Cung Đình Huyết: Toàn Quân Thiên Hạ

Chương 60: Chủ động hôn hắn


Đọc truyện Cung Đình Huyết: Toàn Quân Thiên Hạ – Chương 60: Chủ động hôn hắn

Ánh nến trong doanh trướng đong đưa, Từ Nhất Thịnh đứng trước giường Hoàn Nhan Vũ đã lâu. Ba canh giờ trước, Tây Lương phái người tới, nói Hoàng đế Tây Lương truyền lời, tất cả việc này chẳng qua là hiểu lầm.

Ha ha…

Người làm Hoàng Thượng bị thương là Bạc Hề Tĩnh, mà tua rua trong tay Hoàng Thượng cũng chính là của Bạc Hề Tĩnh, việc này có gì mà hiểu lầm? Đáy mắt Từ Nhất Thịnh hiện lên sát khí, trận này nếu đánh tiếp, Tây Lương chắc chắn không bằng Đông Việt. Hắn biết đám vương gia ở Tây Lương suốt ngày không an phận, từ ba triều gần đây, nhóm vương gia đã không ngừng phát động binh biến. Chuyện này nháo lớn thành ra như vậy, bọn họ đương nhiên không ngồi yên được. Bạc Hề Tĩnh thấy chiến sự kéo dài, đối với mình sẽ không có lợi. Nhưng nàng cho rằng tùy tiện tìm một lý do hiểu lầm thì Đông Việt sẽ dễ dàng lui binh sao? Thật nực cười.

“Người đâu!”

Thị vệ vội vàng đi vào, thấp giọng: “Tướng quân có gì phân phó?”

“Truyền tin ra ngoài, nói Hoàng đế Tây Lương bị ám sát, băng hà rồi.”

Thị vệ cả kinh, nhưng thấy bộ dáng nghiêm túc của hắn thì vội nhận lệnh ra ngoài. Từ Nhất Thịnh lại bất giác nhìn người nằm trên giường, cười nhạo: “Hoàng Thượng, đây là tin tức hắn dùng để lừa ngài ra ngoài, hiện tại thuộc hạ sẽ trả cho hắn!”

Tin tức Hoàng đế Tây Lương truyền ra, vậy thiên hạ chắc chắn sẽ đại loạn!

Đúng vậy, thứ hắn muốn chính là như thế!

Quân y đưa thuốc vào, thấy Từ Nhất Thịnh còn ở bên trong, ông ta chần chờ, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: “Tướng quân, có cần đưa Hoàng Thượng về hoàng thành trước không?” Nơi này điều kiện khắc nghiệt, dù sao cũng không thể so với trong cung, đối với vết thương của Hoàng Thượng cũng khá bất lợi.

Từ Nhất Thịnh đứng lặng một lúc lâu, mới nói: “Tạm thời chưa được.” Đại thần trong triều chưa biết Hoàng Thượng, bọn họ đều cho rằng Hoàng Thượng ở tiền tuyến chỉ huy, nếu lúc này trở về, hắn sợ lòng quân sẽ rối loạn.

Quân y lo lắng: “Nhưng ban đêm nơi này rất lạnh, Hoàng Thượng lại từng bị hàn khí xâm nhập, cơn sốt còn chưa lui, nếu cứ tiếp tục chỉ sợ…”

Từ Nhất Thịnh vừa nghe liền nổi giận: “To gan! Biết vậy sao còn chưa chữa trị!”

Quân y sợ tới trắng mặt, vội nói: “Thuộc hạ đương nhiên là tận tâm tận lực, chỉ là Hoàng Thượng bị thương quá nặng, điều kiện nơi này lại không tốt, thuộc hạ có lòng nhưng không có sức.”

“Ngươi…” Từ Nhất Thịnh định mắng tiếp, bỗng nhiên nghe trên giường truyền tới mấy tiếng ho khan.

Hai người theo bản năng đưa mắt nhìn, quả thật thấy Hoàn Nhan Vũ mở to hai mắt.

“Hoàng Thượng!”  Từ Nhất Thịnh vội chạy tới, quỳ gối trước giường, hỏi, “Ngài tỉnh rồi sao? Ngài cảm thấy thế nào?”

Trước mắt vẫn còn mơ hồ, hình như là Từ Nhất Thịnh. Nhưng hắn không phải đang ở Yên Khương sao? Hắn không phải đang ở cạnh tiểu tử thúi à?

