả hai đều thở hổn hển.
Chỉ là một nụ hôn mà thôi, Tề Nhiễm Nhiễm đã thần hồn điên đảo, đầu óc choáng váng.
Cô nghe thấy người đàn ông đang cười nhẹ bên tai mình, nói: “Lúc nào cũng nói anh đùa giỡn lưu manh, anh không đùa giỡn một chút có phải có hơi chịu thiệt rồi không?”
Tề Nhiễm Nhiễm thở hổn hển, duỗi tay đánh anh một cái, “Anh dám!”
“Có gì mà anh không dám.” Anh dùng giọng điệu hơi nhẹ nói chuyện, giọng nam sexy trong bóng tối trở nên càng mê người hơn.
Tề Nhiễm Nhiễm bị giọng của anh làm cho nổi da gà, hoa mắt mê mẩn, bánh bao nhỏ nằm ngủ say bên cạnh, hai người bọn họ trốn ở trong chăn lén lút hôn môi thầm thì, loại cảm giác này giống như yêu đương vụng trộm vậy, cực kỳ kích thích.
“Nhiễm Nhiễm, anh muốn đùa giỡn lưu manh với em, có cho anh làm thế không?” Anh tiếp tục dỗ cô, nam sắc phát huy đến cực hạn, ôm lấy cô lay động, khàn giọng nói lời phóng đãng.
Tề Nhiễm Nhiễm được ôm trong ngực rắn chắc, bị lời nói của anh trêu đùa đến da đầu tê dại, cố gắng duy trì một chút lý trí, có hơi lo lắng lại có phần mong đợi hỏi anh: “Anh muốn làm gì? Đây là khách sạn đấy.”
Trẻ con còn đang ngủ bên cạnh bọn họ, rốt cuộc anh muốn đùa giỡn lưu manh thế nào?
Hạ Chiêu đặt những nụ hôn vụn vặt trên cổ trên mặt cô, sau đó ở bên tai cô, nói một câu giống như muỗi kêu, chờ Tề Nhiễm Nhiễm nghe rõ nội dung trong lời anh, trên mặt nhất thời nóng rực, “Đừng… Không được.”
Hạ Chiêu nghe lời từ chối mềm như bông của cô, cảm xúc trong lòng càng tăng lên, nuốt một ngụm nước bọt, kéo chăn lên trùm cả người chui vào trong, Tề Nhiễm Nhiễm giãy giụa muốn lôi kéo anh, nhưng anh lại giống như cá chạch, thoáng cái đã trượt vào bên trong chăn.
Trong bóng đêm, Tề Nhiễm Nhiễm cố gắng duy trì tư thế nằm thẳng, một cánh tay nâng lên che mắt, hơi thở nặng nề, thỉnh thoảng lại hít vào một ngụm khí lạnh, chân cô ở trong chăn mở ra cong lên, nhô lên một ngọn núi nhỏ to to.

Sau khi cô hừ nhẹ một tiếng, hai chân không còn chút sức lực duỗi thẳng.

Lúc này Hạ Chiêu mới một lần nữa chui ra từ trong chăn, nằm lại vị trí cũ của anh, bình phục chút cảm xúc rồi mới từ tủ đầu giường rút khăn giấy ra lau miệng.
Tề Nhiễm Nhiễm nằm ở bên cạnh anh, điều chỉnh hô hấp, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh trở lại, nhưng mà chuyện xảy ra ban nãy, là lần đầu tiên trong cuộc đời cô, quá phóng túng quá dâm dục, đến nhịp tim của cô thật lâu sau vẫn đang đập thình thịch dữ dội.
Hạ Chiêu đùa giỡn lưu manh xong, tuy rằng cơ thể ở trạng thái không thỏa mãn nhưng nội tâm lại đắc ý, Tề Nhiễm Nhiễm sẵn lòng cùng anh “chơi” như vậy, chứng minh trong nội tâm cô sớm đã tiếp nhận anh, chỉ là ngoài mặt còn đang làm bộ làm tịch thôi.
Nghĩ như vậy, anh càng vui vẻ ôm cô chuẩn bị tiếp tục ngủ.
Ban nãy có tiếp xúc cấp độ càng sâu.

Trạng thái tiếp xúc của hai người trở nên càng thêm thân mật, Tề Nhiễm Nhiễm ở trong ngực anh tìm một tư thế thoải mái, mới nhỏ giọng hỏi anh: “Anh không nhịn đến khó chịu sao?”
Hạ Chiêu lười biếng “Ồ” một tiếng, nói: “Quen rồi thì ổn thôi, không sao, đợi lát nữa sẽ hết, ngủ đi.”
Tề Nhiễm Nhiễm cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, “Được, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Lúc sau, Tề Nhiễm Nhiễm thì bắt đầu buồn ngủ, nhưng người đàn ông bên cạnh từ đầu đến cuối có chút khô nóng, cuối cùng anh vẫn rón rén xuống giường đi vào nhà vệ sinh một chuyến, sau khi trở lại mới thoải mái chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau bị đồng hồ báo thức đánh thức, khi hai người tỉnh lại, phát hiện bọn họ đang ôm nhau cùng ngủ, còn ngủ rất sát mép giường, chỉ chiếm một phần ba diện tích giường, mà bánh bao nhỏ thì ngủ rất tự do, cả người trực tiếp nằm ngang ngủ.
Nhiệm vụ ngày đầu tiên tiến hành ở bờ biển, Tề Nhiễm Nhiễm mở vali hành lý, suy nghĩ xem nên mặc chiếc váy nào ra ngoài, chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn chiếc váy hoa hai dây, nhưng mặc trên người rồi Hạ Chiêu lại có ý kiến.
“Dây nhỏ quá, đợi lát nữa khi chơi game tuột mất thì làm sao? Hơn nữa anh nghe nói nhiệm vụ hôm nay đều khá nặng nhọc, em mặc như thế này, sao có thể dẫn dắt Luân Luân cầm giải nhất?” Anh nói cực kỳ có lý.
Bánh bao nhỏ ở bên cạnh gật đầu, “Mẹ ơi, chúng ta phải lấy hạng nhất!”
“Được rồi.” Tề Nhiễm Nhiễm thỏa hiệp, thay một bộ quần áo tiện cho việc vận động, lúc này hai bố con mới hài lòng.
Nhìn Hạ Chiêu sắc mặt như thường, Tề Nhiễm Nhiễm không nhịn được nhớ đến hai người tối qua dưới sự bao phủ của bóng tối, làm chuyện không biết xấu hổ không biết thẹn thùng kia, gương mặt lại dần nóng lên, cô đưa tay vuốt mặt, trong lòng nhắc nhở bản thân đừng suy nghĩ lung tung.

