Bạn đang đọc Cung đấu không bằng nuôi mèo – Chương 40:
Trong điện yên tĩnh đến đáng sợ, sau khi Tiêu Vân Hoàn nói xong, Thu Vãn thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn hắn một cái, trước khi Tiêu Vân Hoàn kịp nhíu mày, nàng lại nhanh chóng cúi đầu.
“Tần thiếp, tần thiếp không biết thuật dỗ dành Ngự Miêu gì……” Thu Vãn chậm rì rì nói, nỗ lực khiến giọng nói của mình duy trì sự trấn định, không để hắn phát giác ra chỗ nào không thích hợp: “Tần thiếp cũng không biết vì sao Liễu thường, Liễu đáp ứng lại nói như vậy, tần thiếp chưa từng nuôi mèo, trước khi tiến cung trong nhà cũng không có con mèo nào lui tới, đối với thuật gì đó lại càng là dốt đặc cán mai.”
“Nàng không rõ?”
“Đúng vậy.”
“Cũng chưa từng nuôi mèo?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đúng vậy.”
“Vậy hành tung của Ngự Miêu, nàng cũng hoàn toàn không biết gì cả?”
“Đúng vậy.”
Tiêu Vân Hoàn ý vị sâu xa mà nhìn nàng, tuy nhiên bởi vì Thu Vãn đang cúi đầu nên cũng không chú ý tới tầm mắt đang dừng trên người nàng.
“Hôm qua, trẫm gặp nàng ở Ngự Hoa Viên, Ngự Miêu đã mất tích nhiều ngày, ngay cả trẫm cũng tìm không ra, vì sao nàng dám khẳng định tối hôm qua Ngự Miêu sẽ trở về?” Tiêu Vân Hoàn hỏi: “Chẳng lẽ lời Liễu thị nói là thật, nàng và Ngự Miêu có chút tiếp xúc? Nó thường xuyên xuất hiện trong phòng nàng?”
Thu Vãn vội vàng nói: “Ngự Miêu thân thiết với Hoàng Thượng như vậy, tuy rằng không xuất hiện, nhưng nó cũng nhất định đang trộm quan sát Hoàng Thượng, thấy Hoàng Thượng sốt ruột lo lắng cho nó, đương nhiên nó cũng sẽ lo lắng cho long thể Hoàng Thượng mà sớm ngày trở về. Ngự Miêu đã rời đi nhiều ngày, tần thiếp cũng chỉ suy đoán mà thôi, nếu đổi là tần thiếp, tần thiếp cũng sẽ lập tức xuất hiện.”
Nói xong lời cuối cùng, Thu Vãn còn có chút thẹn thùng.
Nàng chính là Ngọc Cầu, còn không phải là ban ngày gặp được Hoàng Thượng, vừa đến đêm liền lập tức gấp không chờ nổi mà đi tìm Hoàng Thượng hay sao? Nếu không phải Liễu đáp ứng bất ngờ nhảy ra ngăn cản, nàng đã sớm bổ nhào vào trong ngực Hoàng Thượng meo meo làm nũng rồi.
“Hôm qua trẫm nói, nếu tối ngày hôm qua Ngự Miêu không quay về, trẫm sẽ trị nàng tội khi quân.” “Phải, hôm qua bệ hạ nói như vậy.”
“Hiện giờ trẫm muốn hỏi nàng một chút, đối với tội khi quân này, nàng muốn chịu hình phạt gì?” Tiêu Vân Hoàn mỉm cười nhìn nàng.
Thu Vãn nhất thời há hốc mồm.
Này này này này…… Bệ hạ?! Có phải ngài nói sai cái gì rồi hay không?!
Hôm qua Ngự Miêu đã trở lại bên người ngài rồi nha!
Tuy rằng quá trình có hơi nhấp nhô, nhưng cuối cùng khi ta trở về bên ngài, còn chưa sang ngày hôm sau đâu!
Thu Vãn luống cuống: “Ngự Miêu…… Đêm qua không trở về?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đêm qua trẫm chưa từng gặp qua Ngự Miêu.” Tiêu Vân Hoàn nói một cách đúng lý hợp tình, không hề có chút chột dạ.
