Đọc truyện Cung Đình Huyết: Toàn Quân Thiên Hạ – Chương 58: Hai nước giao chiến
Hưng Bình công chúa nhận nghĩa nữ nên ba ngày này, Yên Khương Vương luôn phái người tới Hạ phủ phong thưởng, thậm chí là mở tiệc chúc mừng.
Hạ Ngọc từ chối không được, chỉ đành gác chuyện Tĩnh Nhi qua thêm mấy ngày.
Tĩnh Nhi đứng ngồi không yên trong Hạ phủ chờ tin tức. Nàng nhìn không được, hung hăng đá hồ cá một cái rồi xoay người định lao ra.
Ai ngờ vừa bước xuống bậc thang đã dẫm phải làn váy, nàng la lên một tiếng. Đúng lúc này, một cánh tay đưa tới đỡ nàng. Tĩnh Nhi nhìn Hưng Bình công chúa, tức giận mắng: “Y phục gì kỳ vậy?” Thảo nào nữ tử đều ngượng ngùng e lệ, thì ra là do xiêm y khó chơi như vậy!
Hưng Bình công chúa sửng sốt, nhưng biết nàng không quen mặc nữ trang, nên khuyên: “Hiện tại không còn cách tốt hơn, con cũng đừng vội xuất phủ như vậy. Chúng ta đều đang nghĩ cách, còn phái người đi tìm bằng hữu của con. Chỉ là vương huynh đa nghi, nếu con ra ngoài huynh ấy chắc chắn sẽ bắt trở lại.” Hạ Ngọc chưa từng nói với bà thân phận của vị bằng hữu kia, mà bà cũng chưa từng hỏi.
Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của bà, Tĩnh Nhi cũng biết bản thân nóng nảy, cho nên kéo mạnh làn váy, đứng một bên không nói câu nào.
Có lẽ vì người trước mặt quá giống mẫu hậu, cho nên khi đứng trước bà, nàng cũng thu lại móng vuốt của mình. Tĩnh Nhi cúi đầu cắn môi, thầm nghĩ sao tên Yên Khương Vương và vị hoàng muội này lại khác xa như vậy?
“Ngồi đi.” Giọng nói dịu dàng của Hưng Bình công chúa khiến người nghe cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Ở chung với Tĩnh Nhi mấy ngày, Hưng Bình công chúa thật sự rất thích nàng. Nàng thông minh như Toàn Cơ, nhưng lại hoạt bát hơn nàng ấy nhiều, đối với bà cũng vô cùng lễ phép. Đáy lòng thầm thở dài, nếu còn bà còn sống, hẳn là lớn hơn Tĩnh Nhi mấy tuổi.
Khi nãy còn buồn bực, lúc này thấy bà cười, Tĩnh Nhi bất giác hỏi: “Công chúa cười cái gì?” Mấy ngày nay có chuyện gì tốt để bà cười cơ chứ?
Hưng Bình công chúa ngước mắt nhìn nàng, nhíu mày: “Ngay cả vương huynh cũng biết ta nhận con làm nghĩa nữ, hiện tại còn gọi công chúa sao?”
“Nhưng ta…”
“Không sao, con chỉ đơn giản là nữ nhi của ta thôi.” Cả đời nàng không có con, cũng thừa biết người trước mặt không thể trở thành con của mình. Nhưng bà thật sự muốn thỏa mãn một chút cảm giác được làm mẹ, ít nhất là trong thời điểm Tĩnh Nhi dưỡng thương.
Tĩnh Nhi ngơ ngác nhìn bà, từ nhỏ nàng đã không có mẹ, mà người trước mặt lại giống hệt mẫu hậu của mình, trong lòng đương nhiên vui vẻ, nàng cười cười, gọi bà: “Nghĩa mẫu.”
Hai người đang cười nói thì thấy Hạ Ngọc từ hành lang bên kia đi qua.