Không, không đúng…

Hắn không ở cùng tiểu tử thúi, những người đó rõ ràng coi hắn là tiểu tử thúi.

Suy nghĩ càng lúc càng hỗn loạn, Hoàn Nhan Vũ dùng sức mở to hai mắt, nhưng cơn đau đầu lại ấp tới, hắn chỉ vội lẩm bẩm mấy tiếng “Nhất Thịnh” rồi rơi vào hôn mê.

“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng!” Từ Nhất Thịnh quay đầu kêu, “Quân y, còn không qua xem!”

Quân y hoảng loạn tiến lên bắt mạch, thần sắc lập tức thay đổi: “Không xong rồi, người nóng hơn hôm qua!”

“Cái gì? Không phải đã uống thuốc hạ sốt rồi sao?”

“Đúng vậy, nhưng…” Quân y lau mồ hôi trên trán, lắc đầu, “Tướng quân, trong cung mới có dược liệu tốt nhất!”

“Không thể hồi cung, ngươi nghe không rõ à?” Từ Nhất Thịnh tức giận đến đứng lên, một quân y nhỏ nhoi đương nhiên không hiểu việc này, nhưng hắn rõ ràng hơn ai hết, thời điểm đăng cơ Hoàng Thượng đã đắc tội với bao nhiêu người ở hoàng thành. Khi đó Hoàng Thượng ra tay tàn nhẫn mới khiến bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng hiện tại…

Lẳng lặng nhìn gương mặt tái nhợt của Hoàn Nhan, Từ Nhất Thịnh rốt cuộc cũng lui một bước: “Như vậy đi, ta phái người đưa các người tới Vận Châu. Các người lập tức lên đường.” Đó là thành trì gần tiền tuyến nhất, cho dù là điều kiện hay hoàn cảnh đều tốt hơn nơi này nhiều lần.

………………

“Từ Nhất Thịnh điên rồi sao?” Đáy mắt Tĩnh Nhi nổi lên lửa giận, hai nước giao chiến là vì nàng bị người Đông Việt “ám sát”, nhưng hiện tại đã sống sót trở về, chủ động muốn ngưng chiến, Từ Nhất Thịnh kia tức giận cái gì?

Sắc mặt Bạc Hề Li cũng âm trầm tới đáng sợ, hắn nhíu mi, nói: “Có lẽ, chuyện của ngài chỉ là cái cớ để Đông Việt khai chiến.”

“Không phải!” Tĩnh Nhi lập tức cắt ngang.

Bạc Hề Li không khỏi giật mình, hắn không câu nệ tiểu tiết, bật thốt lên hỏi: “Hoàng Thượng vì sao lại khẳng định như vậy?”


Tĩnh Nhi không trả lời, trong lòng chỉ ngẩn ngơ suy nghĩ. Hoàn Nhan Vũ từng nói chỉ cần hắn còn sống sẽ không xâm phạm tới Tây Lương, Từ Nhất Thịnh là trung thần, chắc chắn sẽ không làm trái ý Hoàn Nhan Vũ. Hắn không chịu ngưng chiến nhất định không vì nguyên nhân này.

Nhưng rốt cuộc là vì sao?

Thiếu Huyên vẫn luôn trầm mặc đột nhiên lên tiếng: “Người ta phái tới quân doanh Đông Việt thám thính, nói trong đó có một doanh trướng được trọng binh canh gác. Khi đó ta còn cho rằng người bên trong là Hoàng đế Đông Việt, nhưng hiện tại xem ra là ta đoán sai. Nhưng người kia còn có thể là ai chứ?”

Tĩnh Nhi không khỏi nghi ngờ, Đông Việt ngoại trừ Hoàn Nhan Vũ, ai có khả năng được trọng binh bảo vệ? Địa vị chắc hẳn cao hơn Từ Nhất Thịnh.

Thanh Nhã công chúa chắc chắn không phải, Thừa tướng Đông Việt càng không thể ra tiền tuyến, như vậy…

Lệ Thục công chúa?

Cái ý niệm vừa lóe lên liền bị Tĩnh Nhi gạt bỏ. Một Thái tử phi thất thế, Từ Nhất Thịnh đương nhiên sẽ không tin phục nàng ta, huống hồ nàng ta còn là công chúa Yên Khương, chỉ bằng điểm này cũng khiến hắn đề phòng.

“Tĩnh Nhi.” Thấy nàng không nói lời nào, Thiếu Huyên nhịn không được mà gọi.

