Cung đấu không bằng nuôi mèo

Chương 49


Bạn đang đọc Cung đấu không bằng nuôi mèo – Chương 49:

Biết ban ngày Hoàng Thượng sẽ tới tìm mình, vì vậy mỗi ngày Thu Vãn phải làm thêm một chuyện đó là ngủ trưa. Sau khi dùng ngọ thiện xong, nàng sẽ lập tức nằm ngủ, đồng thời dặn dò đám người Tình Hương đừng tới quấy rầy mình. Chờ biến thành mèo trắng rồi, nàng liền ngồi xổm trước cửa đợi Tiêu Vân Hoàn đến.
Không phải ngày nào Tiêu Vân Hoàn cũng tới, hắn luôn có rất nhiều chính sự cần xử lý, thời gian buổi tối dùng để chơi với mèo, ban ngày cũng sốt ruột đi tìm Ngọc Cầu chơi đùa. Không bao lâu sau, bên trên chiếc bàn trong Ngự Thư Phòng liền chất đầy tấu chương. Cao công công vẻ mặt đau khổ tới khuyên, cuối cùng mới khuyên được Tiêu Vân Hoàn mặt đầy tang thương trở về.
Thời điểm Hoàng Thượng không tới, còn có Huệ tần.
Kỳ hạn 10 ngày vừa hết, Huệ tần liền gấp không chờ nổi phi từ trong phòng ra ngoài. Nàng bị nhốt lâu như vậy, đối với nàng mà nói đây là chuyện khó có thể chịu đựng, thời gian 10 ngày vừa hết, Huệ tần vội vã luyện một hồi đao pháp, sau đó lập tức xoa tay tới tìm Ngự Miêu.
Những ngày Hoàng Thượng không tới, Huệ tần có thể coi là được như ý nguyện, nàng ôm mèo trắng sờ tới sờ lui, hết ôm lại hôn, chơi đùa đến nghiện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy nhiên sau một thời gian dài, Hoàng Thượng không cảm thấy không đúng, Huệ tần không cảm thấy không đúng, ngay cả Tình Hương cũng không phát giác ra chuyện gì, nhưng Thu Vãn lại sắp chịu không nổi rồi.
Vì muốn biến thành mèo, ban ngày nàng phải đi ngủ, buổi tối cũng phải đi ngủ, những ngày tháng sống trong Bích Nguyệt Cung quả thật an nhàn sung sướng, ngày thường cũng không có chuyện gì khiến nàng phải phí công lo lắng. Cho nên Thu Vãn không hề cảm thấy mệt mỏi, thời gian ngủ nhiều hơn, cuộc sống càng ngày càng an nhàn, cuối cùng dẫn tới buổi tối nàng cố ngủ thế nào cũng không được.
Điều này khiến cho Thu Vãn vô cùng sốt ruột, buổi tối lăn qua lộn lại ở trên giường, vì muốn ngủ dễ hơn nên ngay cả trà nàng cũng không dám uống, mỗi ngày chỉ uống nước trắng, ngay cả Tình Hương cũng cảm thấy khó hiểu. Tuy nhiên như thế vẫn không thay đổi được gì, ban ngày nàng ngủ trưa, buổi tối tinh thần phấn chấn, thời gian ngủ trở nên muộn hơn, kéo theo thời gian chạy tới tìm Tiêu Vân Hoàn cũng càng ngày càng muộn, đồng nghĩa với việc thời gian ở chung thời gian càng ngày càng ngắn.
Thu Vãn còn chưa nghĩ được biện pháp giải quyết, Tiêu Vân Hoàn đã sớm tỏ vẻ bất mãn.
Hắn đặt hai tay dưới nách mèo trắng, ôm mèo lên, nhìn thẳng nó, nói lời thấm thía: “Ngọc Cầu, ngươi có phát hiện hay không, gần đây thời gian ngươi tới tìm trẫm càng ngày càng muộn.”
Thu Vãn thê thảm meo một tiếng, thanh âm yếu đuối lại đáng thương, toàn bộ lông trên người đều có vẻ bất lực.
Bệ hạ, ta cũng không muốn……
Tiêu Vân Hoàn thở dài một hơi, lại nói: “Trẫm biết, ngươi thích ở chỗ Thu thường tại, không chỉ đơn thuần là muốn ở cạnh nàng, toàn bộ thời gian ban ngày đều ở bên nàng cũng thôi đi, hiện giờ vì nàng mà ngay cả thời gian ở cạnh trẫm cũng bị rút ngắn lại. Nếu không phải biết ngươi là mèo cái, trẫm còn hoài nghi là ngươi coi trọng vị Thu thường tại đó”.
Thu Vãn: QAQ……