Khinh La vui cười gọi một tiếng “Phò mã”, Hạ Ngọc theo bản năng nhìn về hướng này, cả khuôn mặt xanh mét.
Hưng Bình công chúa thu lại ý cười: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Hạ Ngọc rơi vào trầm tư, sau một lúc lâu mới trả lời: “Tây Lương và Đông Việt khai chiến.”
Cả người Tĩnh Nhi chấn động, lập tức tiến lên: “Cái gì?”
“Ngài cải trang tới Đông Việt, bị Hoàng đế Đông Việt thuận tay diệt trừ.”
Sắc mặt Tĩnh Nhi tái nhợt, nàng biết nếu hiện tại còn không xuất hiện sẽ dẫn phát chiến tranh, chỉ là hiện tại không được! Yên Khương Vương đang nhìn chằm chằm nàng, nếu nàng đi rồi, Hạ Ngọc sẽ mắc phải tội khi quân!
Còn một chuyện nữa…
Cả người Tĩnh Nhi run rẩy, hai nước giao chiến, điều đó chứng minh Hoàn Nhan Vũ chưa trở về, như vậy…
Nàng nhắm chặt hai mắt, không nhẫn tâm tiếp tục suy nghĩ.
Chờ đợi nhiều ngày như vậy, kết quả rốt cuộc không phải vẫn là chuyện bản thân không muốn thấy nhất sao?
Sắc mặt Hạ Ngọc khó coi tới cực điểm, Tây Lương và Đông Việt giao chiến, hắn không giúp được gì, dù sao hắn vẫn là thần tử của Yên Khương.
Hưng Bình công chúa đột nhiên lên tiếng: “Nếu đã thế thì không còn gì để nói nữa. Khinh La, đi thu dọn đồ cho tiểu thư, tối nay lên đường.”
Mọi người đều cả kinh.
Khinh La vội la lên: “Tối nay không phải vương thượng sẽ thiết yến sao? Nếu tiểu thư đi rồi, chẳng phải…” Nha hoàn nhìn sắc mặt công chúa, không dám tiếp tục.
Hưng Bình công chúa vẫn gượng cười: “Không sao, ta là muội muội của vương thượng, cho dù huynh ấy có nghi ngờ cũng không dám làm gì ta.”
“Công chúa…”
Hạ Ngọc định ngăn cản nhưng lại bị bà cắt ngang: “Tin tức không phải ngài đã sớm biết rồi sao? Nếu không tại sao người trong phủ lại ít đi như vậy? Ta biết ngài không muốn liên lụy tới ta, nhưng hiện tại ta đã là con dâu Hạ gia, ngài đừng hòng đá ta sang một bên.”
Hạ Ngọc giật mình. Tĩnh Nhi rốt cuộc cũng nhịn không được: “Đừng nói nữa, con không đi!” Nàng nằm mơ cũng không ngờ chuyện này lại làm Yên Khương Vương chú ý tới Hạ Ngọc, nàng thật hối hận, đêm đó nàng đáng lẽ không nên tùy hứng một hai đòi vào cung. Cục diện rối rắm lúc này nàng sao có thể để bọn họ tự mình xử lý?
Hưng Bình công chúa lạnh giọng: “Việc này không cần nói nhiều, tối nay đi!” Bà duỗi tay đẩy Tĩnh Nhi và Khinh La đi thu dọn đồ đạc.
Hốc mắt Tĩnh Nhi đỏ lên: “Tại sao phải làm vậy?”
Hưng Bình công chúa xoay người, cười khẽ: “Con đi đi, tương lai nếu có cơ hội thì quay về thăm nghĩa mẫu, như vậy ta cũng thấy mãn nguyện rồi.”
Từ đêm bà quyết định ra tay giúp nàng thì sớm đã nghĩ tới ngày hôm nay.
Lúc trước là vì Thanh Ninh, hiện tại là vì Hạ Ngọc.