Nàng hoàn hồn, miễn cưỡng cười, đáp: “Để con nghĩ lại.”

Nâng bước ra ngoài, doanh trướng sớm đã thu dọn cho Tĩnh Nhi. Tôn Toàn đi theo sau, nàng còn chưa ngồi xuống đã ra lệnh triệu thị vệ tối nay tới quân doanh Đông Việt.

Tô Doanh và Mạnh Ninh đúng lúc đi qua, hai người nhìn nhau, Mạnh Ninh liền tiến lên hỏi: “Hoàng Thượng định làm gì?”

Tĩnh Nhi ngước mắt nhìn nàng, cũng không nói chuyện.

Mạnh Ninh bất đắc dĩ, chỉ đành nhìn Tô Doanh, thấy sắc mặt hắn vẫn âm trầm. Sau một lúc lâu, hắn mới lên tiếng: “Hoàng Thượng, vi thần cho rằng hành động này quá nguy hiểm.”

Tĩnh Nhi nhíu mày, bất giác hỏi: “Tô ái khanh có biện pháp tốt hơn sao?” Không hổ là Tô Doanh, xem ra hắn sớm đã đoán được nàng muốn làm gì.

Tô Doanh đáp: “Vi thần không có cách làm tốt hơn, nhưng vi thần cả gan muốn hỏi Hoàng Thượng vì sao không thể không làm thế?”

Vì sao…

Tĩnh Nhi thở dài, cúi đầu, bởi vì đây là chuyện của Hoàn Nhan Vũ, nàng nhất định phải tự mình đi giải thích với Từ Nhất Thịnh. Nàng sợ Từ Nhất Thịnh không biết chuyện của Hoàn Nhan Vũ nên làm bậy, bọn họ không thể để Yên Khương Vương ngư ông đắc lợi.

Tĩnh Nhi không nói, Tô Doanh cũng không truy hỏi, chỉ có Mạnh Ninh không hiểu hai người nói gì liền trừng mắt nhìn Tô Doanh: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Tô Doanh xanh mặt, thị vệ lúc này đã tới, hắn không nói nhiều, liền thức thời lui xuống. Bất đắc dĩ, Tĩnh Nhi chỉ đành theo hắn lui ra.

Ban đêm, Tĩnh Nhi một mình đột nhập doanh địa của Đông Việt.

Chuyến đi này là cần thiết, nếu Từ Nhất Thịnh không nghe truyền lời, vậy nàng chỉ có thể tự mình tới tìm. Nàng mạo hiểm như vậy, đương nhiên là vì Hoàn Nhan Vũ.

Vừa vào doanh địa, đúng lúc có chiếc xe ngựa từ bên trong đi ra nhưng Tĩnh Nhi lại không để ý. Tránh bọn thị vệ đi tuần, nàng không khỏi cảm thấy kỳ quái, tại sao lúc này không thấy doanh trướng được trọng binh canh gác mà phụ hoàng nói. Nhưng nơi ở của Từ Nhất Thịnh, nàng vừa liếc mắt liền nhận ra.

Tĩnh Nhi trốn một lát liền thấy Từ Nhất Thịnh từ nơi khác đi tới. Nàng cảnh giác quan sát xem sau hắn có ai không, lúc này mới nhặt cục đá dưới đất đánh ngất bọn thị vệ bên ngoài, sau đó chạy nhanh vào doanh trướng của hắn.

Từ Nhất Thịnh sớm đã phát hiện chuyện kỳ lạ bên ngoài, Tĩnh Nhi vừa vén rèm đi vào thì trường kiếm liền đột nhiên đâm tới. Nàng giật mình, phi thần tránh đi. Bốn mắt nhìn nhau, Từ Nhất Thịnh căng lớn hai mắt, thấy rõ người tới thật sự là Tĩnh Nhi, hắn không chút khách khí, ra chiêu muốn đoạt mạng!

Hắn còn không biết tới ngày tháng nào mới có thể báo thù rửa hận cho Hoàng Thượng, thật không ngờ nàng lại tới cửa nhanh như thế.

Tĩnh Nhi không mang theo binh khí tới nên chỉ đành phòng thủ. Nàng vội nói: “Từ Nhất Thịnh, ngươi điên rồi! Người ám sát ta là Lệ Thục công chúa, tất cả đều là hiểu lầm, ta sẽ hạ lệnh ngưng chiến!”