Thu Vãn ngây ngốc.
Đêm qua bệ hạ chưa từng gặp nàng, vậy nàng đã đi đâu, chẳng lẽ là nàng lại nằm mơ sao?!
Bệ hạ rõ ràng đã chính mắt nhìn thấy nàng, vì sao lại nói chưa từng thấy nàng!?
Thu Vãn khóc không ra nước mắt, chỉ có thể bất lực nhìn Tiêu Vân Hoàn, mắt hạnh đong đầy ủy khuất và trách móc, gần như sắp tràn cả ra ngoài.
Bị một đôi mắt nhìn như vậy, trong lòng Tiêu Vân Hoàn thế nhưng cũng sinh ra vài phần chột dạ. Hắn khụ một tiếng, lại nói: “Niệm tình nàng xuất phát từ lòng tốt, trẫm tạm tha cho nàng lần này, về sau nếu còn tái phạm, trẫm sẽ không dễ dàng bỏ qua.”
Thu Vãn mở to hai mắt, sau đó lại cuống quít cúi đầu tạ ơn. Trong lòng nàng dù thế nào cũng không dám tin tưởng, bệ hạ luôn anh minh thần võ thế nhưng lại là người mặt dày vô sỉ như vậy.
Cao Bình Sơn từ bên ngoài đi vào, hắn liếc mắt nhìn Thu Vãn một cái, bước nhanh đến bên cạnh Tiêu Vân Hoàn, nhỏ giọng nói gì đó bên tai Tiêu Vân Hoàn. Tiêu Vân Hoàn cau mày nhìn Thu Vãn chằm chằm.
Hắn phất tay cho Cao Bình Sơn lui ra, Cao công công cung kính đứng sang một bên.
Tiêu Vân Hoàn lại nhìn về phía nữ tử đang quỳ giữa đại điện, trong mắt mang theo sự tìm tòi nghiên cứu không dễ phát hiện: “Lúc trước Liễu thị nói nàng ta nhìn thấy Ngự Miêu từng lui tới trong phòng nàng, chuyện này là thật hay giả?”
Thu Vãn lo sợ bất an.
Cao công công đột nhiên tiến vào, không biết đã nói gì với bệ hạ. Tuy nhiên bệ hạ hỏi nàng như vậy, có lẽ chuyện Cao công công vừa nói nhất định là có quan hệ với nàng.
Thu Vãn gục đầu xuống, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Chẳng lẽ Hoàng Thượng phát hiện cái gì trong phòng nàng? Hoặc bởi vì lời nói của Liễu đáp ứng mà bắt đầu hoài nghi nàng?
Nàng hơi hé miệng, không biết nên thừa nhận hay nên làm bộ cái gì cũng không biết.
Tiêu Vân Hoàn không cho nàng quá nhiều thời gian suy nghĩ, ngay sau đó, Cao công công từ trong ngực móc ra một thứ, đặt tới trước mặt Tiêu Vân Hoàn. Mặc đù động tác rất nhẹ nhàng nhưng khi di chuyển vẫn mang theo thanh âm leng keng leng keng, nghe không rõ lắm nhưng Thu Vãn lập tức ngẩng đầu lên.
Một sợi dây màu vàng xuyên qua lục lạc bằng vàng, mặt sau của lục lạc còn khắc hai chữ “Ngọc Cầu”, đây là lục lạc chuyên dụng của Ngự Miêu.
Trong lòng Thu Vãn căng thẳng, trái tim cũng nhịn không được mà nhảy lên kịch liệt.
Đầu óc nàng trống rỗng, trong khoảng thời gian ngắn, thậm chí nàng còn không tìm được lý do để trả lời.
Nàng nhớ rõ, rõ ràng mình đã cất lục lạc vào ngăn bí mật, đáng lẽ sẽ không ai phát hiện…… Nhưng vì sao người của Hoàng Thượng lại tìm thấy nó? Nhân chứng vật chứng đều có, nàng muốn phản bác cũng không được.
