Đọc truyện Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi – Chương 94: Bồi dưỡng tình cảm
Edit: Subo
Đẩy cửa đi ra ngoài, bên ngoài, truyền đến thanh âm Sở Linh Tê nôn nóng: “Vương gia! Vương gia ngài đi chậm một chút, Vương gia…”
Cửa lớn rộng mở, Toàn Cơ nhìn thẳng vào hai thân ảnh kia. Thật lâu sau thật lâu sau, cuối cùng cười “Xuy” ra một tiếng.
Hắn hận nàng tận xương tủy, kỳ thật như vậy mới bình thường, không phải sao?
Hắn hận nàng, tám năm trước, nàng đáp ứng Bạc Hề Hành vào cung làm nội ứng, một khắc kia cũng đã chú định.
Đột nhiên khép hai mắt lại, vậy hận đi, hãy hận đi.
Chỉ là lúc này đây, nàng sẽ không phụ hắn, nàng chỉ biết nỗ lực giúp hắn, giúp hắn có được tất cả những thứ hắn muốn. Cũng chỉ có thể trả lại những gì nàng từng thiếu hắn. Chẳng sợ, người chết không thể sống lại, nàng cũng sẽ dốc hết toàn lực đi giúp hắn.
Chậm rãi nghiêng người nằm xuống, cửa, phảng phất lại nhìn thấy đôi giày màu đen tuyền kia…
……
Liên tiếp ba ngày, các vị Vương gia thường thường tụ tập ở bên nhau uống rượu nói chuyện phiếm, vì trong người Tấn Huyền vương có bệnh vẫn như cũ chưa từng tham dự. Nhóm Vương gia cũng không hề để ý, ai đều biết Tấn Huyền vương thích nhất, là nữ nhân.
Kỳ thật Toàn Cơ đã sớm có thể xuống giường, bởi vì lần trước không thoải mái, trong lúc nàng nhất thời không biết nên đi gặp Tấn Huyền vương như thế nào, cũng liền trì hoãn hai ngày.
Hôm nay, lúc nàng trở về đến phòng, vừa vặn thấy Mạnh Trường Dạ từ bên ngoài trở về. Hắn thấy nàng, vẫn dáng vẻ lãnh đạm như cũ. Toàn Cơ gọi hắn lại: “Mạnh thị vệ”.
Mạnh Trường Dạ nhìn nàng một cái, nghe nàng nói: “Chuyện lần trước, ta còn chưa kịp tới nói tiếng cám ơn với ngươi.”
Mạnh Trường Dạ ngẩn ra, ngay sau đó như là nhớ tới cái gì, mới “Uhm” một tiếng, cũng không nói nhiều, chỉ tiến lên nói vọng qua cửa phòng: “Vương gia, xe ngựa đã chuẩn bị tốt.”
Cửa mở, Sở Linh Tê đỡ hắn đi ra, hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy Toàn Cơ đứng ở cửa. Giật mình, đã nhiều ngày, hắn cũng thường xuyên suy nghĩ, ngày ấy ngữ khí vủa hắn quá nặng. Nói đến cùng, Toàn Cơ căn bản không phải nàng, hắn làm sao cần phải tức giận như vậy?
Thấy hắn nhìn chính mình, Toàn Cơ vội tiến lên hỏi: “Vương gia đi nơi nào?”
Hắn cười rộ lên, như là mọi chuyện đều chưa có phát sinh gì: “Thúy Hương lâu, ngươi muốn đi hay không?”
Nâng bước đi lên trước, đỡ lấy hắn, nàng mới nói nhỏ: “Tiết mục tranh giành tình cảm cũng diễn qua, Hoàng thượng cũng cho rằng ngài thật sự thích nô tỳ. Lúc ngài đi Thúy Hương lâu, lại để nô tỳ ở chỗ nào?” Nàng biết hắn không phải muốn đi nơi nào, chẳng qua nói thôi.
Ba ngày không thấy, lại nghe được nàng nói chuyện, đáy lòng hắn rất cao hứng. Buông tay Sở Linh Tê ra, hắn chỉ nhìn Toàn Cơ: “Đừng ở trước mặt bổn vương xưng nô tỳ nô tỳ.”
“Vương gia, này…” Mạnh Trường Dạ là người đầu tiên kháng nghị mà kêu lên, lại bị một ánh mắt Tấn Huyền Vương sững sờ ở tại chỗ.
Trong lòng Toàn Cơ vừa động, cũng khẽ nói: “Vương gia, điều này sợ là không tốt.”
Hắn vẫn như cũ nói rất tự nhiên: “Không có gì không tốt, người bổn vương thích, sao để nàng làm nô tỳ được?” Khóe miệng ngậm một chút cười, hắn quay đầu lại nói: “Hai người các ngươi đừng có đi theo.”
“Vương gia…” Bước chân Mạnh Trường Dạ vừa động, đã sớm bị Sở Linh Tê phía sau kéo lại, hắn bất mãn trừng mắt nàng, mới muốn mở miệng, liền bị nàng đoạt trước: “Đừng lôi kéo ta, Vương gia sẽ có nguy hiểm. Ha hả, sư huynh, ngươi có phải muốn nói như vậy hay không? Ta liền nói ngươi nghe, Vương gia không cho ngươi đi cùng, sao ngươi cũng không hiểu. Tâm tình hắn hôm nay tốt, ngươi đừng lại phá hư tâm tình hắn.”
“Chỉ là…”
“Được, đừng chỉ là nữa. Vương gia nói đừng đi cùng, nhưng lại không nói không thể âm thầm đi theo mà. Ngốc cái gì vậy, còn không mau đuổi theo!” Lúc này, đến phiên Sở Linh Tê xoay người trừng mắt không thông suốt nhìn Mạnh Trường Dạ.
Xe ngựa sớm đã hầu ở cửa, Toàn Cơ có chút chần chờ: “Vương gia thật sự muốn đi ra ngoài sao?”
Hắn gật đầu: “Ở Dĩnh Kinh thời gian cũng không dài, bổn vương phải lợi dụng thời gian mấy ngày nay thật tốt, phải cùng ngươi bồi dưỡng cảm tình nhiều.” Hắn vừa nói xong lại chuyển: “Còn không qua đây sao? Đừng để những đôi mắt xung quanh nhìn ra manh mối.”