Cung đấu không bằng nuôi mèo

Chương 9


Bạn đang đọc Cung đấu không bằng nuôi mèo – Chương 9:

Không chỉ riêng Thục phi, trong cung bất kể phi tử nào có địa vị cao một chút đều được Hoàng Thượng ban thưởng, mà nội dung ban thưởng chính là bức tranh Tiêu Vân Hoàn ngẫu hứng vẽ Ngự Miêu Ngọc Cầu.
Thu Vãn ngồi trong góc, lắng nghe mấy vị phi tần chung quanh dùng các loại từ ngữ tốt đẹp khen ngợi Ngự Miêu. Nàng chỉ cảm thấy mình bị khen đến đỏ bừng cả mặt, thiếu chút nữa không dám ngẩng đầu trước mặt mọi người. 
Nàng ở trong lòng khóc không ra nước mắt suy nghĩ: Không biết sau này những phi tử đó biết nàng là Ngự Miêu sẽ có phản ứng gì? Nói không chừng ngay cả muốn khen cũng khen không nổi đi?
Tâm tình Thu Vãn vô cùng phức tạp.
Chờ mọi người tan cuộc, nàng được Tình Hương đỡ trở về thiên điện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thục phi nương nương thật sự rất được sủng ái, còn có thể nhận được tranh ngự tứ của Hoàng Thượng. Vừa rồi nô tỳ cũng nhìn thoáng qua, khả năng vẽ tranh của Hoàng Thượng thật cao siêu, mặc dù Ngự Miêu tuy được vẽ trong bức tranh, nhưng thoạt nhìn lại vô cùng trân thật.” Tình Hương nói: “Nô tỳ còn thấy trên bức họa có dấu chân mèo, Hoàng Thượng cũng thật sủng ái Ngự Miêu, thế nhưng còn chấp thuận cho Ngự Miêu lưu lại dấu ấn trên bức tranh của mình.”
Thu Vãn lẩm bẩm gật đầu.
Tình Hương có chút không cam lòng nói: “Chủ tử, ngài không có ý kiến gì sao?”
“Nói cái gì?” Chẳng lẽ muốn nàng nói, nàng chính là con Ngự Miêu kia?
“Chủ tử, ngài vào cung nhiều năm như vậy, đến bây giờ ngay cả mặt mũi Hoàng Thượng cũng chưa gặp qua đâu.” Tình Hương là đại nha hoàn theo nàng từ trong nhà vào cung, lúc trước niềm vui của nàng khi nhận được ý chỉ tiến cung Tình Hương đều xem ở trong mắt.
“Chủ tử ngài không biết, mấy ngày trước cung nữ bên cạnh Liễu thường tại còn châm chọc mỉa mai nô tỳ, năm nay Liễu thường tại mới vào cung đã cùng phân vị với chủ tử. Hơn nữa Liễu thường tại còn từng lộ mặt trước mắt hoàng thượng vài lần, ngay cả cung nữ bên người nàng cũng tỏ vẻ tâm cao khí ngạo.” Tình Hương bênh vực kẻ yếu: “Còn không phải là chỉ lộ mặt có vài lần, Hoàng Thượng cũng không sủng hạnh nàng ta, mặt khác vài vị nương nương đều nhìn Liễu thường tại không vừa mắt, thế nhưng nàng ta còn cảm thấy mình lợi hại hơn chủ tử.”
Hai người đều ở tại thiên điện Bích Tú Cung, cho dù phân vị tương đồng, nhưng lại cách xa nhau cả vạn dặm.
Thu Vãn cũng từng bị Liễu Thường Tại trong sáng ngoài tối chèn ép rất nhiều lần, đơn giản chỉ mỉa mai nói nàng tuổi già xuống sắc, mà Liễu thường tại nàng ta lại trẻ tuổi xinh đẹp.
Thu Vãn có chút buồn bực sờ sờ gương mặt. Trong lòng suy nghĩ: Chẳng qua là xuất hiện trước mặt Hoàng Thượng vài lần, còn chưa có ai được Hoàng Thượng ôm vào trong lòng như nàng đâu!
Chẳng những ôm qua, mà nàng còn được Hoàng Thượng đích thân đút thức ăn, còn hôn…… hôn lên trán nữa! 