Thu Vãn kinh hoảng kêu một tiếng “Hoàng Thượng”, thân thể theo bản năng phủ phục xuống nền đất.
“Nàng thật sự không biết hành tung của Ngự Miêu?” Tiêu Vân Hoàn nhìn nàng bằng ánh mắt sâu xa “Nói như vậy, không biết rốt cuộc chiếc lục lạc này từ đâu mà có?”
“Tần thiếp……”
Thu Vãn khẽ cắn môi, nói: “Tần thiếp thật sự không biết hành tung Ngự Miêu.”
Tiếng chuông leng keng leng keng một hồi, sau đó dần dần lắng xuống.
Thu Vãn tiếp tục nói: “Ngự Miêu chỉ thỉnh thoảng mới tới chỗ tần thiếp, ngay cả tần thiếp cũng không biết rốt cuộc Ngự Miêu đã đi đâu, cho nên, cho nên cũng không dám nói cho bất cứ ai……”
“Ngự Miêu tới chỗ của nàng?”
Thu Vãn gật đầu, nghĩ tới mình đang nằm bò, hắn căn bản không nhìn thấy, nàng lại nói: “Ban ngày thỉnh thoảng Ngự Miêu sẽ tới chỗ tần thiếp.”
Nàng cố ý tăng trọng âm vào hai chữ ban ngày.
Quả nhiên, lông mày Tiêu Vân Hoàn hơi giãn ra: “Ban ngày, Ngọc Cầu sẽ tới tìm nàng?”
Ngọc Cầu của hắn chỉ xuất hiện vào buổi tối, vừa đến ban ngày liền không thấy bóng dáng. Hắn đã cho người lục soát toàn bộ hậu cung cũng không tìm thấy một chút manh mối, thì ra là Ngọc Cầu ở chỗ tiểu thường tại?
Nhưng mà, trước nay nàng luôn điệu thấp, chưa từng cố tình làm ra bất cứ chuyện gì nổi bật, nếu không phải trong bữa tiệc cung yến Sửu Cầu liếc mắt một cái liền nhìn trúng, e rằng bến bây giờ hắn vẫn không biết bên trong hậu cung thế nhưng còn có một người như nàng. Một người không có cảm giác tồn tại, cả ngày trốn trong thiên điện Bích Tú Cung, thời điểm thị vệ tìm kiếm không phát hiện ra cũng không phải không có khả năng.
“Không phải ngày nào Ngự Miêu cũng tới, thỉnh thoảng mới có thể xuất hiện, tần thiếp cũng không biết hành tung của nó.”
“Nàng nuôi dưỡng Ngọc Cầu?”
“Không phải, thời điểm tần thiếp nhìn thấy nó, Ngự Miêu đã là Ngự Miêu. Lúc mới gặp tần thiếp cũng rất khiếp sợ, tuy nhiên sau đó Ngự Miêu nhanh chóng rời đi, bởi vậy tần thiếp cũng không để lộ ra ngoài, ai biết được sau này Ngự Miêu lại tới vài lần, tần thiếp lo lắng sẽ xảy ra chuyện, bởi vậy nên mới không dám nói cho bất cứ ai.”
“Vậy chiếc lục lạc này thì sao?”
“Thỉnh thoảng Ngự Miêu sẽ gửi lục lạc ở chỗ tần thiếp y.” Thu Vãn gấp đến độ sắp khóc: “Đó là đồ vật của hoàng thất, lại là đồ của Ngự Miêu, tần thiếp chỉ có thể trộm giấu đi, không dám cho ai biết……” Ai ngờ cuối cùng vẫn bị bệ hạ phát hiện ra?
Tiêu Vân Hoàn gật đầu, bộ dáng có vẻ tin tưởng lời nàng nói.
Ánh mắt Thu Vãn trông mong mà nhìn hắn, đợi mãi đợi mãi mới chờ được hắn phất tay cho mình lui xuống. Thu Vãn thở phào nhẹ nhõm, nửa khắc cũng không dám chậm trễ, vội vàng lui ra.
