Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Xuyên Sách Nuôi Bánh Bao

Chương 35: Ngoài Ý Muốn


Bạn đang đọc Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Xuyên Sách Nuôi Bánh Bao FULL – Chương 35: Ngoài Ý Muốn


Bởi vì lời nói của Hạ Chiêu, khu nghỉ ngơi ngoài phòng hội nghị lập tức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Tất cả mọi người duy trì nguyên tư thế cứng ngắc tại chỗ, muốn xấu hổ bao nhiêu có xấu hổ bấy nhiêu, bởi vì những lời Hạ Chiêu nói một chữ cũng không hề sửa, dập khuôn y đúc lời nói của Ôn Dĩ Huyễn.
Vừa rồi Ôn Dĩ Huyễn có bao nhiêu kiêu ngạo, lúc này có bấy nhiêu xấu hổ, nhưng vẫn không thể làm loạn, bởi vì câu này là cô ta nói ra trước, cô ta có thể nói, vì sao người khác không thể nói.
Cảm giác của Ôn Dĩ Huyễn lúc này giống như rơi vào hầm băng lạnh lẽo, từ lòng bàn chân đến đuôi tóc tất cả đều ngưng tụ thành băng, chỉ còn lại gương mặt nóng như lửa đốt, giống như bị người ta liên tiếp vả cho mấy phát.
Người đại diện của cô ta là người phản ứng trước tiên, tiến lên hỏi phó đạo diễn, “Đạo diễn Thôi, đây đã là quyết định cuối cùng rồi sao?”
Phó đạo diễn gật đầu, nói: “Đây là quyết định sau khi thống nhất ý kiến của những người giữ vai trò quan trọng trong đoàn làm phim.”
Ôn Dĩ Huyễn đột nhiên cười lạnh: “Bàn về kỹ năng diễn xuất, tôi tự nhận sẽ không thua.” Cô ta không cam lòng liếc mắt nhìn về phía Tề Nhiễm Nhiễm, lại nói: “Nếu như nhân vật này sớm đã quyết định nội bộ, hà tất còn gọi tôi đến thử vai, đây không phải là trêu đùa người khác quá sao?”
Đối với sự chất vấn của Ôn Dĩ Huyễn, sắc mặt phó đạo diễn nặng nề, rất không vui nói: “Cô Ôn, buổi thử vai hôm nay hoàn toàn công bằng, ban nãy cô cũng nhìn thấy, bên cạnh còn mở máy quay, phần diễn của hai người đều được quay lại, hơn nữa cô cũng chưa nhìn thấy phần diễn của Thẩm Vũ, sao lại chắc chắn cô sẽ không thua? Bây giờ tôi nói rõ cho cô biết, hôm nay cô thật sự đã thua về mặt kỹ năng diễn xuất.”
Câu nói móc ban nãy của Hạ Chiêu, không điểm mặt chỉ tên, mặc dù mọi người biết anh đang nói ai, nhưng vẫn có thể giả vờ câm điếc coi như không nghe thấy, nhưng phó đạo diễn xem như là phía chính thức của đoàn làm phim, anh ấy trực tiếp nói với Ôn Dĩ Huyễn kỹ năng diễn xuất của cô ta không bằng Tề Nhiễm Nhiễm, cường độ vả mặt này quá lớn, Ôn Dĩ Huyễn trực tiếp bị nói đến bối rối, hồi lâu sau cũng không biết nên nói cái gì.
“Đạo diễn Thôi, Dĩ Huyễn còn nhỏ tuổi, dễ xúc động, anh đừng chấp nhặt với trẻ con nha, chúng tôi xin phép đi trước.” Người đại diện vẫn coi như là giữ được bình tĩnh, không giống Ôn Dĩ Huyễn trở mặt tại chỗ, mặc dù biểu cảm có chút cứng ngắc, nhưng vẫn nở nụ cười yếu ớt, sau khi giảng hòa cô ấy lôi kéo Ôn Dĩ Huyễn rời đi.
Một đám người kiêu căng phách lối đến, rồi xám xịt rời đi, đúng là một trò cười cho thiên hạ.
Phó đạo diễn nhìn bóng lưng bọn họ hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người trở về phòng hội nghị.
Bọn họ đều đi hết, khu nghỉ ngơi chỉ còn lại hai người Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu.