Nghe tới bốn chữ “Lệ Thục công chúa”, Từ Nhất Thịnh không khỏi sửng sốt, nhưng chiêu thức trên tay không hề thu lại. Hắn lạnh giọng: “Thủ đoạn của Hoàng đế Tây Lương không chỉ cao minh, ngay cả bản lĩnh nói dối cũng thật phi phàm!” Lệ Thục công chúa? Nàng cho rằng hắn sẽ đi tin sao?

Hắn không phải Hoàng Thượng, chắc chắn sẽ không hoài niệm đoạn tình cảm của hai năm trước.

Nếu Bạc Hề Tĩnh đã tự mình tới, vậy Từ Nhất Thịnh sẽ khiến nàng chết được rõ ràng.

“Ngươi cho rằng ta chưa tìm được Hoàng Thượng sao? Ngươi lòng lang dạ thú muốn giết Hoàng Thượng, đáng tiếc trời xanh có mắt, ngài không để ngươi thực hiện âm mưu của mình. Hôm nay, ngươi đừng hòng rời khỏi nơi này một bước!”

Âm sắc của Từ Nhất Thịnh tràn đầy phẫn nộ, nhưng trái tim Tĩnh Nhi đột nhiên run lên, nàng cơ hồ không tin những gì mình vừa nghe thấy. Mũi kiếm đưa tới cắt qua y phục chạm tới da thịt, đau đớn khiến nàng hoàn hồn, cắn răng hỏi: “Hắn chưa chết?”


Từ Nhất Thịnh cười lạnh: “Sao thế? Thất vọng hả?” Mũi kiếm này dùng sức đâm tới, Tĩnh Nhi thuận tay cầm cây đen dầu bên cạnh ném qua.

“Bang” một tiếng, cả doanh trướng tối sầm.

Bóng người thoáng qua, sau đó màn trướng bị hất lên, Từ Nhất Thịnh quay đầu, thân ảnh kia sớm để biến mất.

Hắn lập tức ra ngoài: “Có thích khách! Bắt hắn cho ta!”

Địa hình của quân doanh Đông Việt sớm đã thuộc lòng, Tĩnh Nhi đương nhiên cũng nhớ rõ thời gian binh lính tuần tra. Nàng thuận lợi trộm được ngựa, vội vàng rời đi.

Giờ phút này tâm tình nàng nửa vui mừng, nửa thấp thỏm.

Vui mừng là vì Hoàn Nhan Vũ chưa chết, một câu của Từ Nhất Thịnh đã giúp nàng gỡ bỏ nghi ngờ trong lòng, doanh trướng mà Đông Việt phái trọng binh canh gác chính là Hoàn Nhan Vũ! Thời điểm tới nàng không còn thấy nơi đó nữa, vậy chứng tỏ hắn đã ra ngoài.

Đúng rồi, là chiếc xe ngựa nàng nhìn thấy!

Hắn nhất định là đang trọng thương, nếu không tại sao không lộ diện cho ngừng chiến sự? 

Từ Nhất Thịnh vội vàng để hắn rời đi, chẳng lẽ tình hình không có khởi sắc sao? Tĩnh Nhi càng nghĩ càng cảm thấy thấp thỏm.

Ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, trong lòng quay cuồng, với tính cách của Từ Nhất Thịnh, hắn lúc này sẽ không để Hoàn Nhan Vũ về hoàng thành, vậy chỉ có thể là tìm thành trì gần đây nhất!

Việc Tĩnh Nhi ban đêm xông vào quân doanh Đông Việt tuy lừa được đám người Thiếu Huyên, nhưng rốt cuộc cũng không qua mắt được Tô Doanh. Hắn suy nghĩ rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn nói ra. Hắn vốn chỉ nói cho Tôn Toàn, nhưng lần trước Tôn Toàn đã xảy ra sai sót nên lần này không dám, cho nên lập tức bẩm báo Thái Thượng Hoàng.

Lúc Từ Nhất Thịnh truy kích cũng là thời điểm người của Bạc Hề Li xông vào. Hai bên giằng co một hồi, truy phía Bạc Hề Li ít người nhưng vẫn giúp Tĩnh Nhi an toàn thoát đi.

Giờ phút này Tĩnh Nhi giụa ngựa theo đường lớn mà đi, nếu Hoàn Nhan Vũ trọng thương, người Đông Việt sẽ không đi đường nhỏ xóc nảy. Giờ phút này cẩn thận nhớ lại lời Từ Nhất Thịnh nói, hắn rõ ràng nghi ngờ nàng hãm hại Hoàn Nhan Vũ!