Ra khỏi Ngự Thư Phòng, nhìn thấy ánh sáng mặt trời bên ngoài, nàng có một loại ảo giác giống như lâu lắm rồi mới được nhìn thấy ánh mặt trời.
“Chủ tử!” Tình Hương chờ ở bên ngoài vừa thấy nàng ra, lập tức chạy về phía nàng. Đợi hai người đi thật xa, Tình Hương mới hỏi nàng: “Chủ tử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao Cao công công dẫn người đi điều tra, lại tra ra……” Một cái lục lạc.
Tình Hương biết Liễu thường tại vu khống chủ tử nhà nàng, thân là cung nữ bên người chủ tử, thời điểm Cao công công tới đây điều tra, nàng điềm nhiên đứng một bên quan sát. Khi chiếc lục lạc vàng được tìm thấy từ trong ngăn bí mật, cả người nàng đều phát ngốc.
Ngày thường nàng chưa từng nhìn thấy chiếc lục lạc này! Nàng cũng không thấy chủ tử nhắc tới chuyện liên quan đến lục lạc hay Ngự Miêu!
“Đó là đồ Ngự Miêu để lại.” Thu Vãn mơ hồ nói.
“Chủ tử……”
Cả khuôn mặt Thu Vãn đều nhíu lại: “Ngươi lớn miệng như vậy, nếu ta nói với ngươi, ngươi lại nói chuyện này ra ngoài thì phải làm sao?”
Tình Hương mở to hai mắt, cuối cùng đành phải chấp nhận sự thật.
……
Ban đêm, sau khi Thu Vãn biến thành mèo liền lập tức chạy về phía tẩm cung Hoàng Thượng.
Nàng chờ đợi cả ngày hôm nay cũng không thấy Hoàng Thượng hạ ý chỉ, bởi vậy tâm tình cũng thấp thỏm suốt một ngày, sợ Hoàng Thượng sẽ tức giận, giáng tội lên người nàng. Hiện giờ biến thành mèo, nàng lập tức đi tìm Hoàng Thượng, ý đồ thăm dò chút chuyện liên quan tới mình từ trong miệng hắn.
Nàng vừa bước vào cửa liền được người ôm lên. Tiêu Vân Hoàn ôm nàng lăn qua lộn lại kiểm tra một phen, xác định trên người nàng không xuất hiện thêm vết thương nào khác, lúc này cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Vết thương trên người hồi phục rất tốt, Liễu thị kia trẫm cũng đã giải quyết rồi, Ngọc Cầu không cần phải lo lắng về an nguy của mình nữa.” Hắn dừng một chút, lại nói: “Một con mèo như Ngọc Cầu ở lại chỗ Thu thường tại, có phải quá nguy hiểm hay không?”
Nghe hắn nhắc tới mình, Thu Vãn run run, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Cũng không biết ngươi nhìn trúng nàng ở điểm nào, ban ngày ta không tìm được ngươi, thì ra ngươi trốn ở chỗ Thu thường tại. Trốn đến chỗ nàng cũng thôi đi, còn cố tình để người khác phát hiện.” Đối với các thủ đoạn tranh sủng trong hậu cung, Tiêu Vân Hoàn không có tâm tư nhắc tới quá nhiều, hắn lại nói: “Lần này xảy ra chuyện, nàng không bảo vệ được ngươi, sau này ngươi không được tới chỗ nàng nữa.”
Thu Vãn vừa nghe lập tức kinh hãi, nàng vội vàng quấn lấy hắn làm nũng, tiếng meo meo mềm mại kéo thật dài, Tiêu Vân Hoàn nhanh chóng bại trận.
Hắn chua loét nói: “Ngươi thích Thu thường tại như vậy sao? Thu thường tại còn quan trọng hơn trẫm?”
“Meo ~”
Đương nhiên không phải!
Ở trong lòng Thu Vãn, Bệ hạ đương nhiên là quan trọng nhất!
Tuy nhiên mạng nhỏ của nàng cũng rất quan trọng, chỉ có thể…… Chỉ có thể ủy khuất bệ hạ một chút thôi!
“Meo ~”