Vì thế hai người tìm chỗ trống ngồi xuống chờ Tạ Thanh, trước khi đến, bọn họ đã hẹn tối nay mời Tạ Thanh bữa cơm.
“Kiểu người thế này, tuyến ba tuyến bốn cũng đã là mức cao nhất rồi.” Hạ Chiêu rất khinh thường nói, nói xong quay đầu nhìn Tề Nhiễm Nhiễm, cười híp mắt nói với cô: “Yên tâm, sau này chồng nâng em.”
Tề Nhiễm Nhiễm: …
“Em cảm thấy anh suy nghĩ quá nhiều rồi, trên thực tế hẳn là anh mau chóng kiếm nhiều tiền hơn em mới đúng.”
Bị người trong lòng vô tình bổ một đao, Hạ Chiêu cũng không giận, nói: “Anh đã làm xong bản kế hoạch rồi, chỉ cần Tạ ảnh đế đặt tiền đúng chỗ, rất nhiều chuyện đều có thể xử lý, có điều nếu như anh tham gia diễn bộ phim này, kế hoạch chuyển nghề chắc là sẽ trì hoãn một chút.”
Tề Nhiễm Nhiễm nói: “Chương trình giải trí gia đình còn phải quay 11 tập, phim truyền hình qua hai tháng nữa cũng phải vào đoàn, vừa quay là hơn bốn tháng, cho nên kế hoạch lớn kiếm tiền của anh, có lẽ phải đẩy lên nửa năm sau rồi, đến lúc đó bánh bao nhỏ cũng phải lên nhà trẻ rồi.”
Hạ Chiêu ngẫm nghĩ, nói: “Việc chuẩn bị giai đoạn đầu vẫn phải thực hiện trước.”
Hai người đang nói chuyện, một đoàn người đẩy cửa phòng hội nghị ra, Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu đứng lên chào hỏi bọn họ.
Đạo diễn Kha đi đầu tiên, nhìn thấy hai người còn ở đây, bèn dừng lại hòa nhã nói chuyện với bọn họ: “Hợp đồng của Thẩm Vũ sẽ nhanh chóng đưa đến tay hai người, còn hợp đồng của Hạ Mộc Phong chắc là sẽ muộn một chút, chờ tin tức đi.”
Thái độ của Hạ Chiêu nghiêm chỉnh gật đầu nói được.
Tạ Thanh từ trong mấy người đi ra, sau khi chào tạm biệt nhóm người đạo diễn Kha thì cùng rời đi với hai người Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu.

Dọc đường ba người không nói chuyện, chờ lên xe bảo mẫu của Tạ Thanh, ba người mới nhìn nhau mỉm cười.
Tạ Thanh mở miệng trước tiên: “Anh nói Thẩm Vũ có thể làm được mà, nhưng anh không ngờ kỹ năng diễn xuất của Hạ Mộc Phong (1) cũng tự nhiên như vậy, hai cô cậu quả nhiên là tiền đồ vô lượng.”
(1) Raw gốc tác giả dùng nhầm là Hạ Chiêu nên mình đã sửa lại hợp bối cảnh hơn.
Hạ Chiêu khiêm tốn khoát tay, nói: “Anh cũng biết, chí hưởng của tôi không ở đóng phim, nếu cuối cùng bộ phim này để tôi đóng, tôi cũng diễn xong sẽ rút lui.”

Tạ Thanh có chút giật mình, hoàn toàn không ngờ đến tâm chí anh lại kiên định như vậy, “Nếu như bằng bộ phim này cậu nổi tiếng thì sao? Cũng không tiếp tục nhận phim nữa??”
Ánh mắt Hạ Chiêu đen nhánh, biểu cảm hờ hững, như là cao nhân đã nhìn thấu hồng trần, nói: “Tôi không quan tâm những chuyện này, hơn nữa ở trong nhà có một người lăn lộn trong giới giải trí là được rồi, bận rộn hơn mấy tháng đều không có nhà, cho nên gia đình và con nhỏ cũng cần có người quan tâm.”
Mày kiếm Tạ Thanh hơi nhướng lên, cảm thấy hình như bản thân lại bị đả kích rồi, hai người cùng sinh hoạt chung chẳng phải là bổ sung cho nhau sao, có người làm chủ bên ngoài có người làm chủ bên trong, ai kiếm tiền ai lo cho gia đình cũng không phải rất quan trọng, chỉ cần dùng cả trái tim là được.
Cuộc sống như vậy, Tạ Thanh cũng rất hướng tới, chỉ tiếc là anh không có phúc khí đó.
“Như vậy rất tốt, thật đó.”
Thuận lợi thông qua diễn thử, tâm tình ba người bọn họ đều không tồi, khi chạy đến nơi ăn tối, chia ra gọi điện thoại cho trợ lý hai bên, bảo bọn họ dẫn đứa nhỏ nhà mình qua đây cùng ăn.
Chờ khi bọn họ lái xe đến nhà hàng, hai đứa nhỏ còn chưa đến, ba người bèn tiến vào phòng bao đã đặt trước.