Lúc nãy nàng không nghĩ nhiều, chỉ một lòng muốn đuổi theo Hoàn Nhan Vũ. Huống hồ Từ Nhất Thịnh tin chắc việc đó là do nàng làm, cho nên vừa gặp đã hận không thể tự tay giết nàng. Hiện tại nàng quả thật không cần lãng phí thời gian giải thích, chỉ cần Hoàn Nhan Vũ tỉnh lại, chân tướng không phải sẽ tự nhiên bại lộ sao?

Nhưng, vết thương của hắn rốt cuộc nghiêm trọng thế nào?

Tĩnh Nhi cắn môi, ban đầu còn vui vẻ vì hắn chưa chết, nhưng hiện tại lại lo lắng vô hạn.

Con ngựa không biết chạy bao lâu thì thấy phía trước có ánh lửa, trong không khí an tĩnh truyền tới tiếng bánh xe lăn lộn. Trong lòng không khỏi mừng rỡ, xe của Hoàn Nhan Vũ tuy rằng xuất phát sớm hơn Tĩnh Nhi nhưng trên người có thương tích, xe ngựa chắc chắn không thể chạy nhanh. Nhưng đúng lúc này, phía sau lại truyền tới tiếng vó ngựa hỗn độn. Nàng ngẩn ra, sau đó lấy lại bình tĩnh. Từ Nhất Thịnh đương nhiên sẽ phái tinh binh hộ tống, hiện tại nàng đi lên, những kẻ đó sẽ quả quyết không cho một người lạ tiếp cận Hoàng đế của bọn họ. Huống hồ giờ phút này có đưa Hoàn Nhan Vũ đi, bản thân lại không phải đại phu, cũng không giúp được gì.

Từ Nhất Thịnh phái người hộ tống hắn rời khỏi quân doanh không phải vì tìm nơi dưỡng thương tốt hơn sao?

Tĩnh Nhi siết chặt cương ngựa, cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình, hiện tại nàng phải hành động tùy theo hoàn cảnh.

Xe ngựa tới thành trí tiếp theo đã là rạng sáng hôm sau.

Thừa dịp bọn họ mở cửa thành, Tĩnh Nhi bỏ ngựa đột nhập vào trong.

Theo bọn họ tới Dịch Quán, Tĩnh Nhi trốn trên nóc nhà, cẩn thận lấy miếng gạch ngói ra. Trên giường, sau tấm màn mỏng, nàng căn bản không thấy ai là người nằm. Đại nhân ở đây cũng tới, tiếng nói chuyện bên trong nàng nghe rất rõ.

Thị vệ chỉ nói đây là một vị tướng quân bị thương, đại nhân kia chỉ đành trả lời: “Vậy bản quan sẽ lập tức phái người tới chăm sóc.”

Quân y lại nói: “Đại nhân chỉ cần truyền một nha đầu tới đây là được, ta là kẻ thô thiển, sợ hầu hạ không được tốt.”

Đại nhân giữ thành gật đầu.

Quân y tiếp tục: “Hoàng Thượng rất coi trọng vị tướng quân này, đại nhân ngàn vạn đừng chậm trễ.”

“Vâng vâng.” Nghe Hoàng Thượng coi trọng người nằm trên giường, đại nhân kia nào dám chậm trễ?

Quân y lại bổ sung một câu: “Đại nhân công vụ bận rộn, không cần thường xuyên tới đây, chỉ cần tìm nha hoàn là được.”


Tĩnh Nhi nhíu mi, nàng hình như tìm được cơ hội rồi.

…………….

Nửa canh giờ sau, có người gõ cửa.

Quân y đi ra, thấy người đứng ngoài quả thật là một nha hoàn. Nghe nói vị đại nhân này vì cẩn thận mà phái nha hoàn trong phủ tới.

Quân y nhíu mày, vị cô nương này thật xinh đẹp! Ông ta không khỏi vuốt râu, nếu không biết còn tưởng vị đại nhân kia cố ý đưa nữ tử xinh đẹp tới mê hoặc Hoàng Thượng!

Chỉ là…

Ông ta bất giác quay đầu, vị đại nhân kia không biết người nằm đó là ai mà.