Mới không phải vì nàng đâu!
Mà bởi vì ban ngày ta cũng chơi đùa cùng bệ hạ đó!
Rõ ràng thời gian ở bên nhau không hề bị rút ngắn, thậm chí còn dài hơn trước rất nhiều !
Tiêu Vân Hoàn đánh đổ bình dấm chua : “Ngọc Cầu, ngươi nói xem, ở trong lòng ngươi, rốt cuộc là trẫm quan trọng? Hay là Thu thường tại quan trọng hơn?”
“Meo ~” Thu Vãn vội vàng tới gần, dùng đầu nhỏ cọ tới cọ lui lên mặt hắn, thanh âm mềm mại đáng yêu giống như đang làm nũng, cả người đều vùi trong vòng tay hắn.
Mây đen trên mặt Tiêu Vân Hoàn dần tan bớt, hắn lập tức bật cười: “Quả nhiên vẫn là trẫm quan trọng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Meo!”
Tuy nhiên sự an ủi của Thu Vãn cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Ngày hôm sau, khi nàng đang khoan thai tới muộn, bất chợt chạm phải gương mặt đen như mực của Hoàng Thượng.
Tiêu Vân Hoàn ôm nàng lên bàn, lúc này cũng không vuốt lông cho nàng, cố gắng ép một con mèo ngoan ngoãn như nàng cúi đầu nhận sai, ngữ khí hung dữ nói: “Ngọc Cầu! Rõ ràng người đã nói là trẫm rất quan trọng!”
“Meo……”
“Ngươi nhìn ngươi xem, hôm nay ngươi còn tới muộn hơn hôm qua!”
“Meo……”
“Thu thường tại tốt tới mức có thể khiến ngươi lừa trẫm hết lần này tới lần khác ?!” Tiêu Vân Hoàn vô cùng đau đớn.

Thu Vãn khóc không ra nước mắt, há mồm nói một chuỗi tiếng meo meo, căn bản không có cách nào giải thích cho chính mình, đành phải thò lại gần, ôm hắn kêu meo meo meo thật lâu.
Cơn giận của Tiêu Vân Hoàn không dễ dàng tan biến như vậy.
Mấy ngày kế tiếp, ban ngày hắn chính vụ bận rộn không thể tới tìm Thu Vãn, Thu Vãn sẽ không ngủ trưa, chờ tới khi trời tối mới biến thành mèo đi tìm hắn. Lại quay về khoảng thời gian trước, lúc này mới khiến Tiêu Vân Hoàn tiêu tan cơn giận.
Vài ngày sau, hiếm khi Thu Vãn ra ngoài đi dạo Ngự Hoa Viên, thời điểm chạm mặt hắn trong Ngự Hoa Viên, nàng vội vàng cúi đầu hành lễ. Cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng dừng trên người mình, da đầu Thu Vãn lập tức tê dại.
Ánh mắt đó là của ai, đương nhiên không cần nói cũng biết.
Thu Vãn nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên, thử hỏi một tiếng: “Bệ hạ?”
Trả lời nàng lại là một tiếng hừ lạnh.
Thu Vãn biết trong lòng hắn còn giận dỗi.
Ít nhiều cũng nhờ việc biến thành mèo, bằng không nàng cũng sẽ không giống như hiện tại có thể đọc được suy nghĩ trong lòng Hoàng Thượng. E rằng còn đang run sợ vì không biết mình đã chọc giận Hoàng Thượng chỗ nào.
Nghĩ đến nguyên nhân Hoàng Thượng tức giận, Thu Vãn liền cảm thấy có chút buồn cười, nàng đương nhiên sẽ không tự mình đâm đầu vào mũi thương, nhanh chóng cáo biệt rời đi.
Tuy nhiên Tiêu Vân Hoàn lại không dễ dàng buông tha nàng như vậy.
Ánh mắt bắt bẻ quét toàn thân trên dưới Thu Vãn một lần, Tiêu Vân Hoàn hừ lạnh nói: “Ngự Miêu đâu?”
“Bẩm bệ hạ, Ngự Miêu không ở cạnh tần thiếp.”
“Không ở cạnh nàng?” Giọng nói của Tiêu Vân Hoàn lạnh hơn: “Trẫm lệnh cho nàng chăm sóc Ngự Miêu, thế mà nàng lại chăm sóc như vậy?”

