Cung Đình Huyết: Toàn Quân Thiên Hạ

Chương 19: Cứ thế mà biết


Đọc truyện Cung Đình Huyết: Toàn Quân Thiên Hạ – Chương 19: Cứ thế mà biết

Hai nước liên hôn, hoàng đế Đông Việt sẽ đem ba trăm dặm ranh giới cướp từ Tây Lương làm của hồi môn cho công chúa.

Tĩnh Nhi lạnh lùng cười, hắn thật đúng là hào phóng!

Không cần những ranh giới đó, thứ hắn nhìn trúng kỳ thật là hậu vị của Tây Lương, nhìn trúng nửa giang sơn Tây Lương này.

Con người lòng lang dạ thú như thế thật khiến Tĩnh Nhi có chút bội phục.

“Hoàng Thượng…” Thừa tướng cau mày, lo lắng nhìn thiên tử thiếu niên trước mặt.

Trên mặt Tĩnh Nhi vẫn mang ý cười, nàng xoay người đẩy cửa sổ bên cạnh xa, đưa mắt nhìn mầm non đang đâm chồi trong viện. Nàng từ từ nói ra từng chữ: “Xem ra lần liên hôn này hắn nhất định phải đạt được.” Không đợi Thừa tướng lên tiếng, nàng lại nói, “Thừa tướng về trước đi, để trẫm suy nghĩ một lát.”

Nghe nàng nói thế, Thừa tướng chỉ đành cáo lui ra ngoài.

Gió lớn từng trận thổi tới làm cành cây không ngừng lay động. Tĩnh Nhi lẳng lặng đứng trước cửa sổ hồi lâu, cười nhạo một tiếng, thuận tiện đem bức thư vò nát, sau đó xoay người ra ngoài.


………………..

“Sao hôm nay Hoàng Thượng về sớm như vậy?” Liên Vũ thấy nàng trở về tẩm cung, vội cùng Tương Tầm theo vào.

Rèm châu va chạm tạo nên âm thanh thanh thúy, Tĩnh Nhi ngồi xuống giường, nhìn hai cung nữ trước mặt, cười nói: “Hoàng đế Đông Việt muốn đem bào muội tới Tây Lương liên hôn với trẫm.”

Hai cũng nữ sửng sốt, sắc mặt Tương Tầm đã trắng bệch, vội hỏi: “Sao Hoàng Thượng còn cười?”

Liên Vũ liếc nhìn Tôn Toàn bên cạnh, thấy sắc mặt thái giám nàng liền biết đây không phải chuyện đùa. Liên Vũ cũng lo lắng tới mắt đỏ hoe, cắn môi lên tiếng: “Không bằng… Hỏi Thái Thượng Hoàng nên làm thế nào được không?”

Tiết tấu Tĩnh Nhi gõ tay chợt ngừng, một tay nàng nắm lấy cằm nhìn Liên Vũ, cười hỏi: “Sao trong lòng ngươi trẫm lại vô dụng như vậy?”

Sắc mặt Liên Vũ thay đổi, cuống quít quỳ xuống: “Nô tỳ không phải có ý này, Hoàng Thượng…”


“Cũng đúng, trẫm thật có chút phiền lòng.” Tĩnh Nhi vung tay, con ngươi không hề lộ ra quá nhiều lo lắng. Thừa tướng đi rồi, nàng ở Ngự thư phòng một mình suy nghĩ, giờ phút này ngược lại cảm thấy sự tình không quá trầm trọng.

Đáy mắt Tương Tầm hiện lên một tia vui vẻ, vội hỏi: “Hoàng Thượng có cách sao?”

Tĩnh Nhi khẽ cười một tiếng, khen ngợi nhìn Tương Tầm: “Người hiểu ta cũng chỉ có Tương Tầm.”

Nàng nói ra câu này làm Tôn Toàn hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, dọc đường đi hắn không dám hỏi.

Tĩnh Nhi ngồi thẳng lại, cười nói: “Hoàng đế Đông Việt yêu thương bào muội này, nếu nàng ấy không thích trẫm, khăng khăng không chịu gả thì sao?” Tươi cười trên mặt bỗng trở nên tà ác, phảng phất đã nắm chắc thắng lợi.

Liên Vũ vội hỏi: “Làm sao Hoàng Thượng biết hoàng đế Đông Việt yêu thương vị công chúa kia?”

Tĩnh Nhi nhấp môi cười: “Trẫm cứ thế mà biết.”

Một năm trước Đông Việt nội loạn, thành viên hoàng thất chỉ có vị Thanh Nhã công chúa kia không chút tổn hại, nếu không để ý, hoàng đế Đông Việt sao cần gì phải bảo vệ nàng ấy? Nếu bọn họ muốn liên hôn, nếu muốn đến thì đến đi, nàng không tin vị công chúa Đông Việt kia có thể tìm thấy hạnh phúc ở nơi này.

Cung nữ còn muốn hỏi, đã thấy Tĩnh Nhi đứng lên, nhàn nhạt nói: “Việc này đừng bẩm báo Thái Thượng Hoàng, phiền ngài nghỉ ngơi.” Nàng hiện giờ đã trưởng thành, có thể tự mình xử lý những việc như vậy, không cần phụ hoàng vì nàng mà vất vả.

Giơ tay xoa xoa ấn đường, nàng xoay người lại, sau này sẽ có nhiều chuyện hơn bắt nàng đối mặt. Chuyện của Hiện Vũ Vương, chuyện Đông Việt, Tĩnh Nhi hít một hơi thật sâu, nàng cũng muốn nhân cơ hội này để phụ hoàng thấy, để y có thể yên tâm giao Tây Lương cho nàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.