Đọc truyện Cung Đình Huyết: Toàn Quân Thiên Hạ – Chương 21: Bức họa mơ hồ
Mùa xuân năm nay thời tiết cứ lặp đi lặp lại như vậy, vừa ấm được một chút thì một dòng nước lạnh liền chảy qua, trời lại bắt đầu có tuyết.
Hai cung nữ Tương Tầm và Liên Vũ vui cười chơi trong sân tuyết. Bóng tuyết bay qua mang theo bông tuyết nhỏ hỗn loạn trong không khí, nhìn vào đặc biệt đẹp mắt.
Tôn Toàn thay Tĩnh Nhi cầm ô đứng trên cầu thật lâu, hắn nhịn không được, khuyên nhủ: “Hoàng Thượng hay là hồi cung trước đi, bên ngoài gió lớn.”
Tĩnh Nhi lại cười cười, ánh mắt vẫn nhìn theo hai cung nữ đang cao hứng chơi đùa, nhẹ giọng: “Trẫm muốn ở đây nhìn một chút. Xem ra thời điểm trẫm không có mặt, hai cung nữ này lại càng vô pháp vô thiên.”
Tôn Toàn nhìn tới phía trước, rồi đưa ánh mắt dừng trên sườn mặt thiên tử thiếu niên. Cặp lông mi khẽ run run, đôi mắt sáng rõ ràng là tỏ ra hâm mộ. Đáy lòng Tôn Toàn thầm nghĩ, Hoàng Thượng nơi nào để ý hai nha đầu không hiểu quy củ kia, nàng chẳng qua là hâm mộ những chuyện nàng không thể làm. Nàng không thể giống những cô nương bình thường chơi tuyết, không thể giống các nàng vui cười đùa giỡn, không thể làm những chuyện mà nữ tử ở tuổi của nàng nên làm.
Bởi vì nàng là hoàng đế của thiên hạ Tây Lương.
Hoàng đế, nên có bộ dáng của hoàng đế.
Hỉ nộ ái ố của nàng không thể giống những cung nữ thiên chân đó, muốn cười thì cười, muốn khóc thì khóc. Nàng phải ngồi trên triều đình nhận đủ loại triều bái mà không phải ở trong khuê phòng học thêu thùa. Có đôi khi Tương Tầm và Liên Vũ chơi đùa vui vẻ, nàng cứ lẳng lặng đứng nhìn một bên. Tôn Toàn thấy nàng như vậy, trong lòng chua xót không nói ra lời.
Bên ngoài truyền tới tiếng bước chân vội vã, đạp lên tuyết trắng phát ra tiếng vang. Tĩnh Nhi quay đầu, nhìn thái giám chạy tới, thở ra khí trắng rõ ràng. Hắn tới trước mặt nàng, quỳ xuống: “Hoàng Thượng, Đông Việt có thư truyền tới!”
“Thế sao?” Ấn đường Tĩnh Nhi nhăn lại, duỗi tay nhận lấy thư tín trong tay thái giám. Bức thư này gửi cách bức thư đề nghị liên hôn của hoàng đế Đông Việt cách năm ngày, thư hồi âm chỉ nói mời Thanh Nhã công chúa kia tới Tây Lương làm khách, không hề đề cập tới việc liên hôn.
Bức thư được mở ra, hoàng đế Đông Việt cũng không có phản đối gì, vui vẻ đồng ý lời mời của nàng.
Tôn Toàn thấy sắc mặt nàng khẽ biến, vội thấp giọng hỏi: “Hoàng Thượng làm sao vậy?”
Quyết đoán thu lại bức thư trong tay, Tĩnh Nhi ngước mắt nhìn về phía trước, nơi đó đã không còn hai cung nữ chơi đùa. Nàng hoàn hồn, cười khẽ: “Hoàng đế Đông Việt sẽ tới.”
Tôn Toàn kinh hãi, bật thốt lên: “Thế cục hai nước hiện giờ không ổn, hắn dám tới sao?”
Tĩnh Nhi vẫn cười: “Hắn nghĩ trẫm cũng không dám làm gì được hắn. Là trẫm tự mình mời công chúa Đông Việt tới Tây Lương, hắn chẳng qua là đưa công chúa đến đây. Chỉ là…”
Tĩnh Nhi rũ mắt, lần nữa mở phong thư trong tay ra, bên trong quả nhiên còn một tờ giấy. Nàng rút ra, lại vô ý giữ không chặt, một trận gió thổi tới liền cuốn bay tờ giấy kia.
Tĩnh Nhi nhíu mày, Tôn Toàn cả kinh nói: “Hoàng Thượng, đây…”
Sai người vớt lên, tờ giấy kia không bị hư hỏng hoàn toàn, chỉ là bên trên đã thoáng mơ hồ. Tôn Toàn nhìn tới nửa ngày cũng không biết mặt trên rốt cuộc có thứ gì. Tĩnh Nhi duỗi tay nhận lấy, ánh mắt lặng lẽ nhìn tờ giấy ướt trong tay. Hoàng đế Đông Việt nhờ nàng tìm giúp một người, thuận tiện gửi cho nàng một bức họa.
A…
Bất giác cười lên, bây giờ thì hay rồi, cái gì cũng không nhìn ra, nàng dù có lòng cũng giúp không được.