Thu Vãn: “……”
Thu Vãn nói: “Khởi bẩm bệ hạ, Ngự Miêu trời sinh tính tình tự do, ngày thường thường xuyên chạy nhảy bên ngoài, tần thiếp không dám quá mức kiềm chế Ngự Miêu, sợ sẽ trấn áp bản tính vốn có của Ngự Miêu.”
Tiêu Vân Hoàn nhẹ nhàng ừ một tiếng, dường như đã tiếp nhận cách nói này của nàng rồi.
Thu Vãn thở phào một hơi, cúi đầu chờ hắn tiếp tục làm khó dễ.
Coi như nàng đã hiểu biết bệ hạ, tuy rằng luôn dịu dàng kiên nhẫn đối xử với mèo, nhưng đối xử với người lại vô cùng lãnh khốc vô tình. Bệ hạ thích Ngọc Cầu, bởi vậy mới không thích Ngọc Cầu thân cận với những người khác. Mỗi lần đều đổ cả bình dấm, ngay cả Huệ tần nương nương cũng bị dính phải tai ương, không nói tới việc bị cấm túc 10 ngày, thỉnh thoảng Hoàng Thượng nghe thấy Huệ tần nương nương nhắc tới Ngự Miêu, hắn sẽ lập tức châm chọc mỉa mai, dọa Huệ tần nương nương một hồi. Quay đầu lại, lại muốn tìm Ngọc Cầu oán giận, oán giận nàng quá mức thân cận với Huệ tần nương nương.
Ngay cả mấy ngày trước hắn chính vụ bận rộn, không có cách nào rút chân đi tìm Ngọc Cầu, Huệ tần rảnh rỗi lập tức được như ý nguyện. Đến buổi tối, Thu Vãn phải nghe hắn nói lời oán giận không biết bao nhiêu lần.
Hiện giờ ở trong mắt Hoàng Thượng, nàng không phải là một tiểu thường tại bình thường mà là một đối thủ có thể thu hút sự chú ý của Ngự Miêu, so Huệ tần còn đáng giận hơn.
Tâm tình Thu Vãn khá phức tạp, nàng không biết mình nên cảm thấy cao hứng vì sự tồn tại hiếm có của mình, hay là nên kinh sợ vì mình đang trở thành cái đinh trong mắt Hoàng Thượng.
“Nàng lại đây với trẫm.”
Thu Vãn hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên đã thấy Tiêu Vân Hoàn xoay người đi xa, mắt thấy bóng dáng màu vàng cách mình càng ngày càng xa, nàng vội vàng nâng bước đuổi theo.
Tiêu Vân Hoàn đi dọc con đường bên trong Ngự Hoa Viên, tới một góc hẻo lánh không có người, ngay cả cung nữ thái giám đi ngang qua cũng không có. Hắn ngồi xuống bàn đá, cho Thu Vãn một ánh mắt, ý bảo nàng mau chóng ngồi xuống.
Thu Vãn cung kính ngồi xuống vị trí đối diện hắn.
Nàng không hiểu ý tứ của Hoàng Thượng, bên trong ánh mắt cũng nhịn không được dâng lên vài phần nghi hoặc.
Tiêu Vân Hoàn lại không lập tức mở miệng, trầm mặc, không nói một lời, chỉ có ngón tay là theo nhịp gõ đều đặn lên bàn đá, không phát ra âm thanh nhưng lại khiến Thu Vãn càng thêm kinh hãi.
Mặc dù nàng khá quen thuộc với Hoàng Thượng, tuy nhiên vẫn không đoán được Hoàng Thượng đang có ý gì.
Nàng đợi hồi lâu, đợi mãi mà không thấy Hoàng Thượng nói gì, rốt cuộc vẫn nhịn không được nói: “Bệ hạ tìm tần thiếp, rốt cuộc là vì chuyện gì?”
Tiêu Vân Hoàn nâng mí mắt lên liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó lại nhanh chóng dời ánh mắt đi, nhìn chằm chằm hoa văn trên bàn đá, bộ dáng như có điều suy tư.