Tuy nhiên…… lúc ấy nàng dưới thân xác của một con mèo.
“Tình Hương, đừng nói nữa.” Thu Vãn hạ giọng nói: “Cẩn thận bị người khác nghe thấy.”
Tình Hương tự biết mình lỡ lời, nên cũng vội vàng ngậm miệng lại.
Chỉ là Tình Hương vẫn không cam lòng, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Nô tỳ hầu hạ chủ tử nhiều năm như vậy, chủ tử có tâm tư gì, nô tỳ còn không hiểu sao……”
“Làm gì có ai không muốn được sủng ái?” Thu Vãn hiểu rõ bản thân mình: “Những nương nương khác lớn lên đẹp hơn ta, gia thế xuất chúng hơn ta, có thể giúp đỡ Hoàng Thượng, Hoàng Thượng chướng mắt ta cũng là chuyện bình thường.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tình Hương nghe vậy thở dài một hơi.
Diện mạo Thu Vãn không phải dạng khó coi, tuy nói nàng thường xuyên bị người khác châm chọc mỉa mai nói nàng tuổi lớn. Nhưng thành thật mà nói, tính toán ra, nàng nhập cung năm Hoàng Thượng đăng cơ, nàng còn nhỏ hơn Hoàng Thượng hai tuổi đấy, thật sự không được coi là lớn tuổi.
Tuy rằng đặt ở bên ngoài, các cô nương tầm tuổi này đều có hài tử biết chạy nhảy cả rồi …… Thu Vãn có chút chột dạ sờ lên gương mặt mình, cảm giác vẫn bóng loáng, không một chút nếp nhăn, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hơn nữa…… theo như lời đồn địa bên trong hậu cung, Hoàng Thượng thích nhất là những nữ tử có diện mạo sáng sủa lộng lẫy, Lệ phi được sủng ái chính là ví dụ minh chứng, Liễu Thường Tại cũng vậy. Chỉ có nàng cố tình một chút cũng không liên quan đến mấy chữ sáng sủa lộng lẫy. Lúc trước nếu không phải Thái Hậu chọn trúng nàng, e rằng ngay cả cơ hội tiến cung nàng cũng không có.
Tuy nhiên, mặc dù diện mạo của nàng không phù hợp với thẩm mỹ của Hoàng Thượng, nhưng bộ dáng khi biến thành mèo của nàng lại cực kỳ phù hợp nha.
Hoàng Thượng còn vẽ cho nàng rất nhiều bức tranh đấy!
Thu Vãn tích cực an ủi chính mình, tâm tình chỉ trong nháy mắt liền tốt lên khiến Tình Hương đứng bên cạnh có chút trợn mắt há hốc mồm.
Mấy ngày trước xiêm y mà nàng cắn răng dốc hết tiền tiết kiệm ra đặt mua đã được đưa tới, tuy nhiên bộ dáng lại vô cùng mộc mạc. Thu Vãn lấy kim chỉ ra, thừa dịp ban ngày thêu chút hoa văn lên trên, buổi tối đỡ phải thắp ngọn nến.
Ở trong cung rèn luyện mấy năm trời, mấy chuyện như may vá xiêm y đều do nàng và Tình Hương tự tay làm, khi nhàm chán cũng coi như có việc giết thời gian. Nữ hồng của Thu Vãn không tệ, thời điểm cơm trưa được đưa tới đây thì hoa văn trên xiêm y cũng ra hình ra dáng.
Khó có khi trong cơm của nàng xuất hiện vài miếng thịt, thịt xào chung với măng mùa đông, Thu Vãn động vài đũa liền cảm thấy không có khẩu vị mà dừng lại.