Hai mươi năm trước đáng lẽ cái mạng này đã không còn, nhưng trời cao thương sót để bà sống tới ngày hôm nay, lúc này bà còn gì để sợ nữa chứ?
Tĩnh Nhi cuối cùng cũng theo Khinh La đi, Hạ Ngọc ngơ ngẩn đứng nhìn, chậm rãi duỗi tay đỡ vai Hưng Bình công chúa, thấp giọng: “Công chúa…”
Bà đột nhiên xoay người, giơ tay che miệng hắn lại, lắc đầu: “Đừng nói nữa, được làm Hạ phu nhân, ta chưa từng hối hận.” Bà dừng một lát, lại nói, “Đi đốt thư hưu thê đi.”
Một câu nhẹ nhàng bâng quơ của Hưng Bình công chúa khiến Hạ Ngọc căng lớn hai mắt, thì ra hắn định làm gì nàng đều đoán được.
Thời điểm làm chuyện này một mình, trong lòng hắn vốn vô cùng sốt ruột, nhưng hiện tại, hắn dường như đã bình tâm.
Không biết từ khi nào, nữ tử trước mặt đã hiểu rõ tâm tư của hắn, thậm chí không thua Toàn Cơ năm đó.
Tĩnh Nhi về phòng thu dọn, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy bản thân không nên đi như vậy, ít nhất là lúc này.
Nàng muốn nói chuyện với Hạ Ngọc, lại không ngờ vừa ra khỏi phòng đã bị bất tỉnh.
Hạ Ngọc ném nàng lên xe ngựa, cho người hộ tống nàng xuất cảnh.
Yên Khương Vương biết được việc này quả nhiên rống giận, hạ lệnh nhốt Hạ Ngọc vào thiên lao. Hưng Bình công chúa không cầu xin, chỉ mong được cùng Hạ Ngọc vào ngục.
Cung nữ lúc trước nghiệm thân cho Tĩnh Nhi bị ban chết, Yên Khương Vương đến nay vẫn không rõ tại sao ngay cả cung nữ tâm phúc cũng lừa gạt mình. Tuy cung nữ liều mạng kêu oan, nhưng Yên Khương Vương lại khẳng định người tên Dao Dao kia chính là kẻ cùng Hoàng đế Tây Lương nhập cảnh.
“Đuổi cho trẫm!” Không cần biết người đó là ai, ông nhất định phải bắt về từ từ thẩm vấn!
………………..
Trận chiến này kéo dài mười mấy ngày, hai bên đều tổn thất nghiêm trọng.
Bên ngoài truyền tới tiếng gào thét, Bạc Hề Li nhấc mành đi vào, hành lễ với người bên trong, mới nói: “Thái Thượng Hoàng, Hoàng đế Đông Việt vẫn không chịu ra mắt.”
Thiếu Huyên nhíu mày, đã nhiều ngày như vậy, Tĩnh Nhi nó…
Không, Tĩnh Nhi nhất định sẽ không sao!
Tôn Toàn quỳ dưới đất, cắn răng: “Hoàng đế Đông Việt tự biết đuối lý, nếu không vì sao còn chưa chịu lộ diện?”
Bạc Hề Li chần chờ, mới nói: “Chuyện hòa thân lần trước hai nước đều không vui, Hoàng Thượng thậm chí còn không đi tiễn Hoàng đế Đông Việt. Có lẽ trong lòng hắn vẫn còn tức giận, cho nên lần này chỉ kêu Từ Nhất Thịnh xuất chiến. Đây không phải là khinh thường Tây Lương chúng ta sao!”
Hôm nay Thiếu Huyên mới tới, biết Hoàn Nhan Vũ căn bản không chịu lộ diện, trong lòng ẩn ẩn nghi hoặc.