Mấy đứa trẻ có một khoảng thời gian chưa gặp nhau, vào ngày đầu tiên ghi hình chương trình đều chơi điên cuồng, có điều có thể thấy được, trong tụi nhỏ, quan hệ của Luân Luân và Tạ Du Du tương đối tốt, rất thân thiết.

Hai đứa bị tách ra làm nhiệm vụ cũng sẽ lựa chọn cùng nhau hoàn thành, tiểu Điềm Điềm cũng thích đi theo hai người, nhưng cô bé thích sai Luân Luân làm việc, thật ra Luân Luân không thích chơi cùng cô bé lắm.
Ghi hình trong ngày xem như rất thuận lợi, lúc chơi game bầu không khí rất tốt, cũng không có vấn đề xấu hổ hay nhạt nhẽo, chỉ là lần này bởi vì quay chương trình ở hòn đảo đứng đầu về du lịch, tất cả hoàn cảnh xung quanh rất ầm ĩ, quần chúng vây xem cũng cực kỳ nhiều, cơ bản đều là du khách nội địa bay đến.
Cả nhà Tề Nhiễm Nhiễm bởi vì tập đầu của chương trình mà nhân khí tăng vọt, rất được hoan nghênh, cho nên lần này cũng thu hút rất nhiều fans vây xem, fans có chút to gan còn sẽ thừa dịp bọn họ rảnh nghỉ ngơi chặn phía trước muốn chụp ảnh muốn xin chữ ký, chỉ cần có thời gian rảnh, Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu cũng không bài xích, chỉ là căn dặn mọi người đừng quấy rầy đến trẻ con.
Trong đám người cũng không thiếu sự xuất hiện của paparazzi, có điều cũng đều rất hòa bình, không cố tình gây sự.
Hôm sau ảnh chụp bọn họ quay chương trình được đăng lên các tin tức truyền thông.
Hai cái tên Thẩm Vũ Hạ Mộc Phong được giới truyền thông nhiều lần nhắc đến, lúc dân mạng lại được nghe tên bọn họ, cũng không còn vẻ không hiểu gì nữa, mà sẽ nói một câu: “Là một đôi trong “Cả nhà tổng động viên”, khá ổn áp.”
Tài nấu nướng của Hạ Chiêu ngoài ý muốn lấy được sự nhất trí công nhận của khách mới khác, đặc biệt là Tạ Thanh, mấy ngày ghi hình, toàn bộ quá trình đều dẫn Du Du đến nhà bọn họ ăn chực.

Cho dù máy quay phim đi theo, bọn họ cũng cứ làm theo ý mình, mặc kệ trợ lý quay phim đi theo ám chỉ nói thẳng thế nào, hai bố con cũng làm như không nhìn thấy, độ dày của da mặt thật sự không phải người bình thường có thể sánh được.
Hành động như vậy cũng khiến tất cả mọi người nhìn thấy, quan hệ của hai nhà Hạ Tạ thật sự không phải tốt bình thường.
Quay xong tập này cho chương trình, sau khi cả nhà Tề Nhiễm Nhiễm nghỉ ngơi một thời gian, thì thu dọn đồ đạc bay đến thành phố A nơi đoàn phim “Nhập hí” ở.
Thời gian nghỉ hè vừa vặn kết thúc, Luân Luân cũng phải chuẩn bị đi nhà trẻ.
Trước đó Lê Hà đã ở tiểu khu lân cận phim trường thuê xong phòng, lại liên hệ xong với nhà trẻ trong tiểu khu, chờ bánh bao nhỏ tới thì có thể trực tiếp đi học.
Dẫu sao bố mẹ phải vào đoàn phim hơn bốn tháng, chờ quay xong phim truyền hình, bánh bao nhỏ cũng đến thời gian nghỉ đông, thời gian vừa đẹp.
Sau khi sắp xếp xong nhưng chuyện vặt, Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu cũng đến đoàn phim báo danh, Tạ Thanh là vai chính, anh đã vào đoàn mấy ngày trước, mà lúc Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu đến vừa vặn đụng phải mấy diễn viên khác cùng lúc đến báo danh.
Mà trong nhóm người này, lại có người bọn họ quen biết, Ôn Dĩ Huyễn!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.