Quân y lại xoay người tiến lên, nói: “Đứng dậy đi. Ngươi phải hầu hạ vị tướng quân kia cẩn thận, một chút cũng không được qua loa, nếu không Hoàng Thượng trách tội xuống sẽ lấy cái mạng nhỏ của ngươi.”

Lời nói của quân y nghiêm khắc khiến nha hoàn lộ rõ vẻ sợ hãi trên mặt.

Giờ phút này Tĩnh Nhi đã gấp không chờ được mà xông lên, qua tấm màn lụa mỏng đã có thể mơ hồ thấy người bên trong. Hai tay giấu dưới ống tay áo bất giác buộc chặt, màn lụa được vén lên, nhoáng cái đã nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt kia.

Trái tim Tĩnh Nhi đau đớn, bước chân bất giác dừng lại.

Quân y không chú ý tới sự khác thường của nàng, chỉ nói: “Hiện tại ta sẽ thi châm cho tướng quân, ngươi ở cạnh giúp ngài ấy lau mồ hôi đi.” Ông ta quay đầu nhìn, “Đúng rồi, ngươi tên gì?”

Tĩnh Nhi hoàn hồn, lúng túng đáp: “À… Dao Dao.”

Cũng không biết bản thân đã tiến lên cầm khăn thấm nước thế nào, tay nàng đột nhiên cảm thấy ấm áp hơn hẳn.

Thái dương hắn ròng ròng mồ hôi, hai mắt nhắm chặt, hơi thở mỏng manh.

Nàng cúi người cẩn thận giúp hắn lau mồ hôi, ngón tay vô ý chạm vào trán lại nhận ra ngay nhiệt độ khác thường của cơ thể. trong lòng đột nhiên sợ hãi, nàng lập tức cầm lấy tay hắn.

Sao lại nóng như vậy?

Quân y thấy vậy liền quát: “To gan, Hoàng… Tướng quân là người ngươi có thể tùy tiện động vào hả?”

Giọng ông ta vừa dứt, trường kiếm của thị vệ đã đặt ngay cổ Tĩnh Nhi. Nàng không chút sợ hãi, ánh mắt vẫn lặng lẽ nhìn Hoàn Nhan Vũ, cắn môi: “Hắn… Sao lại nóng như vậy? Chưa… Chưa uống thuốc sao?” Nàng quay đầu nhìn thái y, nước mắt bất giác dâng lên, run giọng: “Đại nhân, ngài nhất định phải chữa khỏi cho hắn.” 

Nàng rốt cuộc cũng sợ, cũng may bản thân chưa cướp hắn đi giữa đường, nếu không hiện tại đã bất lực.

Quân y thấy nha hoàn trước mặt vô cùng chân thành, lại nhớ tới việc nàng ấy là người trong phủ, có lẽ chỉ vô tình động vào long thể thôi, cho nên ông ta liền ra lệnh cho bọn thị vệ lui xuống. Bản thân cũng đưa mắt nhìn Hoàng Thượng, thở dài: “Tướng quân bị thương quá nặng, hàn khí trong người cũng không tan đi, thương thế mỗi ngày một nghiêm trọng.”

“Hắn sẽ không sao!” Tĩnh Nhi cắn răng.

Quân y nhẹ giọng: “Ta sẽ tận lực.” Ông ta xoay người lấy ngân châm, sau đó lại lệnh Tĩnh Nhi cởi y phục cho Hoàn Nhan Vũ. 

Trước ngực hắn còn lưu lại ấn chưởng của nàng. Ngân châm từng cây đâm xuống da thịt của hắn, lúc này, Tĩnh Nhi lại nhớ tới Hạ Ngọc, nếu có ông ấy ở đây thì tốt biết bao.

Chỉ là, giờ phút này Hạ Ngọc sợ là tự thân khó bảo toàn, đó cũng là vì nàng, nàng sao có thể tiếp tục nhẫn tâm cơ chứ?

Tĩnh Nhi canh giữ một ngày một đêm bên Hoàn Nhan Vũ, trước sau không hề thấy hắn có dấu hiệu tỉnh lại.

Vị đại nhân kia theo căn dặn của quân y nên chưa từng tới đây, chỉ âm thầm sai người mang đồ bổ tới hiếu kính.

Cái gì là linh chi, nhân sâm, những thứ tốt nhất có thể làm thuốc đều được lấy dùng.

Tĩnh Nhi cẩn thận đút cho hắn, hắn uống vào một nửa, lại phun ra một nửa. Cơn sốt không hề lui, Tĩnh Nhi thấy hắn cũng vô cùng khó chịu, ấn đường nhíu lại nhưng không hề tỉnh.