Tô Hạ thấy y đứng lên, vội tiến lại định dìu lại bị y hất tay. Đi dạo trong trướng vài bước, y mới lên tiếng: “Chiến sự không cần dừng, chờ tới tối, phái người qua quân doanh Đông Việt nghe ngóng.” Y thật muốn xem Hoàn Nhan Vũ thật sự không muốn lộ diện, hay căn bản không ở trong quân doanh. Y sớm đã cho người tìm hiểu, nhiều ngày nay Hoàn Nhan Vũ không thượng triều, theo lý mà nói, hắn hiện tại nên ở tiền tuyến mới đúng.
Bạc Hề Li nhận lệnh rồi lui xuống.
Cho tất cả lui ra, Tô Hạ lúc này mới tiến lên, nhỏ giọng khuyên: “Chủ tử, chiến sự lần này đối với Tây Lương vô cùng bất lợi. Quân quyền suy yếu, mà các vị vương gia ở đất phong đều như hổ rình mồi. Nếu còn hao tổn binh lực, cho dù thắng cũng chỉ e thắng không nổi đám người vương gia hợp sức!”
Thiếu Huyên nhấp môi, chuyện này y làm sao không biết?
Chỉ đành chờ tin tối nay rồi tính!
…………………………..
Doanh trướng Đông Việt.
Từ Nhất Thịnh đột nhiên đứng lên: “Thái Thượng Hoàng của bọn chúng tới?” Hắn cười lạnh, “Hoàng đế của bọn chúng trốn rồi hả?”
Đám thị vệ quỳ dưới đất, không dám hé răng.
Từ Nhất Thịnh cả giận: “Truyền lệnh xuống, tam quân chuẩn bị xuất kích!”
“Vâng!” Thị vệ nhận lệnh, vội vàng lui xuống.
“Từ tướng quân!” Quân y vén mành trướng đi vào, “Ngài truyền ta?”
Từ Nhất Thịnh lúc này mới hoàn hồn, nhíu mày hỏi: “Hoàng Thượng sao rồi?”
“Việc này…” Quân y lắc đầu, “Vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.”
Từ Nhất Thịnh siết chặt hai tay thành quyền, hay cho Tây Lương, hay cho một tên Bạc Hề Tĩnh!
Muốn tuyết liên Thiên Sơn của Hoàng Thượng còn chưa nói, lại dám bịa đặt chuyện bị ám sát! Hoàng Thượng từ tâm, tự mình thúc ngựa tới biên cảnh, ai ngờ lại gặp thích khách!
Từ Nhất Thịnh không nói lời nào, chỉ đứng dậy nhanh chóng ra ngoài. Doanh trướng bên cạnh được trọng binh canh gác, Từ Nhất Thịnh đi vào, thấy Hoàn Nhan Vũ vẫn an tĩnh nằm trên giường, sắc mặt vẫn tái nhợt như ngày hắn tìm được.
Quân y nói Hoàng Thượng rơi từ trên cao xuống dòng nước, còn bị hàn khí công tâm. Từ Nhất Thịnh không biết Hoàng Thượng rơi từ đâu, chỉ biết trong tay ngài ấy nắm chặt mấy sợi tua rua. Từ Nhất Thịnh nhận ra, đó là chuỗi tua dùng để trang trí trên ngọc bội của bậc đế vương, mà ngày đó khi Hoàng đế Tây Lương tới Đông Việt, ngọc bội đeo trên người dùng loại tua này.
Quân y cũng nói, thương tích trên người Hoàng Thượng không được rõ ràng, ngoại trừ một chưởng trước ngực. Một chưởng đó, diện tích khá nhỏ nhưng lực đạo lại lớn, ngoại trừ Bạc Hề Tĩnh thì còn ai ra?
Hiện giờ hay rồi, người Tây Lương lại cho rằng Đông Việt không có chủ, tự mình xuất binh trước!
Đáy mắt Từ Nhất Thịnh hiện lên lửa giận, nghiến răng nghiến lợi thề: “Hoàng Thượng xin yên tâm, thuộc hạ sẽ bảo vệ Đông Việt, bảo vệ giang sơn của ngài!”