Mức độ nổi tiếng của Tạ Thanh thật sự quá cao, căn bản không dám dừng ở bên ngoài quá lâu, bằng không đừng nói đến ăn cơm, đoán chừng ngay cả đường cũng không đi được.
Bởi vì người còn chưa đến đủ, Tề Nhiễm Nhiễm bảo phục vụ trước tiên mang hai đĩa điểm tâm nhỏ, ba người vừa ăn điểm tâm vừa trò chuyện.
Tạ Thanh bưng chén trà lên uống một ngụm, trà là loại Mao Tiêm thượng hạng, chỉ là cách thức pha trà quá tùy tiện, ảnh hưởng đến hương vị.

Sau khi anh thử hai ngụm, bèn đặt chén xuống không đụng vào nữa, quay đầu nói với Hạ Chiêu: “Hai ngày nay Weibo chính thức của bên chương trình gia đình đăng clip hậu trường của mấy nhóm trẻ con, Luân Luân nhà hai người nhân khí cao nhất.”
Vừa nhắc đến bánh bao nhỏ, Hạ Chiêu nhướng mày, không giấu được nụ cười, có chút đắc ý nói: “Tuổi thằng bé gặp may, là nhỏ nhất, vừa đáng yêu lại dễ thương, quả thực là tương đối khiến người ta yêu thích hơn một chút.”
Tề Nhiễm Nhiễm cười trộm, nghĩ thầm có thể khen con trai mình như thế, cũng chỉ là người mặt dày vô địch như Hạ Chiêu mới làm được.

“Nhân khí cao tất nhiên tốt, nhưng dẫu sao cũng là trẻ con, về sau khi hai người nhận chương trình, vẫn phải cân nhắc số lượng vừa phải.” Tạ Thanh lấy dáng vẻ người từng trải nhắc nhở Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu.

Tề Nhiễm Nhiễm nói: “Chuyện này chúng tôi cũng từng thảo luận rồi, ngoại trừ chương trình gia đình này ra, sau này chúng tôi sẽ không để bánh bao nhỏ tham gia quay chương trình khác.”
Đúng lúc này, Hạ Chiêu tương đối sát cửa sổ có tiếng ồn ào từ bên ngoài cửa sổ truyền đến, anh đứng lên đi qua nhìn.
Chờ nhìn thấy rõ tình hình ngoài cổng nhà hàng, Hạ Chiêu không nhịn được mắng một câu: “Đậu xanh.” Ngay sau đó quay đầu nói với Tạ Thanh: “Hai đứa nhỏ bị chặn lại dưới lầu, người đến vây xem càng lúc càng nhiều, tôi xem thử.”
Nhà hàng vốn được xây ở khu phố sầm uất, đường cái phố xá người đến người đi, chưa được bao lâu, dưới lầu đã tụ tập không ít người.
Hạ Chiêu cũng không rõ lắm tình huống dưới lầu như thế nào, đứng lên đi ra ngoài, “Tôi đi xem thử.”
Lúc này di động của Tạ Thanh vừa vặn vang lên, là trợ lý gọi đến, vừa nghe máy bên kia truyền đã đến âm thanh ầm ĩ, quả nhiên là trợ lý ở bên kia nói bọn họ bị ngăn ở dưới lầu.
Tạ Thanh sợ tụi nhỏ xảy ra chuyện, trong lòng sốt ruột, đứng dậy cũng muốn đi ra ngoài, lại bị Tề Nhiễm Nhiễm ngăn cản, Hạ Chiêu đi xuống còn không thành vấn đề, nếu như Tạ Thanh đi xuống, không chỉ không thể giải quyết vấn đề, đoán chứng sẽ còn tạo ra náo động lớn hơn.
“Thầy Tạ, thầy đừng nóng vội, ở phòng bao chờ xem, tôi và Mộc Phong đi xuống nhìn xem xảy ra chuyện gì.” Nói rồi Tề Nhiễm Nhiễm cũng từ ghế đứng dậy.
Tạ Thanh căn bản không bình tĩnh được, nói: “Được, cô đi đi, anh gọi điện cho chủ nhà hàng.”
Tề Nhiễm Nhiễm không do dự nữa, đuổi theo bước chân Hạ Chiêu xuống lầu.
Lúc này, chỗ đỗ xe nhỏ bên ngoài nhà hàng đã chen lấn không ít người, ai ai cũng cầm di động chụp phía trung tâm, nhưng thật ra cũng không chụp được cái gì, chỉ chụp được sau gáy cao thấp không đều.
Mặc dù bảo vệ nhà hàng cũng đi ra giữ gìn trật tự, nhưng như muối bỏ biển, căn bản không có hiệu quả bao lớn.
Hạ Chiêu xuống dưới trước Tề Nhiễm Nhiễm, lúc này đã xông vào trong đám người, bởi vì còn có thể nghe thấy giọng anh hét lên nói: “Mọi người nhường một chút, đừng chen lấn, đừng dọa đến trẻ con.”
Nhưng những người khác hiển nhiên không nghe anh.
Sau đó rất nhanh lại có người nhận ra Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu, tiếng nghị luận lại vang lên một chút, một số người chuyển ống kính chụp ảnh nhắm chuẩn Tề Nhiễm Nhiễm.
“Làm phiền mọi người nhường một chút, đừng dọa đến trẻ con.” Tề Nhiễm Nhiễm cố gắng đẩy đám người hai bên, cô tuyệt đối không ngờ đến, hai ngày nay mấy chip hậu trường của chương trình có thể đẩy nhân khí của tụi nhỏ lên cao như vậy, ra ngoài cũng có thể bị nhận ra nhanh chóng.