Thật lâu sau, mới nghe hắn mở miệng: “Nàng tiến cung đã 6 năm nhưng vẫn chỉ là một thường tại nhỏ bé, chẳng lẽ trong lòng chưa từng muốn bò lên trên sao?”
Thu Vãn kinh ngạc ngẩng đầu lên, trợn to mắt nhìn hắn, tới khi phản ứng lại, nàng vội vàng cúi đầu.
“Tần thiếp không dám.” 
“Sợ cái gì?” Tiêu Vân Hoàn nhẹ nhàng nói: “Nơi này chỉ có trẫm, những người khác cũng đều là người của trẫm, người ngoài sẽ không nghe được. Trẫm biết, nàng lo lắng các phi tần khác nghe được, sau lưng sẽ xuống tay với nàng. Nếu trẫm có thể bảo đảm với nàng, lời nói hôm nay của nàng sẽ không truyền đến bất cứ lỗ tai người nào, mà trẫm cũng sẽ không bởi vì lời nói của nàng mà trách phạt, trẫm lệnh cho nàng nói ra lời nói thật lòng, nàng cần gì phải lừa gạt trẫm?”
Thu Vãn cúi đầu thật sâu, lộ ra cần cổ tuyết trắng, nàng sợ hãi nói: “Tần thiếp không dám.”
“Trẫm lệnh cho nàng nói thật lòng!”
“Tần thiếp……”
Giọng nói Tiêu Vân Hoàn lạnh xuống: “Tâm tư của những người trong hậu cung này thế nào, sao trẫm có thể không rõ? Trẫm không nói, không hỏi, không đại biểu cho trẫm là tên ngốc, một chút chuyện nhỏ này cũng nhìn không rõ.”
“……”
“Đơn giản là vì quyền thế, vì thấy người sang bắt quàng làm họ, nữ nhân trong hậu cung làm gì có ai không có ý niệm này? Tới thời điểm này, nàng còn không chịu nói thật lòng với trẫm?”
“……”
Bầu không khí đột nhiên trở nên đình trệ, phảng phất như bị đông cứng, im ắng, ai cũng không dám mở miệng.
Thu Vãn có thể nghe thấy tiếng tiếng hít thở nặng nề của Hoàng Thượng ở phía đối diện, Thu Vãn cúi đầu, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc. Nàng không biết vì sao Hoàng Thượng bỗng nhiên kích động như vậy.
Trầm mặc hồi lâu, nàng mới thật cẩn thận nói: “Hoàng Thượng lệnh tần thiếp nói thật, tần thiếp liền nói……”
“Tần thiếp…… Cũng không muốn……”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.