“Chủ tử, cơm trưa hôm nay không hợp khẩu vị của ngài?” Tình Hương kinh ngạc: “Ngày thường không phải nàng thích ăn thịt nhất sao? Nếu không ăn thức ăn sẽ lạnh mất.”
Thu Vãn uể oải.
Ở chỗ Hoàng Thượng, đồ ăn của nàng là ngự thiện, đại tổng quản Ngự Thiện Phòng tự mình xuống bếp làm thức ăn cho nàng, có vô số thịt gà và các loại đồ ăn nhẹ khác nhau,  ngay cả đồ ăn của Hoàng Thượng nàng cũng từng dùng qua. Sau khi trở lại thành người, ăn những món cháo trắng rau xào cơm canh đạm bạc, ngay cả vài miếng thịt hiếm hoi ngày thường khó có được này cũng không khơi dậy sự thèm ăn của nàng, chênh lệch thật sự quá lớn.
Thu Vãn nhìn thoáng qua sắc trời, đang là thời gian chính ngọ (giữa trưa), mặt trời lên cao, còn lâu mới đến buổi tối.
Không biết thời điểm nàng không ở đó, Hoàng Thượng có nhớ nàng hay không…… Thu Vãn suy nghĩ, sau đó lại bắt đầu động đũa.
Nàng tốn thời gian một buổi trưa để thêu hoa văn lên xiêm y mùa đông cho mình, mắt thấy sắc trời bắt đầu trầm xuống, ánh sáng phòng trong cũng dần dần ảm đạm, Tình Hương vội vàng tới thúc giục nàng dừng lại.
“Chủ tử, cẩn thận hỏng mắt.”
Thu Vãn nghe lời buông kim chỉ xuống.
Với phân lệ của nàng, số lượng nến có hạn, nàng đều phải cất giữ tới thời khắc quan trọng mới có thể dùng, ngàn vạn lần không thể lãng phí vào những chuyện không quá quan trọng này. Ban ngày nàng cũng không đi đâu, có rất nhiều thời gian để làm việc này.
Thu Vãn nằm trên giường trong chốc lát, chờ Tình Hương ngủ rồi, lúc này nàng mới thật cẩn thận lấy lục lạc vàng ra, nhẹ nhàng để nó không phát ra âm thanh, sau đó đeo lên cổ tay nhắm mắt mong đợi.
Khi Thu Vãn tỉnh lại, nàng đã biến thành mèo trắng nhỏ quen thuộc.
Động tác nhẹ nhàng, ngay cả lục lạc cũng không phát ra một chút thanh âm, Thu Vãn chạy như điên về hướng tẩm cung của Hoàng Thượng.
Thẳng tới khi nhìn thấy cung điện đèn đuốc sáng trưng, Thu Vãn lập tức gia tăng tốc độ dưới chân, lục lạc trên cổ lập tức phát ra tiếng vang đinh đang thanh thúy, thu hút sự chú ý của mấy thị vệ tuần tra xung quanh.
“Là Ngự Miêu.” Thị vệ ôm nàng bế lên, trao trả vào trong tay Cao công công. “Cao công công, tìm thấy Ngự Miêu rồi.”
Cao Bình Sơn vội vàng tiếp nhận, chạy bước nhỏ đưa nàng vào trong điện.
“Hoàng Thượng, tìm thấy Ngự Miêu rồi!”