“Đại nhân…”

Thấy sắc mặt khó coi của quân y, nàng cũng không còn cách.

Quân y thấy nha hoàn này tận tâm tận lực hầu hạ Hoàng Thượng, tâm đề phòng cũng buông xuống không ít. Có lời ông ta vốn không nên nói, chỉ là nha hoàn này không phải người của Từ Nhất Thịnh, cho nên liền mở miệng: “Thân thể tướng quân quá yếu, tất cả những thứ có thể dùng để bồi bổ đều đã dùng. Nếu cứ thế mãi, sợ là…”

Trái tim Tĩnh Nhi trầm xuống, ra sức lắc đầu. Không thể nào, ngay thời khắc nguy hiểm hắn cũng vượt qua, hiện tại sao có thể xảy ra chuyện?

Nàng bỗng dưng nhớ tới một thứ, vội hỏi: “Chỉ cần thuốc có thể bồi bổ là được đúng không?”

Quân y ban đầu còn hoảng sợ, sau đó liền bất đắc dĩ nói: “Linh chi, nhân sâm, đông trùng hạ thảo, lộc nhung… Đều đã thử qua.”

“Vậy còn tuyết liên?” Tĩnh Nhi buộc miệng hỏi.


Quân y không có phản ứng, sau một lúc lâu mới tiến lên: “Ngươi nói cái gì?”

Nàng không màng lễ nghĩa, ngẩng đầu: “Tuyết liên Thiên Sơn có thể chữa bệnh cho hắn đúng không?”

Quân y cuối cùng cũng hoàn hồn, cười nhạo một tiếng: “Đương nhiên là được, chỉ là tuyết liên Thiên Sơn trăm năm mới có một…”

“Ta có!” Từ sau lần đó, Tĩnh Nhi luôn mang tuyết liên trên người. Thời điểm trở về Tây Lương, vì quá vội vàng nên nàng căn bản không kịp lấy xuống, thật không ngờ giờ phút này phát huy tác dụng.

Ban đầu quân y còn tưởng tiểu nha hoàn này đang nói đùa, nhưng khi nàng thật sự lấy ra, khuôn mặt già nua của ông rốt cuộc cũng thay đổi.

Tĩnh Nhi ngơ ngác mà nhìn, tuyết liên này vốn là nàng lấy từ Hoàn Nhan Vũ để mang về cho phụ hoàng, thật không ngờ hiện tại lại trả lại hắn. 

Phụ hoàng, đừng trách Tĩnh Nhi, Tĩnh Nhi chỉ không muốn hắn xảy ra chuyện, thật sự không muốn hắn xảy ra chuyện.

Nàng không thể nghĩ nhiều được thế!

Dùng tuyết liên Thiên Sơn làm thuốc, không ngờ chén thuốc không hề có chút mùi vị nào cả.

Cánh tay cầm chén thuốc run rẩy, quân y ở cạnh nhắc nhở: “Cứ làm như bình thường là được.”

Tĩnh Nhi gật đầu, cẩn thận đỡ Hoàn Nhan Vũ dậy, dùng muỗng đút thuốc cho hắn. Đột nhiên quân y lên tiếng: “Khoan đã! Mỗi lần tướng quân dùng thuốc chỉ dùng được một nửa. Tuyết liên Thiên Sơn này quá quý hiếm, ta sợ nếu uống thiếu sẽ không có công dụng.”

Cánh tay Tĩnh Nhi run lên: “Vậy phải làm sao đây?”

“Dùng miệng đút!” Quân y nhanh chóng quyết định!

“Cái gì?”

Hai mắt Tĩnh Nhi căng lớn, cả khuôn mặt đỏ bừng.

Quân y thấy nàng bất động, khẽ ho một tiếng: “Dao Dao cô nương dù sao vẫn là hoàng hoa khuê nữ, ta cũng hiểu. Việc này không thể làm khó cô nương được, Chu thị vệ.” Ông ta đột nhiên ngẩng đầu gọi, “Ngươi lại đút thuốc.”

Thị vệ kia không chút chần chờ bước lại, trên mặt không chút biểu cảm: “Thỉnh cô nương nhường một chút.”

Tĩnh Nhi không khỏi kinh ngạc, bọn họ thật đúng là không câu nệ tiểu tiết.