Xem ra chương trình gia đình kỳ này có lẽ lại sắp bạo rồi.
Có điều lúc này cũng không phải thời cơ tốt để quan tâm chuyện này.
Không bao lâu sau, nhìn thấy Hạ Chiêu cao lớn ôm bánh bao nhỏ trong ngực, theo phía sau là Lê Hà và trợ lý của Tạ Thanh, vị trợ lý kia cố gắng hết sức ôm Tạ Du Du, theo sát sau lưng Hạ Chiêu.
“Bên này.” Tề Nhiễm Nhiễm ở trong đám người vẫy tay ra hiệu với Hạ Chiêu, sau khi Hạ Chiêu nhìn thấy cô, chân mày nhíu lại càng chặt, hiển nhiên không muốn cô xuống đây.
“Sao em lại xuống đây?” Hạ Chiêu không vui nói, anh ôm bánh bao nhỏ, bảo vệ bánh bao nhỏ trong ngực đồng thời dùng cơ thể ngăn chặn người vây xem hai bên.
Mắt thấy sắp đến bậc thang trước cửa chính của khách sạn, bậc thang không cao, chỉ có sáu bậc thôi, Hạ Chiêu vừa nhấc chân lên, đằng sau đột nhiên có người đụng về phía bọn họ, xô xô đẩy đẩy, thiếu chút nữa đụng ngã Hạ Chiêu.
Lúc Hạ Chiêu xuống lầu, trong lòng vốn đã kìm nén một bụng lửa giận, sau khi nhìn thấy bánh bao nhỏ bị dọa đến có chút ngơ ngác, càng muốn nổi trận lôi đình, quay đầu trừng mắt quát một câu về phía người vây xem bên cạnh: “Cút hết cho tôi!”
Nhưng mà những người kia cũng không ý lùi lại, Hạ Chiêu nghiến răng, mắt lộ rõ sự tàn nhẫn, nhét bánh bao nhỏ vào trong lòng Tề Nhiễm Nhiễm, sau đó xoay người đối diện với người chen lấn lên đầu tiên, nhấc chân tàn nhẫn đạp cho đối phương một cước, cú đạp này đá trên bắp đùi người kia, lực vô cùng lớn, trực tiếp đá người kia quỳ xuống.
Chân người kia bị đá đến tê rần, phản ứng cũng rất nhanh, ôm chân mình đột nhiên gào lên, “Minh tinh đáng người rồi, minh tinh đánh người rồi, ai đến quản đi này, còn có luật pháp hay không đây!!”
Mọi người lại kinh ngạc nhìn về phía Hạ Chiêu, không ngờ động tác của anh có thể tàn nhẫn như vậy, nhất thời đều ngây dại.
Hạ Chiêu không để ý những người đó, dưới sự giúp đỡ của bảo vệ nhà hàng, bảo vệ Tề Nhiễm Nhiễm và trợ lý của Tạ Thanh vội vàng vào nhà hàng.
Mà người bị đá kia vẫn ngồi tại chỗ gào lên: “Đánh người, đánh người, minh tinh đánh người, sắp đánh chết tôi rồi, ai đến quản đi chứ?!”
Mọi người: …
Vất vả lắm mới trở lại được phòng bao, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ lại tình hình dưới lầu, đều cảm thấy sợ hãi.
Bánh bao nhỏ được mẹ ôm chặt, sắc mặt không tốt lắm, cảm xúc vẫn coi như là ổn định, ghé vào bờ vai mẹ, lén hỏi mẹ một câu: “Mẹ ơi, những người đó đều là fans của con sao?”
Mọi người: …
Điểm chú ý của nhóc con có phải hơi lệch rồi không?!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.