Tiêu Vân Hoàn đang phê duyệt tấu chương lập tức ngẩng đầu lên, ném bút son sang bên cạnh, đứng dậy bước ra.
Sắc mặt hắn vô cùng âm trầm, hiển nhiên tâm tình thật sự không tốt.
Thu Vãn lấy lòng kêu “Meo meo” hai tiếng, chủ động vươn móng vuốt ôm lấy hắn, đầu nhỏ thân mật cọ cọ trên vai hắn.
“Ngươi cho rằng làm nũng là trẫm sẽ tha thứ cho hành động trộm ra ngoài của ngươi hay sao?” Tiêu Vân Hoàn sắc mặt khó coi hừ lạnh một tiếng, tuy nhiên động tác trên tay lại vô cùng mềm nhẹ, giúp nàng điều chỉnh tư thế, để cho nàng thoải mái nằm trong lòng mình: “Không rên một tiếng đã biến mất, vừa đi là đi liền một ngày, trẫm lật tung hoàng cung lên cũng không tìm được ngươi.”
Thu Vãn chột dạ, tiếng “Meo meo” càng kêu càng mềm mại, khiến những người trong điện nghe được trái tim lập tức liền hóa thành một vũng nước.
Giọng nói của Tiêu Vân Hoàn cũng bất tri bất giác dịu dàng xuống dưới: “Ngươi đang  xin lỗi trẫm sao?”
“Meo ~”
“Thấy ngươi thật lòng trẫm xin lỗi như vậy, trẫm sẽ cố mà tha thứ cho ngươi.” Khóe miệng hắn không tiếng động cong lên, gắt gao ôm chặt mèo trắng vào trong ngực: “Sau này nếu ngươi còn dám chạy loạn, trẫm sẽ thu hồi lại thân phận Ngự Miêu của ngươi.”
“Meo ~”
Thu Vãn chột dạ.
Hoàng Thượng, đó không phải lỗi của ta nha……
Thu Vãn xem như đã nắm được quy luật, chỉ cần nàng nhắm mắt đi vào giấc ngủ sẽ lập tức biến thành mèo, không có ngoại lệ, cho nên chỉ có buổi tối nàng mới có thể tranh thủ tới đây. Ban ngày bọn họ đương nhiên không thể tìm ra nàng, bởi vì nàng đã biến thành người rồi.
Đúng lúc Cao Bình Sơn bưng bát ngọc nhỏ đi tới, một bát đầy thịt gà đặt trước mặt Thu Vãn, nàng lập tức nhào tới.
“Hoàng Thượng?”
“Truyền thiện đi.”
Cao Bình Sơn thở phào một hơi. Không tìm thấy Ngự Miêu, hôm nay Hoàng Thượng cũng không có tâm trạng ăn uống, cơm trưa cũng không ăn được mấy miếng, bữa tối lại càng không có khẩu vị. Hiện tại Ngự Miêu đã trở lại, cuối cùng Hoàng Thượng cũng có tâm trạng ăn uống.
Cung nhân nối đuôi nhau tiến vào, một bàn đầy những món ăn tinh xảo hấp dẫn, vào mùa đông rau củ liền trở nên thập phần quý hiếm, hơn nữa trên bàn lại đầy đủ cả gà cá lợn bò. Trong lúc Thu Vãn vô tình ngẩng đầu lên, ánh mắt lập tức dính trên mặt bàn.
Ngự thiện của Hoàng Thượng thoạt nhìn rất hấp dẫn nha!

Trong bát ngọc của nàng vẫn còn dư lại không ít thịt gà, nhưng nó đã không thể hấp dẫn lực chú ý của Thu Vãn nữa. Nàng chạy bước nhỏ qua, ngồi xổm bên chân Tiêu Vân Hoàn, đôi mắt màu xanh lam ngậm nước nhìn hắn, bên trong đôi mắt tràn ngập sự chờ mong.
“Thế nào? Muốn ăn?” Tiêu Vân Hoàn ôm nàng lên, xụ mặt nghiêm trang nói: “Xin trẫm.”
“……”
“Không xin?” Tiêu Vân Hoàn nói xong động tác liền muốn buông nàng xuống.
“Meo!”
Tiêu Vân Hoàn mỉm cười nâng nàng lên cao, chuẩn bị sẵn sàng.
Thu Vãn do dự một chút, nàng lớn mật dán sát gương mặt đầy lông của mình tới gần, đôi tai giật giật, tràn ngập sự khẩn trương, ngay cả thân thể cũng căng chặt. Tiêu Vân Hoàn ôm nàng, đương nhiên cũng cảm nhận sự căng thẳng của mèo trắng nhỏ trong tay.
Không đợi Thu Vãn có động tác tiếp theo, hắn đã cúi đầu xuống, hôn lung tung vài cái trên mặt nhỏ đầy lông, ngữ khí nhu hòa nói: “Trẫm đáp ứng rồi.”
Thu Vãn:???
Thu Vãn:!!!
Toàn bộ tế bào trên người Thu Vãn đều muốn nổ tung!
Hoàng Thượng! Ngài hôn nhầm chỗ rồi!
Thu Vãn thê lương “Meo” một tiếng, nhất thời cũng bất chấp ngự thiện ở ngay trước mặt, nhanh chóng nhảy ra khỏi vòng tay hắn như đang chạy trốn, mèo trắng hóa thành một vệt trắng hư ảo xông thẳng ra ngoài, trước khi Tiêu Vân Hoàn kịp phản ứng lại thì nàng đã trốn vào trong góc điện.
“Ngọc Cầu?”
Thu Vãn giả điếc không nghe, dùng lót thịt mềm mại che trước mặt, ngay cả cái đuôi phía sau cũng cứng đờ thành một đường thẳng.
Hoàng Thượng vừa hôn…… vào miệng nàng nha……

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.