Nhưng…

Hai đại nam nhân lại làm ra chuyện này không cảm thấy biến thái sao?

Với tính cách của Hoàn Nhan Vũ, nếu hắn biết bản thân bị nam tử hôn, không tức chết mới lạ.

Tĩnh Nhi không nghĩ nhiều nữa, nàng cúi đầu ngậm một ngụm thuốc trong miệng, quay đầu đút cho Hoàn Nhan Vũ. Hắn như cảm nhận được gì đó, ấn đường nhíu lại nhưng vẫn từ từ nuốt thuốc xuống.

Thị vệ và quân y đều bất giác căng lớn đôi mắt, trong lòng thầm nghiên cứu vị cô nương này.

Chén thuốc thật sự không lãng phí một giọt nào, Tĩnh Nhi đều dùng miệng đút cho hắn. Hơi thở có chút gấp gáp, trái tim lại đập loạn nhịp, nàng bất giác giơ tay xoa ngực, sau đó đứng lên, đi mở cửa sổ.

Gió mát bên ngoài thổi tới khiến nàng thanh tỉnh được một chút. Trong đầu Tĩnh Nhi, hình ảnh đút thuốc kia như cây nẩy mầm, có vứt thế nào cũng không đi được.

Nàng ảo não duỗi tay vịn chặt cửa sổ, cắn răng, vừa rồi đút thuốc không phải hiên ngang lẫm liệt lắm sao, sao lúc này lại hối hận như vậy?

Tĩnh Nhi mãi suy nghĩ miên man nên không phát hiện có bước chân tới gần. Tới lúc hoàn hồn, mũi kiếm kia đã chỉa thẳng sau lưng, thị vệ cảnh giác hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Tĩnh Nhi kinh hãi, định xoay người thì nghe hắn tiếp tục: “Không được nhúc nhích, nếu không đừng trách ta không khách khí! Nói, ngươi rốt cuộc là ai?”

Mắt nhìn về phía trước, Tĩnh Nhi hít vào một hơi thật sâu, đáp: “Là nha hoàn được phái tới, đại nhân không phải đã sớm biết rồi sao?”

Quân y tới cạnh nàng, lặng lẽ quan sát, thấp giọng: “Tuyết liên Thiên Sơn rất khó mới có được, há để một nha hoàn thấp hèn như ngươi sở hữu?” Từ lúc nàng nói có tuyết lên Thiên Sơn, ông ta đã nghi ngờ nàng, nãy giờ không có động tĩnh đều chỉ vì Hoàng Thượng.

Tĩnh Nhi cắn răng, nàng chỉ quan tâm sự sống chết của Hoàn Nhan Vũ mà quên mất tính toán chu toàn. Nghĩ tới nghĩ lui, lúc này nàng chỉ có thể tiếp tục nói dối: “Tuyết liên không phải của nô tỳ, là lão gia đưa cho. Ngài ấy nói nếu không cần dùng thì đừng lấy ra.” Nàng dừng một lát, lại nói: “Các vị đại nhân cũng biết, lão gia nhà nô tỳ cũng có tư tâm. Tướng quân kia là tâm phúc trước mặt Hoàng Thượng, ai mà không muốn nịnh bợ?”

Quân y không khỏi sửng sốt, nha hoàn này nói chuyện thật khôn khéo. Nhưng càng khôn khéo lại càng không giống nha hoàn từ phủ của một đại nhân thủ thành gần biên cương! Ông ta liếc mắt với thị vệ, cẩn thận nói: “Nếu đã thế, vậy kêu đại nhân thủ thành tới đây. Nếu cô nương nói thật, ngày sau Hoàng Thượng chắc chắn sẽ trọng thưởng!”

Cả kinh quay đầu nhìn ông ta, lúc này Tĩnh Nhi mới rõ thì ra vị quân y này không phải kẻ ngu dốt. Đúng vậy, nếu không thông minh, sao Từ Nhất Thịnh dám phái ông ta đi theo hầu hạ. Chỉ là, nếu đại nhân thủ thành kia tới đây, chuyện nàng không phải nha hoàn bại lộ thì làm sao đây?

Nàng phải làm gì bây giờ?

“Ủy khuất cho cô nương rồi.” Quân y mở miệng, “Lôi xuống!”

Tĩnh Nhi còn đang do dự không biết có nên phản kháng hay không, lại đột nhiên nghe tiếng của Hoàn Nhan Vũ truyền tới: “Tiểu tử thúi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.